Hoa hồng giấy
Chương 54 : Chương 12.1
Chương 12: Ánh trăng nói hộ lòng ai
Trận tuyết đầu tiên của năm nay tới muộn hơn năm ngoái một chút.
Xách theo túi giấy xuống xe, Khang Kiếm ngẩng đầu lên, bông tuyết đã rất dày và rơi rất nhanh, thỉnh thoảng có một hai bông rơi trên khóe mắt anh. Trên đường về, anh hồi tưởng lại từng kỷ niệm từ khi quen Bạch Nhạn. Càng nhớ lại, càng cảm thấy mối duyên này là do ông Trời định sẵn, lúc lên lầu, bước chân anh nhanh thoăn thoắt.
Bạch Nhạn đang nấu cơm, phía sau cánh cửa dán hình một ông già Noel cười tít mắt, trên bệ cửa sổ còn dính vài quả bóng bay, căn phòng đơn sơ cũng có thêm chút không khí ngày lễ.
- Sếp đi chợ đấy à?
Nghe tiếng mở cửa, Bạch Nhạn thò đầu ra, ngỡ ngàng nhìn Khang Kiếm đang bỏ từng món ăn đủ hương vị Bắc Nam trong túi giấy ra.
- Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi món một ít.
Khang Kiếm ngẩng đầu lên, hôm nay Bạch Nhạn mặc một chiếc áo len chui đầu màu kem ôm sát người, đeo một chiếc tạp dề, để lộ ra vòng ngực tuyệt đẹp và vòng eo thanh mảnh.
- Người ta có hỏi anh vào nhầm chỗ rồi hay không? - Bạch Nhạn ranh mãnh hỏi.
- Người ta chỉ hỏi con anh lớn bằng đâu rồi, anh nói không lớn lắm, chỉ vài bữa nữa thôi là có thể gả chồng, sinh con. - Khang Kiếm cởi áo khoác ra treo lên mắc.
- Xí!
Bạch Nhạn giơ tay cốc anh một cái, Khang Kiếm thuận thế kéo cô lại rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài, môi hai người dính chặt vào nhau không nỡ rời ra. Bạch Nhạn choáng váng, xoay người ôm lấy cổ anh. Tóc anh cọ vào má cô tê tê.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, ghé vào tai cô bằng chất giọng khàn khàn:
- Bên ngoài tuyết rơi rồi.
Bạch Nhạn tròn mắt, bỗng đẩy anh ra:
- Phải, vậy chúng ta ăn cơm sớm một chút, đêm tuyết rơi nhiều như thế này, phòng khách không có điều hòa, ngủ ở sofa thì chết cóng mất, anh ăn sớm rồi về nhà khách đi.
Khang Kiếm tức tối cắn tai cô rồi xị mặt đi vào bếp rửa tay, lấy bát đũa.
Sau lưng anh, Bạch Nhạn le lưỡi, hai tai thẹn thùng đỏ ửng lên.
Ăn xong, như thường lệ, Khang Kiếm mở chiếc máy tính xách tay mang theo bên người lên đọc trang mạng Nhân Dân và nhận email. Dọn dẹp xong, Bạch Nhạn rửa mặt rồi ôm một chiếc túi chườm ấm vào phòng ngủ xem chương trình liên hoan.
Tivi chuyển đến kênh văn nghệ tổng hợp, đúng lúc ca sĩ Đào Cát Cát của Đài Loan đang đứng trên sân khấu nhắm mắt, cất lời ca nồng nàn.
