Hoa hồng đen: nổi loạn và sa đoạ
Chương 11 : Cô ta nói con là con hoang
Hết giờ học ngày hôm sau, Hắc Ly đến tìm Vu Kính Trung.
Bình thường, những người muốn gặp chủ tịch ở tập đoàn đều phải đặt hẹn trước, kể cả Thẩm phu nhân và các vị tiểu thư thiếu gia. Đơn giản bởi vì lịch trình của chủ tịch khá bận rộn, không phải tùy tiện đều có thể gặp được. Tuy nhiên, đại tiểu thư và cựu phu nhân Lâm Nhã An lại là ngoại lệ khác.
Cựu phu nhân mặc dù đã cùng chủ tịch li hôn nhưng hiện tại vẫn còn nắm trong tay 12,5% cổ phần của Vu thị. Mà đại tiểu thư Vu An Nhiên thì đang sở hữu 7% cổ phần, là một khoản trong số gia sản cô ấy thừa kế. Bọn họ là cổ đông, có thể tùy thời đều gặp được.
"Hôm qua ở trường, sao con lại đánh An Tình?" Vu Kính Trung thần sắc lạnh nhạt liếc nhìn đứa con gái lớn đang ngồi cách một cái bàn. Trong giọng nói lộ sự nghiêm khắc thấy rõ.
Đối với câu hỏi và thái độ của ba, Hắc Ly cũng chẳng hề sợ hãi. Vu Kính Trung luôn đem cái tư thái uy nghiêm này ra để chấn áp người khác. Nhưng trong đó không có cô.
Hắc Ly cầm ly nước trên bàn uống một ngụm cho đỡ khô họng, rồi tựa lưng vào ghế, bình tĩnh trả lời: "Con nặng nhất cũng chỉ là cho cô ta một cốc nước cam vào đầu. Từ khi nào đã thành đánh cô ta rồi!"
Vu Kính Trung vừa nghe vừa ngồi phê duyệt văn kiện, nhưng lại âm thầm quan sát cô con gái duy nhất của mình và vợ cũ.
Bộ dáng của cô rất ung dung, trả lời không kiêu ngạo không xiển nịnh, không chối tội mà thẳng thắn thừa nhận. Tính cách quả thật y hệt mẹ nó.
Mà không chỉ tính cách, đứa con gái này càng lớn dung mạo cũng càng giống Lâm Nhã An. Thậm chí nếu nhìn không cũng có thể nhận ra ngay là mẹ con.
Vu Kính Trung với Lâm Nhã An dù sao cũng từng là vợ chồng, không có tình thì cũng có nghĩa. Người ông yêu là Chi Lăng nhưng ngần ấy năm sống chung, Nhã An đã làm rất tốt nghĩa vụ của một nàng dâu, một người vợ, người mẹ.
Bây giờ, Nhã An đã ra nước ngoài cũng khiến Vu Kính Trung bớt áy náy về chuyện li hôn. Ấy thế mà, khuôn mặt trưởng nữ càng lớn càng giống vợ cũ, tựa như muốn nhắc nhở những điều khủng khiếp ông đã gây ra cho người vợ vô tội đầu gối tay ấp với ông suốt gần 20 năm qua.
Lắc đầu không nghĩ tới vợ cũ nữa, Vu Kính Trung tháo chiếc kính gọng vàng trên mắt, mệt mỏi bóp trán, nói với Hắc Ly: "Vậy con giải thích thế nào về năm dấu ngón tay trên má An Tình?"
Năm dấu ngón tay? Hắc Ly nghe xong liền nhếch môi đầy giễu cợt. Công nhận trình độ đổi trắng thay đen của con nhỏ Thẩm An Tình kia càng ngày càng lợi hại. Thậm chí còn không ngại đánh lên mặt mình để làm bằng chứng.
Tốt thôi, nếu cô ta đã thích như thế, thì Hắc Ly cô đây cũng không ngại chơi với cô ta đến cùng. Xoắn xoắn một lọn tóc trong tay, cô làm vẻ không vui đáp lời Vu Kính Trung: "Ba à, nếu vậy thì ba phải hỏi An Tình rồi."
