Edit: Bifeng Ngay lập tức, Lục Cảnh Hành để điện thoại di động xuống, nâng trán, trong lòng có chút phiền não. Anh muốn đi phòng bếp rót cho mình một ly nước, có lẽ uống nước sẽ làm đè áp tích tụ trong ngực xuống. Từ thư phòng đi qua phòng khách rồi vào phòng bếp, thật là kỳ quái, trước kia anh chưa từng có cảm giác nhà của mình lại vắng vẻ là như thế. Vắng vẻ như thế, an tĩnh như thế, cảm giác thiếu cái gì đó, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Anh cầm một ly thủy tinh trong suốt đi ra phòng bếp, liếc nhìn, trên ghế sa lon phòng khách, có hai con búp bê. Một con màu xanh da trời Doraemon là do Kiều Gia Thuần mang tới, có đôi khi cô sẽ ôm nó ngủ. Nó có lông nhung ngắn ngủn, sờ tới sờ lui rất thoải mái. Nó mở hai con mắt thật to, hai con ngươi áp sát ở bên trong. Miệng của nó là một cái vòng tròn, mỉm cười là một thật to, trên mặt là hai cái má đỏ ửng, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Một con khác là Baby lúc bọn họ đi ăn cơm nhìn thấy rồi mua. Nó mặc quần lụa mỏng phỏng theo kiểu cổ. Mặt của nó rất nhỏ, nhưng lại mặc cái váy cực lớn. Ngày đó bọn họ từ ngang qua một cửa hàng, Kiều Gia Thuần nhìn thoáng qua liền muốn mua. Về sau, Kiều Gia Thuần một tay ôm Baby, một tay ôm Doraemon, híp mắt nở nụ cười đáng yêu với Lục Cảnh Hành, cô nói: “Baby là em, còn Doraemon này là anh nha.” Lúc ấy anh không nói gì thêm, chẳng qua là trong lòng oán thầm: “Ngây thơ. “Còn có, anh làm sao giống Doraemon? Nghĩ tới đây, khóe môi anh hơi cong, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện. – – Trong một thị trấn nhỏ của thành phố Lân, Lý Thúy Phân đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, nước sôi liền thả một vắt mì sợi vào, đem rau xanh cắt trước đó đổ vào. Đậy nắp lại chờ một lát, lại đem một tô cơm thừa tối qua đổ vào, cầm cái xẻng đè lại cho cơm dính thành khối, thêm hai chén nước đậy nắp lại chờ thêm năm phút, bữa sáng đã hoàn thành. Lý Thúy Phân liếc mắt nhìn qua cửa lớn, sáng sớm ở thị trấn nhỏ rất an tĩnh, không có người đi qua đi lại, chỉ có hai con chim bay đến đậu trên mặt đất. Lý Thúy Phân đứng ở cạnh cửa một tay bưng chén một tay cầm chiếc đũa bới cơm ra, theo góc độ này của bà ta nhìn sang, có thể thấy một cái ghế trúc trước cửa, đây là một ghế trúc đặc biệt, không có thành ghế, nhưng có hai cái lỗ, tiểu hài tử có thể chui người đi vào, ngồi ở bên trong. Theo truyền thống ở nông thôn, nếu như nhà ai cưới vợ, trong ngày hôn lễ sẽ phải đi mượn đứa trẻ nhà người khác tới ngồi vào cái ghế như vậy, để ở cạnh cửa chính, ngụ ý là hi vọng con dâu sớm sinh một tiểu tử mập mạp. “Cái ghế” đặc biệt của nhà Lý Thúy Phân, là cháu trai nhà bà ta đã dùng qua, chẳng qua cháu trai bà ta hiện tại cũng đã đi theo cha mẹ nó vào thành phố học trung học cơ sở rồi. Hiện nay, trên cái ghế đó có một đứa bé trai ngồi, trong tay của nó cầm một món đồ chơi xe ô tô, đang chơi xe ô tô. Lý Thúy Phân dựa trên cửa khóc thút thít mấy cái rồi vào phòng. Bà ta cũng rất nhanh ra lại, cầm cái thìa, trên tay cũng không phải là cái tô lớn như lúc nãy mà đổi thành một cái bát nhựa nhỏ. Lý Thúy Phân cầm chén muỗng để trước mặt đứa bé, đứa bé chắc là không thể tự mình ăn, bà ta chỉ có thể đút cho đứa bé từng muỗng từng muỗng. Đứa