Họa dương
Chương 23 : Lễ phượng vũ
Địa điểm thứ 2 của lễ Phượng Vũ là khu săn bắn hoàng gia. Yêu cầu thông qua là săn về một con Ma thú theo năng lực cấp bậc của mình. Nghe nói, Nhị công chúa săn được con Ma thú cấp 3 đỉnh giai, Tứ công chúa săn được con Ma thú cấp 2 sơ cấp...
Nam Cung Dạ Hi mặc một thân tử y, tay cầm trường tiên khoanh tay đứng nhìn con hắc mã trước mặt.
Thái giám vội chạy ra, thiếu chút nữa la lên, " Điện hạ, con ngựa này... công chúa có thể không ạ?"
Nam Cung Dạ Hi giật giật khóe môi, nguyên lai là như vậy. Nàng cũng không định cưỡi ngựa săn thú đâu, nhưng bọn họ coi thường nàng, coi thường chính năng lực và tôn nghiêm của nàng. Thân là huyết mạch của Nam Cung gia, trong lịch sử cũng như hiện tại sẽ không bao giờ có người yếu đuối.
Nam Cung, cao quý, quyền lực, khát vọng, dã tâm và lấy sức mạnh vi tôn.
Nam Cung Dạ Hi liếc nhìn thái giám, " Bản cung cưỡi ngựa."
" Là, điện hạ." Thái giám cúi đầu nhưng ánh mắt tràn đầy xem chuyện vui.
Bãi săn Hoàng gia dùng để tổ chức các hoạt động cho hoàng thất, thú vui tao nhã cho các hoàng tử và công chúa.
Nàng nhảy lên con hắc mã với tư thế rất hiên ngang, mọi người phải nhìn Nam Cung Dạ Hi bằng ánh mắt khác. Lúc đầu hắc mã có chút vùng vẫy, nàng khẽ vuốt vuốt vào nó mấy cái, hắc mã lập tức an ổn lại.
Cả bãi săn thiếu chút nữa ồ lên, mắt thiếu chút rơi.
Phạm vi săn bắn xung quanh khu vực này. Nàng phất trường tiên một cái, con ngựa lấy tốc độ phi nước đại lao đi... nhanh như một mũi tên mạnh mẽ.
Thừa tướng và Thượng thư quay sang nghi hoặc nhìn Nam Cung Ngạo Thiên, nhưng lại thấy mắt bệ hạ nhà họ cũng tràn đầy ngạc nhiên, không khỏi líu lưỡi quay đi.
Trưởng công chúa điện hạ thân thể yếu ớt, như thế nào cưỡi ngựa?
Nam Cung Dạ Hi xuyên vào rừng rậm rạp. Tinh thần lực dò xét phụ cận xung quanh, mắt nàng lóe lên, này là một Ma thú cấp 5 cao giai.
Gần nhất nàng là một đàn Ma thú cấp 1 sơ giai đang chạy trốn, thì ra là bị Ma thú cấp 5 săn bắt.
" Rống... Gào..."
Con Ma thú cấp 5 cao giai là một con Kim Cương Lục Xà, cả thân hình nó màu xanh nhưng được bao bọc bởi một lớp óng ánh kim cương. Dù là trong rừng tối nhưng cả thân hình nó vẫn sáng ánh lên.
Kim Cương Lục Xà, Ma thú có lớp phòng thủ mạnh cho dù là một Ma pháp sư cấp 7 hay một Võ sư cấp 9 cũng không dám liều mình chơi với nó.
Mắt nó nhìn Nam Cung Dạ Hi lóe lên từng tia sáng, đây quả là một con mồi ngon, tuy không có linh lực.
Kim Cương Lục Xà bỏ qua Ma thú cấp 1, từ từ di chuyển đến gần hắc mã của Nam Cung Dạ Hi, ánh mắt nó lóe ra từng tia ác độc.
" Khè.. khè..."
Nàng nhướn mày nhìn biểu cảm phong phú của Kim Cương Lục Xà, tay phất phất trường tiên, lá cây cũng vì đó mà bay lả tả.
Tiểu xà, đành phải thịt ngươi thôi! Coi như một phần tế lễ cho vị trí Trấn quốc, vinh hạnh.
