Hoa hồng ký ức
Chương 30 : Chương 13.2
Type-er: Mều
Tiêu Tử Thần đặt hòm giấy xuống, giọng nói không cao không thấp: “Phiền cô cũng trả lại cho tôi những thứ mà tôi để ở nhà cô.”
Khổng Tước chợt bật cười: “Tiêu Tử Thần, anh định chia tay với tôi đấy à?”
Trì Linh Đồng đành quay người nhìn về phía trời Tây. Mặt trời sắp lặn, chân trời chỉ còn dư lại một vệt tà dương, hoàng hôn sắp buông xuống.
“Đúng, chúng ta chia tay đi.” Tiêu Tử Thần bình thản như mặt biển đêm.
Bàn tay đặt trên ghế của Trì Linh Đồng run lên.
“Trước khi nói ra câu này anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh muốn chia tay với tôi? Anh muốn chia tay với tôi?” Khổng Tước hỏi lại hai lần.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng.” Tiêu Tử Thần nói ra từng chữ, mỗi chữ đều rất nhẹ nhàng, nhưng kết hợp lại với nhau lại tạo nên một luồng khí lạnh.
“Anh nghĩ kỹ lại đi.” Khổng Tước vô cùng cố chấp, “Đương nhiên, anh không phải lo chuyện tôi sẽ bám víu quấy rầy anh. Chẳng qua, tôi thấy chuyện này hơi đột ngột, chúng ta không phải trẻ con đóng giả làm người lớn, tùy tiện nói chia tay là sẽ chia tay. Nếu anh thực sự muốn chia tay, tôi có thể chấp nhận, nhưng nếu anh muốn quay lại, tôi sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào.”
Tiêu Tử Thần khẽ nhắm mắt: “Nếu cô quá bận rộn, vậy hôm khác cô thu dọn đồ đạc của tôi là được, hoặc cùng lắm thì ném đi cũng chẳng sao. Tôi không làm phiền nữa.” Anh bình tĩnh ung dung gật đầu với Khổng Tước, sau đó phóng khoáng quay người rời đi, như thể khi nãy anh chỉ giao cho cấp dưới một công việc nhất định phải hoàn thành đúng hạn.
“Tiêu Tử Thần, anh có gan thì...” Khổng Tước ném một khung ảnh xuống đất, đó là một bức ảnh hai người chụp chung bên bờ biển Thanh Đài, cô nàng dựa vào ngực anh, cười tươi như hoa.
Tiêu Tử Thần đã rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.
Khổng Tước cười khanh khách đến mức điên cuồng, Trì Linh Đồng tưởng cô nàng đang tức điên, vội vàng quay đầu lại, thấy Khổng Tước thực sự đang cười, đôi mắt lấp lánh long lanh, khóe môi cong lên đầy quyến rũ. “Hôm nay tớ mới nhận ra, anh ấy cũng rất nam tính.” Khổng Tước liếm môi, đóng cửa lại một cách dửng dưng, sau đó đá hòm giấy vào góc tường.
“Khổng Tước, cậu không sao chứ?” Trì Linh Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Có thể làm sao được? Bây giờ anh ấy đang nổi giận, cứ kệ anh ấy đi. Chờ anh ấy hết giận, sẽ tự chủ động quay lại. Tuy lần này anh ấy làm như thật, nhưng tớ quá hiểu anh ấy rồi. Anh ấy yêu tớ, không nỡ rời xa tớ đâu. Trước đây chúng tớ cũng từng cãi nhau, nhưng chỉ cần tớ làm nũng, tỏ ra dịu dàng hiền thục là anh ấy mềm lòng ngay. Mọt sách chỉ có ưu điểm vậy thôi, ngô nghê, dễ dụ. Anh ấy có thể tìm người phụ nữ tốt hơn tớ ở đâu đây? Tớ sắp dẫn chương trình phát thanh cấp vàng rồi, thường xuyên được tiếp xúc với những nhân vật có máu mặt trong xã hội. Mặt mũi xinh đẹp, tính cách hài hước, vừa có thể quản việc nhà lại vừa có thể giao tiếp bên ngoài. lequy^donn^nn Tớ và anh ấy ở bên nhau, chính là trai tài gái sắc điển hình. Thực ra phạm vi lựa chọn của tớ rất rộng, nếu không phải tớ nhìn xa trông rộng thì bây giờ tớ đã tìm được người đàn ông hơn anh ấy đến mười lần, hai mươi lần rồi ấy chứ, chẳng qua quá trình hơi cực khổ chút thôi.” Khổng Tước tự luyến tới mức bay lên trời.
