Hoa Giải Phẫu Học
Chương 10 : Đao thượng tam xích hữu thần minh [1]
Đao thượng tam xích hữu thần minh. Tôi luôn luôn tin tưởng những lời này.
Những lời này, là Trương Dương nói với tôi.
Sở dĩ tôi tin tưởng những lời này, là vì tôi đã tận mắt chứng kiến một sinh mệnh tốt đẹp tan biến trong nháy mắt. Tuy rằng rất rõ ràng, nếu tôi đã lựa chọn bước đi trên con đường này thì sẽ không ít lần gặp phải những chuyện như vậy. Nhưng mà, sự việc lúc đó mỗi lần nhớ lại cũng đều khiến tôi thật sự rất đau đớn, không thể dùng từ ngữ nào có thể hình dung được.
Thật ra đó là chuyện xảy ra cách đây không lâu. Sau khi Trương Dương đến khoa tôi làm giảng viên, bọn tôi tự nhiên cũng quen biết với người cộng tác với anh là Trần ca.
Lúc đó, đến tên anh ấy tôi cũng không biết, dù sao Trương Dương cũng gọi anh ấy là “Tiểu Trần” nên bọn tôi học theo gọi là “Trần ca”. Trần ca cũng mới tốt nghiệp trường cảnh sát được mấy năm, không có nội hàm hay điềm tĩnh như Trương Dương, anh ấy như một đứa trẻ to xác có cặp mắt to, yêu cười như ánh mặt trời xán lạn.
Tuy rằng rất ít khi được gặp Trần ca, nhưng ấn tượng của bọn tôi đối với anh ấy tốt hơn một chút so với Trương Dương. Lúc Trương Dương lên lớp, chẳng những rất nghiêm túc mà thường xuyên gay gắt, mắng chửi người cũng không nể tình. Những buổi học thực tiễn mô phỏng theo Chương trình học, ngẫu nhiên Trần ca cũng tham gia, lúc bọn tôi bị Trương Dương mắng đến phun máu chó thì anh ấy nhảy ra giảng hòa. Anh ấy vừa chen vào đã bị Trương Dương tiện miệng mắng luôn.
“Cậu cứ hiền lành giống đàn bà vậy à! Cái bộ dạng không biết phấn đấu của bọn này, nếu sau này chống lại tội phạm thì người khóc là ai đây?” Trương Dương một bên mắng một bên dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi tôi.
Mẹ, chỉ tôi làm cái gì chứ! Anh mới không biết phấn đấu! Là anh mới giống đàn bà! Mỗi khi như vậy, bên ngoài thì tôi ráng nhẫn nhịn, trong lòng thì không ngừng mắng trả. Tôi cũng chẳng quan tâm có bị Trương Dương mắng hay không, tôi chỉ để ý mấy thứ anh ta dạy có thực dụng hay không mà thôi. Nhưng mà mỗi khi nhìn anh ta mắng Trần ca, không biết sao tôi lại thấy Trần ca thật đáng thương.
“Đừng để ý!” Sau giờ học Trần ca còn lén lút đến vỗ vai tôi, lo lắng tâm hồn bé nhỏ yếu ớt của tôi chịu không nổi kích thích, “Anh ấy là người như vậy, em đừng để ý đến làm gì cho mệt!”
Anh ấy chắc không thể tưởng tượng được, trái tim tôi còn to hơn cả cái bồn rửa mặt, chút chuyện vặt đó đã sớm chảy xuống lỗ cống.
“Trương Dương anh ấy…” lần đầu tiên Trần ca không gọi ‘Trương đội’, “Trước kia anh ấy cũng không như vậy đâu. Còn anh, là cộng sự mới của anh ấy, năng lực cũng có hạn. Làm việc đã hai năm nhưng độ ăn ý cũng chưa cao, vẫn kém xa so với người cộng sự trước đây của anh ấy.”
Đổi cộng sự sao? Vậy thì, người cộng sự cũ đi đâu?
Hình như tôi đã ngộ ra được điều gì đó.
