Hoa hồng giấy

Chương 24 : Chương 06.3

Dường như việc anh ra khỏi nhà là rơi mất, anh về đến nhà là nhặt được, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Phải chăng chính anh là một người dưng chẳng chút liên quan, mọi lời nói của anh,đều chẳng thể làm cô tổn thương? So đo được mất, thấp thỏm bất an, tựa như một đứa trẻ đang đợi thần vận mệnh ra phán quyết, không thể phản kháng nhưng lại không thể không đối mặt, nhưng trong lòng vẫn thầm cầu nguyện kỳ tích sẽ xảy ra. Trong hai ngày này, con tim anh luôn bị giầy vò, nhưng anh lại ý thức được một sự thật, đó là anh đã không thể nào chấp nhận việc để mất Bạch Nhạn. Cảm giác này trước đây cũng có, nhưng hiện giờ anh cảm thấy nó càng mãnh liệt càng chân thực hơn. Tại sao lại không thể chấp nhận, đến giờ anh vẫn chưa thể nói rõ được, anh cần có thời gian điều chỉnh tâm trạng, nhưng trước khi điều chỉnh, anh muốn nắm chặt tay cô. Anh lấy hết can đảm gọi cho cô, hai lần đều không có ai nghe máy, anh nhắn tin, không nghĩ ra được phải viết gì, liền viết ba chữ “Rất xin lỗi”. Bất kể căn nguyên, bất kể kết quả, chỉ vì câu nói vô liêm sỉ đến cùng cực kia, anh nên nói câu “xin lỗi”. Có lúc khó tránh được việc thầm nghĩ, nếu anh không phải là con trai ông Khang Vân Lâm, cô không phải là con gái của bà Bạch Mộ Mai, khi gặp nhau họ sẽ thế nào? Chẳng thế nào cả. Một tin nhắn ngắn ngủi như dùng hết sức lực toàn thân, anh lại tắt máy đi một cách hèn nhát, không dám nghĩ tới việc cô sẽ nhắn lại như thế nào. Sáng sớm mở máy, cho đến tận bây giờ, cho dù là tin nhắn bò lê lết thì cũng phải đến nơi rồi. Bạch Nhạn không nhắn lại gì cả. Khang Kiếm lập tức giống như kiến bò miệng chảo, đứng ngồi không yên, đi lòng vòng trong phòng. Đùng… Lại một tiếng sấm rền vang, to đến mức cả cửa sổ cũng rung lên bần bật, nền trời đã dần sáng. Bạch Nhạn sợ sấm, dù cô không nói ra. Lúc bà Lý Tâm Hà chưa tới, có một đêm trời cũng sấm. Anh đang lên mạng trong phòng làm việc thì cửa phòng ngủ bật mở, Bạch Nhạn tay ôm một con thú bông bước vào: - Sếp ơi, chúng ta chơi trò chơi đi! Anh không nhúc nhích: - Trẻ con! - Vậy… mình xem phim? Cô kéo vạt áo ngủ của anh, liếc nhìn ánh chớp bên ngoài, nhích lại gần bên anh. - Mưa gió thế này mạng chậm lắm, mở trang web còn chậm, xem phim không đủ lưu lượng đâu, em đi xem đĩa đi. Cô vừa tắm xong, trên người có mùi thơm man mát của sữa tắm, mái tóc dài đen óng ả buông ngay sau gáy, dưới chiếc váy ngủ ngắn đến đầu gối là đôi chân dài trắng muốt, mắt cá chân xinh xắn, máu huyết toàn thân anh không kìm chế được sôi lên sùng sục. - Thôi được, chúng ta xem trên máy tính vậy. - Cô cười cười rồi đứng dậy, đến bên giá sách tìm đĩa phim. - Máy tính làm sao xem thích bằng tivi được, em về phòng bật đầu đĩa lên mà xem. - Nếu cô còn ở lại, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. - Người ta nói, có người đẹp bầu bạn, đêm dài sẽ trở nên ngắn ngủi, sao anh lại chẳng biết hưởng thụ gì cả? Cho sếp hay, anh lại bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời