Họa Đường Xuân
Chương 47
Uống thuốc vào, Nguyệt Bất Do bắt đầu đổ mồ hôi, hắn lại rất nhiều ngày không tắm rửa, trên người cực kì khó chịu, trong lúc ngủ mơ càng không ngừng cào loạn trên người. Mạc Thế Di gọi người nâng bồn gỗ vào, y cởi quần áo, trần trụi ôm Nguyệt Bất Do đang mê man vào trong bồn, tỉ mỉ lại cực kì ôn nhu tắm rửa cho Nguyệt Bất Do. Dường như biết mình đang nằm trong lòng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do hoàn toàn không có sự độc lập và cường thế như ngày xưa, hắn cứ như vậy, thanh thản yên lành lại tràn đầy ỷ lại ngủ say trong lòng Mạc Thế Di, để Mạc Thế Di tắm rửa sạch sẽ cho hắn. Cũng không biết trong lòng người đang ôm hắn tắm rửa cho hắn đau đớn, đau đớn vô cùng.
Nguyệt Bất Do gầy, so với trước khi hắn rời kinh rõ ràng gầy đi rất nhiều, xương xẩu trên người nổi lên từng khúc, làm Mạc Thế Di đau lòng. Thân thể vốn đã không được yêu quý nay lại càng hơn rất nhiều vết sẹo, không khó tưởng tượng gần một năm nay người này đã phải trải qua bao nhiêu vất vả vì tìm kiếm. Một năm nay, y sống tốt ở kinh thành, người này lại ở bên ngoài màn trời chiếu đất, vì y vất vả. Y có tài đức gì…… có tài đức gì……
Bất Do…… Bất Do…… Ngậm lấy đôi môi Nguyệt Bất Do vì sinh bệnh mà khô nứt, Mạc Thế Di luyến tiếc rời ra. Bất Do…… Bất Do…… Ta không oán, một chút cũng không oán. Mặc kệ những người đó đã làm cái gì với ta, ta cũng không oán. Nếu không có bọn họ, ta sẽ không có khả năng gặp được ngươi. Ta tình nguyện bị bọn họ nhốt trong cái nhà giam kia, tình nguyện làm một cái bóng cũng tuyệt đối không muốn bỏ lỡ ngươi.
Bất Do…… Bất Do…… Ta lớn hơn ngươi tới mười sáu tuổi…… Ngươi liệu có chê ta già không? Không, ngươi sẽ không. Bởi vì giờ phút này ngươi đang nằm trong lòng ta, nằm trong lòng ta ngủ thật yên bình, cho nên ngươi sẽ không. Ngươi thích ta, ta cũng yêu ngươi, yêu đến mức ngay cả chính ta cũng không thể tin tưởng ta sẽ yêu một nam tử như thế, yêu một thiếu niên, một thiếu niên nhỏ hơn ta tới mười sáu tuổi.
Trước khi nước nguội, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do ra khỏi bồn, lau khô thân thể và tóc cho hắn, cùng hắn lên giường. Nguyệt Bất Do thích chui ổ chăn của y, sau khi phải chia lìa với người này lâu như thế, Mạc Thế Di sẽ không để Nguyệt Bất Do phải cô đơn ngủ một mình nữa, y cũng sẽ không để ổ chăn của mình lạnh lẽo như băng không người đến chui nữa.
Nguyệt Bất Do thật sự mệt mỏi, cũng thật sự rất tưởng niệm cái ôm ấp này. Hắn ngủ như chết, ngủ đến chảy nước miếng. Một đường chạy tới, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do đang vù vù ngủ say, mí mắt cũng càng ngày càng trầm. Người này một lần nữa về bên ôm ấp của y, y cũng có thể an nhiên ngủ một giấc thật ngon rồi.
Không cần nhiều lời, Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba cũng hiểu được thân phận của nam tử xa lạ kia, nhất định là người mà Nguyệt Bất Do luôn tâm niệm. Nếu không phải người hắn thích, Nguyệt Bất Do sao có thể yếu ớt để mặc nam tử kia ôm như thế? Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ nhẹ tay nhẹ chân làm chuyện của mình, không quấy rầy hai người vẫn ở trong phòng không hề đi ra kia nữa, nhất là nam tử xa lạ đó. Chỉ là Hứa Ba có chút tiếc nuối âm thầm, thoạt nhìn Bất Do ca trẻ con như vậy sao người hắn thích lại lớn tuổi thế? Chỉ nhìn mặt thôi cũng thấy đủ để làm cha Nguyệt Bất Do rồi. Dịch dung nên Mạc Thế Di tự nhiên không biết Hứa Ba tiếc nuối, nhưng mà vì để sau khi Nguyệt Bất Do tỉnh lại có thể nhìn thấy gương mặt thật sự của y, khi tắm rửa y cũng đã tẩy dịch dung đi rồi. Chẳng qua tiếc nuối này của Hứa Ba cũng không hoàn toàn là sai.