“Hai người họ trước đây rất nổi tiếng. Những vụ án lớn mà các em biết đa số là do hai người họ liên thủ điều tra và giải quyết. Lúc đó gặp phải chuyện không may, bởi vì chuyện quá đột ngột nên không ai nói rõ ràng được đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra. Tóm lại, hình như trong khoảnh khắc sinh tử, người kia đã nhường cơ hội sống sót lại cho Trương Dương. Từ đó về sau, tính cách của Trương Dương đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt chán ghét những người không chú tâm khi tham gia huấn luyện.”
Tôi thở dài: “Dù có chán ghét chính mình cũng không thể ‘giận chó đánh mèo’ mà trút lên người khác chứ!”
Trần ca kinh ngạc trợn tròn mắt: “Chỉ một câu nói như vậy mà em có thể đoán ra được anh ấy chán ghét chính mình sao? Anh cảm thấy khó có ai nhận ra được điều này ngoại trừ những người cùng làm việc với anh ấy mỗi ngày như anh chứ! Khó trách anh ấy thường xuyên nhắc đến em, còn khen em nữa.”
Đó đều là trực giác của tôi. Nếu một cặp bài trùng gặp phải chuyện như vậy, người còn sống nhất định sẽ không ngừng khiển trách chính mình, hận chính mình không đủ mạnh thôi.
“Đừng nhìn bộ dạng anh ấy như bây giờ, lúc đó cả một thời gian dài anh ấy luôn trong tình trạng tinh thần sa sút, cầm ảnh chụp của người kia ngồi thừ ra một chỗ, không ăn không ngủ suốt bao nhiêu ngày. Bây giờ mỗi năm cứ đến tiết Thanh minh đi tảo mộ, lúc có một mình anh ấy sẽ khóc.” Bỗng nhiên Trần ca nở nụ cười, giống như anh ấy thật sự rất yêu quý Trương Dương, “Một ngày nào đó, anh sẽ thay thế vị trí đó, ha ha ha, cô bạn nhỏ, em cứ chờ xem!”
Phì phì phì! Anh chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi mà dám kêu tôi là ‘Cô bạn nhỏ’!!!
Nhưng mà tâm nguyện này của Trần ca cuối cùng cũng không thể thực hiện được. Bởi vì sau đó không lâu, anh ấy đã trở thành người cộng sự thứ hai mà Trương Dương mất đi.
Đáng sợ nhất là, hôm ấy tôi cũng có mặt.
Sự việc phát sinh rất nhanh, toàn bộ quá trình cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức chẳng ai có thể nghĩ rằng sẽ có một mạng người mất đi trong khoảnh khắc ấy. Một thiếu niên 18 tuổi, say rượu, đập phá xe bên đường, đánh một người phụ nữ, cảnh sát đi ngang qua liền tiến lên ngăn trở, bảo hộ cho người phụ nữ đó, bỗng nhiên tên thanh niên lấy ra một con dao, từ phía sau đâm thẳng vào khớp xương bả vai – lồng ngực trái, chính giữa trái tim.
Con dao đâm vào trái tim Trần ca cực kỳ thông dụng. Sau này chúng tôi có xem qua vật chứng, cũng nhìn qua ảnh chụp, đó là một con dao gọt trái cây, dài 12cm, lưỡi đơn, có thể gập lại, chẳng mấy khác biệt với con dao hoa quả trong phòng khách nhà tôi.
Mà người bị dao đâm trúng cũng không giống như trong phim truyền hình, có cả tá thời gian để căn dặn hậu sự, rồi không ngừng nói “À, tôi còn một câu muốn nói …” Sắc mặt anh ấy tái nhợt đi trông thấy, nháy mắt đã không còn sức để nói chuyện, đôi mắt to linh động bỗng chốc liền trở nên vô hồn.
Ngày hôm đó, Trương Dương cần phải đến một hiện trường không hiểu tại sao dắt tôi theo làm trợ thủ.
