Họa Đường Xuân
Chương 60
Như thế nào là đau lòng muốn chết, lần đầu tiên Mạc Thế Di chân chân thực thực cảm nhận được. Đây là Bất Do của y sao? Bất Do của y có một đôi mắt vừa dễ nhìn vừa linh động, mỗi lần nhìn thấy y đều sẽ cong cong ánh mắt gọi y “Mạc Thế Di”, sẽ không nhắm nghiền không để ý tới y như vậy. Đây là Bất Do của y sao? Bất Do của y mỗi lần nhìn thấy y đều sẽ bổ nhào vào trong lòng y, sẽ không phải không chút sinh khí ngồi đó không nhúc nhích như vậy.
Đây là Bất Do của y sao? Bất Do của y lâu ngày không gặp y, khi nhìn thấy y sẽ khẩn cấp nói: “Mạc Thế Di, ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ.” Mà không phải sắc mặt tái nhợt, giống như đã chết, không thèm nhìn tới y như vậy.
Đau lòng khó nhịn, khó nhịn đến mức hô hấp cũng mang theo đau đớn không thể áp lực, Mạc Thế Di không thể cảm thụ được mọi thứ xung quanh mình nữa, y gian nan nâng tay, sờ lên gương mặt không chút huyết sắc của người nọ. Ngón tay đụng tới trong nháy mắt, cả người y liền run run. Lạnh quá, Bất Do của y, lạnh quá.
Không cảm giác được hốc mắt của mình có chất lỏng ấm áp chảy xuống, ngón tay Mạc Thế Di cứng ngắc sờ mặt Nguyệt Bất Do, run rẩy. Tay kia nâng lên, y ôm lấy khuôn mặt gầy gò của đối phương, muốn dùng bàn tay của mình để làm đối phương ấm áp.
“Bất Do…… Bất Do……” Hôn lên đôi môi cũng không có huyết sắc của đối phương, Mạc Thế Di hận bản thân ngu dốt, hận bản thân vì sao không sớm phát hiện kế hoạch của Nguyệt Bất Do.
Không đành lòng quấy rầy Mạc Thế Di, Hứa Thanh Thuỷ lau khóe mắt, nhắc nhở: “Thế Di, trên người điện hạ trát châm, ngươi phải cẩn thận.”
Thân thể Mạc Thế Di cứng đờ, quay đầu nhìn lại, trong mắt đỏ bừng một mảnh. Hứa Thanh Thuỷ tiến lên một bước, khom người cởi bỏ thảm da thú bao lấy Nguyệt Bất Do và Thành Lệ. Chỉ liếc mắt một cái, Mạc Thế Di liền hít một ngụm lãnh khí, trái tim đau đến mức huyết sắc trên mặt y nháy mắt rút sạch.
Trước ngực Thành Lệ trát châm, lưng dán với ngực Nguyệt Bất Do. Ngực Thành Lệ có một mũi băng nhọn đâm ra, sau lưng Nguyệt Bất Do là đuôi nhũ băng. Nhũ băng toả ra hơi lạnh bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Tay Mạc Thế Di bất ổn khẽ chạm vào cánh tay Nguyệt Bất Do, băng hàn trên người Nguyệt Bất Do tựa hồ thông qua ngón tay y truyền lại cho y, thân thể Mạc Thế Di cứng đờ, lung lay sắp đổ.
“Chỉ có nơi vô cùng lạnh mới có thể giữ cho họ sống sót.” Nhẫn tâm kéo tay Mạc Thế Di ra, Hứa Thanh Thuỷ gói kỹ lưỡng thảm da thú, lại nói: “Thế Di, tin tưởng ta, điện hạ và Bất Do không có việc gì. Bọn họ sẽ tốt thôi.”
Mạc Thế Di vụt ngẩng đầu, giữ chặt cánh tay Hứa Thanh Thuỷ: “Khi nào?! Khi nào thì họ có thể tỉnh!”
Hứa Thanh Thuỷ chịu đựng cánh tay đau nhức, nói: “Nếu không có gì bất ngờ, chín chín tám mươi mốt ngày là họ sẽ tỉnh. Hiện tại đã qua bốn mươi hai ngày.”