“Có lẽ cậu vốn không hiểu anh ta.” Giọng Trì Linh Đồng khá ảm đạm, “Anh ta yêu cậu, không có nghĩa là cậu có quyền được tổn thương và lừa dối anh ta. Anh ta cũng không hề ngô nghê, anh ta biết hết nhưng anh ta thực sự trân trọng yêu thương cậu, nên mới tha thứ cho cậu hết lần này đến lần khác.”
“Sao đột nhiên hôm nay cậu lại biến thành nhà triết học thế này?” Khổng Tước phì cười.
“Tớ chỉ cảm khái vậy thôi, tớ cũng từng yêu, khi yêu thì cho rằng có thể thoải mái phung phí sự yêu thương, chiều chuộng của anh ấy, nhưng chẳng ngờ duyên phận lại mỏng manh như vậy. Bây giờ tớ chỉ muốn ngắm nhìn một ánh mắt, nghe một câu nói của anh ấy mà không được. Nếu cậu không thực sự quý trọng Tiêu Tử Thần, vậy sẽ có một ngày anh ta trở thành Tiêu Tử Thần của người khác, khi đó... cậu khóc cho ai xem?”
Khổng Tước cười ha ha, sáp lại ôm chặt cô, ranh mãnh gác trán lên mũi cô: “Sao phải khóc, cười còn chẳng kịp ấy chứ, ai thích thì cứ lấy đi, tớ chẳng thèm. Anh ấy chỉ như một vật trang trí không quá xấu đặt ở trong phòng mà thôi, có thì phòng đẹp hơn, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Trì Linh Đồng hơi há miệng, nhìn Khổng Tước với vẻ kinh ngạc. Cô và Khổng Tước làm bạn học sáu năm, bạn bè bốn năm, mười năm, ba trăm sáu lăm ngày, không thể nói là đào tim móc phổi cho nhau, nhưng thực sự cũng có tình nghĩa. Nếu như có một ngày...không, cô lắc đầu, không thể nghĩ nữa, cục diện ấy quá mức tàn nhẫn.
“Cậu không lo cho anh ta sao?” câu hỏi này khá thừa thãi, nhưng cô vẫn muốn hỏi. Có lẽ, cô chỉ muốn xác nhận lại điều gì đó lần nữa.
“Lo cái gì mà lo. Ông trời đắp nặn con người rất công bằng, cho anh ấy IQ cao trong học thuật, đương nhiên EQ sẽ thấp hơn một chút. Người như anh ấy, cùng lắm là về nhà đọc sách một đêm. Nếu anh ấy giận dữ tới mức đi uống rượu, có khi tớ phải chào anh ấy với cặp mắt khác xưa. Đừng nhắc tới anh ấy nữa, tối nay chúng ta đi đâu chơi nhỉ? Người bạn tên là ... Phí Nam của cậu có phương thức liên lạc nào khác không?”
Trì Linh Đồng hít sâu một hơi, xách túi lên, ánh mắt hơi lạnh nhạt, “Tớ còn có việc.”
Khổng Tước gật đầu với vẻ biếng nhác, “Thế cũng được, đừng nằm bẹp dí trong nhà nữa, ra ngoài chơi nhiều một chút, mấy hôm nữa tớ lại giới thiệu cho cậu một anh chàng hay ho để cậu giết thời gian.”
“Con mắt thẩm mỹ của chúng ta giống nhau ư?” Cô kéo cửa ra, cười hỏi.
“Không giống mới thú vị chứ?” Khổng Tước cười to, nhìn cô xuống tầng.
Ánh đèn vừa sáng, rực rỡ lấp lánh. Trì Linh Đồng ra khỏi cổng khu chung cư, khi đang chuẩn bị bắt taxi thì thấy Tiêu Tử Thần đang đứng bên một gốc cây không xa, anh cũng đang nhìn cô. Cô ngẩn người một thoáng rồi bước tới.