rồi! Cơ hội không đến lần thứ hai, anh cứ ngồi đó mà hối hận đi! Cô đứng dậy, làm mặt hề với anh rồi từ từ đi ra ngoài. Đi gần đến cửa, một tiếng sấm bỗng dội lên, cô ôm chặt khung cửa, người hơi chao đảo. Cô quay đầu lại, mặt tái mét, môi mím chặt. Anh vẫn ngồi nguyên trên ghế. Tiếng sấm dần xa, cô quay về phòng ngủ. Đêm đó mưa cả đêm, tivi trong phòng mở cả đêm. Điện thoại bỗng reo lên, Khang Kiếm từ trên ghế nhảy dựng dậy: - Alo? - Cậu Khang, mọi việc tiến hành đến đâu rồi? - Là điện thoại của ông Tùng Trọng Sơn. Khang Kiếm định thần, báo cáo tình hình, ông Tùng Trọng Sơn rất hài lòng, nói Lục Địch Phi đã đi học ở tỉnh về, anh chàng này giỏi giao tế, để đến lúc đó anh ta cùng Khang Kiếm phụ trách tiếp đãi giới truyền thông, đưa họ đi khắp nơi ăn chơi nhảy múa. Cúp điện thoại, Khang Kiếm bần thần rồi gọi điện về nhà. Bà Lý Tâm Hà nghe thấy tiếng mưa trong điện thoại, nói hôm nay Tân Giang 33 độ, không một ngọn gió, nóng oi ả. Anh hỏi về Bạch Nhạn. - Hôm đó nó xách hai cái túi to bỏ đi, đến giờ vẫn chưa quay về. Giống hệt như con mẹ nó, không chịu nổi cô đơn. - Cô ấy phải trực đêm, mẹ, mẹ đừng suy diễn. - Khang Kiếm sợ nghe bà Lý Tâm Hà oán than vội vàng cúp điện thoại. Anh do dự hồi lâu rồi lại ấn số của Bạch Nhạn. Tiếng dương cầm thánh thót như mây trôi nước chảy, rất êm tai, dễ nghe. Càng nghe lông mày Khang Kiếm càng giãn ra. “Mẹ nó chứ.” Anh rủa thầm một cậu, không biết là tức giận với ai, lại ấn sang số máy phòng phẫu thuật, lần này rất nhanh đã có người nghe máy. - Sếp Khang ạ - Y tá phòng phẫu thuật rất quen tiếng của anh - Bạch Nhạn nhà anh đang ở trong phòng sản, tạm thời không nghe điện thoại được. Anh vỗ vỗ tai, không nghe nói nhỉ, không phải phòng phẫu thuật sao, sao lại đến phòng sản? - Cô ấy… đến phòng sản làm gì? - Phá thai! Anh đừng lo, đợi lát cô ấy tới tôi sẽ nhắn cô ấy gọi lại cho anh. Mắt Khang Kiếm hoa lên, gương mặt tuấn tú đau khổ co rúm lại, anh dùng chút lý trí cuối cùng hỏi: - Ai… phá thai? - Lâm Phong. Phù… Khang Kiếm nhẹ cả người, lúc này mới cảm giác được vừa rồi cơ thịt của anh căng cứng tới mức nào. Anh nhớ cô Lâm Phong đó. Bạch Nhạn kể lúc đi học cô ta là hoa khôi của trường y tá, có điều anh cảm thấy cô ta không xinh đẹp và nhanh nhẹn bằng Bạch Nhạn. Bạch Nhạn của anh, không ai có thể sánh bằng. Anh bất giác nở một nụ cười tự hào. Khi Lâm Phong còn đi học, nam sinh ở Học viện Công trình và Học viện Y gọi cô là “Tiểu Lâm Thanh Hà[1]”. Một thời gian, số nam sinh bị Lâm Phong làm cho điên đảo nhiều không kể xiết. Lâm Phong đối xử rất công bằng và những nam sinh hẹn hò cô, trái tim thiếu nữ lấp lánh trên tay, ai ai cũng đều nhìn thấy nhưng không chạm tới được. [1] Lâm Thanh Hà: Diễn viên Hồng Kông nổi tiếng của những thập niên 80 thế kỷ XX. Liễu Tinh xốn mắt với chuyện này, nói Lâm Phong đa tình, đùa giỡn với tình cảm, suýt nữa hai người cãi nhau. Sau khi đi làm, Lâm Phong xác định mục tiêu, nhanh chóng tung tú cầu, trái tim thiếu nữ rơi vào tay