Chỉ tại ánh trăng lãng mạn hôm đó
Khiến con tim ta loạn nhịp
Thực ra cũng đâu có gì
Chỉ có màn đêm hơi lạnh
Khiến tình yêu bỗng vương vấn khó rời
Mảnh trăng cong cong nơi cuối trời
Đang chứng kiến tình yêu điên cuồng của đôi ta
Không cần thề nguyền
Nụ hôn của anh rơi trên bờ vai em
Lời ca của anh vang vọng bên tai em
Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Yêu em đến nhường nào
Tình yêu anh chân thật
Tấm lòng anh chân thành
Ánh trăng nói hộ nỗi lòng anh
Oh yeah
Trăng tròn lơ lửng giữa trời
Chứng kiến người đời ly hợp vô thường
Một mình anh lang thang trên phố
Yêu hận mịt mù trong tim
Yeah
Anh không kiên cường như anh tưởng
Ánh trăng mùng một ngày rằm (có chút u buồn)
Mỗi ngày đều thay đổi khác nhau (trên gương mặt em)
Thì ra cái gọi là thiên trường địa cửu
Cũng chỉ là một sự hiểu lầm
Bài ca đó anh khe khẽ hát
Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Yêu em đến nhường nào
Tình yêu anh chân thật
Tình yêu anh sẽ không đổi thay
Ánh trăng nói hộ nỗi lòng anh.
Bài hát này, giống như một hòn đá, đột nhiên rơi xuống mặt hồ yên ả của Bạch Nhạn, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cô thất thần chuyển tầm mắt từ tivi sang những bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài cửa sổ.
Khi điện thoại reo, Bạch Nhạn giật mình. Tiếng nhạc lọt qua khe cửa ra ngoài, Khang Kiếm dỏng tai lên nghe, lần đầu tiên cảm thấy những bài hát trẻ cũng có lúc rất hợp với hoàn cảnh. Anh mỉm cười tắt máy tính rồi đi vào phòng ngủ sưởi ấm. Chủ nhân ngôi nhà này rất bủn xỉn, chỉ lắp có một cái điều hòa trong phòng ngủ. Mùa đông tới, phòng khách và phòng ngủ như đang ở hai mùa khác nhau.
Liễu Tinh gọi điện đến, nói không có chuyện gì làm nên muốn rủ Bạch Nhạn đi xem suất phim đêm.
Bạch Nhạn quay sang nhìn Khang Kiếm, Khang Kiếm cũng nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
- Mình…không muốn ra ngoài, trời lạnh lắm.
Tim cô đập thình thịch, trong không khí như có tia lửa điện lóe sáng.
Bạch Nhạn hoảng loạn né tránh ánh mắt anh.
- Ờ! - Liễu Tinh uể oải cúp máy.
Bạch Nhạn nằm rạp bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết đã phủ trắng mặt đất.
- Sếp ơi, anh phải đi thật rồi, nếu không lát nữa xe không chạy được đâu. - Bạch Nhạn nói.
Nói xong, tự dưng lại thấy hối hận. Có lẽ đã quen với việc có anh bên cạnh, hơn nữa lại là ngày lễ, còn là đêm tuyết rơi, có một người ở bên cạnh, ấm cúng biết nhường nào! Nhưng nếu không nói, ánh mắt nồng nàn thăm thẳm nhưng thoáng chút sốt ruột, lạ lùng của sếp lại khiến cô bất an.
- Ừ! - Khang Kiếm nghiêm túc nhìn cô, xác định cô không phải đang nói đùa thì đứng dậy thật, đi lấy túi đựng máy tính.
Thấy thế, mặt Bạch Nhạn cứng lại, môi mím chặt, câu nói ngập ngừng bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Cô cúi gằm mặt, đi theo sau anh để đóng cửa, lòng hoang mang hụt hẫng.
- Nếu tuyết rơi nhiều quá, xe không chạy được thì anh ở lại nhé? - Khang Kiếm bỗng dừng bước, ánh đèn chiếu qua vai anh, hắt lên khuôn mặt thanh tú của cô.
- Hả? - Còn đang chìm đắm trong nỗi hụt hẫng của bản thân, Bạch Nhạn không nghe rõ anh nói gì.
- Nếu anh ở lại, anh sẽ không ngủ ở sofa đâu. Đây là ý trời. - Anh cọ cằm vào tóc của cô.
- Thế anh ngủ ở đâu?
Bạch Nhạn ngẩng đầu nhanh quá, cằm anh va trúng trán cô.
Cô không nhịn được kêu ui da một tiếng. Không kịp lo cho cằm của mình, Khang Kiếm vội gỡ bàn tay đang ôm mặt của Bạch Nhạn để kiểm tra, thấy không có gì, bèn thuận thế hôn lên trán cô.