Đã lâu rồi không nằm mơ. Trong mơ, hắn gặp được nương. Nương vẫn dịu dàng như trong trí nhớ, chỉ là tia ưu sầu trong ánh mắt vẫn chưa hề biến mất. Tiếp theo, cảnh trong mơ chuyển biến, nương vừa rồi còn cười với hắn trong chớp mắt liền biến thành một nấm mộ cô đơn. Vì không phải chính thất nên đến tư cách vào mộ phần của gia tộc nương cũng không có. Đưa nương tới chôn cất ở một góc núi xanh thẳm nương thích nhất, hắn không hề lưu luyến rời khỏi cái gia đình chưa từng cho hắn bất cứ một sự ôn nhu nào. Tiếp theo lại thay đổi, hắn thấy được Mạc Thế Di. Mạc Thế Di ở cách rất xa, nhưng hắn lại có thể tinh tường nghe thấy đối phương gọi tên của hắn: “Bất Do…… Bất Do……”
Hắn nhìn thấy Mạc Thế Di mở rộng hai tay, hắn vừa gọi vừa chạy tới chỗ đối phương, rồi mới, hắn bị ôm lấy, bị một đôi cánh tay hữu lực hơn hắn nhiều ôm lấy. Ôm chặt, thật chặt.
“Mạc Thế Di, ta thích ngươi.”
“Ta cũng vậy.”
Mạc Thế Di cúi đầu, hắn lập tức kiễng mũi chân dâng bản thân lên. Được hôn, được Mạc Thế Di hôn, sự u buồn trong lòng khi ở trước mộ nương lập tức đã không thấy tăm hơi.
“Bất Do, đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
Hắn nở nụ cười, hắn nhìn thấy hai mắt mình cười đến cong lên.
“Ta mệt mỏi, đi không được.”
Mạc Thế Di xoay người trước mặt hắn, ngồi xổm xuống: “Ta cõng ngươi trở về.”
Rất không khách khí nằm sấp lên lưng Mạc Thế Di, hắn hoan hỉ nói: “Ngoài nương ta, chưa có ai từng cõng ta cả.”
“Vậy sau này ta sẽ cõng ngươi.”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ta thích ngươi.”
“Ta cũng vậy.”
“Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di……”
“Bất Do?”
“Mạc Thế Di…… Ta thích…… Ngươi……”
Bị tiếng nói mớ mơ hồ làm bừng tỉnh, lo lắng trên mặt nam tử lập tức biến thành hạnh phúc, y lau đi mồ hôi chảy ra trên trán Nguyệt Bất Do, hôn cái miệng của hắn: “Ta cũng thích ngươi. Bất Do, ngủ đi.”
“Mạc Thế Di…… Cõng ta……”
Lẩm bẩm một tiếng, người vẫn đang nằm mơ ngọt ngào liều mạng chui về nguồn ấm áp. Khoé miệng Mạc Thế Di thản nhiên cong lên một đường làm Nguyệt Bất Do cười thật rạng rỡ. Y sờ đầu Nguyệt Bất Do, một lần nữa nằm xuống, kéo người còn chưa tỉnh ngủ lại ôm chặt.
“Được, ta cõng ngươi.”
“Mạc Thế Di……”
“Ừ.”
“Mạc Thế Di……”
“Ta đến đây, Bất Do.”
Dường như đang trong mộng, lại dường như không phải trong mộng, dường như Mạc Thế Di ở trong giấc mơ của hắn, lại dường như Mạc Thế Di ở ngay bên cạnh hắn, Nguyệt Bất Do ngủ đến cuối lại thành không an ổn. Hai tay sờ lung tung bên cạnh mình, miệng càng không ngừng gọi tên Mạc Thế Di.
“Bất Do, Bất Do?” Vừa mới ngủ, Mạc Thế Di lại lập tức tỉnh, vừa thấy bộ dạng Nguyệt Bất Do có vẻ như đang gặp ác mộng, y nhanh chóng vỗ nhẹ mặt Nguyệt Bất Do, muốn đánh thức hắn.