một chàng thiếu gia doanh nghiệp tư nhân ở Tân Giang. Cuộc hôn nhân của Lâm Phong và Bạch Nhạn là niềm mơ ước chung của các y tá trong Bệnh viện Nhân dân. Khác với Bạch Nhạn, Lâm Phong rất thích khoe khoang, ở nhà to, đi về có xe riêng đưa đón, chỉ mặc đồ hiệu, trong lúc nói chuyện đôi lúc lại lộ vẻ ngạo mạn hơn người. Mang thai được ba mươi tuần, cô mặc những chiếc váy bầu chất liệu tinh xảo, đi tới đâu cũng được thiên hạ phải ngó nhìn. Giờ đây, Lâm Phong nằm trên giường bệnh như một cánh hoa vùi trong mưa gió, khiến người ta đau lòng. Bởi vì cái thai đột nhiên ngừng thở, Lâm Phong buộc phải mổ để lấy thai lưu ra. Lâm Phong cứ khóc mãi, không ngừng run rẩy. Liễu Tinh gọi Bạch Nhạn xuống, hai người cùng ở bên cô ấy. Trong ca mổ, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phong khiến hai người không rét mà run. Ca mổ kết thúc, Lâm Phong không còn khóc nữa, giống nhứ một con búp bê vải rách nát, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không hề cử động. Lúc băng ca được đẩy ra khỏi phòng, ông chồng thiếu gia của cô sợ ngây ngẩn, mặt tái xanh, cũng không biết tiến lên để an ủi vợ. Mẹ chồng cô là người từng trải, nắm tay Lâm Phong, cảm ơn bác sĩ phẫu thuật: - Thật đáng tiếc, là một bé trai, các nét đều rất rõ rồi. - Bác sĩ biết mấy người làm kinh doanh này rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường, không khỏi lắc đầu thông cảm. Mẹ chồng nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn nở nụ cười: - Lâm Phong, đừng để bụng, con còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội mang thai. Một giọt nước mắt từ khóe mắt Lâm Phong lăn xuống. Lúc băng ca được đẩy đến trước cửa phòng bệnh, Liễu Tinh ngoảnh lại nói với thiếu gia: - Anh… lại đây, bế Lâm Phong vào trong. Thiếu gia sực tỉnh, chạy tới, Lâm Phong bỗng hất mạnh tay anh ta ra. - Lâm Phong, đừng trẻ con. Mẹ biết trong lòng con rất đau đớn nhưng lòng mẹ và chồng con có dễ chịu hay không? - Bà mẹ chồng đầy uy quyền liếc xéo Lâm Phong. Lâm Phong mím môi, bất động. Thiếu gia bế Lâm Phong cẩn thận đặt trên giường, sau đó đứng im thin thít ở một bên. - Lâm Phong, cậu ngủ một giấc đi, lát nữa mình và Bạch Nhạn tới thăm cậu. - Liễu Tinh cúi xuống bên tai Lâm Phong, đau lòng đắp chăn cho cô. Người Lâm Phong lạnh như băng, nhắm mắt lại chẳng nói chẳng rằng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra. Liễu Tinh và Bạch Nhạn ra khỏi phòng bệnh, lúc đi lên cầu thang, Liễu Tinh hạ giọng: - Nhạn, cậu có nhìn thấy không? Từ đầu đến cuối Bạch Nhạn không nói lời nào, cô gật đầu. Cô nhìn thấy, trên khuôn mặt trắng mịn của Lâm Phong in hằn dấu năm ngón tay, trán tím xanh một mảng lớn. - Thai nhi không phải đột nhiên tử vong, mà là bị ngoại lực tác động khiến tim ngừng đập. Ê, Bạch Nhạn, trông Lâm Phong ngập tràn hạnh phúc mà, sao thực tế lại vậy? - Liễu Tinh bùi ngùi - Lần trước có người nói nhìn thấy chồng Lâm Phong ôm một cô gái đi vào hộp đêm, mình còn không tin. Lâm Phong rõ là đại mỹ nhân, đàn ông