"An Tình đã làm gì?" Vu Kính Trung không hiểu. An Tình luôn là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó đã làm gì để rồi chọc tức An Nhiên.
Hắc Ly tỏ ra ủy khuất đặt điện thoại lên bàn làm việc của Vu Kính Trung, nói một câu đơn giản: "Ba hãy tự xem đi."
Trong điện thoại của Hắc Ly có chứa một đoạn clip. Đoạn clip này đã quay lại toàn cảnh Thẩm An Tình gọi cô là con hoang ở canteen học viện. Từng tiếng từng tiếng rõ mồn một đập vào tai Vu Kính Trung, khiến cho khuôn mặt ông càng ngày càng không kìm nén được sự tức giận.
Hắc Ly nhìn sắc mặt của ba, liền nhận lỗi về mình: "Ba à, vì An Tình nói như vậy nên trong lúc nóng giận con đã ra tay đánh em ấy. Mặc dù là em ấy gây chuyện nhưng đây là lỗi của con. Khi đó, con mà biết kiềm chế lại thì An Tình đã không bị thương. Xin ba đừng trách An Tình, có đánh có mắng gì ba cứ tính trên người con là được."
Tình cảnh hiện tại, giả sử như Thẩm An Tình đang ở đây thì chắc chắn sẽ tức muốn chết với khả năng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của Hắc Ly. Nếu Thẩm An Tình có thể đóng vai Tiểu Bạch Liên, vậy Hắc Ly lại là Đại Bạch Liên chính hiệu. Bình thường cô thẳng thắn, nhưng đối với loại người thích diễn kịch như Thẩm An Tình thì chỉ có dùng cách của cô ta mới trừng trị được cô ta.
Vu Kính Trung quả thật không hài lòng về hành động của Hắc Ly, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là hành động bộc phát trong lúc tức giận mà thôi. Ngược lại, lời của Thẩm An Tình nói quá khó nghe. Ông cảm thấy nếu đặt bản thân vào vị trí trưởng nữ, một bạt tai đã rất nhẹ nhàng rồi.
Sự thật không thể chối cãi, rõ ràng An Nhiên là do ông và Lâm Nhã An cưới hỏi đàng hoàng sinh ra. Tên con bé cũng được ghi vào gia phả Vu thị. Tại sao từ trong miệng An Tình lại thành con hoang không ba không mẹ chứ?
Thế thì há chẳng phải nói ông và Nhã An là loại bại hoại gia phong nên mới có con ngoài giá thú? Nói nhà họ Vu và nhà họ Lâm không biết dạy con hay sao?
Không ngờ đứa con gái ở trước mặt ông ngày ngày ngoan ngoãn lại có thể phát ngôn bốc đồng như vậy. Nếu ông và Chi Lăng không dạy lại con bé thì sớm muộn có ngày mặt mũi Vu gia sẽ bị nó quăng vào thùng rác.
Trút một tiếng thở dài, Vu Kính Trung nặng nề nói với Hắc Ly: "Được rồi An Nhiên. Chuyện hôm nay ba sẽ về dạy bảo lại An Tình. Nhưng mà con cũng đừng như thế nữa, kẻo người khác lại nhìn Vu gia chúng ta không hay ho gì."
"Vâng." Hắc Ly ngoan ngoãn gật đầu: "Nếu không có chuyện gì nữa thì con xin phép đi trước."
"Ừ. Đi đi." Vu Kính Trung day day mi tâm, khoát tay đuổi người. Chỉ chờ có thế, cô liền đứng dậy, xách túi ra khỏi phòng.
Đứng chờ thang máy đến, Hắc Ly kiêu kì cong môi. Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Những kẻ phá hoại gia đình cô, cứ chuẩn bị trả giá đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
17 chương
225 chương
60 chương
187 chương
660 chương
71 chương