Đèn đường vàng vọt, không đủ sáng nhưng vẫn đủ để cô có thể thấy toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Khuôn mặt này, tuấn dật, nho nhã, không vui vẻ cũng không buồn phiền, không bi thương cũng không hạnh phúc, tựa như mặt biển trở lại tĩnh lặng sau khi tàu chìm, nhưng những ký ức không yên bình ấy vẫn được mặt biển lặng lẽ khắc ghi.
Tiêu Tử Thần nhướn mày đón được ánh mắt của cô, “Em đang nghiên cứu tôi, hay em đang muốn biết điều gì?”
Cô bối rối dời mắt đi nơi khác, nghiêng mặt, “Anh có thấy buồn không?”
“Nếu tôi nói tôi có buồn, em sẽ an ủi tôi bằng cách nào?” Anh lẳng lặng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời, “Không ngờ tối nay có thể thấy sao.”
“Không thể tha thứ cho cậu ấy ư?” Cô dè dặt hỏi.
Anh cúi đầu nhìn cô, ngược sáng nên cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh. “Hiện giờ sức khỏe của mẹ tôi rất yếu, ý thức ngày càng mơ hồ. Đôi khi tỉnh táo lại, bà sẽ khăng khăng yêu cầu tôi phải kết hôn. Cha tôi cũng giục tôi sớm kết hôn. Chuyện tới nước này, tôi nghĩ có lẽ mình nên quay về Thanh Đài, tìm một cô gái tạm thời kết hôn cho xong. Dù sao ký ức trước kia cũng chẳng thể khôi phục, cứ coi như tôi đang làm lại từ đầu.”
“Anh phải về Thanh Đài?” Đương nhiên thông tin này khiến cô vô cùng hoảng hốt, tay đã nắm chặt góc áo anh từ bao giờ, như sợ anh sẽ bay đi mất.
“Tôi đang suy nghĩ.” Anh thoáng liếc nhìn bàn tay cô, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Trời lại sáng.
Trì Linh Đồng tắt đèn bàn, ánh đèn từ laptop chiếu lên khuôn mặt nhăn nhó của cô, cô ngồi suốt một đêm nhưng lại chẳng viết nổi một chữ. Cô thấy dưới chủ đề có người đang giục, còn có người gửi tin nhắn riêng cho cô, mong được cô tư vấn một số chi tiết trong việc trang trí nhà cửa. Cô tắt máy, tắt nguồn điện, ngồi một mình trong nắng sớm một lúc, sau đó mới mở cửa ra ngoài.
Tiêu Tử Thần đứng cạnh thân cây nằm ngang, ngày nào cũng tới bất chấp gió mưa. Cứ như vậy, không hề tiến thêm một bước.
Với tình yêu, có người thường xuyên nói thành lời, có người viết ra giấy, có người thổ lộ bằng những hành động lãng mạn công khai. Anh chẳng làm gì hết, cũng không hề nói gì, nhưng cô hiểu trái tim anh, tình cảm thể hiện rõ ràng như vậy, không hề giấu diếm, cô có thể nắm lấy trái tim anh một cách dễ dàng, nhưng cô không thể hồi đáp. Trong lòng cô có hai ngọn núi cao rất khó vượt qua, nhưng nghĩ đến chuyện anh sẽ phải trở về Thanh Đài, lòng cô lại đau nhức, thực sự là một cuộc sống đầy mâu thuẫn.
Trước khi xảy ra tai nạn, với Tiêu Tử Thần, lòng cô tĩnh lặng như nước. Nhưng sau khi tai nạn xảy ra, cảm nhận đột nhiên thay đổi. Nhưng nói đi nói lại, vẫn cứ tịch mịch như trời tuyết!
Trong khi đau đầu vì đủ thứ chuyện, Trần Thần lại khiến cô phiền lòng hơn, “dd, hôm nay tôi và Chủ tịch Nhạc đi máy bay tới Tân Giang dự hội nghị, chị ấy bảo tôi gọi điện cho cô, hỏi tối nay cô có thời gian gặp mặt chị ấy không?”
