Hoa hồng xanh
Chương 2
Tờ mờ đất, Cúc sực tỉnh. Quờ được cái điện thoại bên cạnh, nó bật lên xem, mới 4 giờ.
Trong nhà tối om, ngoài trời mưa đã tạnh tự lúc nào. Không gian lặng như tờ. Cúc lồm cồm bò dậy, tay đụng phải cuốn nhật kí. Nó sững người. Có phải thật không hay chỉ là nó nằm mơ rồi tưởng tượng ra?
Nhưng những dòng chữ hiện rõ mồn một dưới ánh đèn điện thoại.
Cúc đẩy cửa bước ra ngoài. Sau cơn mưa, khí trời mang hơi ẩm lành lạnh.
Sau khi đọc được những dòng ấy, Cúc sửng sốt đến ngây người. Rồi nó lật những trang sau, mong tìm được lời giải thích. Nhưng không có gì cả.
Mọi việc đã trở lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Không một dòng nào về vấn đề này nữa.
Thật kì quặc.
Đầu nó rối tung. Chắc chắn mẹ là người tốt, và không có chuyện gì không hay xảy ra sau vụ phát hiện đó cả.
Nhưng thực sự chuyện gì đã xảy ra? Cúc có linh cảm rằng sự thật về mẹ có thể liên quan, thậm chí cho nó rõ về sự ra đi của hai người.
Khi tai họa xảy ra, Cúc còn quá bé. Nhưng dần dần, rốt cuộc nó cũng phải thắc mắc về nguyên nhân của việc này. Mọi người biết bố mẹ bị lũ cuốn là do suy đoán. Ông nói rằng cả bố và mẹ đều ra sông đêm ấy và sau đó không thấy quay trở về nữa. Nhưng điều thắc mắc ở đây là ra sông làm gi?
Ông không nói rõ nguyên nhân. Người ta cũng đã rà đi rà lại nhiều khúc sông sau hôm đó nhưng không thấy gì cả. Cơ quan điều tra cũng về làm việc, nhưng lại ra đi mà chẳng thu được kết quả gì. Rốt cuộc việc này không được nhắc đến nữa và chìm vào quên lãng. Chỉ Cúc là còn băn khoăn, nhưng được tích sự gì khi nhắc đến làm ai cũng đau lòng, và người đau hơn hết thảy lại là hai ông cháu.
Cúc đã quyết định cho nó chìm vào dĩ vãng.Và hôm nay nó tìm thấy manh mối này.
Cũng có thể chẳng liên quan gì đến sự ra đi của hai người, nhưng Cúc cảm thấy tầm trọng đại của bí mật. Trong nó có một cái gì đó rất mạnh đang thôi thúc tìm ra sự thật và không cho phép dừng lại.
Đêm qua, rất lâu sau nó mới ngủ được. Trong giấc ngủ chập chờn, nó lại mơ thấy cái giếng, những vòng nước sóng sánh tỏa sáng. Giấc mơ thật huyền ảo, và tâm trí Cúc thúc giục nó đi tới bên cái giếng.
Những vũng nước còn nhóp nhép trên sân, cơn mưa làm cho khu vườn trở nên lầy lội. Cúc không để ý đến, chân cứ thế bước đi, băng qua sân, băng qua vườn. Xung quanh còn tối om nhưng trong đầu Cúc không còn chỗ cho nỗi sợ hãi.Taycầm đèn pin, nó tìm hướng và nhanh chóng tìm thấy cái xích đu ướt sũng và lạnh toát. Cái giếng ngay bên cạnh. Nhưng Cúc thấy có điều gì đó không ổn.
Đám cỏ ướt cạnh giếng sau cơn mưa rạp xuống nhàu nát , và khi Cúc tình cờ lật lên, để lộ một dấu chân rõ rành rành.
Của ai? Cúc chột dạ. Nó quay đầu nhìn tứ phía, xung quanh vẫn lặng như tờ.
