Hoa hồng giấy
Chương 34 : Chương 09.1
Chương 9: Anh - là một đoạn hồi ức đặc biệt
Bạch Nhạn, em nghe anh giải thích. - Khang Kiếm cảm thấy đầu óc mình như bị chập điện, anh ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang theo bản năng, giữ chặt vai Bạch Nhạn. - Mọi chuyện không hẳn là như vậy.
Ánh mắt Bạch Nhạn bình lặng không một gợn sóng, cô cố mở to đôi mắt; chống lại những cơn chóng mặt dồn dập:
- Hai mươi tư năm về trước mẹ em đã phá hoại tình cảm của bố mẹ anh, đúng không?
Mặt Khang Kiếm trắng bệch, anh không thể nào phủ nhận, chỉ có thể im lặng.
- Anh lấy em là để trả thù cho mẹ anh sao?
- Bạch Nhạn… Anh cứ gọi mãi tên cô, trái tim như rơi xuống một hố băng.
- Sếp ạ, anh không sai. Làm mẹ anh vui lòng, đó là anh hiếu thảo. Mẹ vay con trả, là cái giá em phải trả. Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách hết - Bạch Nhạn chầm chậm đẩy tay anh ra, quay người đi vào phòng ngủ.
Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô ngớ người, không tin được rằng sau khi biết rõ toàn bộ chân tướng, con hồ ly Bạch Nhạn mồm mép giảo hoạt lại không hề phản bác điều gì.
Ba phút sau, Bạch Nhạn xách túi bước ra.
Khang Kiếm định tới gần cô, cô xua tay ý bảo anh đừng lại gần:
- Em phải đi trực đêm… khụ…
Cổ họng hơi ngứa, cô không khỏi húng hắng đôi chút.
Cô rảo bước xuống lầu, đi ra cửa mà đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng. Khang Kiếm điếng người, đuổi theo định kéo cô lại, nhưng bị cô hất tay ra.
- Bạch Nhạn…
Chết tiệt, chân cô hãy còn đang đi dép lê.
Bạch Nhạn không biết mình lấy sức lực từ đâu mà đi rất nhanh, giống như một cơn gió, đợi đến khi Khang Kiếm đuổi tới dưới lầu thì cô đã chạy ra ngoài tiểu khu bằng một tốc độ nhanh chưa từng có và vẫy một chiếc taxi.
Vạt nắng chiều chênh chếch rọi những đóm sáng loang lổ dưới vòm cây, Khang Kiếm đứng trong vạt sáng ấy, cuối cùng cũng biết cảm giác hối hận đến đứt ruột đứt gan là như thế nào.
- Tới huyện Vân… khụ…
Bạch Nhạn chống tay lên chiếc trán nóng rẫy như lửa, bảo tài xế tắt điều hòa, mở kính xe, hy vọng ngọn gió đêm mát rượi sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.
- Cô bị cảm à? - Tài xế là một người đàn ông trung niên gầy gò có nụ cười hiền lành.
- Tôi không sao.
Đến huyện Vân ít nhất phải hai tiếng nữa, Bạch Nhạn nhắm mắt, muốn chợp mắt một chút.
Nhưng mắt vừa nhắm lại, những chuyện liên quan đến sếp Khang lại ập đến, từng chút từng chút một.
Lần đầu tiên gặp nhau là lúc tiêm phòng vacxin, anh lạnh lùng một bên nhìn cô không chớp mắt, sau đó để Giản Đơn bắt chuyện với cô, để lại số điện thoại của anh. Khi đó, có phải anh đã ấp ủ âm mưu trả thù cô rồi không?
Thư ký Tiểu Ngô bị bệnh, bữa cơm hậu tạ của Giản Đơn, sao anh lại cũng có mặt ở đó chứ! Trời mưa to, Giản Đơn và Tiểu Ngô đột ngột bỏ về, chỉ còn lại anh và cô, bây giờ nghĩ lại, đó cũng là sự sắp xếp tỉ mỉ của anh.
Hàng loạt chuyện sau này, hai người còn chưa thân thiết lắm anh đã vội vã thổ lộ với cô, muốn cô làm bạn gái anh.