Kim Cương Lục Xà ngoác cái miệng to ra, thân thể không ngừng uốn éo, " Gào!"
Nam Cung Dạ Hi truyền lôi điện vào trường tiên, tay nhẹ phất một cái về miệng của Kim Cương Lục Xà, đó là điểm yếu chí mạng của nó.
Cả cơ thể nó cứng ngắc, mắt trợn ngược lên, dĩ nhiên là chết không nhắm mắt. Nam Cung Dạ Hi dùng tinh thần lực kéo lê Kim Cương Lục Xà về.
Tiểu xà, mong linh hồn ngươi siêu thoát!
Tính thời gian cả đi và về của nàng không đến 10 phút.
Mọi người: "...." Thiên lý đâu?
" Ầm." Vô tình quất con rắn xuống đất, trên tay tung tung viên Ma thạch cấp 5 mà nàng vừa lấy từ đầu Kim Cương Lục Xà.
Thái giám hít một ngụm khí lạnh, lấy lại tinh thần nhanh chóng chạy đến kiểm tra rồi quay lại thông báo kết quả, " Bệ hạ, là Kim Cương Lục Xà cấp 5 cao giai ạ."
Nam Cung Dạ Hi chờ thái giám nói hết, giọng điệu không lạnh không nhạt, " Phụ hoàng, bây giờ nhi thần có thể về nghỉ ngơi?"
Nam Cung Ngạo Thiên mặt nhăn thành một đoàn, rất nhanh chuyển vẻ mặt, " Ân, con về nghỉ ngơi đi. Vòng này Trưởng công chúa thông qua!"
Lỗ công công kiêu ngạo chạy đến chỗ nàng thông báo " Trưởng công chúa... Ngày mai chính thức tổ chức lễ Phượng Vũ, điện hạ đến đúng giờ."
Tiểu Hồng đi bên cạnh Nam Cung Dạ Hi vội nói, " Chủ tử, nghe nói các công chúa không có ai phá được trận, Nhị công chúa hoàn hảo nguyên vẹn, Tứ công chúa đụng phải mắt trận nên tinh thần bị công kích, hôm nay đã tỉnh. Còn mấy công chúa còn lại đều tổn thương nghiêm trọng nhưng đã cứu chữa kịp thời và tỉnh lại."
Nghe Tiểu Hồng bát quái một hồi, Nam Cung Dạ Hi có thể đoán được rằng, mai có các đế quốc và tiểu quốc đến "góp vui" cho lễ hội. Nói đúng hơn là đến hủy hoại những mầm non của tổ quốc.
Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến.
"Trưởng công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời điện hạ đến Khôn Ninh cung." Một nha hoàn chạy ra nhún người trước Nam Cung Dạ Hi nói.
Nam Cung Dạ Hi nhướng mày, phất tay một cái, "Đi, nếu mẫu hậu đã có lòng."
Khôn Ninh cung
"Nương nương, Trưởng công chúa điện hạ đã đến."
Nha hoàn chạy vào cung kính bẩm báo.
Một mỹ nhân nằm tựa trên nhuyễn tháp, dung mạo được bảo dưỡng cẩn thận, sắc mặt uy nghiêm của một mẫu nghi thiên hạ. Cả người mặc một thân cẩm bào đỏ rực như lông của phượng hoàng, xung quanh lấy hoa mẫu đơn đỏ làm chủ đạo, cả cung điện tràn đầy khí thế uy nghiêm nhưng cũng không kém phần trang trọng.
Đây chính là mẫu thân của Nam Cung Dạ Hi - Mẫn Đức hoàng hậu Âu Dương Nhược Lan, nàng ta mắt hơi nhắm, móng giả đang cầm lấy bông hoa mẫu đơn mà vuốt, "Tuyên."
"Tuyên Trưởng công chúa điện hạ..."
Nam Cung Dạ Hi bước vào, mày nhíu lại. Trí nhớ trước kia như đổ về, mẫu thân của nàng Âu Dương Nhược Lan, nàng ấy thích hoa lan vàng, đến cả cung điện cũng chỉ có hai màu trắng và vàng luân phiên nhau, phụ thân nàng Nam Cung Ngạo Thiên đặc cách cho mẫu thân được phép mặc y phục trắng và vàng xuất hiện. Như thế nào bây giờ lại thành mẫu đơn đỏ rực diễm lệ?