* * *
Đã có ai đó đã đến đây sau cơn mưa, Cúc nghĩ, trước nó một chút thôi – dấu chân vẫn còn mới. Nhưng là ai mới được chứ? Và có ý đồ gì? Chắc không phải là trộm, cửa nẻo ngôi nhà vẫn còn nguyên. Kẻ này đã che dấu khá khéo léo. Ngoài dấu chân ở đây, nó không tìm thấy bất cứ dấu vết nào khác. Dấu chân này còn sót lại do ẩn dưới bụi cỏ rạp xuống.
Chắc chắn mục đích của kẻ đó là cái giếng. Cúc muốn chạy vào gọi ông, nhưng nó cảm thấy cần phải làm gì đó trước đã. Nó biết chắc rằng ông biết rõ sự thật, nhưng xưa nay chưa từng để lộ điều gì cho nó biết. Do vậy, chỉ với dấu chân này, ông có thể dễ dàng chối phắt, và cuốn nhật kí kia, ông có thể nói rằng bố nó tưởng tượng ra, hoặc một lí do đại loại bất kì. Lẽ dĩ nhiên, Cúc tin rằng ông chưa từng xem qua cuốn sổ này, nếu không thì ông đã giấu đi để không ai có thể đọc được những dòng đó. Phải, chắc chắn ông đang giấu giếm sự thật, và, biết đâu dấu chân này lại là của ông không biết chừng, sau những gì mà nó thấy được ngoài này tối qua và kể lại cho ông nghe. Nó nhớ ông đã nhanh chóng gạt phắt đi và giải thích một cách quá đơn giản về những gì Cúc thấy.
Nó tự trấn an, chắc không phải vậy đâu, do mình phức tạp hóa vấn đề lên thôi. Nhưng sự thật trước mắt lại cho thấy điều nó tự trấn an có vẻ như đã sai lầm.
Khi ánh đèn pin bị tắt đi, Cúc nhìn chăm chú vào cái giếng Không có gì cả. Tối đen như mực.
Quả nhiên ai đó đã đến và làm gì đó Cúc không thể đoán ra được, làm cho những đốm sáng, điểm khác thường của cái giếng, biến mất.
Trong lòng Cúc bỗng trào lên sự phẫn nộ. Nó không muốn bị đối xử như một kẻ mù dở, không biết gì và sẽ chẳng bao giờ được phép biết điều gì.
Nó muốn biết sự thật, và tự nó sẽ phải tìm ra.
Tất cả những cụm dây leo lằng nhằng đều bị kéo ra một cách thô bạo. Cây hồng tuy nhiều gai nhưng rốt cuộc vẫn bị đổ rạp sang một bên.
Cái nắp bằng xi măng khá nặng, và Cúc đã tưởng phải tuyệt vọng nếu như nó được xây liền luôn vào giếng.
May mắn thay, sau một lúc hì hục, cái nắp bắt đầu dịch chuyển, và cuối cùng đổ ịch sang một bên thành giếng. Cúc hài lòng và nhìn vào bên trong. Tối om.
Sự hài lòng nhanh chóng được thay thề bằng chán nản, chẳng có gì bên trong hết ngoài làn nước tối sẫm. Chẳng lẽ lại là công dã tràng? Cúc huơ huơ tay lên trên, bắt chước động tác làm phép, cáu kỉnh nhủ thầm: nào, xảy ra đi chứ, nhưng biết thừa là chẳng ăn thua gì.
Một lúc sau, đúng lúc Cúc thất vọng nhất và định đầu hàng thì một dấu hiệu xuất hiện.
Không phải từ dưới giếng…
Mà là từ trên cổ nó.
Cúc sững sờ. Viên đá thủy tinh trên sợi dây bạc ở cổ nó đang tỏa sáng.
Ánh sáng dìu dịu như mặt trăng, những đốm sáng nhỏ từ từ tỏa ra ở đó, giống hệt như ánh sáng hôm trước Cúc đã nhìn thấy.