Tám mươi mốt ngày…… Đã qua bốn mươi hai ngày, Mạc Thế Di hoảng loạn tính ra còn có……“Còn có ba mươi chín ngày…… Ba mươi chín ngày……” Y lại ngẩng đầu, “Họ nhất định có thể tỉnh lại sao? Ba mươi chín ngày sau nhất định có thể tỉnh lại sao?” Y cần người này chắc chắn điều đó với y!
Hứa Thanh Thuỷ mạnh mẽ gật đầu: “Nhất định, nhất định có thể tỉnh lại.”
Mạc Thế Di buông lỏng tay ra, lại nhìn về phía hai người đang giống như bị đông cứng ở kia, rồi mới gắt gao nhắm chặt mắt. Hứa Thanh Thuỷ biết y cần thời gian để bình tĩnh, vỗ vỗ bờ vai y, thấp giọng nói: “Khi đi ra ngoài nhớ xếp các khối băng che kín cửa lại.” Rồi mới đi ra, để nơi này lại cho Mạc Thế Di.
Bất Do…… Bất Do…… Tình cảm của ngươi với ta, bảo ta làm sao mà trả đây…… Làm sao mà trả đây……
“Mạc Thế Di, ta thích ngươi, ta thích ngươi.”
“Mạc Thế Di…… Ta nhớ ngươi muốn chết. Chỗ nào cũng nhớ. Tim nhớ, miệng nhớ, thân thể nhớ, toàn thân đều nhớ.”
“Mạc Thế Di, ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi.”
“Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di…… Sinh đứa nhỏ…… Sinh đứa nhỏ……”
“Ngươi không muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta cứ việc nói thẳng ta Nguyệt Bất Do nam tử hán đại trượng phu cũng không phải không chịu nổi !”
“Ngươi còn nhớ rõ vợ ngươi.”
“Ngươi có rời khỏi ta không? Có rời khỏi ta không…… Liệu ngươi có không cần ta không? Có không cần ta không……”
Trong đầu là Bất Do vui vẻ, Bất Do ỷ lại, Bất Do trực tiếp, Bất Do động tình, Bất Do tức giận, Bất Do ghen tuông, Bất Do bất an…… Mở to mắt, Mạc Thế Di cẩn thận không đụng tới Nguyệt Bất Do, hôn đôi môi lạnh lẽo của hắn, cho đến khi môi đối phương có một chút độ ấm, y mới không tha mà lùi lại.
“Bất Do, Bất Do của ta, ta yêu ngươi…… Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa…… chỉ yêu một mình ngươi. Nếu không tìm thấy ngươi, ta sẽ chờ đến kiếp sau, đến tận khi nào tìm được ngươi mới thôi.”
“Bất Do, Bất Do của ta, ta yêu ngươi. Ta Mạc Thế Di chỉ biết làm chuyện sinh đứa nhỏ cùng Nguyệt Bất Do, chỉ biết nói thích, nói yêu Nguyệt Bất Do.”
“Bất Do, ta đến đây, ta đến với ngươi rồi. Mạc Thế Di vĩnh viễn sẽ không rời xa Nguyệt Bất Do, cho dù Nguyệt Bất Do không thích hắn, cho dù Nguyệt Bất Do chán ghét hắn, Mạc Thế Di cũng tuyệt đối không rời xa Nguyệt Bất Do. Nếu như trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được.”
Nguyệt Bất Do vẫn ngồi không nhúc nhích như vậy, nhưng khóe mắt hắn lại có thêm một giọt nước sáng ngời trong suốt. Mạc Thế Di vươn lưỡi liếm đi, tiếp theo hạ một nụ hôn xuống ánh mắt, gương mặt lạnh lẽo của hắn, dùng nụ hôn của mình để sưởi ấm hắn.
Vén tóc hai bên má Nguyệt Bất Do ra sau tai hắn, Mạc Thế Di nhìn về phía người còn lại: “Thành Lệ, Bất Do dùng mạng của hắn để cứu ngươi, ngươi nhất định phải kiên cường, ta và Bất Do sẽ ở cùng ngươi. Hảo huynh đệ, ta chờ ngươi tỉnh lại.”