còn không biết trân trọng, vậy cuộc đời tầm thường của bọn mình chẳng phải là tuyệt vọng rồi sao? - Cuộc sống ai giống ai đâu, thầy Lý nhà cậu tố chất cao. - Thực ra nói cho cùng thì chẳng phải do cái tên thiếu gia kia có vài đồng tiền nên mới có những loại con gái trơ trẽn bám lấy, làm gì có tình cảm thực sự. Hi hi, Nhạn, lấy ông chồng bình thường thì khỏi phải lo chuyện này rồi. Ông xã mình hôm nay về ăn cơm, mình phải về sớm làm mấy món ngon, túm được dạ dày lão ta thì sẽ khóa chặt được lão ta. Cậu phải để ý sếp Khang nhà cậu đấy, anh ấy còn đáng giá hơn cái tên thiếu gia đó nhiều. Bạch Nhạn cười cười. Hôn nhân là mặt trái hay mặt phải của tấm gấm vóc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, người ngoài có thể nhìn thấu được mấy phần sự thật? Lâm Phong có lẽ cũng sớm cảm nhận được sự không chung thủy của ông chồng thiếu gia, luôn phải che giấu, giả vờ hạnh phúc, thực ra trong lòng lại ngậm đắng nuốt cay. Mang thai, lại quen ăn ngon mặc đẹp, người nhà, bạn bè chưa biết chừng còn được thơm lây, mấy người có đủ can đảm phá vỡ câu chuyện cổ tích nhà giàu? Bạch Nhạn trào phúng nhếch môi, so với Lâm Phong thì cô tốt hơn được bao nhiêu. Ít ra ban đầu thiếu gia kia còn thực lòng yêu thương Lâm Phong. Chẳng qua tình yêu quá ngắn ngủi. Sếp Khang với cô đã từng có gì chứ, cô thật không muốn so đo tính toán. Nhưng cô rút ra được một kết luận: chim sẻ biến thành phương hoàng chỉ là truyền thuyết hư ảo. Bạch Nhạn chia tay Liễu Tinh, quay về phòng phẫu thuật. - Bạch Nhạn, vừa rồi sếp Khang gọi điện tìm chị, em nói chị tới phòng đẻ, chị gọi lại cho anh ấy nhé. - Cô y tá nghe điện thoại chạy từ trong phòng nghỉ ra. - Anh ấy có nói gì không? - Bạch Nhạn không khỏi hiếu kỳ. - Lúc đó hình như anh ấy hoảng hồn, mãi sau mới nhớ ra hỏi ai đang mổ trong phòng đẻ, em nghe mà buồn cười. Bạch Nhạn cũng sung sướng, màn kịch mang thai này diễn hết lần này đến lần khác, lần nào hiệu quả cũng không tệ. Nếu ngày nào đó cô thật sự có thai, vẻ mặt của sếp Khang nhất định sẽ rất phong phú. - Chị không gọi điện thoại à? - Cô y tá nghe điện thoại thấy Bạch Nhạn mím môi cười sung sướng liền lấy khuỷu tay hích cô. - Chị đi ăn cơm đã. Chuyện cần nói giữa cô với sếp Khang qua điện thoại không nói rõ được, nhất định phải đợi anh ta quay về, ngồi xuống đối mặt nhau mà nói. - Bác… bác sĩ Lãnh, anh có chuyện gì ạ? - Giọng nói của cô y tá nghe điện thoại bỗng như bị xe lu nghiến qua, co rút nhả từng chữ. Bạch Nhạn ngoái lại, đỏ mặt. Hai người chia tay lúc sáu giờ sáng, cô đi làm, anh ta về đi ngủ, vậy mới ngủ được có vài tiếng à! Không ngờ, người đàn ông lạnh lùng như Lãnh Phong lại là người Tô Châu, cái miệng lúc gầm lên khiến cho các cô y tá kinh hồn bạt vía kia lại biết giọng Tô Châu điệu chảy rớt, Bạch Nhạn nghĩ tới mà muốn cười thầm. Lãnh Phong tốt nghiệp Đại học Quân Y số hai Thượng Hải, chỉ làm việc trong bệnh viện quân đội ba năm rồi về địa phương, cụ thể hơn thì anh không nói. Làm việc ở Thượng Hải bốn năm, được bệnh