Họa dương
Chương 14 : Lễ phượng vũ - sự tồn tại mỏng manh đến đáng thương
" Miễn lễ. Bản cung không dám nhận đại lễ của các ngươi... Căn bản trong mắt các ngươi không có vị công chúa này!" Nam Cung Dạ Hi tự tiếu phi tiếu.
Nực cười, tất cả các ngươi cũng thế. Nam Cung gia trước thì như thế nào đối với nàng, trước mặt tỏ ra tôn kính, nhưng đừng tưởng sau lưng nói nàng không ra gì. Hoàng thất này cũng chẳng khác gì! Thậm chí còn không coi Đích trưởng công chúa Nam Cung đế quốc ra cái gì, trong mắt họ không có tồn tại trưởng công chúa này...
Từ bao giờ mà sự tồn tại lại mỏng manh đến đáng thương?
Dĩ nhiên, nghe "Trưởng công chúa tôn quý" nói như vậy, liệu đại thần nào dám đứng dậy, họ chỉ hận không thể dí sát mặt mình vào đất để thể hiện sự tôn kính.
" Điện hạ, chúng thần không có ý đó...."
" Điện hạ, là chúng thần ngu muội có mắt không nhìn thấy thái sơn."
" Điện hạ...."
Nàng day day mi tâm, mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Thượng thư trước nay vẫn được gọi là " Hỏa nhãn kim tinh", khả năng nhìn người phải nói là thượng đẳng nên mới được hoàng đế trọng dụng. Chưa có con người nào ông nhìn không thấu... trừ hoàng đế và bây giờ thêm một cái Trưởng công chúa.
Nhìn thấy Nam Cung Dạ Hi tỏ vẻ không kiên nhẫn, Thượng thư vội phất tay đám người phía dưới để cho họ im lặng. Lão âm thầm trừng đám đại thần ở dưới, không ra thể thống gì cả, cứ nhao nhao nhao!
Đôi tử nhãn liếc qua đám người phía dưới, mang theo âm u lệ khí rợn người, " Bản cung không dám nhận là thái sơn... nhưng trong mắt các ngươi không có vị trưởng công chúa này! Thân là thần tử của hoàng triều, vậy mà coi rẻ hoàng quyền, không để hoàng thất vào mắt, đáng tội gì? Xuất thân từ một thư hương thế gia nhưng ngôn từ tục tĩu, mạo phạm hoàng thân quốc thích, đáng tội gì? Thân là đại thần trong triều được hoàng... phụ hoàng trọng dụng, nhưng lại.... phụ long ân được ban, đáng tội gì?"
Các thần tử đột nhiên rùng mình, tại sao một phế vật trong miệng lưỡi thiên hạ lại có khí thế bức người như thế vậy, không khoa học a!
Khí thế này tuyệt đối chỉ có ở cấp bậc vượt quá sự tồn tại... Mà những lão yêu quái có tu vi cao giai đã thử nhìn cấp bậc của nàng nhưng lại không thu hoạch được gì, đành ỉu xìu cúi đầu thấp hơn nữa.
Thừa tướng và Thượng thư đều cảm thấy không ổn. Vị Trưởng công chúa này thế nhưng toàn phán những tội nặng, mà những tội này theo luật pháp, nhẹ thì tru di cửu tộc, nặng thì lăng trì toàn gia, thậm chí chín đời sau cũng đừng mong vào triều làm quan.
Nàng dựa trên ghế quý phi, lặng lặng chờ phản ứng của đám thần tử.
Người nào người nấy là mồ hôi chảy đầy mặt, không biết phải đáp ra sao, giải thích như thế nào cho thỏa đáng. Ai biết phế vật này nổi điên lên có cầm trường kiếm đầy máu kia một nhát chém đứt đôi cổ họ không?
A phi, a phi! Nàng ta chắc chắn không phải phế vật. Phá được một trong bảy trận pháp ở Vị Ương cung, có dị đồng của hoàng gia - huyết mạch gần thủy tổ nhất. Mà chưa nói, chính bọn họ cũng không biết cấp bậc của nàng ta cao không? Nhưng dựa vào cả thân thể nàng đang nằm lơ lửng trên không thì tinh thần lực chắc chắn hùng hậu.
Yên lặng cũng có thể nhận ra, vị Trưởng công chúa này không dễ chọc!
Không khí phía hoa viên của Vị Ương cung là một mảnh thâm trầm đáng sợ, nhiệt độ giảm xuống âm độ khiến cho não người đóng băng và ngừng hoạt động.
Nàng vẫn ngồi trên đó, yên lặng quan sát thần tử phía dưới, giống như một vị thần sát phạt, cầm trong tay sinh tử. Tay chỉ cần úp xuống, đám người sẽ chết. Mà tay lật ngược lên, đám người sẽ sống.
Đó căn bản chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong thần thức, Nam Cung Dạ Hi không ngừng vận chuyển linh khí nồng đậm của hoa viên Vị Ương cung, vận chuyển tinh thần lực để chữa dị đồng. Quá trình cần phải tập trung cao độ, không được gián đoạn, nếu không thì nhất định sẽ nguy hại đến tiền đồ, vận khí và sinh mệnh.
Mê trận cũng không phải là ý tưởng tồi cho thực chiến... Thế nên, kinh nghiệm thực chiến của Nam Cung Dạ Hi đã nhanh chóng tăng lên, kéo theo đó là Ma pháp sư cấp 3 đã đạt đỉnh giai.
Nàng âm thầm hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới thời gian bên ngoài và mê trận lại chênh lệch lớn như vậy.
Theo tin tức đạt được thì hiện tại nàng đang ở lễ Phượng Vũ - địa điểm thứ 3 của lễ. Mà từ lúc nàng bước vào Vị Ương cung đã rơi vào trận pháp của cao nhân ẩn nấp phía sau.
Nam Cung Dạ Hi thở dài, từ khi nào mà nàng dễ bị dụ vào tròng như vậy?
Ở bên trong trận pháp, nàng đã ở trong đó rất rất lâu. Nàng từng nghĩ, có phải chỉ cần phá được trận thì bên ngoài chắc chắn là sẩm tối rồi. Nhưng không ngờ, ở bên ngoài đến 1/3 nén hương còn chưa cháy hết.
Nàng hừ nhẹ, Miên Miên cái tạo nghiệt này là có ý gì? Không nói thì thôi nhưng cũng phải thông báo cho nàng trước một tiếng chứ.
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
14 chương
668 chương
435 chương
501 chương
50 chương