Những đốm sáng nhỏ tan biến khi Cúc đưa tay hứng lấy, không có cảm giác gì cả. Nhưng những đốm sáng ấy càng lúc càng nhiều, tất cả đều rơi xuống lòng giếng rồi tan biến. Rồi từ mặt nước, như hưởng ứng lại, cũng xuất hiện những đốm sáng nhỏ bay lên. Hai luồng ánh sáng gặp nhau, dần dần hòa thành một dòng xoáy ngay trên mặt nước.
Cúc linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nó chờ đợi.
Cúc không phải chờ lâu. Khi dòng xoáy đủ dày, trông giống như một dải ngân hà thu nhỏ thì đột ngột tan biến như hòa vào dòng nước. Cúc chưa kịp cảm thấy thất vọng thì chợt nhận thấy một điều khác đang xảy ra.
Lòng giếng đang từ từ sáng lên một màu hồng đỏ làm Cúc liên tưởng đến một miệng núi lửa với dòng nham thạch nóng bỏng trong lòng nó. Và hình như có cái gì đó đang nổi lên, lúc đầu chầm chậm nhưng càng lúc càng nhanh hơn.
Cúc chợt thấy hoảng sợ, lý trí thúc giục nó phải chạy đi ngay lập tức, nhưng có gì đó cứ trì nó lại, không nhúc nhích nổi một bước. Sợ hãi, nó vội nằm rạp mình xuống, hai tay bo đầu, vừa kịp nghe một tiếng “ùm” rất mạnh như vừa có một con thủy quái trồi lên khỏi mặt nước.
Tim đập thình thịch, nó gần như nằm xoài trên đám cỏ ướt nhớp nháp và cảm thấy lồng ngực đang căng ra vì sợ hãi.
“Xong đời rồi”, nó nghĩ và chờ đợi.
Nhưng không có gì xảy ra cả, chỉ có cảm giác rất dễ chịu, mặc dù Cúc không biết làm thế nào mà nó lại cảm thấy dễ chịu như vậy, dù nó đang bò rạp trên cỏ ướt và bùn đất. Lạ hơn nữa là cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đã hoàn toàn biến mất.
Cúc khẽ ngẩng đầu lên, hé mắt nhìn, và lại rơi vào trạng thái sững sờ.
Giữa màn đêm bí ẩn, khu vườn như đã biến thành một thế giới khác. Một thế giới mà nó ngỡ chỉ có trong phim hoặc truyện cổ tích và khiến bất cứ ai ngỡ ngàng khi nhìn thấy. Khắp nơi trong vườn, dưới mặt đất, trên những cành nhánh như vừa được một làn sóng thần kì ùa qua và để lại trên đó là những tia sáng lấp lánh mờ ảo. Mỗi cành cây, mỗi chiếc lá như được tiếp thêm sức sống mạnh mẽ, giờ đây đang vươn lên xòe lá đơm hoa với một tốc độ đáng kinh ngạc. Trong đêm tĩnh lặng, Cúc có thể nghe thấy tiếng rì rào khe khẽ của những mầm non đang cựa mình thức dậy. Những khóm hoa hồng, cúc, huệ… mà Cúc tưởng đã chết khô từ lâu đang vươn dậy hồi sinh và nở hoa rực rỡ khắp vườn. Mỗi chiếc lá, mỗi bông hoa đều tự nó tỏa ra một làn ánh sáng huyền ảo tuyệt đẹp, y như trong giấc mơ của Cúc.
Phải, giấc mơ của Cúc đã trở thành hiện thực.
Đang ngây ngất, đắm chìm trong khung cảnh tuyệt diệu, Cúc chợt bừng tỉnh vì một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt. Chính là ông, cũng đang sững sờ chứng kiến khung cảnh trước mắt. Trong giây lát, người Cúc đông cứng lại, cảm giác của người bị bắt quả tang.
Nhưng khi ông đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn Cúc thì nó lại nhe răng cười, cái cười làm ông khẽ giật mình.
-Giờ thì ông không thể giấu cháu được nữa! – Cúc nói, ánh mắt cương quyết -Sự thật là gì đây ạ?
-Sự thật về cái gì? – Ông đáp lại bằng một giọng ủ ê.