“Mạc Thế Di !” Hô to một tiếng, Nguyệt Bất Do mở mắt, thở hổn hển.
“Bất Do? Ta đây, ta ở đây.” Mạc Thế Di lau mồ hôi trên mặt Nguyệt Bất Do, khẽ gọi.
Hai mắt nhoè nhoẹt trở nên rõ ràng, Nguyệt Bất Do trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn. Ôm ấp bên cạnh rất chân thật, hắn không xác định gọi một tiếng: “Mạc Thế Di?”
“Là ta, ta đến đây.” Mạc Thế Di ngồi xuống, ôm chặt lấy hắn, để hắn thấy rõ chính mình.
“Mạc Thế Di? Thật là ngươi?” Hắn vừa nằm mơ, còn mơ thấy người này nữa, sao người này đã tới rồi?
“Là ta, vừa biết tin tức của ngươi ta đã tới rồi.” Nắm tay Nguyệt Bất Do lên để hắn sờ mặt mình, Mạc Thế Di hôn nhẹ cái miệng của hắn, “Có đói bụng không?”
Gương mặt dưới bàn tay thật ấm áp, giọng nói này là của Mạc Thế Di, gương mặt này cũng là Mạc Thế Di. Nguyệt Bất Do thở dốc càng ngày càng gấp, ánh mắt càng ngày càng cong.
“Mạc Thế Di, ngươi đã đến rồi? Ngươi thật sự đến đây?”
“Ta đến rồi, ta thật sự đến rồi.”
Miệng Nguyệt Bất Do cười toe toét, lập tức lại chu cái mỏ ra, Mạc Thế Di không chút chần chờ, cúi đầu.
“Khụ khụ……” Yết hầu ngứa ngáy một trận, Nguyệt Bất Do vội vàng quay đầu, lúc này mới nhớ ra mình đang bị bệnh. Che miệng lại, hắn lắc đầu: “Ta bị bệnh.”
“Có khát không?” Tâm Mạc Thế Di lại bắt đầu đau.
“Khát.” Nguyệt Bất Do không buông tay.
Mạc Thế Di phủ chăn cẩn thận cho hắn, nhanh chóng xuống giường đi lấy nước. Nguyệt Bất Do kéo màn ra nhìn Mạc Thế Di lấy nước, ánh mắt vẫn cong cong .
“Mạc Thế Di, ngươi thật sự đến rồi?”
“Ừ, ta đến rồi.”
Quay đầu nhìn vào mắt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di lấy nước trở lại, khom người đưa đến bên miệng Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do vui vẻ uống nước trên tay Mạc Thế Di, tiếp theo nhanh chóng nằm xuống, vỗ vỗ bên người, nhưng tay vẫn che miệng.
Mạc Thế Di để chén nước xuống, động tác rất nhanh, lên giường chui vào ổ chăn, ôm Nguyệt Bất Do. Chui trong lòng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do ngửa đầu nhìn y, đôi mắt cong cong.
“Ngươi thật sự đến rồi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đến. Ngươi thật sự đến rồi.”
Mạc Thế Di kéo tay Nguyệt Bất Do ra, Nguyệt Bất Do lắc đầu: “Sẽ lây cho ngươi mất.”
“Sẽ không.”
“Sẽ lây đấy.”
Không ngừng trốn tránh, không để Mạc Thế Di kéo tay hắn.
Tâm đau đớn, Mạc Thế Di hôn hai tay Nguyệt Bất Do, tay Nguyệt Bất Do giống như bị bỏng, Mạc Thế Di thuận thế ngậm lấy môi hắn.
“Ưm ưm ưm ưm.” Sẽ lây cho ngươi.
Sẽ không. Hôn sâu thêm, cánh tay Mạc Thế Di dùng sức.
“Ưm ưm ưm ưm.”
Sẽ không.
Không cảm giác được yết hầu đau đớn và cổ họng khô rát, toàn bộ cảm giác của Nguyệt Bất Do đều tập trung vào đầu lưỡi xâm nhập kia. Đầu choáng váng, thực sự rất choáng, nhưng hắn vẫn lo lắng một chuyện.
“Ưm ưm ưm ưm.”
Hô hấp của Mạc Thế Di gấp gáp, hôn dây dưa, tay tháo mở đai lưng Nguyệt Bất Do. Lý trí Nguyệt Bất Do cũng dần dần rời xa, động tác hung mãnh xé rách áo Mạc Thế Di, hắn muốn, muốn chết mất.