Kế tiếp lại thâm tình nhìn Nguyệt Bất Do một lát, Mạc Thế Di đứng dậy rời khỏi phòng băng, đóng cửa vào lại. Hiện tại không phải thời điểm ở trong này thương tâm thống khổ, y đã đến đây, y sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Bất Do, chăm sóc tốt cho người yêu của y, anh em của y.
※
Mạc Thế Di đến không thể nghi ngờ đã giảm bớt một phần lớn gánh nặng của Hứa Thanh Thuỷ, cũng mang đến cho ba người hi vọng thật lớn. Ba Tùng an tâm tĩnh dưỡng, Hứa Thanh Thuỷ phụ trách thuốc hàng ngày của Nguyệt Bất Do và Thành Lệ, Hứa Ba giúp cha sắc thuốc phối thuốc, giúp Mạc Thế Di đút thuốc cho Nguyệt Bất Do và Thành Lệ. Mạc Thế Di gánh hết mọi việc chăm sóc Nguyệt Bất Do và Thành Lệ, còn cả việc giặt quần áo nấu cơm các kiểu, Hứa Thanh Thuỷ mệt nhọc hồi lâu cuối cùng có thể thở một hơi, nghỉ ngơi một chút. Hiện tại y tuyệt đối không thể gục ngã.
Ngoài thời gian ngủ và làm việc, Mạc Thế Di đều ở trong phòng băng kia. Y mang đến thức ăn và đồ chống lạnh phong phú, để ba người kia có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, cũng để Ba Tùng có thể dưỡng thân thể nhanh hơn. Đám sói đi theo Mạc Thế Di và Hứa Ba kia sau khi họ đến nơi này đã không thấy tăm hơi, chẳng qua cứ vài ngày ở gần chỗ họ sẽ có một con dê hoặc trâu rừng bị cắn chết.
Ngoài Hứa Ba, những người khác đều hiểu được đây là có chuyện gì. Sau khi Hứa Ba trở về liền nói cho cha và cha lớn của y ba con sơn dương kia làm sao mà có. Mạc Thế Di, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ đều hiểu được đây là hai con sói kia đang báo ân. Có sói giúp, họ lại càng không cần lo lắng chuyện thức ăn.
Luyện một lần kiếm pháp, Mạc Thế Di thu công. Nguyệt Bất Do và Thành Lệ nên uống thuốc. Đi trở về nhà đá, Mạc Thế Di vừa đẩy cửa đi vào thì nghe Hứa Thanh Thuỷ nói: “Thế Di, thuốc đã sắc xong rồi, đây là của Bất Do.”
“Được.” Buông kiếm, chà xát mồ hôi trên trán, Mạc Thế Di bưng bát thuốc, gọi Hứa Ba cùng y đi phòng băng.
Khom người tiến vào phòng băng, Mạc Thế Di trước hết sờ sờ mặt Nguyệt Bất Do, thật giống như đối phương có thể nghe thấy y, y thực tự nhiên nói: “Bất Do, nên uống thuốc, hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?”
Lại rất không kiêng dè ở ngay trước mặt Hứa Ba nhẹ nhàng hôn ngoài miệng Nguyệt Bất Do một cái, Mạc Thế Di đưa bát thuốc cho Hứa Ba, rồi mới một tay giữ cằm Nguyệt Bất Do, một tay nâng gáy hắn. Ngón cái tách môi Nguyệt Bất Do ra, Mạc Thế Di đợi trong chốc lát, rồi mới chậm rãi buông bàn tay đang giữ cằm Nguyệt Bất Do ra. Nguyệt Bất Do giữ nguyên tư thế hơi hơi ngửa đầu, hơi há miệng.
Từ sau khi Mạc Thế Di đến đây, Nguyệt Bất Do có thể giữ nguyên tư thế há miệng như vậy, Hứa Thanh Thuỷ chỉ biết nói nhất định là bởi vì Mạc Thế Di đến cho Nguyệt Bất Do cảm giác nào đó khác thường, cho nên tình huống của Nguyệt Bất Do mới có thể chuyển biến tốt như thế. Chuyển biến tốt này lập tức làm mọi người tin tưởng.