viện Tân Giang mời về làm chuyên gia. Anh ta và Minh Thiên đều học trường quân đội, vì điều này mà khi nhìn thấy Lãnh Phong, Bạch Nhạn thấy thân thiết hơn vài phần. - Tôi tìm y tá Bạch. - Lãnh Phong không mặc áo blouse, nhưng nét lạnh lùng trên người vẫn còn. Thấy không liên quan gì đến mình, cô y tá nghe điện thoại vội chạy biến. - Tìm tôi có việc gì? - Bạch Nhạn hỏi. - Chẳng phải em nên mời tôi ăn cơm sao? - Lãnh Phong nhướn mày. - Hả? - Hôm qua tôi mua cơm tối cho em, giúp em đổi ca trực, xin phép nghỉ, làm nhiều việc như vậy, ít nhất em cũng phải cảm tạ một chút chứ. - Lãnh Phong hơi khép mắt, vẻ mặt nghiêm túc. Bạch Nhạn bật cười, làm gì có ai trơ mặt bắt người khác mời cơm như thế. - Ăn cơm một mình chán lắm, đông người ăn mới ngon miệng. - Lãnh Phong cũng cười. - Tôi còn tưởng anh phải ngủ đến tối chứ! - Bạch Nhạn vào trong lấy ví, cùng anh đi xuống lầu. - Ăn và ngủ đều là chuyện lớn, tôi chưa từng hành hạ cơ thể mình, bởi vì cơ thể tôi không chỉ thuộc về một mình tôi, nó cũng là một trong những tài sản của người tôi để ý, trước khi được cô ấy cho phép, tôi không thể bội chi được. Bạch Nhạn cúi đầu cắn chặt môi, không dám đáp lại. Trước đây, lúc cô rất không vui, cô sẽ không la lối om sòm, cũng không khóc lóc, một mình ngồi lẳng lặng một chỗ, không ăn không uống, Minh Thiên biết chuyện chạy đến, cũng nói như vậy. Những lời này nghe rất ngang ngược, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp. - Sao thế, tôi nói sai rồi à? - Lãnh Phong nghiêng mặt nhìn cô. - Đâu có, sức khỏe là tất cả, chúng ta đúng là phải trân trọng. - Bạch Nhạn cẩn thận che giấu sự thất thần của mình, ngẩng đầu lên cười thản nhiên. Lãnh Phong nói được làm được, bắt Bạch Nhạn mời cơm, anh ta thì như một vị khách quý, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, đợi Bạch Nhạn chạy tới chạy lui mua này mua nọ cho anh ta. Có điều anh ta cũng không kén ăn, Bạch Nhạn mua gì anh cũng khen ngon. Bạch Nhạn còn mua cho anh ta một chai bia, buổi chiều anh không đi làm, uống chút bia cũng không sao. - Bây giờ tôi còn nợ anh không? - Bạch Nhạn hỏi đùa. Lãnh Phong nói: - Nhưng bây giờ tôi lại nợ em? Như vậy đi, chủ nhật từ Viện Điều dưỡng trở về, tôi mời em ăn món Nhật. Bạch Nhạn nhai cơm, trầm ngâm một hồi: - Bác sĩ Lãnh, thứ Bảy tôi có việc, anh tìm y tá khác đi! Lãnh Phong vùi đầu ăn cơm, nói tiếp: - Thứ Bảy, sáu giờ tôi vẫn qua đón em. - Tôi có việc thật mà. - Bạch Nhạn nhắc lại một lần nữa. Ngày mai là thứ Bảy, cô muốn một mình bình yên đi dạo phố, tiện thể nghe ngóng xem có chỗ nào có thể cho thuê phòng. Lãnh Phong liếc cô, thong thả nói: - Tôi nghe thấy rồi, nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi? Tôi đến đón em là việc của tôi, em đi hay không là việc của em. Bạch Nhạn á khẩu, bất lực nhún vai. Trực đêm hai ngày liền là đến ba ngày nghỉ. Bạch Nhạn lại lỉnh kỉnh đồ đạc, miễn cưỡng đi về nhà sếp Khang. Hiện tại, Bạch Nhạn đã không còn coi căn hộ này là nhà mình nữa, cô chỉ là khách trọ tạm