Vốn chỉ là muốn hôn một cái, nhưng hôn đến cuối cùng thì cho dù là Mạc Thế Di hay là Nguyệt Bất Do cũng đều không dừng lại được. Nguyệt Bất Do đặt chân lên lưng Mạc Thế Di, hai tay ôm chặt cổ Mạc Thế Di không để y rời khỏi mình. Hắn khát vọng Mạc Thế Di, khát vọng đến mức thân thể rất đau rất đau.
Bất Do Bất Do Bất Do…… Trong lòng gào thét liên tục, sắc mặt Mạc Thế Di bởi vì kích tình khó nhịn mà đỏ bừng, gân mạch trên cổ lại càng bạo nổi đến dọa người. Một tay cầm lấy nam căn của y và Nguyệt Bất Do, thân thể y liền đưa đẩy liên hồi. Sắp không thể thở nổi, Nguyệt Bất Do buông đầu Mạc Thế Di ra, vừa há miệng thở dốc vừa không hề che giấu sự vui thích của mình.
“Khụ khụ…… Mạc Thế Di Mạc Thế Di…… A……”
“Bất Do Bất Do……”
“Mạc Thế Di…… A ưm…… Khụ…… Ta muốn ngươi, ta muốn……”
“Bất Do, Bất Do……”
Gần một năm không gặp, hai khối thân thể ngây ngô như nhau rất nhanh phóng xuất ra nhiệt tình của mình. Nguyệt Bất Do bắn ra bạch trọc nóng bỏng lòng bàn tay Mạc Thế Di, y gục vào người Nguyệt Bất Do, nằm không nhúc nhích, chờ mồ hôi chảy xuống.
“Mạc Thế Di……” Ho khan vài tiếng, Nguyệt Bất Do chảy hết nước mắt nước mũi, cổ họng khàn khàn nói: “Ta nhớ ngươi muốn chết. Chỗ nào cũng nhớ. Tâm nhớ, miệng nhớ, thân mình nhớ, toàn thân đều nhớ.”
Lau mặt cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cũng khàn khàn hỏi: “Vì sao không gửi thư cho ta? Một chút tin tức cũng không có. Ta cũng rất nhớ ngươi, nhớ đến ăn không biết ngon, ngủ không thể yên giấc.”
Không biết có phải dịch thể bắn ra đã mang đi một ít nhiệt độ trong cơ thể hắn không, Nguyệt Bất Do chỉ cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Hắn hít hít nước mũi sắp chảy ra, vẻ mặt đáng thương vô cùng nói: “Ta không dám. Ta sợ ta không nhịn được chạy về kinh thành nhìn ngươi. Ta muốn đợi đến khi tìm được người rồi mới viết thư cho ngươi. Không tìm thấy người ta tuyệt không trở về gặp ngươi.”
“Nhưng ngươi cũng biết, ta nhớ ngươi nhiều đến thế nào, lo lắng cho ngươi nhiều đến thế nào.” Thở dài một tiếng, Mạc Thế Di nhẹ nhàng cọ cọ ngoài miệng Nguyệt Bất Do.
“Sẽ lây cho ngươi mất……”
“Sẽ không.”
※
Lại ngủ say, Nguyệt Bất Do vẫn nằm trong lòng Mạc Thế Di như trước, nhưng ánh mắt là cong xuống, miệng lại là cong lên, vẻ mặt đầy mỹ mãn. Mạc Thế Di cách áo trong vuốt ve lưng Nguyệt Bất Do, trong sự ấm áp ngọt ngào này, cơn buồn ngủ của Nguyệt Bất Do lại tới nữa. Nhưng vì lo lắng mình sẽ lây cho Mạc Thế Di, hắn chôn đầu mình vào hõm vai Mạc Thế Di, một tay còn kề sát cổ Mạc Thế Di để lúc nào cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nơi đó.
Sự kích tình vừa rồi cũng làm Mạc Thế Di ý thức rõ ràng được người trong lòng là chân thật, không phải y đang nằm mơ. Thân thể thả lỏng, tâm trí cũng được thoải mái nhẹ nhàng.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ta nhớ ngươi.”
“Ta cũng vậy.”
Nguyệt Bất Do không nói nữa, còn chưa ngủ đủ. Hôn xuống gáy Nguyệt Bất Do một cái, Mạc Thế Di nhắm mắt lại, cũng chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chẳng qua lúc này Nguyệt Bất Do không còn nằm mơ nữa, cũng không nói mớ nữa. Thực sự được nằm trong lòng Mạc Thế Di, hắn hoan hỉ ngủ.
