Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
Chương 26
Edit: Meimei
Cuối cùng cũng ly hôn, Viên Mộng thở ra một hơi thỏa mãn. Một thời gian dài liên lạc với luật sư, con trai thì bị bắt cóc, hai bên tranh chấp nhau, cuối cùng cũng có thể ly hôn, thật sự là quá mệt mỏi, trước đó hầu hết thời gian cô đều tiêu hao lên việc ly hôn này.
Bây giờ, cô rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cuối cùng có thể bắt đầu cân nhắc chuyện khác.
Cô đến trường đón con trai, nói với nó: “Bối Bối, ngày mai là sinh nhật con, có muốn đi công viên chơi không?”
Đứa nhỏ nhảy cỡn lên: “Đi! Đi! Con muốn đi công viên! Công viên!”
“Vậy ngày mai mẹ và chú cung với Bối Bối đi công viên chơi nha, có được không?” Viên Mộng thử dò hỏi.
Ai nói trẻ con không hiểu chuyện, thật ra trẻ con tự có suy luận của chính bản thân nó. Đứa nhỏ không vui vẻ lên nữa mà an tĩnh lại hỏi: “Còn ba ba thì sao? Ba ba không đi với Bối Bối sao?”
Viên Mộng yên lặng một chút, sau đó cô cười cười sở đầu đứa nhỏ, dụ dỗ nói: “Bối Bối ngoan, ba ba ngày mai có việc cho nên không thể tới a.”
Mặt đứa nhỏ như đưa đám nhưng vẫn chấp nhận, dù sao đối với nó mà nói, đi công viên chơi là một cám dỗ rất lớn, chỉ cần có mẹ đi theo là đủ rồi.
Chuẩn bị hôn lễ là một công việc rất phức tạp và hao tổn tâm trí. Thật ra thì dựa theo ý muốn của Kiều Gia Thuần và Lý Tuấn là không muốn làm phức tạp. Bởi vì Lý Tuấn tương đối gấp gáp, muốn nhanh chút đem Kiều Gia Thuần cưới về nhà, còn Kiều Gia Thuần thì bởi vì cô lười, lười phí tâm tư tốn thời gian. Có điều người lớn hai nhà hiển nhiên là không đồng ý, bọn họ đều muốn con của mình phải có một hôn lễ long trọng.
Kiều mẹ phụ trách rất nhiều công việc của hôn lễ, Kiều Gia Thuần thì thanh nhàn nhưng có một số việc Kiều mẹ không thể thay cô làm được, ví như thử áo cưới giày dép các loại, vẫn là phải tự mình Kiều Gia Thuần làm. Hơn nữa thẩm mỹ của Kiều mẹ và Kiều Gia Thuần khác nhau, điều này làm cho Kiều Gia Thuần không thể không tự mình ra trận, ví như thiết kế bố trí hoa trang trí, Kiều mẹ thì lựa chọn hoa hồng bởi vì bà cảm thấy chuyện mừng là phải như vậy, còn Kiều Gia Thuần thì không thấy như vậy, cô phải gọi điện liên lạc với công ty hoa để họ thay thế loại hoa khác.
Lý Tuấn bắt đầu thúc giục Kiều Gia Thuần đi làm giấy kết hôn. Kiều Gia Thuần bị công việc rườm rà của hôn lễ vây quanh, đến hôm nay mới dành ra được một buổi chiều đi theo Lý Tuấn làm giấy kết hôn.
Bởi vì phải chụp hình, cô phải trang điểm thay áo quần.
Lúc ra cửa, Kiều mẹ nói: “Mẹ đi với con nhé.”
Kiều Gia Thuần buồn cười: “Mẹ, nào có ai đi làm giấy kết hôn mà mang theo bố mẹ đi cùng?”
“Mẹ không bỏ con được.”
“Vậy hôm nay con không đi nữa.”
“Đừng, mẹ chỉ là có chút căng thẳng.”
“Con kết hôn mà so với con mẹ còn khẩn trương hơn.”
“Con thật là không hiểu tấm lòng của người mẹ.”
“Được rồi, mẹ, mẹ liền ở nhà thật tốt chờ con về.” Kiều Gia Thuần thật sự một chút cũng không thấy khẩn trương, ngược lại cùng Lý Tuấn kết hôn, cô thấy rất bình tĩnh, cảm giác rất ổn. Cô chợt nhớ tới một ca khúc “Hạnh phúc vững vàng”.
Lên xe, cô bật bài hát này nghe. Trong tiếng nhạc êm dịu, Kiều Gia Thuần từ từ lái xe.
Kiều Gia Thuần thấy bài hát này rất phù hợp với tâm tình hiện tại của cô, vì vậy trên đường đi, cô chỉ nghe một mình bài hát này.
Đoạn đường này vô cùng thông thuận, ngay cả một cái đèn đỏ cũng không gặp, chưa đến hai mươi phút, Kiều Gia Thuần đã đến cục dân chính.