-Về khu vườn này, về mẹ cháu, và – Cúc hơi ngập ngừng, giọng nhỏ đi nhưng vẫn cương quyết – Họ ra đi như thế nào?
Vẻ mặt ông thoáng một chút ngần ngừ . Chỉ một chút nữa thôi, Cúc tự nhủ, nó có thể biết được sự thật. Nhưng trên khuôn mặt ông như có một điều gì khác – sững sờ, còn hơn cả lúc trước. Cúc quay đầu, nhìn theo hướng mắt của ông.
Có vẻ như các diễn biến kì ảo lại được tiếp tục và không thể biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Trên mặt nước hồng rực, một bong bóng tròn bằng kích cỡ một quả bóng đá nổi lên, bay ra khỏi miệng giếng, và rồi vỡ bụp trước mắt hai người. Bên trong có một thứ gì đó rơi ra.
Đúng hơn là một sinh vật, nhỏ bé và mềm mại chỉ lớn bằng cỡ một chú chim sẻ, nằm rũ rượi trên nền đất.
Khuôn mặt ông lộ ra những cảm xúc kì dị.
Cúc không biết nó là cái gì, và thậm chí chưa từng thấy sinh vật nào giống như thế cả, nhưng ông có vẻ biết rất rõ.
Trạng thái sững sờ trên khuôn mặt ông nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là vẻ thản nhiên hàng ngày. Rồi ông bước tới, nhặt nó lên và giữ trong lòng bàn tay. Bàn tay ông trở nên hồng rực như thể là một lò than hồng để ủ ấm.
-Một phương pháp chữa thương khá hiệu nghiệm, – ông nói thản nhiên trước mặt Cúc như thể nó là điều bình thường nhất trên đời, – cháu sẽ phải làm quen với những điều bất ngờ như vậy.
Cổ họng Cúc nghẹn lại, sững sờ.
Đành rằng từ đầu đến giờ nó đã chứng kiến mọi chuyện kì lạ đã xảy ra. Nhưng nhìn thấy ông làm được như vậy, nhất lại là ông nội của nó, thì mọi quan điểm định kiến trước đây về thế giới khách quan, tâm linh… đều hoàn toàn bị xáo trộn.
-Có vẻ như cháu chưa chuẩn bị tâm lí cho việc này. Ông nói và thở dài. Chính vì vậy nên ta mới giấu cháu mọi chuyện. Ta muốn cháu phải được sống vô tư và vui vẻ.
Cúc vẫn im lặng chưa nói được lời nào. Nó tự nhủ: bình tình, bình tĩnh nào, rồi nó gạt hết mớ thắc mắc bòng bong trong đầu, chỉ cần ông giải thích là sẽ ổn. Rồi nó ngước mắt lên, quan sát sự việc.
Sinh vật kia cuối cùng cũng hồi tỉnh lại. Đặc điểm nổi bật nhất mà Cúc` nhận thấy là đôi cánh xinh đẹp như cánh bướm, trong suốt và lấp lánh màu sắc đang khẽ rung rung. Nhưng thân mình lại rõ ràng là một cô gái có kích cỡ bé tí hon. Mái tóc màu bạc phất phơ, tay chân mảnh dẻ, cơ thể nhỏ bé được phủ bằng một lớp tơ mềm mại màu trắng như một chiếc váy dài quá đầu gối. Khuôn mặt tròn xinh, đôi mắt xanh biếc mở to sâu thẳm, ngơ ngác nhìn. Cuối cùng, như nhận ra điều gì, cô gái tí hon nhìn thẳng vào ông, rồi bay vụt lên, cách xa một quãng, cúi đầu:
-Thưa ngài, tôi đã trở về.
* * *
Trong đời Cúc chưa khi nào lại gặp phải chuyện kì quặc như vậy. Đầu tiên là phát hiện ra mẹ của mình không phải người bình thường, rồi vườn nhà mình không phải khu vườn bình thường, thậm chí ông của mình cũng không phải là người bình thường, và bây giờ là một sinh vật không bình thường. Nó không chắc trong tương lai sẽ biết được những gì khác thường nữa. Trong lòng nó rất hoang mang, chứ sao nữa, đây chẳng phải là câu chuyện trong những cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà nó thích, mà là sự thật, Cúc tự véo má mình một cái thật lực và hối hận ngay lập tức khi cái véo ấy đau quá chừng, làm nó suýt nữa thét lên một tiếng. Nó quyết định quan sát cuộc trò chuyện trước mắt trước đã.