nhỏ tự chơi xe đồ chơi, Lý Thúy Phân đút cho nó một muỗng, nó ăn một muỗng. Thời điểm vừa mới đến đây, đứa bé còn khóc hô muốn mẹ, chẳng qua vài ngày nó cũng không la khóc nữa vì nó biết có la cũng vô dụng. Lý Thúy Phân đang cúi đầu, bỗng nhiên cảm giác cửa có động tĩnh, con chó vàng nhà sát vách sủa hai tiếng. Bà ta ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen xông vào, không biết lai lịch gì. Trong lòng Lý Thúy Phân hoảng hốt: “Các ngươi... Tới làm gì?” Không có người trả lời bà ta, vẻ mặt bọn họ đều lạnh lùng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho bà ta. Rất nhanh sau đó, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, người phụ nữ thoạt nhìn rất điềm đạm. Lý Thúy Phân gan lớn hơn một tí, bà ta ôm đứa bé, muốn giấu mặt nó lại: “Các ngươi muốn làm gì?” Người phụ nữ đã thấy rõ mặt của đứa bé, cô ấy hô: “Đó là con của tôi!” Đứa bé quay đầu nhận ra mẹ của mình, đứa bé kêu: “Mẹ! “ Lý Thúy Phân không kịp phản ứng, một người đàn ông đã túm lấy đứa bé từ trong tay bà ta. Mọi người nghênh ngang rời đi, tất cả đều xảy ra chưa đến một phút đồng hồ. Cuối cùng là âm thanh xe oto chạy. Lý Thúy Phân chạy ra cửa, hô to: “Người đâu, cướp đứa bé …, mau tới, cướp đứa bé!” Một lão nông xách theo cái cuốc đi tới, “Thúy phân, đứa bé cái gì mà bị cướp? Cháu trai của bà bị cướp?” Hàng xóm ghé vào đầu tường nhìn một hồi vở kịch hay, “Cháu trai bà ta sớm cùng cha mẹ lên thành phố học hành. Thúy phân, đứa bé kia không phải là ngươi mua được bọn buôn người sao, ta nhưng nghe nói hiện tại buôn bán trẻ em là phạm pháp, ngay cả người mua cũng bị phạt.” Lý Thúy Phân dậm chân: “Tôi có cháu trai, tôi mua đứa bé kia làm gì!” “Vậy đứa bé này từ đâu tới a? “Hàng xóm tò mò đứa nhỏ này đã muốn đã lâu rồi. ” Đứa nhỏ của thân thích của tôi. “Lý Thúy Phân này mới nói ra. Lão nông hỏi: “Thúy phân, có muốn tìm cảnh sát  hay không? “ Hàng xóm hỏi: “Ai, tôi vừa rồi nghe được đứa bé kia kêu người phụ nữ kia? Kia là mẹ đứa bé sao?” Lão nông nghi ngờ. Lý Thúy Phân nói: “Trước không báo cảnh, tôi phải đi gọi điện thoại. ” Bà ta đi vào gian phòng, lấy ra một cái điện thoại di động màu đen của người già với nút bấm và màn hình rất lớn, mang kính lão, một hồi lâu mới tìm được một cái số điện thoại, điện thoại được nối, bà ta liền lập tức lớn tiếng nói: “Tôn Phong, có người cướp đứa bé đem đi rồi! Hình như là vợ của con. “ – – Lục Cảnh Hành gõ cửa, một người phụ nữ mở cửa cho anh. Trong tay Lục Cảnh Hành mang theo một cái hộp lớn, bên trong hộp là đủ loại xe đồ chơi, tạo hình giống y như thật chế tác tinh xảo. Viên Mộng mỉm cười: “Đây là cho Bối Bối sao?” Lục Cảnh Hành mỉm cười gật đầu. Viên Mộng mời Lục Cảnh Hành vào, thằng bé đang ngồi trên ghế sa lon xem phim hoạt hình. Viên Mộng đi qua, nói với đứa bé: “Bối Bối, thúc thúc tới thăm con, mau kêu thúc thúc.” Thằng bé lập tức từ trên ghế salon trợt xuống, trốn đến sau lưng mẹ, giữ chặt góc áo mẹ, sau đó ở sau lưng mẹ thò đầu ra ngẩng đầu nhìn trộm người đàn ông cao lớn phía trước. Lục Cảnh Hành ngồi xổm xuống, đưa đồ chơi tới mặt thằng bé: “Bối Bối, cháu thích không?” Trong mắt đứa nhỏ không che dấu vẻ ưa thích với món đồ chơi, nhưng nó vẫn sợ hãi trốn sau lưng mẹ, biến thành đà điểu nhỏ, ngay cả