Ngay cả phụ thân của nàng nữa, nghe nói năm nguyên chủ 4 tuổi, vào đúng sinh thần của nguyên chủ thì có thích khách ám sát... Sau đó, phụ thân chiến đấu với thích khách bị trọng thương... Tiểu Hồng nói, trong cung không bao giờ thấy triệu hồi thú ngồi bên cạnh long ỷ của hoàng đế mà cũng không thấy hoàng đế sử dụng tử đồng. Ai cũng không hỏi những chuyện kì quái như vậy.
Quả thật, sau đó đã có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra trong hoàng cung. Tỷ như, hoàng đế liên tục mở tuyển tú, nhưng không hiểu vì sao, tú nữ mất tích và chết rất nhiều khiến các đại thần hoang mang lo lắng. Rồi vào những đêm mà không có mặt trăng, không khí nồng đậm máu tươi, hoàng cung bắt đầu kịch liệt rung chuyển.... Chuyện kì lạ liên tiếp xảy ra... cho đến khi Quốc sư kì tài xuất hiện đã trấn áp nó.
Nhắc mới nhớ, Nam Cung Dạ Hi sau khi quan sát một lượt khuôn mặt của các công chúa và hoàng tử, nàng chỉ thấy khuôn mặt của nàng và Thái tử có nét giống nhau... còn lại hầu như... tất cả đều khác nhau. Có thể không giống Hoàng đế nhưng cũng sẽ giống mẫu thân, nhưng tất cả đều có nét giống một ai đó, không hoàn toàn là các phi tử. Hoàng thất này ngày càng kì lạ, xem ra rất có nhiều thứ phải đích thân nàng điều tra.
Nàng cười trừ, tạm thời suy nghĩ sau, bây giờ đối mặt với mẫu hậu của nguyên chủ đã, "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."
Âu Dương Nhược Lan hơi ngẩng đầu, tay nàng ta vẫn đang mơn trớn cánh hoa mẫu đơn theo tiết tấu, nàng ta khẽ cười vài tiếng, "Ngoan, đứng lên. Nào, lại gần mẫu hậu để mẫu hậu xem con rõ hơn."
Nam Cung Dạ Hi bày ra bộ mặt ngây thơ, lon ta lon ton chạy đến chỗ nàng ta, ngọt ngào nở nụ cười, "Mẫu hậu!"
Âu Dương Nhược Lan dùng móng giả miết quanh khuôn mặt của nàng, móng giả hơi điểm xung quanh mi tâm, "Ha ha... Mấy năm không gặp mà đã lớn lên rồi." Rồi nàng ta cười híp mắt.
Nam Cung Dạ Hi cười lạnh trong lòng, mẫu thân yêu quí, bao năm trời rồi? Bên ngoài lại lộ ra bộ mặt ngây thơ, "Mẫu hậu, sao con không thể ở cùng người?"
Âu Dương Nhược Lan vẫn tiếp tục miết, móng giả điểm một cái ở mi tâm, Nam Cung Dạ Hi làm bộ như không thấy, thậm chí còn để ra bộ mặt rất hưởng thụ. Âu Dương Nhược Lan hơi dừng tay, "Mẫu hậu cũng nhớ con lắm... Nhưng hoàng thất nước sâu, mẫu hậu để con sống riêng là rèn tính tự lập. Ngoan, mẫu hậu sẽ đưa con ra khỏi vùng nước đục ấy, vào năm sinh thần 10 tuổi, mẫu hậu sẽ xin phụ hoàng con cho con ở phủ Trưởng công chúa..."
Nam Cung Dạ Hi làm ra một bộ mặt nghiêm túc lắng nghe rồi trịnh trọng gật đầu, nhưng sâu đấy mắt là sự khinh bỉ và chế giễu.
Hai người hàn huyên một hồi lâu rồi Nam Cung Dạ Hi xin phép về trước vì cảm thấy thân thể đột nhiên không khỏe. Âu Dương Nhược Lan dặn dò chút ít rồi cho lui.