Cô gái tí hon có giọng nói vô cùng trong trẻo, ngân nga như tiếng phong linh. Giọng ấy trong và cao hơn bất cứ cô gái nào và du dương mềm mại hơn bất cứ đứa trẻ nào. Thật đặc biệt. Nhưng điều cốt yếu là Cúc không thể hiểu được cô ta nói gì, chính xác là cô ta nói bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Nghe cô ta nói mấy câu, Cúc không hiểu nên làm thế nào. Nó rất muốn biết cô ta nói gì nhưng lại e ngại rằng mình quá đường đột và hấp tấp, vả lại nếu xen vào, nó cũng không chắc cô ta có hiểu minh nói gì không. Xem thái độ của ông đủ biết, lúc đầu cau lại như cố che giấu cảm xúc, sau đó lại có vẻ xúc động kì lạ, đến mức hai bàn tay ông run rẩy khe khẽ. Cúc lo lắng không biết chuyện gì đang xảy đến với ông. Khi ngừng câu chuyện, tí hon nhìn Cúc và đưa mắt nhìn ông, nói ra một câu mà Cúc tuy không hiểu nhưng cũng đoán được:
-Thưa ngài, cô ta là ai?
Ông đáp lại bằng một câu dù không hiểu rõ nghĩa nhưng Cúc vẫn thấy vô cùng trang nghiêm, đồng thời lại có gì đó âu yếm thiết tha, dù len vào chút buồn rầu. Sinh vật kia nghe ông nói vậy thì mở thật to đôi mắt xanh nhìn chăm chú nhìn vào Cúc.
-Cô đã lớn vậy ư? – Nó thốt lên như vậy. Lần này thì Cúc hiểu rõ. Sinh vật đang nói bằng chính thứ tiếng lâu nay Cúc đang sử dụng, rất rành mạch. Trong lúc nó vẫn còn đang bối rối vì sự quan tâm này, trước đây cô ta có biết mình ư? – Cúc nghĩ, nó nhớ chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp sinh vật kì lạ này ở đâu cả, thì cô bé tí hon đã sà tới trước mặt Cúc và quan sát thật kĩ.
-Xin chào, nó nói, tôi là Tina, một tinh linh, người thân cận nhất của cô Hoa, cô chủ của tôi, và cũng là mẹ cô.
Nói rồi, cô bé tí hon lại dán mắt vào Cúc, và cuối cùng nói toạc ra, vẻ thất vọng:
-Nom cô chẳng được xinh đẹp như mẹ.
Thật quá đáng hết cỡ, ai đời mới gặp lần đầu đã nói câu mếch lòng như vậy chứ, nhất là nói ngay với con gái của người cô ta vừa nhận là chủ. Mà tinh linh là cái giống gì cơ chứ? Cúc chưa nghe bao giờ. Nhưng không để Cúc kịp tức giận, ông nội đã nạt cô ả bằng một câu gì đó Cúc không hiểu được, tuy ngắn gọn và không ồn ào nhưng đủ để khiến cô ả tinh linh kia co rúm người lại. Kể cũng tội. Nhưng bấy nhiêu cũng đã tới hạn kiên nhẫn cúa Cúc, nó sốt sắng hỏi:
-Cô có biết điều gì về mẹ tôi không?
-Cô có thể hỏi ông cô, tôi vừa kể hết với ông ấy rồi.
Cúc nhìn sang ông. Nhưng ông đã bình tĩnh lại. Ông không nói về điều Cúc thắc mắc mà hỏi thẳng nó:
-Cháu hãy nói trước đi, làm thế nào mà cháu lại làm được vậy? – Ông ngước mắt nhìn xung quanh, rồi chĩa thẳng ánh mắt vào Cúc – Tất cả chuyện này. Ông nhớ là cháu đâu có khả năng về phép thuật?