Cái hôn này, khiến cả hai không khỏi run rẩy.
Đôi mắt Bạch Nhạn như mặt hồ lay động, toàn thân tỏa ra hơi thở mềm mại ấm áp, như một thanh sắt nung trong đêm tối, đột ngột thiêu cháy trái tim Khang Kiếm.
- Bạch Nhạn… - Anh rên lên rồi xiết chặt lấy cô, hôn mải miết không ngừng.
Thực ra anh không hề muốn đi, anh định đi xuống rồi lại đi lên, để cho cô gái nhỏ bé này có một đường lui mà thôi.
Đêm tuyết rơi này, anh đã đợi lâu lắm rồi.
Cô là vợ cũ, là vợ tương lai, là người vợ duy nhất đời này kiếp này của anh, anh có hàng trăm hàng ngàn lý do để chịu đựng sự thử thách của pháp luật, đạo đức và dư luận, anh phải ôm cô vào lòng, vùi sâu vào cơ thể cô.
Anh càng ôm càng chặt, nhưng vẫn cảm thấy hai bàn tay này không đủ, ôm vai thì lại bỏ mất eo. Anh rướn lên, chỉ hận không thể đem Bạch Nhạn khắc sâu vào cơ thể mình. Tay anh cởi áo len Bạch Nhạn, chuẩn xác chụp lấy bầu ngực cô, xoa nắn, ve vuốt.
Một dòng điện lạ lẫm chạy xuyên qua khắp người Bạch Nhạn.
Đây là lần đầu tiên có người chạm vào nơi riêng tư, thầm kín của cô, cô cảm thấy những thớ thịt trên người co rúm lại vì căng thẳng, cô muốn gạt tay Khang Kiếm ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Bàn tay anh to mà mạnh, lại nóng kinh người, như đang cố gắng kìm nén điều gì, sự kìm nén ấy truyền sang lòng bàn tay cô. Cô không tự chủ được rướn ngực về phía anh, mà không hề biết rằng những động tác ấy đã khiến cho bộ phận nhạy cảm nhất trên người Khang Kiếm dựng đứng lên. Phản ứng mạnh mẽ mà dào dạt như dòng điện truyền giữa họ.
Khang Kiếm nhắm mắt lại, rên lên một tiếng bức bối rồi bế Bạch Nhạn đi thẳng vào phòng ngủ.
- Sếp…
Bạch Nhạn bất lực kêu lên, thoáng chút sợ hãi. Khi Khang Kiếm ngồi trên giường nhìn cô gọi điện thoại, ánh mắt ấy khiến cô linh cảm được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô hơi căng thẳng, nhưng cũng lại có chút chờ mong.
Một đêm nóng bỏng như vậy, lẽ ra đã phải xảy ra từ nửa năm trước, họ đã trì hoãn quá lâu.
Nếu đã quyết định yêu người đàn ông này, vậy thì hãy dâng hiến bản thân cho anh ta! Cô an ủi chính mình.
Cô cảm nhận được Khang Kiếm đang dịu dàng cởi áo len của cô, dưới hơi ấm phả ra từ điều hòa, da thịt chỉ cảm thấy khô rát, mềm mại. Đột nhiên, Khang Kiếm hôn lên ngực cô, khiến đôi gò bồng đảo bắt đầu ẩm ướt, như đứa trẻ sơ sinh đang mò mẫm.
Cô thấy khát, cổ họng khô khốc, cô muốn uống nước, nhưng Khang Kiếm đang đè lên người cô, cô không tài nào cử động được.
Cô mở mắt ra, đôi môi Khang Kiếm trùm lên môi cô, sau đó là tai và gáy, tới mỗi nơi đều như mang theo một ngọn lửa. Không chỉ có môi anh, mà tay anh cũng bận rộn di chuyển từ ngực tới eo cô, nhẹ nhàng thả lỏng, bàn tay chạm vào vế đùi trơn nhẵn của cô, chầm chậm trượt xuống tiến tới mục tiêu rõ ràng.
Trời ơi, Bạch Nhạn kêu lên, khép chặt hai chân lại theo bản năng.