Kỳ thật, sau khi chủ quán gửi thư đi hắn luôn luôn ngồi đoán, đoán liệu Mạc Thế Di có tới đón hắn hay không. Nếu Mạc Thế Di không đến thì…… ừm, trong lòng sẽ không thoải mái, a a a, dù sao Mạc Thế Di đến đây rồi, hắn cũng không cần giả thiết nữa. A a a, a a a, Mạc Thế Di đến rồi, Mạc Thế Di đã tới đón hắn, a a a, a a a.
※
Lúc này ước chừng đã ngủ no rồi. Tỉnh ngủ Nguyệt Bất Do lại được Mạc Thế Di hầu hạ ăn uống no bụng, rồi mới rất thoải mái uống một ngụm hết sạch bát thuốc đen sì, uống xong rồi còn rất thoải mái nâng tay chùi miệng, nhưng mà bị người kia lẹ tay ngăn lại. Một tay cầm lấy bát trên tay Nguyệt Bất Do, một tay lau miệng cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di sờ gáy hắn, vẫn còn nóng, y nhíu mày.
Nguyệt Bất Do cười ha ha sờ đầu mình, rồi lại sờ đầu Mạc Thế Di, tốt lắm, độ ấm trên đầu Mạc Thế Di vẫn bình thường.
“Không việc gì, hai ngày nữa là tốt rồi, hôm nay ta đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.” Vừa nói xong, người nào đó đã tốt hơn rất nhiều liền khụ luôn.
Mạc Thế Di sờ cổ hắn: “Còn đau không?”
“Đau.” Nguyệt Bất Do không định giấu diếm, hắn nghiện rồi, mỗi khi Mạc Thế Di biểu lộ sự đau lòng với hắn thì trong lòng hắn liền thấy cực kì ngọt ngào, cho nên hắn sẽ không giấu diếm.
Quả nhiên, Mạc Thế Di lại đau lòng. Đứng dậy rót nước cho Nguyệt Bất Do, hắn lại đút cho Nguyệt Bất Do uống hết.
“Ngủ tiếp một lát đi. Ngươi quá mệt mỏi rồi.”
“Ừ.”
Nguyệt Bất Do ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ cần có Mạc Thế Di bên cạnh, thế nào cũng được hết.
Có người gõ cửa, Mạc Thế Di gọi vào. Chỉ chốc lát sau, một người bưng khay đi vào. Là Hứa Ba. Mạc Thế Di không dịch dung, Hứa Ba nhìn thấy y liền sửng sốt.
“Hứa Ba, đây là Mạc Thế Di mà ta nói với các ngươi, là người ta thích.” Nguyệt Bất Do hào phóng thừa nhận. Trong mắt Mạc Thế Di là vui sướng.
Hứa Ba chớp chớp mắt: “Vậy người hôm qua đâu rồi?”
“Hôm qua y dịch dung.”
“À.”
Thì ra là dịch dung, may thật may thật, nhìn qua không già đến như vậy, xứng đôi với Bất Do ca. Nghĩ đến Nguyệt Bất Do từng kể cho họ về chuyện giữa người hắn thích và thái tử, Hứa Ba hiểu được mà gật đầu, rồi mới thản nhiên đi đến bên giường, cầm lấy bát trên tay đưa tới: “Bất Do ca, cha ta sắc trà dưỡng thân, vẫn còn một ấm ta đặt ở bếp lò ngoài kia, cha ta nói huynh phải uống hết.”
“Trà dưỡng thân?” Nguyệt Bất Do nhíu mi nhìn bát nước trà vàng vàng, ngửi mùi thấy là lạ, không muốn uống.
“Bất Do, đây là để ngươi dưỡng thân mình, cố uống được không?” Mạc Thế Di cầm lấy bát trà trên tay Hứa Ba, ngồi xuống bên cạnh giường.
Nguyệt Bất Do lập tức híp mắt, vươn tay: “Được.”
Hứa Ba trợn mắt nhìn, chỉ nhìn thấy Nguyệt Bất Do rất phối hợp uống hết trà dưỡng thân. Thế này thì y xác định rồi, hoàn toàn xác định, người này tuyệt đối là người Bất Do ca thích.
“Cha lớn ngươi thế nào rồi?” Uống trà, Nguyệt Bất Do hỏi.