Một tấm lưới to như thế, nhiều đồng phạm như thế, nói với cô những lời chân thành như thế, cảm động như thế, bảo cô trốn làm sao được?
Cô nhiều lần cự tuyệt, nhưng anh hết lần này đến lần khác cố chấp tiến về phía cô. Bây giờ nghĩ lại, sự cố chấp của anh không phải là tình yêu, mà là để trả thù.
Còn chưa kết hôn đã vội đưa cô tới đảo Giang Tâm làm quen với cuộc sống xa hoa của tầng lớp thượng lưu, khi đó có phải anh đang đứng một bên lạnh lùng quan sát, xem cô có hoảng hồn vì được yêu chiều hay không?
Lời nói của Lục Địch Phi, của người đẹp Y Đồng Đồng, tất cả những chuyện xảy ra sau khi cưới, liên hệ với những điều hôm nay nghe được, hoàn toàn không cảm thấy kỳ quặc nữa.
Điều đáng tiếc duy nhất là cuộc hôn nhân giữa anh và cô đã khiến anh phải hy sinh người đẹp Y Đồng Đồng, anh có luyến tiếc không?
Cô không còn sức lực để đánh giá mọi hành động của sếp Khang, mỗi người một cách sống. Điều may mắn là cô hiểu thấu anh, không thích anh, không ham hố sự xa hoa mà anh đem lại như anh dự tính, vì thế tim cũng không quá đau. Cô chỉ hơi lạnh một chút thôi.
Bởi vì lạnh, Bạch Nhạn không khỏi ôm chặt hai vai, rúc vào trong ghế.
Điện thoại trong túi xách reo lên từng hồi, reo tới tận lúc hết pin mới an phận im lặng.
Bóng chiều dần buông, ngoài cửa sổ, trời và đất đã hòa vào nhau thành một màu tăm tối.
Hai luồng sáng của chiếc taxi chạy tới trong đêm tối, huyện Vân dần gần lại.
Xe chạy vào địa phận huyện, Bạch Nhạn bảo tài xế dừng lạỉ ở phía đối diện khu tập thể Văn hóa.
Cánh cửa sắt xếp kiểu cũ chỉ hé ra một khoảng đủ lách người, trên bức tường xi măng treo một loạt tấm biển hiệu bằng gỗ nền trắng chữ đen, lần lượt viết tên hội văn hóa huyện Vân, đội văn nghệ quân chủng huyện Vân, đoàn ca múa huyện Vân, đoàn Việt kịch huyện Vân… không biết đã dãi dầu bao mưa gió, nền sơn trắng của mấy tấm biển này đã nứt nẻ, lộ ra lớp gỗ bên trong.
Ngoài cửa có một chiếc BMW màu xanh da trời đón mấy cô gái trẻ có vẻ là diễn viên từ trong đi ra. Mấy người phụ nữ trung niên từng là mỹ nhân một thời nay người phì ra, lười biếng lê dép loẹt quẹt, chỉ trỏ chiếc xe vừa phóng điên cuồng, trong đó có một người là mẹ của Thương Minh Tinh.
Bạch Nhạn nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong sân khu nhà. Một dãy nhà mái bằng có khoảnh sân nhỏ, con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, dãy nhà tập kịch mái ngói đổ nát, thiếu mất một bên cửa.
Trước khi đi học tại trường y tá, cô cũng giống như những người đang sống trong đó, mỗi ngày đều ra ra vào vào cánh cổng này nhiều lần, lưng đeo cặp, tay xách rau.
- Đi thôi!
Nơi này bà Bạch Mộ Mai đã không thèm lui tới nữa. Bà đã mua cho mình một căn hộ có một phòng khách một phòng ngủ ở khu vực tốt nhất huyện Vân.
Lúc này, trời tối đen như mực, lạnh lẽo, cứng ngắc, như một tấm giáp sắt chụp lên trên người.
Xe dừng lại, Bạch Nhạn đưa trước cho tài xế hai trăm tệ:
- Tôi chỉ lên trên nửa tiếng thôi, sau đó chúng ta quay về Tân Giang.