- Nhạn… - Khang Kiếm liếm tai cô đầy mê hoặc, dỗ dành cô thả lỏng - Anh đây…
Giọng nói dịu dàng của anh có một ma lực kỳ lạ, khiến cô cảm thấy an toàn, cô từ từ mở chân ra.
Nơi xấu hổ này, dưới sự mơn trớn của ngón tay thon dài của anh, Bạch Nhạn cảm thấy toàn bộ linh hồn như trống rỗng.
Cuối cùng cũng đã khỏa thân tương đối, Bạch Nhạn cũng căng thẳng, thấp thỏm, sợ hãi, xấu hổ. Khi cơ thể và cơ thể không còn bị ngăn cách bởi vật gì, cô mới biết những giây phút vừa trôi qua chỉ là màn dạo đầu nhỏ bé, máu huyết toàn thân cô đang sôi lên sùng sục. Cánh tay Khang Kiếm hơi cộm lên dưới eo cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy cả cơ thể mình đang nằm trong lòng anh, cái đó của anh vừa vặn hướng vào nơi mềm mại của cô. Giây phút này, cô cảm thấy anh như một mũi tên giương trên cung, bất kỳ một tín hiệu nào cũng có thể khiến mũi tên lao vút đi.
Nhưng anh vẫn cố nhịn, mồ hôi túa ra đầy trán, anh mãnh liệt hôn lên đôi môi khô khốc của cô, mút mát gáy cô, chờ đợi cô vì anh mà nở rộ, vì anh mà tỏa hương.
- Sếp…cái kia… - Bạch Nhạn bỗng yếu ớt nói.
- Cái gì cơ? - Khang Kiếm dịu dàng hỏi.
- Không có bao…sẽ có bầu đó! - Đầu ngón chân Bạch Nhạn cũng đã đỏ ửng lên rồi.
Khang Kiếm vò đầu ngẩng lên, hình như cũng hơi mất tự nhiên. Sau đó anh mình trần nhảy xuống giường, kéo ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra một cái hộp giấy.
Bạch Nhạn trợn tròn mắt, đó là quà cưới mà đám sắc nữ Liễu Tinh tặng cho cô, lúc dọn nhà cô không nỡ vứt đi.
- Sao anh lại biết? - Bạch Nhạn sửng sốt hỏi.
- Anh biết từ hồi ở nhà cũ cơ. - Đáy mắt Khang Kiếm thoáng hiện lên một tia xấu hổ.
Bạch Nhạn ngã vật ra giường.
Vừa mở chiếc hộp ra, Khang Kiếm như muốn phát điên vì đám bao bảy sắc cầu vồng trong đó. Nhưng bây giờ chẳng kịp để ý tới những điều đó, anh xé đại một cái ra, đúng là sụp đổ, màu cam.
Tên đã giương lên, không thể không bắn, anh nhắm mắt lại, đeo!
- Ha ha!
Liếc trộm màu vàng cam phía dưới Khang Kiếm, Bạch Nhạn bỗng bụm miệng cười lăn lộn, không khí căng thẳng, mơ màng lúc trước biến mất hoàn toàn.
- Không được cười. - Khang Kiếm nghiến răng trèo trẹo.
- Em…không nhịn nổi…giống…cà rốt quá… - Bạch Nhạn ranh mãnh nói.
Khang Kiếm hận không thể bẻ gãy cái cần cổ nhỏ xinh trước mắt mình, nhưng nhìn gương mặt sinh động rạng ngời dưới ánh đèn, đôi má lúm đồng tiền lấp ló và đôi mắt sáng trong veo như hồ nước đang dịu dàng chăm chú nhìn mình, anh bỗng nín thở.
- Có củ cà rốt nào to thế này không? - Không kìm chế được, anh thở dốc, trừng phạt cắn môi cô, ép chặt lên người cô. Tay anh ôm chặt eo cô, cảm thấy làn da trơn mịn bên dưới cánh tay anh ấm dần lên.
- Giống tốt thì có chứ! - Bạch Nhạn không sợ chết trả lời.
- Tập trung vào chuyên môn đi!