Ngày hôm đó, phác thảo hiện trường là do tôi vẽ, tôi nhớ đó là lần tôi vẽ đẹp nhất, người có mặt ở đó cũng khen tôi, đến Trương Dương cũng nở nụ cười. Trên đường về, mặt trời mùa hè chói chang giữa trời khiến người khác không khỏi buồn bực. Chúng tôi đều mặc đồ kín mít, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
Trần ca đi ở phía trước, Trương Dương huýt sáo đi ở đằng sau. Tôi quay đầu nhìn lại, anh ấy vẫn đeo cặp kính râm khủng bố, khóe miệng cong cong, hình như là đang cười. Rồi anh ấy dừng lại ở phía trước một quán nước giải khát, dùng một tay cầm ba cây kem.
Tôi quay ngược trở lại, nhận lấy một cây kem, hai chúng tôi đứng ở trước quán giải khát, xé bỏ bao bì rồi bỏ vào thùng rác ngay đó. Trần ca đi cách đó khá xa, hồn nhiên tiến về phía trước, sau khi cách chúng tôi khoảng 50 mét. Sau khi xé bao kem, tôi còn nghĩ hôm nay trời nóng như cái lò nướng thế này cầm cây kem mà chạy 50m thì Trần ca cũng chỉ còn húp nước mà thôi!
Đứng ngẩn ngơ ở đây một lát, phía trước có tiếng xôn xao. Chúng tôi nhìn thấy có đánh nhau ngay lập tức quăng cây kem trên tay, chạy thẳng về phía trước. Vì vậy, lúc Trần ca ngã xuống, hai người chúng tôi đã chạy đến chỗ cách đó hơn 10 mét.
Trương Dương sửng sốt ba giây, bởi vì anh ấy nhìn thấy được vị trí dao đâm. Sau đó đột nhiên anh ấy nổi cơn điên, đấm một quyền vào mặt tên nhóc hành hung, sau đó đá một cước vào bụng nó.
Trương Dương đã từng đoạt giải quán quân Tán thủ cả nước, tôi nhìn vị trí anh ấy đá vào người kia liền thấy không ổn. Một cước này đá thẳng vào dạ dày, là bộ phận yếu hại trên cơ thể, không cẩn thận còn có thể mất mạng. Tôi đột nhiên rõ ràng, trạng thái tâm lý hiện tại của Trương Dương đã hoàn toàn thoát ly hình thức tư duy của một người cảnh sát, cho nên tôi liền xông lên ôm chặt anh ấy từ phía sau.
* Tán thủ (sanshou) là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.
Đầu óc anh ấy rõ ràng có chút loạn, một hồi bản năng ‘bắt giữ’ của một người cảnh sát lại giáng xuống đầu tôi, cũng may là tôi có luyện qua Vịnh Xuân Quyền nên không hề lo sợ bị tóm. Vậy nên tôi cũng hoàn thủ theo bản năng, hai chúng tôi quyền đấm cước đá chừng nửa phút thì anh ấy mới dần tỉnh táo lại. Vẫn là tôi lớn tiếng khiển trách một câu: “Anh làm cái gì vậy hả? Mau gọi xe cứu thương!”
Khi đó tôi vẫn chưa biết được thương thế Trần ca ra sao. Trần ca vốn dĩ đã không thể kiên trì đợi đến lúc xe cứu thương đến.
Trương Dương bị bài trừ ra khỏi đội điều tra vụ án, nói đúng hơn, vụ án này được giao cho một đội khác. Người trong đội anh, ai cũng không thể cam đoan lúc thụ lý vụ án sẽ lẫn lộn tình cảm cá nhân vào hay không.
Nhưng hai chúng tôi là nhân chứng mục kích, do đo chúng tôi phải viết bảng tường trình.
Tôi không biết Trương Dương cảm thấy thế nào khi phải ra làm nhân chứng, lúc tôi đang cho lời khai, kể được một chút tôi liền khóc.
Đến giờ khắc đó, tôi mới suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã xảy ra, mới tin chuyện đã phát sinh đều là sự thật.
Tôi phát hiện, mãi đến ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi mới biết được tên thật của anh ấy, thì ra tên của anh là Trần Triết.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
385 chương
18 chương
114 chương
3 chương
50 chương
68 chương
76 chương
171 chương