Tài xế ngẩn, người, cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nhiều. Có việc để làm là được rồi, mặc kệ khách hàng có kỳ quái hay không!
Sau khi bà Bạch Mộ Mai dọn đến chỗ này, Bạch Nhạn chỉ tới một lần. Buổi trưa tới huyện Vân, vào tham quan một chút rồi bà Bạch Mộ Mai đưa cô ra ngoài ăn, cô ăn xong liền quay về Tân Giang.
Bạch Nhạn còn nhớ cửa sổ của căn hộ đó rất to, sát cửa sổ là một tủ rượu kiểu Tây, trong tủ bày mười mấy chai rượu, cao thấp to bé đủ các loại chai đủ các loại rượu, một tá ly rượu kiểu Tây treo trên một cái giá phía trên. Trên bàn trà phía trước tủ rượu, bà Bạch Mộ Mai cắm ba cành hoa diên vĩ trong một chiếc bình thủy tinh cổ hẹp. Bức tường trắng đối diện cửa sổ treo những khung ảnh to nhỏ khác nhau, đều là ảnh chụp bà Bạch Mộ Mai đang biểu diễn.
Bạch Nhạn ấn tượng sâu sắc nhất là chiếc giường của bà Bạch Mộ Mai rất to, rèm cửa và ga giường đều bằng tơ tằm màu tím huyền bí, đối diện giường là một dãy gương, có thể phản chiếu rõ nét bất kỳ động tác nhỏ nào trên giường.
Bạch Nhạn nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.
- Ai đó?
Bên trong vọng ra giọng nói mềm mượt như nhung của bà Bạch Mộ Mai.
Cửa theo đó mà mở ra, ánh đèn trong phòng rất tối, chiếc váy ngủ bằng sa mỏng của bà Bạch Mộ Mai mỏng tang như cánh ve, khiến da thịt bên trong lúc ẩn lúc hiện.
- Nhạn Nhạn, sao con lại đến đây?
Nương theo ánh đèn, bà Bạch Mộ Mai nhìn thấy Bạch Nhạn, bèn xiết chặt đai của chiếc váy ngủ lại.
- Con vào trong có tiện không? - Bạch Nhạn hỏi.
Bà Bạch Mộ Mai sững lại: - Con đợi chút! - Bà khép cửa lại, trong phòng ngủ vọng ra tiếng cười nũng nịu của bà và tiếng nói chuyện rù rì.
Một lát sau, một người đàn ông cao to từ trong đi ra. Bạch Nhạn cụp mắt xuống, nhích sang bên cạnh để nhường đường.
Vào đi! - Bà Bạch Mộ Mai quay sang. - Con ăn cơm chưa?
Đây chỉ là một câu hỏi mang tính chất đối phó, ở chỗ bà Bạch Mộ Mai ngoài rượu ra thì chỉ có cà phê, bếp chưa từng nổi lửa.
- Hắt xì! - Bạch Nhạn bị mùi hương nồng nặc trong phòng xông vào mũi, hắt xì một cái.
- Con bị cảm à? - Bà Bạch Mộ Mai chau mày, rót cho Bạch Nhạn một ly nước rồi tao nhã dựa người vào tủ rượu.
- Có lẽ là vậy! - Bạch Nhạn ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn của quầy bar, gương mặt bà Bạch Mộ Mai hiện lên vô cùng mềm mại, lả lướt như cánh hoa bách hợp.
- Xin lỗi, muộn thế này rồi mà còn làm phiền mẹ. Con có chuyện muốn hỏi mẹ.
Bà Bạch Mộ Mai lấy cho mình một cái ly, rót nửa ly rượu, không nói gì.
- Trước khi con và Khang Kiếm kết hôn, tại sao mẹ không nói cho con biết mẹ và ông Khang Vân Lâm đã từng lên giường với nhau, mẹ đã từng hại vợ ông ấy phải nhảy lầu tự tử?
- Mẹ có nhắc nhở con rồi. - Bà Bạch Mộ Mai vẻ mặt thản nhiên như đang nói chuyện của người khác. - Mẹ đã từng nói con không hợp với Khang Kiếm, cuộc hôn nhân của bọn con sẽ không kéo dài được sáu tháng.