Cúc lúng búng:
-Cháu cũng không biết nữa. Cháu đọc được về cái giếng trong cuốn nhật kí của bố nên tò mò. Nhưng chuyện này nhất định không phải do cháu. À..
Nó cúi xuống, đưa tay cầm sợi dây bạc lôi ra.
-Khi cháu ngồi đó mãi, đã tưởng không có gì xảy ra thì chính sợi dây này phát sáng. Mà chính xác là viên đá ông ạ.
Khi Cúc ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy rõ khuôn mặt ông lại sững sờ. Rồi ông nói vỏn vẹn một câu:
-Ông hiểu rồi.
Cúc níu tay ông:
-Chuyện gì vậy ạ?
* * *
-Khô…ô..ng!!! – Cô gái thét lên kinh hoàng.
Người đàn ông vừa xuất hiện chinh là chồng cô, người mà cô đang muốn hi sinh để bảo vệ. Cô giơ đôi cánh tay trắng muốt ra đón lấy anh. Khuôn mặt cô long lanh những giọt nước mắt:
-Anh làm gì vậy? – Cô nức nở -Anh định để cho con gái chúng ta mồ côi cả cha lẫn mẹ hay sao? Giờ thì không quay lại được nữa rồi..
Người chồng ôm chặt lấy vợ:
-Anh không biết điều đó. Anh chỉ nghĩ duy nhất một điều là không được để em đi một mình thôi. Anh không hối hận đâu, anh tin con gái chúng ta đã và sẽ mãi mãi được an toàn, còn mọi người ở bên và sẽ chăm sóc nó giúp chúng ta. Nhất định con sẽ hiểu hai chúng ta đều rất yêu thương nó.
Họ ôm chặt lấy nhau. Tina sáng lấp lánh vẫn trung thành bám chặt trên vai cô chủ. Cái bóng đen của sát thủ trôi lềnh bềnh cách xa họ. Tất cả đều hiểu họ sẽ không sống sót được bao lâu nữa. Không Đạo này không phải cố định như Không Đạo trong giếng. Nó vô tận, bất định và ẩn chứa những năng lượng mang sức mạnh hủy diệt có thể đến bất cứ lúc nào, trong khi tất cả năng lượng phép thuật của họ, chính xác là của cô gái đã bị môi trường bí ẩn này hấp thu hết, giống như kẻ áo đen kia. Chồng của cô là một người bình thường. Chỉ còn lại Tina còn nguyên linh lực, nó vốn là một sinh vật có cấu tạo thể chất đặc biệt và không chịu ảnh hưởng nhiều bởi phép thuật, nhưng lại quá bé nhỏ trước khối sức mạnh khổng lồ này. Vả lại nó cũng không có quyền năng mở cánh cửa Không Đạo. Rất hiếm người làm được điều này, kể cả các pháp sư hùng mạnh nhất. Người duy nhất làm được mà nó biết chính là cô chủ của nó, một nàng tiên của không gian, nhưng tiếc thay, lại chưa đạt đến trình độ cao nhất và bỏ ngang không luyện tập nữa vì phải làm một nhiệm vụ đặc biệt. Chắc chắn kẻ gian kia đã tập kích họ bằng con đường Không Đạo trong giếng, tuy đã bị phong ấn nhưng không ngăn nổi một pháp sư cao cường như hắn. Tuy vậy ở đây lại khác. Dù cho ở thế giới kia hắn đã làm mưa làm gió, là pháp sư hắc ám lợi hại nhất, nhưng với Không Đạo bất định này thì cũng phải bó gối xuôi tay, đủ biết cái bẫy cô chủ giăng ra lợi hại cỡ nào, dù bọn họ chấp nhận phải hi sinh.