Ra khỏi Khôn Ninh cung, Nam Cung Dạ Hi nhếch môi cười, quay đầu lại nói với Tiểu Hồng, "Tiểu Hồng, ngươi về trước. Ta có chút chuyện phải xử lí."
Tiểu Hồng vội cúi đầu hành lễ, hơi nhìn nhìn hướng Nam Cung Dạ Hi, nàng ta lắc lắc đầu rồi rời đi. Chuyện của chủ tử không đến lượt hạ nhân như nàng xen vào.
Nam Cung Dạ Hi đi chầm chậm bước đi trên hành cung, nàng không biết mình đã đi đến đâu, xung quanh chỉ toàn cây cỏ rại và lối mòn đó dẫn đến một ngọn núi. Nàng hơi nhướng mày, dựa vào một gốc cây trên đồi, nhìn về phía xa xa.
Nam Cung Dạ Hi nàng chưa từng nghĩ, cho dù là "hổ dữ còn không ăn thịt con" huống chi là loài người - loài mà tự xưng có tâm hồn thánh thiện, từ bi. Thật nực cười, mẫu thân nhưng tại sao vẫn cố giết chết nàng, nàng ta là mẫu thân của nàng nhưng hà cớ gì phải làm như vậy?
Nam Cung Dạ Hi không hiểu, tay nhẹ xoa lên mi tâm, tay kia xiết chặt. Chính chỗ này, chính chỗ này, nàng ta đã hạ thủ với nàng!
Tay nàng buông xuống, đầu cúi sát xuống dưới không rõ tâm tư, một cơn gió mang theo hương vị của cỏ cây thổi qua, tóc đen và tử y tôn quý tung bay trong gió. Tay nàng đột nhiên nắm chặt lại, tóc đen bay tán loạn, lệ khí và sát khí nồng đậm len lỏi xung quanh khiến cho ngọn núi ấy có chút rạn nứt.
"Ầm" một tiếng, cây xung quanh bán kính 10 mét bị chặt phá, Nam Cung Dạ Hi vẫn đứng đấy, chân hơi run rẩy rồi loạng choạng thiếu chút ngã. Vẫn biết là hoàng thất máu mủ lạnh tình, vẫn biết nàng chỉ là người sống hộ nguyên chủ... nhưng từ lâu, nàng đã coi nơi này là nơi tái sinh cho cuộc đời mình, trả ân tình cho mạng sống của nguyên chủ. Dù biết là vậy, nàng vẫn không thể không nghĩ tới, họ - thân sinh chảy một dòng máu lại hạ thủ với chính con của mình.
Nam Cung Dạ Hi chợt cười, người đã sớm đứng thẳng cuồng vọng, nàng cười mà trong lòng không rõ tư vị. Là nàng tự đa tình, hoàng thất vốn coi đứa con mình sinh ra là công cụ tranh sủng, là vật trao đổi lấy hòa bình và vật tiêu khiển làm vui.
Lấy lại tinh thần, Nam Cung Dạ Hi vén vén mấy sợi tóc qua hai bên, hơi chỉnh lại tà áo rồi bước đi, khẽ đảo mắt về nơi mặt trời đang lặn.
Họa Dương - rồi một ngày nào đó, chính nàng sẽ họa một mặt trời ở thế giới riêng của nàng, nơi ấy sẽ tồn tại một thứ... một thứ mà chính tay nàng sẽ tạo nên. Vạn vật là của nàng, sinh vì nàng mà chết cũng vì nàng, nàng sẽ sinh sinh cùng thiên địa, tồn tại như một đấng chí tôn. Đúng, sẽ không có ai khinh nhờn nàng, cho dù nàng có phải đứng trên một đỉnh núi cao đơn độc thì nàng cũng phải có được nó!
—oOo—
Cừu chúa, vì ngươi nên ta sẽ "miễn cưỡng" đăng chương trước dự tính.
Sinh nhật vui vẻ, làm điều mà mình thích nhé. Năm nay 26 tuổi rồi, đừng nghịch nữa, trầy da đó!
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
253 chương
5 chương
106 chương
25 chương
92 chương
62 chương