“Khế Viên nhận được giải vàng cho khu đô thị tiêu biểu kết hợp kiến trúc văn hóa Trung Quốc và phương Tây lớn nhất Trung Quốc, Hiệp hội bất động sản Trung Quốc đã tổ chức họp mặt để các kiến trúc sư và lãnh đạo của các công ty bất động sản tới Tân Giang thăm quan, chuẩn bị mở rộng phong cách khu đô thị này trên cả nước. *MEU*Vì khi cô thiết kế Khế Viên, vẫn là nhân viên của Thái Hoa, vốn dĩ cô là người có quyền phát ngôn, nhưng... bây giờ cô đã rời khỏi giới thiết kế, tôi sẽ thay mặt cô phát ngôn. Chắc Chủ tịch Nhạc tìm cô chỉ để ôn chuyện cũ thôi, sẽ không ép cô phải dự hội nghị.” Có lẽ trần thần sợ Trì Linh Đồng từ chối, nên vội vàng nói ra một tràng dài.
“Biết rồi, khi nào anh và Chủ tịch Nhạc tới khách sạn thì gọi điện cho tôi, buổi tối tôi sẽ tới gặp Chủ tịch Nhạc, đừng nói với những người khác là tôi đang ở Tân Giang.
Khế Viên là kết tinh tình yêu của cô và Bùi Địch Thanh. Tới giờ cô cũng không nỡ bước vào Khế Viên, như thể nó là một món đồ thủ công vô cùng tinh xảo, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể chạm vào. Bây giờ lại có một đám người định tới Khế Viên, chỉ chỉ trỏ trỏ. Sau đó khắp cả nước, nơi nào cũng có Khế Viên, Trì Linh Đồng cảm thấy nơi thiêng liêng nhất trong lòng mình bị người ta chà đạp. Cô chưa bao giờ căm hận bản thân như thế, kém cỏi, bất lực, như loài giun dế, ai cũng có thể giẫm đạp.
Khi hoàng hôn buông xuống, lẽ ra giờ này anh không ở nhà mới đúng! “Tôi định vào nội thành. Có chuyện gì vậy?”
“Tuần sau Tử Hoàn đến Tân Giang, tôi muốn nó mang một ít đồ đạc về Thanh Đài. Nhưng trong nhà không có thùng giấy, em có không?”
Người Tân Giang thường nói, tháng sáu ngắm cầu vồng, tháng bảy, tháng tám ngắm sông ngân hà. Không biết có phải vì bầu trời quá rực rỡ hay không. Trì Linh Đồng thấy sao vàng hiện ra trước mắt, cô nhắm mắt, cố tỉnh táo lại, “Anh... đã quyết định quay về Thanh Đài?”
“Viện Y học Hải quân muốn mời tôi về giảng dạy, nơi đó gần nhà, chuyện kinh doanh của Tử Hoàn rất bận rộn, tôi có thể chăm sóc cha mẹ.”
“Chỗ tôi không có thùng giấy, nhưng bao giờ quay lại tôi sẽ mang cho anh.” Đi cũng tốt, để cuộc sống của cô trở lại là một hồ nước tĩnh lặng. Gió cũng vậy, mây cũng thế, cô tự sinh tự diệt.
“Hẹn ăn cơm với người ta sao?” Tiêu Tử Thần đi với cô ra trạm xe buýt.
“Ừm, ăn cơm với sếp cũ, chị ấy tới dự họp ở đây.”
“Bận rộn một ngày, bữa trưa cũng quên không ăn, thêm tôi nữa thì em có phiền không?”
Trì Linh Đồng im lặng không đáp, người này đang mặc sơ mi caro màu xám, quần kaki sáng màu, đứng thẳng một chỗ đã đủ lịch sự thanh tao, đi ăn ké thôi mà trông cũng vô cùng quý phái.
Tiêu Tử Thần ngắm cô mấy lượt, ánh mắt lộ vẻ thích thú: “Lần đầu tiên thấy em ăn mặc trang trọng như thế này.”
“Chẳng lẽ bình thường trông tôi lôi thôi lắm à?”
“Dù sao tôi cũng thấy dáng vẻ lôi thôi của em rồi.”
Cảm giác tức ngực lại ùa tới, đời này chỉ có mình Địch Thanh từng thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cô, là khi cô bị ốm, sốt cao tới mơ màng, không biết anh đang ở đó.
“Vẻ mặt kia là thế nào, em lôi thôi lếch thếch cũng rất đáng yêu.”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
66 chương
93 chương
16 chương
10 chương
34 chương