Kiều Gia Thuần liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, cách thời gian hẹn của cô và Lý Tuấn mười lăm phút. Kiều Gia Thuần nhắn tin trên wechat cho Lý Tuấn: “Em đến rồi.”
Lý Tuấn rất nhanh trả lời lại, anh gửi cho Kiều Gia Thuần một tin nhắn thoại: “Lúc anh đi con đường này mới phát hiện họ đang sửa đường, bây giờ anh phải tìm đi đường khác, sẽ đến trễ một chút, hay là em đến tiệm cà phê gần đó chờ anh một chút.”
Kiều Gia Thuần cũng gửi một tin nhắn thoại: “Có trễ lâu không?”
“Không biết a, anh đến thì sẽ gọi điện cho em.”
“Vậy cũng được.”
Để điện thoại xuống, cô vô ý thức ngẩn đầu lên nhìn một chút, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lục Cảnh Hành tới đây làm gì, chẵng lẽ cũng tới làm giấy kết hôn? Trong nháy mắt cái ý niệm này liền xuất hiện trong đầu Kiều Gia Thuần.
Lục Cảnh Hành đang gọi điện thoại, ánh mắt của Kiều Gia Thuần nhìn Lục Cảnh Hành như đang tìm tòi điều gì đấy. Xung quanh anh cũng không có nhiều người nhưng chỉ có một người phụ nữ một mực đứng đợi anh. Người phụ nữ đưa lưng về phía Kiều Gia Thuần, giống như đang đọc tờ tuyên truyền của cục dân chính. Người phụ nữ này có vóc dáng cao và tóc dài, nhìn cũng gần giống Viên Mộng.
Xem ra bọn họ cũng tới làm giấy kết hôn. Kiều Gia Thuần cảm thấy mình có thể lên diễn đàn nào đó đăng bài viết máu chó — đi làm giấy chứng nhận kết hôn còn gặp bạn trai cũ thì phải làm sao?
Thật là màn kịch vui hoang đường của nhân gian, làm người ta dở khóc dở cười. Kiều Gia Thuần muốn rời đi trước khi hai người đó nhìn thấy mình, nếu không sẽ rất lúng túng.
Bỗng nhiên, người nọ giống như cảm nhận được ánh mắt của Kiều Gia Thuần, anh xoay người lại liền nhìn thấy Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần lập tức quay người né tránh nhưng sau đó cô lại cảm thấy tại sao mình lại tránh, như vậy giống như cô có tật giật mình, vì vậy cô quay người lại nhìn Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đi đến gần cô.
Tim Kiều Gia Thuần có chút đập rộn lên nhưng lại không giải thích được vì sao mình lại hoảng loạn. Cô tự an ủi bản thân: “Kiều Gia Thuần, chớ kinh sợ.”
Lục Cảnh Hành đi đến gần cô hỏi: “Em tới đây làm gì?”
Lục Cảnh Hành nghe giọng điệu của Lục Cảnh Hành có chút tức giận, hừ, bây giờ đến phiên anh chất vấn cô? Kiều Gia Thuần không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Anh tới đây làm gì?” Cô vừa hỏi, vừa như có ám chỉ nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh tấm tuyên truyền của cục dân chính sau lưng anh.
Lục Cảnh Hành không hiểu lắm, anh trả lời Kiều Gia Thuần: “Anh mới mua nhà, đến đây làm giấy chứng minh, còn em?”
Lúc Lục Cảnh Hành nói chuyện thì Kiều Gia Thuần thấy người phụ nữ đó xoay người về phía trước. Kiều Gia Thuần thấy rõ mặt của cô ta, không phải là Viên Mộng.
Kiều Gia Thuần cũng không biết tư vị trong lòng mình hiện tại như thế nào, câu “em tới làm giấy kết hôn” cô bất luận như thế nào đều không thể nói ra với Lục Cảnh Hành.
Nhưng Lục Cảnh Hành lại rất nghiêm túc nhìn cô, chờ cô trả lời.
Kiều Gia Thuần không thể làm gì khác nói: “Em cũng giống anh.”
“Em cũng mới mua nhà?” Lục Cảnh Hành phảng phất thở ra một hơi, giọng cũng dịu lại hơn.
Kiều Gia Thuần gật đầu.
Lục Cảnh Hành hỏi: “Em mua ở khu chung cư nào?”
Có trời mới biết Kiều Gia Thuần căn bản không quan tâm gần đây có mấy khu chung cư đang bán. Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Anh mua ở đâu?”
Lục Cảnh Hành nói tên của khu chung cư, Kiều Gia Thuần thiếu chút nữa nói em cũng ở đấy.
“Nga, ở đó rất tốt, em có xem qua rồi. Cái đó nếu không có việc gì thì em đi trước.” Cô vừa nói vừa quay người lại.
Lục Cảnh Hành nhìn bóng lưng của cô, gọi cô lại: “Gia Thuần.”
Kiều Gia Thuần dừng bước lại.