Không gian lấp lánh như có hàng ngàn vì tinh tú vây quanh họ, chỗ dày chỗ mỏng trải dài vô tận, đẹp vô cùng nhưng cũng đầy hiểm họa. Quả nhiên, một lúc sau, sự bình yên ngắn ngủi của họ bị xáo động. Họ nhìn ra phía xa, có một cái gì đó đang chuyển động về phía họ. Nó lớn dần, rồi hiện nguyên hình rõ ràng trước mắt ba người. Một cơn lốc với lỗ xoáy đen ngòm ở tâm hút vào mọi thứ nó chạm phải. Những dải sáng lấp lánh dần trôi tuột và cuối cùng bị nuốt chửng vào cái hố không đáy tham lam vô độ. Mọi người nhìn thấy nhưng không thể làm gì được vì phép thuật, thứ duy nhất giúp họ di chuyển trong môi trường không trọng lượng không còn nữa.
Lỗ xoáy tiến dần đến chỗ họ, giờ nó đã trở thành một cái hố khổng lồ sâu hun hút, kéo tên áo đen đang vùng vẫy vô vọng vào trước tiên. Người chồng ôm chặt vợ hơn, thì thầm:
-Đừng lo, anh sẽ đi cùng em.
Người vợ mỉm cười. Cô bảo Tina:
-Đi đi, khi em còn có thể.
Hố đen đã ập tới, nhanh dần, họ bị hút vào trong. Dù vây Tina vẫn nhất quyết không rời cô chủ. Nó hét lên trong vòng xoáy:
-Tôi sẽ không rời mọi người đâu!
Hố đen sâu thăm thẳm như một đường hầm với sức hút dữ dội, xung quanh thành hố có những nhánh rẽ nhỏ lao qua vùn vụt . Họ bị trôi tuột đi như trong một đường hầm siêu tốc với vận tốc khủng khiếp nhưng vẫn ôm chặt nhau không rời. Trong lúc quay cuồng vô vọng, Tina chợt có một cảm giác quen thuộc, nó cố mở to mắt nhìn, và rồi một linh cảm chợt đến. Nó mừng quá, hét lên với cô chủ:
-Cô Hoa, hướng này.
Tina dồn hết sức lực vào đôi cánh tạo ra một quả cầu tròn bảo vệ quanh mình. Cùng lúc, họ tuột đến một nhánh rẽ khá lớn, với một cú đẩy kịp thời của Tina, họ đã rẽ sang hướng khác, đúng ý nó. Vốn quen du hành qua những không gian bất định và một linh tính cực nhạy, Tina nhận ra tín hiệu quen thuộc của Không Đạo trong giếng từ ngã rẽ đó. Nếu như linh cảm của Tina là đúng thì họ có thể đến được Không Đạo trong giếng và thoát ra. Tuy nhiên, việc này thật khó khăn, hai vợ chồng cô chủ đều gần như đã bất tỉnh. Cố hết sức, Tina kéo họ về phía lối thoát. Họ rơi vào một đường hầm mới, và Tina đã khấp khởi mừng thầm, chỉ cấn cố chút nữa thôi, phía kia là lối thoát.
Tuy vậy, chút linh lực ít ỏi cuối cùng đã không giúp được nó. Giữa thành đường hầm bỗng xuất hiện một ngã rẽ nhỏ nhưng năng lượng lại rất lớn. Trong khi Tina đang nỗ lực thì ngã rẽ đột ngột hiện ra, dòng năng lượng mạnh mẽ tông thẳng vào ba người. Lập tức họ bị tách rời, Tina bị hút thẳng về phía Không Đạo giếng không cách nào cưỡng lại được, hai vợ chồng cô chủ ngay lập tức bị cuốn xa tít tắp về phía ngược lại mất dạng.
Lòng đau buồn vô hạn, chỉ còn biết rằng phía ngược lại kia sẽ dẫn đến Thần Địa, cái giếng đã bị phong ấn lại không thể thoát ra được, Tina dồn chút linh lực cuối cùng tạo ra lớp màng tự bảo vệ, tự nhủ sẽ có ngày thoát ra để đi tìm cô chủ, rồi dần dần rơi vào trạng thái tiềm sinh.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
63 chương
22 chương
19 chương