Múc một thìa thuốc nhỏ, Mạc Thế Di đút vào miệng Nguyệt Bất Do, bàn tay giữ gáy Nguyệt Bất Do thoáng nâng cổ hắn lên, để hắn có thể nuốt xuống. Khi Hứa Thanh Thuỷ đút thuốc cho Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do sẽ làm chảy ra một ít, nhưng Mạc Thế Di đút thuốc cho Nguyệt Bất Do lại gần như có thể làm hắn uống hết toàn bộ. Cho dù không ai nói rõ, nhưng mọi người đều tin tưởng Nguyệt Bất Do biết Mạc Thế Di đang ở nơi này, ở ngay bên cạnh hắn.
Thực dễ dàng đút thuốc cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di lau khóe miệng hắn, đỡ cẩn thận cổ hắn, rồi mới hôn một cái lên miệng hắn.
“Tốt lắm, bát thuốc thứ hai hôm nay uống hết rồi.”
Nguyệt Bất Do vẫn ngồi không nhúc nhích như vậy, thật giống như bị đông cứng. Nhưng Mạc Thế Di tin tưởng, Nguyệt Bất Do có thể nghe được y nói chuyện.
Hứa Ba đi ra ngoài, một bàn tay của Mạc Thế Di trước sau vẫn không rời khỏi mặt Nguyệt Bất Do. Làn da dưới bàn tay vẫn lạnh lẽo đến mức làm y run sợ, y muốn biết bao người đang ngồi nơi này là mình chứ không phải là hắn.
“Thế Di ca.”
Hứa Ba đã trở lại, cầm trong tay là thuốc của Thành Lệ. Mạc Thế Di thở ra một hơi, buông tay, thân thể dịch sang bên cạnh, đến bên người Thành Lệ.
“Thành Lệ, nên uống thuốc thôi.”
Bàn tay đưa vào thảm nắm lấy tay Thành Lệ, nói cho đối phương mình đã đến đây, Mạc Thế Di đút thuốc cho Thành Lệ cũng giống như cho Nguyệt Bất Do. Thành Lệ vẫn sẽ làm nước thuốc chảy ra, nhưng không chảy ra nhiều giống như lúc trước, dường như hắn cũng cảm ứng được người anh em song sinh của mình đang ở ngay bên cạnh.
Đút thuốc cho Thành Lệ xong, Hứa Ba im lặng lui ra, bình thường sau khi đút thuốc xong Mạc Thế Di còn có thể ở lại lâu thêm một lát, Hứa Ba không quấy rầy y. Hứa Ba đi, hai tay Mạc Thế Di lại che mặt Nguyệt Bất Do, sưởi ấm cho hắn, môi dán môi.
“Bất Do…… Bất Do…… Bất Do……”
Ở trong phòng băng một lúc lâu, Mạc Thế Di mới đi ra. Đóng chặt cửa vào, lại nhìn hai người bên trong một chốc lát, y mới rời đi, nên nấu cơm rồi. Dưới thảm da thú, ngón tay một người có chút chấn động cực nhỏ. Qua hồi lâu, môi người nọ cũng rung động một chút không quá rõ ràng, dường như muốn gọi ai đó.
※
Từng ngày từng ngày qua đi, nhũ băng gần như hòa tan hoàn toàn, cách chín chín tám mươi mốt ngày còn bốn ngày nữa. Trong lòng bốn người đều cực kì nôn nóng, nhất là Mạc Thế Di. Cho dù là Thành Lệ hay là Nguyệt Bất Do đều không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngay cả Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng bắt đầu dao động, sợ biện pháp của họ có bất trắc gì.
Một ngày này đút thuốc cho hai người xong, Mạc Thế Di như thường lệ ở lại trong phòng băng làm ấm mặt Nguyệt Bất Do. Tay phải Nguyệt Bất Do vẫn nắm trên cổ tay Thành Lệ, tay trái thì đặt trên bụng Thành Lệ. Ngực Thành Lệ trát châm, Mạc Thế Di không dám tùy tiện di động thảm da thú để chạm vào tay Nguyệt Bất Do.