Hứa Ba áp chế kinh ngạc, trả lời: “Mắt đã có thể ra sáng rồi. Nhưng cha vẫn để cha lớn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cha đang làm cơm, Bất Do ca, huynh muốn ăn cái gì?”
“Thịt.” Nguyệt Bất Do không chút nghĩ ngợi nói. Mấy ngày nay không có khẩu vị gì, hắn cũng chưa ăn được bữa nào ra hồn, ngày hôm qua Mạc Thế Di đến đây cũng chưa ăn được gì, hắn phải bồi bổ cho Mạc Thế Di.
Hứa Ba gật đầu: “Được, ta đi nói cho cha ta biết.” Lấy bát không, y đi ra ngoài, không quấy rầy hai người đang yêu đương này nữa.
Cửa đóng lại, Nguyệt Bất Do chọc chọc Mạc Thế Di, hạ giọng: “Bát Khương trại có một công tử họ Cố, nói là anh trai của phò mã Bát Khương trại.”
Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Ngươi cứ dưỡng bệnh đi, dưỡng khoẻ rồi chúng ta nói chuyện sau. Ta đã gửi thư cho Thành Lệ, bảo hắn tìm một chỗ an toàn bí ẩn để an trí cha con Hứa gia.”
Ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong: “Được. Ta sẽ khoẻ lại rất nhanh, ngươi đã đến rồi, ta lại càng nhanh khỏi bệnh.” Đối với những “lời ngon tiếng ngọt” này, Nguyệt Bất Do không chỉ thích nói, còn nói không hề ngượng ngùng.
Khoé miệng Mạc Thế Di nâng lên, đắp chăn cẩn thận cho Nguyệt Bất Do.
“Mạc Thế Di !”
“Ừ?”
Mạc Thế Di giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt đối phương vừa khiếp sợ vừa kích động. Y tự nhiên hiểu được vì sao đối phương lại như vậy, đến bên cạnh hắn, y nâng tay Nguyệt Bất Do đặt lên mặt mình, nói: “Sau khi ngươi đi ta đã theo Thành Lệ học cách nở nụ cười, tuy rằng cười vẫn thật khó coi, nhưng ta đã biết cười rồi. Ta sẽ cố gắng cười được tự nhiên hơn một ít.”
“Mạc Thế Di……” Không biết vì cái gì, mũi Nguyệt Bất Do có chút chua xót, nhưng lại đặc biệt cao hứng, “Rất dễ nhìn, đã rất dễ nhìn rồi.” Mạc Thế Di đã cười rồi, là vì hắn mà cười. Ôm cổ Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cử động thân dưới: “Ngươi mau sờ ta.”
Mạc Thế Di cởi giày lên giường: “Ngươi còn sốt, chờ khỏi đã.”
“Không sợ. Ra mồ hôi thì càng mau khỏi. Ngày hôm qua sau khi ngươi sờ ta thì ta cảm giác tốt hơn nhiều.”
Nguyệt Bất Do đã xốc chăn lên. Sợ hắn bị gió, Mạc Thế Di nhanh chóng chui vào chăn, người trong chăn đã tự cởi đai lưng của mình.
“Mạc Thế Di, ta nhớ ngươi, nhớ muốn chết .”
“Ta cũng vậy, rất nhớ ngươi, rất nhớ.”
Vâng theo yêu cầu của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nằm trong ổ chăn tận tình vuốt ve thân thể hắn, mang cho Nguyệt Bất Do từng đợt run rẩy. Tuy rằng y đã biết phải làm sao để làm chuyện này với Nguyệt Bất Do, nhưng vẫn nên đợi sức khoẻ người này tốt lên đã rồi nói sau. Người này vì y mà vất vả như thế, tràn đầy tấm lòng đều là vì y, y không biết lấy gì để hồi báo, điều duy nhất có thể làm chính là giao bản thân cho người này.
“Nơi này……” Kéo tay Mạc Thế Di đặt lên nơi đã ngẩng cao của mình, Nguyệt Bất Do ngậm chặt miệng không để đối phương hôn hắn, vẫn sợ lây cho đối phương. Chờ hắn khoẻ lại hắn phải nhanh chóng hỏi Hứa Thanh Thuỷ xem hai nam phải làm chuyện sinh đứa nhỏ thế nào, hắn sẽ “sinh đứa nhỏ” cho Mạc Thế Di, muốn làm Mạc Thế Di triệt để quên tư vị nữ nhân, chỉ nhớ rõ hắn !
Truyện khác cùng thể loại
309 chương
10 chương
36 chương
18 chương
30 chương