Từng mạch máu nhỏ li ti trong đầu anh như muốn nổ tung, sôi sụng lên rồi bốc cháy rừng rực, cháy tới mức anh không thể chịu đựng được nữa.
- Bà xã! - Anh khàn giọng gọi, một giây sau, anh dùng sức ở eo đưa thứ cứng rắn của mình lấp đầy sự mềm mại nơi cô.
Củ cà rốt đã tìm thấy vùng đất lành để nảy nở sinh sôi.
Bạch Nhạn rên lên vì đau, anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng mút mát cánh môi cô, mang theo sự áy náy, yêu thương, hạnh phúc, và cả niềm tự hào vô bờ.
Mồ hôi, từ trán anh rơi xuống bầu ngực trắng mịn của cô.
Bạch Nhạn nhắm mắt lại, Khang Kiếm dùng cái nóng bỏng của môi, cái nhiệt tình của gáy, sự trêu chọc của tai, dùng những lời thầm thì khe khẽ, dùng dục vọng của eo, của ngực, của bụng, dùng từng đợt sóng dịu dàng để xoa dịu cơn đau lần đầu tiên của cô.
- Khang Kiếm… - Cô nghe thấy mình dùng âm thanh lí nhí như muỗi kêu gọi tên anh, một lần rồi lại một lần.
- Tiểu Nhạn… - Biết đây là cái tên cô yêu thích nhất, anh đáp trả, một lần rồi lại một lần, nét mặt ngập tràn sự dịu dàng và quyến luyến.
Từ giờ, cô không chỉ còn là Bạch Nhạn, mà đã không thể tách khỏi người đàn ông này.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, ghép lại thành một chữ hảo[1].
[1] Trong tiếng Trung, chữ “Hảo”(tốt) gồm một chữ “Nữ”và một chữ “Tử”(nam) ghép lại mà thành.
Có được nhau rồi, sau này, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Ngoài cửa sổ, tuyết vờn trong gió, đêm khuya vừa tới.
Trong phòng ngủ, ý xuân nồng nàn, trăng tròn hoa đẹp.
Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa sổ, dần chiếu sáng căn phòng.
Rèm mi dài của Bạch Nhạn khẽ chớp, rồi lại rúc đầu vào trong chăn, trở mình muốn ngủ tiếp.
- Ui… - Một cơn đau rát bỗng từ từ ập đến khiến cô không nhịn được suýt xoa, vừa cử động đã thấy cả người như bị xe tăng đè nghiến, phần dưới eo như không còn thuộc về mình nữa.
Cô đau khổ mở mắt ra.
- Chào buổi sáng, Tiểu Nhạn! - Khang Kiếm đã dậy được một lúc, mỉm cười với Bạch Nhạn miệng lưỡi đang đông cứng rồi nhoài đầu sang hôn cô một cái thật nồng nàn.
Bạch Nhạn đờ đẫn há miệng, mặc cho anh công thành đoạt đất, muốn làm gì thì làm.
- Sếp.
Đây không phải là một giấc mộng xuân, mà là sự thật. Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, đặt tay lên ngực anh, hai cơ thể dính sát vào nhau, dưới chăn cho cô biết, họ giống như hai đứa trẻ vừa mới ra đời, không một mảnh vải trên người.
Mặt Bạch Nhạn thoắt đỏ bừng.
Từng cảnh tượng mờ ám đêm qua hiện lên trong đầu cô như những thước phim.
Là một y tá, lại từng làm việc ở khoa Phụ sản một thời gian, đối với chuyện trai gái, cô cũng đã nghe không ít. Sự đáng sợ của đêm đầu tiên, chỉ cần là người đã trải qua đều sẽ miêu tả vô cùng sinh động là đáng sợ đến thế nào.
- Cậu có biết ý nghĩa của từ “giày vò”không? - Sau cuộc buôn chuyện nước miếng văng tứ tung, nhìn khuôn mặt dửng dưng của Bạch Nhạn, Liễu Tinh hơi phẫn nộ.
- Thì là tàn phá. - Bạch Nhạn nói.