thời ở đây. Từ nhỏ Bạch Nhạn đã như vậy, nếu là thứ không thể có được, dù là niềm mơ ước lớn đến đâu, cô cũng vẫn sẽ không để mình thích nó. Không có tình cảm thì sẽ không lưu luyến. Cửa vừa đóng lại, Lệ Lệ nhiệt tình chạy ra đón, quấn lấy chân Bạch Nhạn, sung sướng kêu oăng oẳng. - Lệ Lệ công chúa vui vẻ quá nhỉ! - Bạch Nhạn quỳ xuống xoa đầu Lệ Lệ, Lệ Lệ phấn khích ngoáy tít đuôi. Bà Lý Tâm Hà ngồi trong phòng khách xem tivi, thím Ngô đang ngồi bóc đậu tương bên cạnh. Chương trình tivi rất hay, hai người dán mắt vào màn hình, không rảnh xem ai quay về. Nhưng tiếng sủa của Lệ Lệ khiến bà Lý Tâm Hà khó chịu cau mày. - Lệ Lệ, lại đây! Kẻ phản bội Lệ Lệ sủa gâu gâu với bà hai tiếng, không thèm đếm xỉa lời gọi mà chạy theo Bạch Nhạn lên trên lầu. - Đồ vô ơn! - Thím Ngô đặt đậu tương xuống, chạy theo túm Lệ Lệ lại, lườm Bạch Nhạn một cái. Nếu là trước đây, nhất định Bạch Nhạn sẽ dừng lại chọc cho hai người họ nhảy dựng lên. Bây giờ Bạch Nhạn không có tâm trạng ấy, cảm thấy mọi thứ đều chả hay ho gì, im lặng vẫn là vàng. Nhưng cũng phải cảm ơn sếp Khang khi đó đã mua căn hộ hai tầng này, khiến cho cô vẫn còn có được một khoảng trời yên tĩnh. Cô giặt sạch và phơi khô quần áo thay ra trong hai ngày, quét dọn sạch sẽ phòng ngủ và phòng làm việc, tắm một cái rồi xuống lầu ăn cơm. Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đã ăn xong, trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng nói chuyện, có lẽ bà Lý Tâm Hà đang tắm. Bạch Nhạn mở tủ lạnh, hôm nay thím Ngô gói sủi cảo. Sủi cảo miền Bắc vỏ dày nhân nhiều, một cái to bằng nửa cái bát. Gói nhiều quá, trong tủ lạnh vẫn còn hai bát to. Bạch Nhạn không động đến, nấu cho mình một bát mì Dương Xuân. Đang ăn bỗng thấy Lệ Lệ chạy tới trước cửa chính sủa ăng ẳng không ngừng. - Biết rồi, bà cô nhỏ, sáng sớm chẳng phải mày đã đi rồi sao, sao lại còn muốn đi nữa. Này, mẹ đang tắm, không được lằng nhằng quá lâu đâu đấy. - thím Ngô lẩm bẩm bước ra từ nhà vệ sinh, lau tay mở cửa. Lệ Lệ phóng vèo ra ngoài. - Lệ Lệ, Lệ Lệ… - thím Ngô cuống quýt đuổi theo. Bạch Nhạn cúi đầu cười nhạt, công chúa Lệ Lệ được giáo dục nề nếp thật. Cô ăn mì, rửa bát xong rồi lại ăn một quả đào, thím Ngô và Lệ Lệ vẫn chưa quay lại. Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không nghĩ ngợi nhiều muốn quay người đi vào phòng vệ sinh. Quả không sai, bà Lý Tâm Hà ngồi trong bồn tắm, nước đã nguội lạnh. Mặc dù là mùa hè, nhưng cả người ngâm trong nước lạnh vẫn sẽ bị cảm lạnh, đặc biệt là người thể chất không được khỏe như bà Lý Tâm Hà. - Cô… cô vào đây làm gì? - bà Lý Tâm Hà trợn tròn mắt, theo bản năng giơ tay che ngực. Bạch Nhạn chẳng nói chẳng rằng, vội vàng vặn nước ấm dội liên tục lên người bà Lý Tâm Hà. - Cút đi, không cần cô ở đây giả vờ giả vịt, đừng tưởng rằng có nịnh nọt tôi thì tôi sẽ chấp nhận cô, cho cô hay, chuyện đó chỉ là viễn tưởng. - Bà Lý Tâm Hà không cử động được, đành dồn hết sức lực lên cơ miệng. Bạch Nhạn mặc kệ bà ta, nước trong bồn tắm ấm dần