“Bất Do, tại sao ngươi vẫn lạnh như thế? Đã bảy mươi bảy ngày rồi, sao ngươi vẫn lạnh như thế?” Nhẹ nhàng xoa lông mày, mí mắt, hai gò má Nguyệt Bất Do, tim Mạc Thế Di đau như đao cắt.
“Bất Do, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, đời này không nhảy vực, phải đợi ta đến nương tựa ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng quên.”
“Bất Do, ta đã nhờ cha làm cho ngươi một thanh kiếm tốt, trước khi ta đến đây Thế Triệu đã mang kiếm của ngươi đến rồi, so với thanh kiếm của ta còn tốt hơn, chắc chắn ngươi sẽ thích. Bất Do, ngươi không muốn sớm một chút nhìn thấy thanh kiếm kia sao?”
“Bất Do, mau tỉnh lại đi. Bất Do…… Ta muốn ngươi…… chỗ nào cũng muốn. Tim muốn, miệng muốn, thân thể muốn, toàn thân đều muốn.”
Người trước mặt vẫn không hề động đậy ngồi ở chỗ kia, Mạc Thế Di thống khổ nhắm mắt lại. Nếu ngày đó khi sinh ra y nữ nhân kia không giữ y lại, như vậy có phải Bất Do sẽ không phải vì y mà hy sinh nhiều như thế không? Như vậy có phải Bất Do vẫn là thiên hạ đệ nhất luôn tiêu sái giang hồ kia không?
Chẳng lẽ một người trong cặp song sinh thật sự là bị nguyền rủa sao? Từ lúc y vừa ra đời đã bị coi là không may mắn, Mạc gia vì y mà không thể không rời khỏi Trung Nguyên…… Bàn tay Mạc Thế Di chấn động, mở choàng mắt. Dưới tay y, da mặt được tay y sưởi ấm đang cử động!
Ngừng thở, ý niệm đầu tiên trong đầu Mạc Thế Di chính là cảm giác của mình sai lầm rồi. Nuốt một ngụm nước bọt cân nhắc, y buông hai tay, nhìn chằm chằm vào mặt Nguyệt Bất Do. Vừa nhìn một cái, sức lực cả người Mạc Thế Di nháy mắt bị rút đi, môi Nguyệt Bất Do đang cử động, rõ ràng đang cử động!
Bất Do Bất Do Bất Do Bất Do…… Đầu trống rỗng, trong mắt chỉ có đôi môi cùng hai má đang cử động kia. Khẽ run rẩy vươn một tay, khẽ chạm vào miệng đối phương, trái tim Mạc Thế Di như ngừng đập. Có cái gì đang nện vào tim y, lại nện vào đầu y, y lăn lông lốc một cái đứng lên lao ra khỏi phòng băng.
“Hứa ca! Hứa ca!”
“Thế Di?!”
Hứa Thanh Thuỷ chạy từ trong phòng ra, đang ở bờ sông rửa thịt Hứa Ba cũng nhanh chóng rửa tay chạy tới.
Vọt tới trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, ánh mắt Mạc Thế Di đăm đăm dùng sức bắt lấy y: “Bất Do cử động! Bất Do cử động!”
“Cái gì?! Bất Do cử động?!”
Hứa Thanh Thuỷ đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo giật khỏi tay Mạc Thế Di chạy tới phòng băng. Ba Tùng đi ra theo cũng sửng sốt, rồi mới kêu to chạy theo.
“Bất Do ca…… cử động?”
Hứa Ba còn đang ngẩn người, nhưng nào còn có người trả lời y.
Trong phòng băng, Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng và Mạc Thế Di ngừng thở nhìn chòng chọc vào Nguyệt Bất Do, mắt trợn lên. Trong tiếng gọi của Mạc Thế Di, miệng Nguyệt Bất Do cử động càng rõ ràng, nhìn có vẻ là đang gọi ai đó. Mạc Thế Di dán lỗ tai tới, nghe không được. Miệng Nguyệt Bất Do không có dòng khí phát ra, chỉ đơn thuần là động tác của môi. Trì độn theo vào, Hứa Ba trừng một đôi mắt thật lớn thẳng vào miệng Nguyệt Bất Do, nhíu mi, y kéo kéo Mạc Thế Di đang lo lắng, không xác định nói: “Thế Di ca, sao ta lại cảm thấy Bất Do ca là đang gọi huynh đó?”