Liễu Tinh nhắm mắt lại:
- Quá trình từ con gái trở thành phụ nữ, chẳng kém gì một sự tàn phá, mà nếu cậu gặp được một chàng trai ngây ngô chẳng hiểu gì giống hệt cậu, thì tàn phá còn hơn cả tàn phá, lại thêm sự căng thẳng, xấu hổ, chậc, nghĩ lại mà kinh.
- Vậy cậu nói xem, nếu gặp một kẻ gây án kỹ thuật điêu luyện thì có dễ chịu hơn chút nào không? - Bạch Nhạn tò mò hỏi.
Liễu Tinh lườm cô:
- Mình đã gặp đâu, làm sao biết được?
Tối qua, khi bàn tay của Khang Kiếm dịu dàng chu du trên cơ thể cô, khi anh mê mẩn gọi tên cô, Bạch Nhạn có xấu hổ, có căng thẳng, nhưng cô không sợ hãi, cô tin sếp Khang không còn là chàng trai trẻ ngây ngô, anh sẽ không làm cô đau.
Sai lầm nghiêm trọng.
Cô đau tới mức mỗi sợi tóc đều kêu gào, dùng sức đẩy mạnh sếp Khang ra, nhưng anh rút ra lại càng đau, vì thế cô lại ra lệnh cho anh không được cử động. Khó khăn lắm mới đỡ đau được một chút, mồ hôi trên trán sếp Khang rịn một tầng dầy, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn, luyến tiếc, anh lại càng quyến luyến mà hôn cô nhiệt tình.
Lòng cô mềm lại, cơ thể căng cứng thả lỏng, anh tiếp tục nhịp nhàng cử động, cô lại đau nghiến răng nghiến lợi…
Nửa đêm, tiến tiến lùi lùi, lùi lùi tiến tiến. Cuối cùng, sếp Khang tổng kết kinh nghiệm lại là bao cao su màu cam kia quá xù xì nên quyết định rút ra, sẵn sàng lâm trận lại từ đầu.
Trong một tiếng kêu rên của Bạch Nhạn, cuối cùng anh cũng thành công. Anh hổn hển gọi tên cô, hôn lên tóc, lên vành tai, lên mắt cô, rên rỉ đưa tay gỡ tay cô ra, dùng mười ngón tay mình xiết chặt tay cô. Cô bấu chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, anh khẽ rên lên, cũng không biết là nghẹt thở ở chỗ nào, sau khi cô đã dần thích ứng với anh, động tác của anh ngày càng hoang dại.
Đây mới là làm tình thật sự, con tim và thể xác hòa quyện một cách hoàn mỹ, không còn một kẽ hở.
Vào giây phút lên đỉnh, Khang Kiếm cảm thấy cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối và đau khổ.
Sau cơn ân ái, cô nằm yên ổn trong lòng anh, người cuộn tròn, lưng dán vào ngực anh. Anh hôn lên gáy cô, hỏi cô có đau không, cô lắc đầu rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu, mơ màng kêu mệt.
- Em ngủ đi!
Dù tinh thần anh vẫn rất tốt, nhưng anh thương cô vì đây là lần đầu tiên, anh hôn cô, khẽ vỗ về lưng cô.
Lúc này, đã qua nửa đêm.
Bỗng như nhớ ra điều gì, anh xoay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mặt anh:
- Tiểu Nhạn, em có yêu anh không?
Thật sự, anh chưa từng nghe thấy cô thổ lộ với anh, anh biết tình cảm của cô dành cho Thương Minh Thiên, nếu cùng là tình yêu, vậy thì đối với ai sâu sắc hơn?
- Em buồn ngủ. - Bạch Nhạn làu bàu gạt tay anh ra.
Câu hỏi này rất quan trọng, lòng sếp Khang thấp thỏm không yên, anh lay vai cô:
- Mai là thứ Bảy, muốn ngủ bao nhiêu cũng được, bây giờ em trả lời anh trước đã.
Bạch Nhạn mơ màng mở mắt, thẽ thọt nhả ra một chữ “ngốc!”
Khang Kiếm nở một nụ cười ngốc nghếch rồi cọ trán vào má cô.