- Như thế là nói ư? Bạch Nhạn run lên. - Con lớn bằng từng này rồi, bất luận là con làm gì mẹ cũng chưa bao giờ tán thành, nếu không mỉa mai thì cũng là giễu cợt. Mẹ hiểu tính cách của con, mẹ càng phản đối thì con càng gắng sức làm cho tốt. Thực ra, mẹ cố tình khích tướng con, muốn con lấy… lấy Khang Kiếm?
Bà Bạch Mộ Mai chậm rãi uống hết rượu trong ly, vén vạt áo ngủ để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết rồi ngồi lên mặt quầy bar:
- Con phân tích rất đúng, mẹ muốn con lấy Khang Kiếm.
- Tại… tại sao? - Bạch Nhạn đã đứng không vững, đành phải vịn vào một góc tủ.
- Con nói xem? - Bà Bạch Mộ Mai cố giữ sự bình tĩnh trong giọng nói, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi - Bởi vì mẹ hận mụ đàn bà tàn tật kia. Mụ ta đã nhảy lầu thì sao không chết quách đi cho xong, vẫn còn hổ thẹn mà sống trên cõi đời này? Nếu không phải vì mụ ta, thì giờ đây vợ của bí thư Khang đã là mẹ, chính là mẹ! Năm đó Khang Vân Lâm đã nói sẽ cưới mẹ, mẹ ở huyện Vân đợi ông ta, ông ta quay về để ly hôn. Kết quả, mẹ đợi đến hai tháng sau thì nhận được một cú điện thoại, ông ta nói ông ta và mẹ sẽ không gặp nhau nữa, vợ ông ta nhảy lầu, thành người tàn phế rồi. Nếu vợ ông ta sống lành lặn hay là chết quách đi, thì mẹ và Khang Vân Lâm đều có hy vọng. Nhưng bà ta lại bại liệt. Bà ta cố tình, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến mẹ và Khang Vân Lâm cắt đứt triệt để. Kể từ đó Khang Vân Lâm liền đá bay mẹ đi. Cục tức này mẹ làm sao nuốt trôi đây. Chuyện qua đi hai mươi tư năm, con trai ông ấy lại tự tìm đến cửa, đương nhiên mẹ sẽ không bỏ qua cho mụ đàn bà đó. Mẹ muốn làm thông gia với mụ ta, muốn con gái của Bạch Mộ Mai này cả ngày lượn lờ trước mặt mụ ta, mẹ muốn mụ ta đêm ngày đều phải nhớ tới chuyện của hai mươi tư năm về trước, cho đau đớn, cho khổ sở, cả đời không được yên ổn.
Bạch Nhạn rất muốn cười, không ngờ cô có mặt trên đời này lại có một tác dụng to lớn như vậy, vừa là đối tượng để Khang Kiếm trả thù, vừa là một cái gai trong tay bà Bạch Mộ Mai, đâm thẳng vào yếu huyệt của bà Lý Tâm Hà.
- Con thật không ngờ mẹ còn muốn lấy chồng, thực ra mẹ cứ sống như vậy tốt bao nhiêu, thích loại đàn ông nào mà chả được.
Bà Bạch Mộ Mai nhảy xuống ghế, giáng cho Bạch Nhạn một cái tát tai.
- Tao là mẹ mày.
- Đúng, mẹ là mẹ con, cái cắt được là cuống rốn, cái không cắt được là tình mẫu tử.
Nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, nhưng cô lại cứ cười.
- Mày từ Tân Giang chạy về đây là vì chuyện này sao?
- Con không thể quay về để thăm người mẹ xinh đẹp của con sao? Ồ, cho mẹ biết một chuyện nữa, có lẽ con đã làm mẹ thất vọng rồi, con chuẩn bị ly hôn với con trai của ông Khang Vân Lâm.
Bà Bạch Mộ Mai sửng sốt.
Bạch Nhạn loạng choạng đi ra cửa, tay nắm lấy nắm đấm cửa, cô cảm thấy mình nên nói thêm điều gì đó, nghĩ ngợi hồi lâu bèn ngoảnh đầu lại:
- Mẹ ạ, bây giờ con không còn là gánh nặng của mẹ nữa, chẳng còn tác dụng gì với mẹ cả, có lẽ tình máu mủ cũng cắt đứt được rồi!