“Gọi ta?!” Mạc Thế Di đứng thẳng dậy, nhìn về phía miệng Nguyệt Bất Do.
Miệng Nguyệt Bất Do vẫn đang động đậy, nghe Hứa Ba nói như thế, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng nhìn hồi lâu sau cũng nói: “Ta cũng nghĩ là Bất Do đang gọi ngươi đấy. Ngươi xem khẩu hình của hắn, có phải là đang gọi ‘Mạc’ không?”
Ba người đều nói Nguyệt Bất Do đang gọi y, ánh mắt Mạc Thế Di cũng không dám nháy chút nào. Lại qua hồi lâu, y cúi đầu che giấu sự nóng bỏng trong hốc mắt mình. Nguyệt Bất Do đang lặp lại gọi cái gì đó, bởi vì môi hắn liên tục dán cùng nhau rồi mới tách ra, mà nhìn theo tốc độ động tác của hắn, quả thật rất giống đang gọi “Mạc xx”. Mạc xx…… Mạc Thế Di…… Ngoài gọi y, Bất Do của y còn có thể gọi ai?
“Hu hu…… Thế Di ca, Bất Do ca đang gọi huynh đó, Bất Do ca biết là huynh, hu hu……” Hứa Ba thay Mạc Thế Di khóc ra tiếng, rồi y nhìn về phía Thành Lệ vẫn không có phản ứng, hai tay nhẹ nhàng ôm hai má Thành Lệ — mỗi ngày khi không có người chú ý, y lại vụng trộm đến đây làm như vậy — “Thái tử ca ca, huynh tỉnh lại đi, thái tử ca ca, huynh tỉnh lại đi……”
Ôm Hứa Ba, Hứa Thanh Thuỷ kích động cực kì: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Bất Do có ý thức rồi, điện hạ mau tỉnh lại đi.”
Mạc Thế Di ngẩng đầu lên, hôn một cái lên cái miệng còn đang gọi của Nguyệt Bất Do, khàn khàn ghé vào lỗ tai hắn nói: “Bất Do, ta ở đây, ta ở bên cạnh ngươi. Bất Do, ta chờ ngươi tỉnh lại, Bất Do……”
Miệng Nguyệt Bất Do không động đậy nữa, lại bày ra một tư thế. Nhìn thấy tư thế kia, Hứa Thanh Thuỷ cười, Ba Tùng lệ nóng doanh tròng cũng cười, Hứa Ba không hiểu được, Mạc Thế Di thì lại trực tiếp dán miệng mình lên. Bất Do của y đang chu miệng kìa.
“Mạc Thế Di, hôn hôn ta.”
“Bất Do……”
Hứa Thanh Thuỷ đứng dậy kéo Ba Tùng và Hứa Ba đi ra ngoài, lúc này chỉ sợ là Mạc Thế Di không hi vọng có người quấy rầy. Ra khỏi phòng băng, Hứa Ba khóc hỏi: “Cha, thái tử ca ca có thể tỉnh lại không?”
Hứa Thanh Thuỷ lau nước mắt y, cười nói: “Sẽ mà. Bất Do là thuốc dẫn, chỉ cần hắn tỉnh lại, điện hạ nhất định có thể tỉnh lại. Ba Ba, con phải trò chuyện với điện hạ nhiều vào.” Y không phải không biết hàng đêm con trai đều sẽ vụng trộm đến thăm điện hạ.
“Vâng!”
Không dám nói cho cha và cha lớn hàng đêm mình đều vào phòng băng sưởi ấm cho thái tử ca ca, nói chuyện cùng thái tử ca ca, Hứa Ba lộ ra một nụ cười an tâm đã lâu không thấy.
Trong phòng băng, miệng của một người vẫn luôn chu ra, chu ra, chu ra thật lâu.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
13 chương
62 chương
444 chương
26 chương
63 chương
71 chương
56 chương