- Ừ, anh ngốc, cho nên em nói rõ ra một chút. Yêu anh không?
- Không nói. - Bạch Nhạn cười lém lỉnh.
- Thật không nói? - Anh ranh mãnh nhếch mép, chọc cho cô ngứa, trừng phạt mút mát môi cô, đầu lưỡi quét trong khoang họng cô, quyện lấy lưỡi cô, từ nhẹ nhàng tới mạnh mẽ, tới tận lúc cô thở hổn hển, không thể không cầu xin tha mạng.
- Đại hiệp tha mạng, tôi nói, tôi nói… - Cô co rúm người lại, rúc sâu trong lòng anh.
Cô không hề biết rằng, cử động như vậy sẽ khiến ngọn lửa chiến đấu vừa đè xuống của sếp Khang lại bùng cháy, nhưng anh vẫn cố nhịn.
Bạch Nhạn nhìn đôi mắt bỗng tối thẫm như biển đêm của anh, sự dịu dàng trong đó khiến cô ngây ngất, cô khép hờ đôi mắt, gò má ửng đỏ như ráng chiều:
- Khang Kiếm, em yêu anh!
Cô đón nhận sự nồng nhiệt của anh.
Vì thế, vì thế, giây phút này, cô mới đau như một tờ giấy bị bánh xe nghiền nát.
Đồ hoang dâm!
Nhìn cô lúc thì chớp mắt, lúc thì méo xệch miệng, Khang Kiếm rối rít xin lỗi.
- Anh xin lỗi, tối qua anh nóng vội, ích kỷ quá, để anh xem nào, có bị sưng không?
- Không cho xem. - Bạch Nhạn níu chặt chăn, mặt mày dữ tợn, nhất định không chịu buông tay - Anh dậy trước rồi đóng cửa, xuống lầu, đi làm đi.
- Hôm nay là thứ Bảy. - Khang Kiếm thở dài, dù không phải là thứ Bảy, anh cũng phải nghỉ một ngày. Trong buổi sáng đặc biệt như hôm nay, anh nhất định phải ở bên Bạch Nhạn, để sau này Giáng sinh mỗi năm đều phải hồi tưởng lại.
- Lãnh đạo không có ngày nghỉ.
Trong sắc đêm mênh mang, con người có thể mất đi lý trí, nhưng bây giờ trời đã sáng rõ, Bạch Nhạn thật sự nhất thời không đủ can đảm đối diện với sự lõa lồ của cả hai.
Khang Kiếm bật cười.
Lúc này, điện thoại của Khang Kiếm đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên, anh mặc kệ, nhưng trong phòng yên ắng, điện thoại cứ rung mãi không ngừng trên chiếc tủ cứng.
- Anh mau nghe đi! - Bạch Nhạn giục.
Bất đắc dĩ, Khang Kiếm nửa nằm nửa ngồi ôm lấy cô, chiếc chăn rơi xuống để lộ ra hơn nửa thân người anh, anh tiện tay với điện thoại rồi đưa lên nghe.
- Sếp Khang, chào anh! - Giản Đơn cung kính chào hỏi.
- Chào cậu Giản!
Bạch Nhạn không định nghe anh nói chuyện, muốn tranh thủ thời cơ lấy quần áo mặc vào rồi đào tẩu. Nhưng cô vừa nhúc nhích, anh đã ôm cứng lấy cô rồi xoay người đặt cô trước ngực mình.
- Sếp Khang, hai giờ chiều nay bí thư Tùng mở cuộc họp mở rộng, cán bộ từ cấp sở trở lên đều phải có mặt.
- Ừ, nội dung cuộc họp là gì?
- Kiểm tra an toàn cuối năm, yêu cầu anh phát biểu ạ.
Bạch Nhạn bị anh ôm chặt cứng không thoát ra được, thấy lông nách anh có mấy sợi rất dài thì chợt nảy ý nghĩ tinh quái, cô đột ngột kéo khẽ một sợi.