Cô loạng choạng đi xuống lầu, cầu thang bộ tối om, cả người cô cũng tối tăm, tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên trên những bậc cầu thang.
- Chưa quá nửa tiếng chứ? - Cô đứng cạnh xe hỏi tài xế.
Bác tài vừa chạy ra ngoài mua một chai nước và một cái bánh mì, đang nhai ngấu nghiến. Bác ta ngậm miếng bánh, mở cửa xe cho Bạch Nhạn, nhìn vẻ mặt tái mét của Bạch Nhạn thì hoảng hồn.
- Cô à, hay là chúng ta tới bệnh viện trước đi? - Dù sao giữa đêm thế này cũng chẳng đón được khách khác, bác tài quyết định không vội nữa.
- Bây giờ chúng ta tới… bệnh viện số Một Tân Giang.
Bờ môi, ngón tay, toàn thân Bạch Nhạn đều run lên.
Bác tài nuốt miếng bánh mì, lên xe rồi nổ máy, chiếc xe lao vào bóng đêm. Vì sợ ngủ gật, bác ta mở đài nghe nhạc.
Bạch Nhạn mơ hồ nhắm mắt lại trong tiếng nhạc, giữa màn đêm mịt mùng, cô thấy mình đang ngồi một mình trên thềm nhà, bên ngoài sấm chớp đầy trời, cô sợ phát khóc, nhưng người qua kẻ lại ở cổng không ai đoái hoài tới cô.
- Tiểu Nhạn.
Phía trước bỗng xuất hiện một bóng người. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt khôi ngô đang mỉm cười liền mếu máo:
- Minh Thiên, em sợ…
Khu tập thể Văn hóa của huyện Vân dân cư đông đúc, bà Bạch Mộ Mai là một trong những nhân vật thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Bà không chỉ xinh đẹp mà còn diễn kịch rất hay. Trên đường từ đoàn kịch trở về nhà, có bao đứa trẻ chạy theo bà để xem. Trên huyện có hoạt động gì cũng đều coi việc mời được bà Bạch Mộ Mai tham dự là niềm vinh dự. Thời gian bà ở huyện Vân không nhiều, quanh năm đi lưu diễn với đoàn kịch ở các huyện thị, cũng có khi lên cả tỉnh.
Bố của Thương Minh Thiên phụ trách quản lý đạo cụ và đồ đạc trong đoàn Việt kịch, mẹ anh vốn làm nông ở quê, sau khi có thai được ông Thương đón lên huyện. Bà rảnh rỗi nên bán hạt dưa chè thuốc trong rạp chiếu phim, kiếm chút tiền về cho gia đình. Sau khi sinh liền hai đứa bé, bà lại nhận thêm chút việc ở xưởng làm hộp giấy, lúc nào không chiếu phim thì bà dán hộp giấy.
Một nhà bốn người sống trong căn nhà hai phòng một bếp, cộng thêm một cái sân nhỏ. Một phòng dùng làm phòng ngủ, phòng còn lại vừa là phòng khách vừa là phòng ăn. Sau khi Thương Minh Thiên, Thương Minh Tinh lớn, phòng khách và phòng bếp mỗi phòng treo một cái rèm, mua thêm hai cái giường nhỏ. Cứ như vậy, ngôi nhà trông càng chật chội. Bà Thương gục người bên bệ cửa sổ nhìn nhà Bạch Mộ Mai ở dãy sau, luôn mồm mắng ông Thương vô dụng, nhà người ta hai người ở hai phòng một bếp, nhà mình bốn người cũng hai phòng một bếp.
Ông Thương ngậm điếu thuốc rê chẳng nói chẳng rằng, tự nhủ, nhà mình làm sao bì được với nhà cô ấy?