Lục Cảnh Hành bước đến, đi đến bên người cô, cách rất gần, anh nhẹ giọng nói: “Em bây giờ tốt hơn nhiều, gần đây có đi khám lại hay không?”
Gần như chỉ trong nháy mắt, Kiều Gia Thuần muốn rơi nước mắt. Lúc nãy hiểu lầm Lục Cảnh Hành đến làm giấy kết hôn, Kiều Gia Thuần vẫn cảm thấy cũng không khổ sở mấy, cô cảm thấy cô đã có thể thờ ơ anh. Nhưng mà tại sao nghe được sự quan tâm của anh, một hơi nóng xông lên cổ họng, lên mắt, nhịn không được muốn rơi nước mắt?
Kiều Gia Thuần cúi đầu, không dám ngẩng lên, không thể để cho anh thấy được cô đang khóc. Cô tùy tiện “ừ” một tiếng rồi cơ hồ chạy mất dạng.
Kiều Gia Thuần lên xe, lập tức lái xe rời khỏi nơi này rồi tùy tiện tìm một con đường vắng vẻ, dừng lại bên lề.
Cô thở hổn hển, nước mắt bắt đầu rơi xuống, khóc thút thít.
Không lâu sau, Lý Tuấn gọi điện thoại đến: “Gia Thuần, anh đến rồi. Em đang ở đâu?” Thanh âm thoải mái và vui sướng.
Kiều Gia Thuần suy tư một chút, mới nói: “Thật xin lỗi Lý Tuấn. Em lúc nãy có việc phải đi …”
Lý Tuấn dừng một chút, mới trả lời: “Vậy a, vậy hôm nay em có thể đến không? Anh ở đây chờ em. Nếu không để anh đến đón em?”
“Thật xin lỗi, hôm nay em không thể đến được.”
Lý Tuấn ở đầu bên kia im lặng.
“Ngày khác, có được không?” Kiều Gia Thuần nói.
“Vậy cũng được.” Trong giọng nói của Lý Tuấn khó nén niềm mất mác nhưng anh vẫn quan tâm Kiều Gia Thuần hỏi: “Gia Thuần, giọng nói của em bị sao vậy?”
“Không có gì, hình như do máy điều hòa quá lạnh nên bị ngạt mũi.”
Lý Tuấn không suy nghĩ nhiều, lại hỏi tiếp: “Vậy ngày mai em có thể đi công viên không? Anh được tặng vé, nếu ngày mai không dùng là hết hạn.”
Kiều Gia Thuần không đành lòng làm Lý Tuấn thất vọng lần nữa, trả lời có thể đi.
Ngoài cửa xe, từng giọt mưa rơi xuống, phát ra tiếng lộc cộc. Rất nhanh, mưa trở lên lớn nặng hạt hơn. Mưa đầu mùa hè luôn tới bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
—
Tối hôm qua mưa rất lớn cho nên sáng nay, sau cơn mưa, trời rất trong xanh.
Kiều Gia Thuần đúng giờ thức dậy đi công viên chơi. Cuối tuần nên người đi chơi công viên rất đông.
Bởi vì phải xếp hàng cho nên tới tận trưa bọn họ mới chơi được trò thuyền hải tặc và xe bay trên không. Kiều Gia Thuần còn chơi trò bắn bong bóng, nhận được phần thưởng là một con cá sấu nhỏ.
Bên cạnh tiệm trò trơi bắn bong bóng là một quán nhỏ bán đồ chơi, Kiều Gia Thuần mua một cái cài có tai mèo cho cô và một cái cài tai hổ cho Lý Tuấn.
Lý Tuấn mua kẹo đường cho Kiều Gia Thuần, lại chỉ chỉ Kiều Gia Thuần nhìn: “Gia Thuần, em nhìn bên kia kìa.”
Kiều Gia Thuần nhìn theo ngón tay Lý Tuấn chỉ, là cầu vồng.
Rất nhiều người cầm điện thoại lên chụp ảnh cầu vồng. Kiều Gia Thuần đưa kẹo đường cho Lý Tuấn cầm, mình thì cầm máy ảnh lên chụp cầu vồng.
Kiều Gia Thuần trừ lúc còn bé nhìn thấy cầu vồng được hai lần thì sau đó chưa được thấy lần nào nữa, mà trí nhớ lúc còn bé đã mơ hồ rồi. Cô chụp cầu vồng xong thì nói Lý Tuấn chụp ảnh cho cô, cô muốn chụp ảnh chung với cầu vồng.
Lúc Lục Cảnh Hành một lần nữa thấy Kiều Gia Thuần chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Trên đầu Kiều Gia Thuần mang một cái cài hình tai mèo màu trắng và hồng, trên tay cầm kẹo đường, cô ngẹo đầu, bỉu môi, làm bộ dạng khả ái. Mà một người đàn ông đang đứng ở phía trước chụp ảnh cho cô, bộ dáng của người đó rất nghiêm túc điều chỉnh điện thoại canh góc độ
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
163 chương
357 chương
1475 chương
7 chương
47 chương
28 chương