- Vậy cậu chuẩn bị tài liệu, đặt trên bàn tôi trước một giờ… Bạch Nhạn đừng nghịch, đau lắm! - Khang Kiếm dịu dàng lên tiếng, Bạch Nhạn đỏ mặt, vội vùi đầu vào vai anh, không dám nhúc nhích.
Bên đầu dây bên kia, Giản Đơn sững sờ trợn mắt, ngoảnh đầu nhìn đất trời trắng xóa ngoài cửa sổ, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết sếp Khang đang ở chỗ nào.
- Vâng, sếp Khang, tạm biệt! - Giản Đơn gần như cúp máy nhanh như chớp, sau đó thở dồn dập.
Nói tạm biệt xong, Khang Kiếm bỏ điện thoại xuống, thấy Bạch Nhạn đang nằm trên người anh, đầu ngẩng lên, tì cằm lên ngực anh, miệng nửa cười nửa không, anh bất giác bật cười, ôm chặt lấy cô gí vào mặt mình:
- Bây giờ muốn nghịch thế nào anh cũng chiều.
Bạch Nhạn dẩu môi, nheo mắt lại:
- Vừa rồi anh cố tình gọi tên em đúng không?
- Nếu không thì gọi là bà xã, hay cưng ơi? - Anh hài hước nháy mắt với cô.
- Phen này Giản Đơn nhất định đoán được hết rồi.
Sau đó, Liễu Tinh cũng sẽ biết.
- Em lo cái gì? Chúng ta là người trưởng thành, có phải trẻ con ăn trộm trái cấm đâu.
Bạch Nhạn lườm anh:
- Em đang lo làm ảnh hưởng tới hình tượng sáng chói của sếp Khang.
- Hình tượng của anh cũng là của em. - Khang Kiếm thở dài, xiết chặt cô rồi ấn cô vào trong chăn. Dù không mặc quần áo, nhưng vẻ mặt anh vẫn hết sức nghiêm túc - Bạch Nhạn, chúng ta kết hôn đi!
Anh không nói “chúng ta tái hôn đi”, mà nói “chúng ta kết hôn đi”! Bạch Nhạn ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn anh. Cô hiểu ý của anh. Lần này, đơn thuần là hai con người đã xóa bỏ mọi vướng mắc trong lòng, xác định được tình cảm của đối phương, vì yêu mà mong muốn kết hợp, dùng hôn nhân kết nối hai người lại với nhau, cho đến thiên trường địa cửu.
Cuộc hôn nhân lần trước, là một sai lầm, nên họ mới quyết định ly hôn.
Ly hôn, để mọi thứ quay về thời điểm khởi đầu, cùng tìm lại chính mình, nhìn nhận lại đối phương, lại một lần nữa bộc lộ tình cảm từ tận đáy lòng.
- Bạch Nhạn, dù nằm mơ anh cũng không tin có ngày anh lại được sống hạnh phúc như bây giờ. Trước đây, anh đã từng nói, anh không tin vào hôn nhân, cũng không nghĩ rằng anh có được sự may mắn này. Anh nghĩ cuộc đời này chỉ cần gây dựng được chút thành tựu trong sự nghiệp, làm được chút việc và hiếu thảo với mẹ rồi cứ thế mà sống qua ngày! Còn bây giờ, anh đã trở nên tham lam. Anh không chỉ muốn kết hôn mà còn muốn có một đứa con gái giống hệt như em, nếu có thể thì chúng ta sinh thêm một đứa con trai nữa. Em đừng vội lắc đầu, để anh nói hết đã. Đúng vậy, bây giờ bố mẹ anh và mẹ em vẫn đang là trở ngại. Nhưng Bạch Nhạn ơi, chúng ta có thể vượt qua trở ngại tâm lý của bản thân để yêu thương nhau, thì việc họ chấp nhận chúng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Có lúc anh suy nghĩ một cách duy tâm, có phải ông Trời thấy mối nghiệt duyên giữa các bậc cha mẹ của chúng ta không có cách nào hóa giải, cho nên mới an bài cho chúng ta yêu nhau. Em hãy tin ở anh nhé? Anh sẽ thuyết phục được bố mẹ anh.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
27 chương
90 chương
17 chương
82 chương
65 chương
121 chương