Những chuyện trăng hoa của bà Bạch Mộ Mai đương nhiên bà Thương đã nghe rất nhiều, chính mắt bà cũng đã từng trông thấy các gã đàn ông áo quần bảnh bao đến đón bà Bạch Mộ Mai. Con gái nhà nông tính tình bộc trực, mắt không chứa nổi một hạt cát, không chịu nổi việc này. Bếp nhà họ Thương đối diện với cái sân nhỏ nhà bà Bạch Mộ Mai, lúc bà Thương nấu cơm cứ hữu tình vô ý luôn mồm chửi rủa Bạch Cốt Tinh thế này, Bạch Cốt Tinh thế nọ.
Thường là bà Bạch Mộ Mai chẳng thèm để ý đến bà ta, hôm nay lại không biết tinh thần ở đâu ra, mắt phượng khẽ liếc, đứng trước cửa sổ nhà họ Thương.
- Ê bà già, có phải bà đang ghen tị đến phát điên rồi không? Nói thật nhé, Bạch Cốt Tinh không phải ai muốn làm là cũng làm được đâu. Người như bà, dù có chủ động lột truồng thì đàn ông cũng chẳng thèm liếc mắt đâu. Cho nên bà bớt lảm nhảm đi, đừng có tự vạch áo cho người xem lưng nữa.
- Cái đồ hồ ly thối tha không biết xấu hổ, mày tưởng ai cũng bán thân cầu vinh như mày sao? Tao á, tao cần gì đàn ông khác phải có hứng thú với tao, tao dù gì cũng có tấm chồng tử tế. Còn mày thì sao?
Bà Bạch Mộ Mai cười, đầu mày cuối mắt đều nở rực như hoa:
- Đừng có bảo tôi là ông chồng nhà bà chỉ ăn chay thôi đấy. Chẳng qua là tôi không để mắt đến ông ta thôi, nếu không… - Bà cười, không nói tiếp.
Bà Thương nhảy dựng lên, tay chống nạnh:
- Nếu không thì sao?
- Đi mà hỏi chồng bà ấy. - Bà Bạch Mộ Mai quay người, lả lướt đi vào trong nhà.
Nhà Thương Minh Thiên bỗng cãi cọ ầm ĩ, mặc cho ôngThương thề thốt hứa hẹn thế nào, bà Thương gào khóc suốt cả một đêm, chấn động đến nỗi bầu trời huyện Vân đều biến đổi.
Từ đó, bà Thương chính thức kết thù với bà Bạch Mộ Mai.
Khi đó Bạch Nhạn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện người lớn, thấy hai đứa trẻ con nhà họ Thương chơi đùa vui vẻ ngoài sân thì tung tăng chạy tới, còn chưa ra tới cửa thì Thương Minh Tinh đã tiến đến đẩy cô ngã lăn ra đất:
- Cút đi đồ Bạch Cốt Tinh, đừng có làm bẩn đất nhà tao.
- Minh Tinh, em làm gì thế? - Thương Minh Thiên bước tới đỡ cô dậy, mắng em gái mình.
- Anh, mẹ bảo nhà họ Bạch chẳng phải loại tốt đẹp gì, không cho anh em mình chơi với nó.
Nói xong, Thương Minh Tinh lại đẩy Bạch Nhạn vừa đứng dậy ra đến tận cổng.
Bạch Nhạn mắt ngấn lệ ngoái đầu lại, Thương Minh Thiên nhìn cô mỉm cười.
Lần sau, Bạch Nhạn đi ngang qua sân nhà họ Thương, bà Thương hắt một chậu nước bẩn từ trong nhà ra, đôi giày hoa nhỏ của Bạch Nhạn ướt sũng.
Không chỉ có Thương Minh Tinh, mọi đứa trẻ lớn nhỏ trong khu tập thể Văn hóa đều không chịu chơi với Bạch Nhạn. Thấy Bạch Nhạn, đứa thì ném đá đứa thì nhổ nước bọt, có mấy đứa con trai lớn hơn một chút còn nói những câu hạ lưu với Bạch Nhạn. Có đứa thậm chí còn nhân lúc Bạch Nhạn không để ý, đẩy cô ngã xuống đất rồi cưỡi lên người cô.
- Đồ con hoang, có phải mẹ mày bị người ta “chơi” như thế này không?
Một đám trẻ con xúm lại vào hùa, bọn chúng hét mau lại đây xem, con bé lăng loàn bị “chơi” rồi.