lên, da của bà Lý Tâm Hà dần hồng hào trở lại. Cô lấy chiếc khăn bông to lau sạch tóc cho bà ta, sau đó tháo nước đi, bắt đầu lau người. Mắt bà Lý Tâm Hà sắp tóe lửa: - Cô không nghe thấy gì sao, tôi không cần cô lo, cô cút, cút ngay… Bà ta dùng tay đẩy Bạch Nhạn ra. Bạch Nhạn im lặng, cắn răng bế bà Lý Tâm Hà lên. Tuy bà ấy gầy, nhưng lại là một bệnh nhân liệt nửa người không cử động được, không phối hợp được nên không hề dễ bế, Bạch Nhạn dùng hết sức bình sinh mới bế được bà ấy vào phòng, toàn thân ướt đẫm. Trên giường thím Ngô đã chuẩn bị sẵn quần áo và bỉm. Bạch Nhạn giúp bà Lý Tâm Hà mặc bỉm, nhìn nửa người dưới sớm đã biến dạng của bà, nhìn những cơ thịt không có tính đàn hồi của bà, nhìn khung xương như củi khô của bà, thầm hít mạnh một cái. “Chát”, cánh tay bà Lý Tâm Hà bất ngờ vung tới, lực không mạnh, nhưng rất nhanh đã in hằn năm dấu ngón tay trên khuôn mặt trắng mịn của Bạch Nhạn. Bạch Nhạn từ từ ngước lên. Bà Lý Tâm Hà cũng giật nảy mình trước hành động của mình, nhưng bà ta hất hàm, hung hãn lườm Bạch Nhạn: - Cô nhìn đủ chưa? Bây giờ có phải trong lòng cô đang rất sung sướng không? Đúng vậy, tôi tàn phế không thành hình người, nhưng tôi vẫn là mẹ của Khang Kiếm, cô có xinh đẹp, có nũng nịu đến mấy cũng không thể lấy được thứ gì từ chúng tôi đâu. Bạch Nhạn kéo chăn đắp lên cơ thể lõa lồ của bà. - Thôi được, bà Lý, vậy mời bà gọi điện bảo với con trai bà rằng tôi không trói buộc anh ta nữa, tôi đồng ý ly hôn. Nói xong, Bạch Nhạn quay người đi ra khỏi phòng. Bà Lý Tâm Hà ngây người. Thím Ngô ôm Lệ Lệ bước vào: - Cô vào phòng này làm gì? Bà ta xông đến trước mặt Bạch Nhạn như một viên đạn. Bạch Nhạn không thèm nhìn bà ta, đi lên trên lầu đóng cửa, bật tivi thật lớn tiếng. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mơ sáng, thím Ngô dụi mắt bước ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy bóng Bạch Nhạn xách túi thoáng qua, cửa chính đóng lại. - Tâm Hà, con nhãi đó bỏ nhà đi rồi. - Thím Ngô vội ngoái lại hét lớn. Thế là, với sự phát triển của thời đại thông tin, tin tức hỏa tốc này đã lập tức đến tai Khang Kiếm ở Bắc Kinh xa xôi. Thím Ngô như một con vẹt nói kể lể chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó tường thuật lại cảnh tượng nhìn thấy buổi sáng, tiếp đó điện thoại chuyển đến tay bà Lý Tâm Hà. Bà Lý Tâm Hà hơi chột dạ, lúc này dù trong lòng có bất mãn với Bạch Nhạn đến đâu, có thể móc máy, chế giễu, có thể xúc phạm cô, nhưng không thể chọc giận cô nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp trước mắt của con trai mình. Nghĩ lại thật hối hận, đây chẳng phải gậy ông đậy lưng ông sao, sao lại cưới con nhãi đó về cơ chứ? Tự vẽ việc ra mà làm. - Kiếm Kiếm, rốt cục lúc nào con mới về? Bà Lý Tâm Hà thấy con trai hồi lâu không nói câu nào, lòng cũng hoảng hốt. Nếu đối thủ của Khang Kiếm là người khác thì không có gì phải lo lắng, vấn đề đối thủ lại là Lục Địch Phi, cha cậu ta là chủ tịch tỉnh, như vậy là cùng vạch xuất phát với Khang Kiếm rồi.