đầu cũng không chịu lộ ra. Viên Mộng xoay người, sờ sờ đầu của tiểu tử kia, sau đó cầm món đồ chơi từ trong tay Lục Cảnh Hành đưa qua cho thằng bé. Viên Mộng nói với thằng bé: “Bảo bối, nhìn xem thúc thúc mua cho con cái gì này? Là rất nhiều xe. “ Thằng bé ôm lấy cái hộp đồ chơi, ngẩng đầu liếc trộm thần sắc Lục Cảnh Hành, thấy ánh mắt của anh là khích lệ cổ vũ mà không phải là không đồng ý, liền đem hộp lớn ôm đi. Tiểu hài tử mặc dù không biết biểu đạt ý của mình, nhưng chúng ta lại có thể biết thông qua sắc mặt và hành động của nó. Đứa bé vội vã đem hộp đồ chơi ôm đến một góc trong phòng khách, đó là nơi mà mẹ nó đặc biệt thiết kế đựng đồ chơi của nó. Thằng bé ngồi ở trên nệm dán phim hoạt hình, tự mở cái hộp ra rồi chơi rất chuyên chú, nó loay hoay lấy từng chiếc xe đồ chơi ra rồi xếp chúng thành một hàng. Viên Mộng rót cho Lục Cảnh Hành một chén trà, cô nói: “Chuyện lần này, thật sự là rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu hỗ trợ, tớ căn bản không biết anh ta giấu con đến nhà bà con xa của anh ta. Nếu như không có cậu, tớ càng không khả năng đoạt lại đứa nhỏ trở về. “ Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng bâng quơ: “Cần gì khách khí cùng tớ như thế.” Anh nhìn chung quanh căn phòng, hỏi Viên Mộng: “Ở chỗ này đã quen chưa?” Viên Mộng nói: “Nơi này tốt lắm, ra vào đều có bảo vệ, cám ơn cậu.” Chỗ ở cũ trước kia, ngay cả bảo vệ cũng không có. “Tớ nói là không cần khách khí với tớ như thế, dù sao nơi này cũng để trống. “ Trong mắt của Viên Mộng có cảm kích, có nhu tình, có kiên định, cô nhẹ nhàng mà đem tay của mình đặt lên trên mu bàn tay Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành ngược tay nắm chặt tay Viên Mộng. Bọn họ đều là người nội liễm, có tình cảm, không cần nói ra miệng, có thể hiểu ngầm ý nhau. Sau khi Lục Cảnh Hành rời đi, Viên Mộng nhìn con trai đang chơi đùa xe ô tô trong góc nhà, tiểu hài tử cứ chơi đùa, giống như chơi hoài không ngán. Viên Mộng cầm lấy một cái ly nước hình gấu nhỏ trên bàn trà, đi đến bên cạnh đứa bé, đưa ly tới trước mắt nó. Đứa bé liếc mắt nhìn, đem cái miệng nhỏ nhắn đặt vào cái ống hút trên ly, uống một hớp. Viên Mộng cầm một chiếc xe nhỏ, hỏi con trai: “Bối Bối, mấy chiếc xe này con có thích không?” Đứa bé gật đầu. Viên Mộng thấy, nói tiếp: “Thích a, vậy con có thích...” Đứa bé như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, cắt đứt Viên Mộng: “Mẹ! “ ” Ừ? “Viên Mộng cho đứa nhỏ một cái ánh mắt khích lệ. ” Ba ba đi đâu vậy?” Thời điểm Viên Mộng đến Sự Vụ Sở luật sư, đột nhiên một chiếc xe con lái qua đến, làm cô giật mình. Cô bị bức phải lui về phía sau hai bước, một chân giẫm vào bồn hoa ven đường. Thời điểm xe sắp đụng vào cô thì thắng gấp, dừng ở trước mặt cô. Trong xe, Kiều Gia Thuần ngồi ở ghế phụ, hai tay cầm chặt dây an toàn ở trước ngực, nói với Quan San đang ngồi ở ghế lái bên cạnh: “Không nên như vậy. “ Quan San ngẩng đầu, “Sợ cái gì, kỹ thuật của tớ rất tốt. “ Viên Mộng muốn rời đi, chiếc xe liền thong thả đi theo cô ấy. Viên Mộng dừng lại, cô nhìn vào trong xe. Cửa kính xe hạ xuống, khuỷu tay Quan San đặt trên cửa xe, cô thò đầu ra nói với Viên Mộng: “Mỹ nữ, chờ cô thật lâu a, có hứng thú cùng chúng tôi uống ly cà phê hay không?”