Bạch Nhạn mặt đỏ phừng phừng, không biết lấy sức lực ở đâu ra, đẩy đứa con trai trên người ngã phịch xuống đất, bóc một nắm bùn ném vào nó, bắt chước bọn chúng chửi lại. Lũ con trai thẹn quá hóa giận ào ào xông lên đấm đá Bạch Nhạn.
Thương Minh Thiên từ bên ngoài xông vào, ra sức bảo vệ Bạch Nhạn ở phía sau, giúp cô phủi đi bụi đất trên người, lau vết bùn trên má, căm giận nhìn lũ con trai.
Kết quả, Thương Minh Thiên bị đánh sưng vù mặt mũi, Bạch Nhạn lại chẳng bị làm sao. Buổi tối, một đám phụ huynh kéo đến nhà họ Thương hạch tội, bà Thương thiếu điều muốn giật đổ nóc nhà, ép Thương Minh Thiên phải thề sau này không được chơi cùng con nhỏ Bạch Cốt Tinh nữa.
Bạch Nhạn ngồi trên bậu cửa, qua cánh cửa sổ trong bếp, cô có thể nhìn thấy Thương Minh Thiên quỳ trên nền nhà, hai môi mím chặt, không nói lời nào.
Bà Thương tức đến nỗi suýt phát bệnh.
Ngày hôm sau, Thương Minh Tinh nhìn thấy Bạch Nhạn, hai mắt tóe lửa.
Từ đó trở đi Bạch Nhạn đã biết, thấy trẻ con trong khu thì tránh ra xa, dù người khác nói gì cô cũng coi như không nghe thấy.
Mùa hè đến, bà Bạch Mộ Mai lại đi lưu diễn ở tỉnh ngoài. Đêm mưa bão bùng, một mình Bạch Nhạn ngồi sụp bên giường, sợ đến nỗi không dám nhắm mắt lại. Đúng lúc này lại mất điện, căn phòng tối om, ngoài cửa sổ sấm giật liên hồi, ánh chớp như con rắn lửa đôi lúc lại lóe lên qua khung cửa.
Bạch Nhạn ra sức cắn môi, người run lên như chiếc lá rụng chấp chới giữa trời thu.
Đột nhiên, trong bếp nhà họ Thương thắp lên một ngọn đèn bão, sáng leo lắt hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Thương Minh Thiên.
Cậu ngồi đọc sách trước cửa sổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười.
Bạch Nhạn từ trên giường bò đậy đi tới cửa, nhìn ánh đèn mù mịt ấy, cũng mỉm cười.
Ông Thương chỉ học tới cấp hai, bà Thương chẳng biết chữ nào nhưng Thương Minh Thiên lại là cậu con trai đi tới đâu cũng đều gây tiếng vang. Cậu từng được giải Olympic toán, từng được giải văn đạt danh hiệu Mười thiếu niên tiêu biểu toàn huyện. Thế vẫn còn chưa đủ thần kỳ, điều khiến người ta nể phục nhất là trong hội thể thao toàn trường, cậu đạt chức quán quân chạy 100m, dáng chạy lướt cùng chiều gió khiến nữ sinh toàn trường phát cuồng. Cậu xuất sắc khiến người ta nghẹt thở, nhưng ngày ngày vẫn bình dị xuất hiện trong sân trường.
Thương Minh Tinh cùng ra đời với cậu không biết là bị trục trặc ở chỗ nào, hoàn toàn ngược lại với cậu, ngoài việc được di truyền cái mồm dẻo quẹo của bà mẹ thì chẳng được tích sự gì. Vì thi không đỗ, lưu ban hai năm, rớt lại học cùng một lớp với Bạch Nhạn nhỏ hơn họ hai tuổi.
Thành tích của Bạch Nhạn cũng tốt, nhưng cô rất khép mình, ngoài việc đi học thì không tham gia bất kỳ hoạt động nào trong trường. Dù vậy, ở trong trường cô vẫn khiến người ta chú ý, vì mẹ cô là bà Bạch Mộ Mai.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
27 chương
90 chương
17 chương
82 chương
65 chương
121 chương