Cuối cùng, Tu Chân sai người đem ta giam vào lãnh cung, trục xuất Tiểu Liên, phất tay giải tán đám đại thần. Ta một mình đứng ở lãnh cung, suy nghĩ đăm chiêu. Ta chính là cố ý a ~ ~ Chuyện hôm nay ta có thể tránh không để nó phát sinh, Tiểu Liên đúng là rất mê người, thế nhưng ta cũng không đến mức mê muội mà quên hết tất cả. Ta là đang khiêu chiến với Tu Chân. Chẳng biết vì sao, ta dần dần chán ghét ở trong cung, bất luận là Tu Chân đối với ta dịu dàng ra sao ta vẫn cảm thấy thật phiền toái. Ta chán ghét cảm giác mất mát hiện tại, phảng phất như là bảo vật mình cất giữ bị mọi người lấy ra dùng. Ta không muốn người khác biết mỗi một chi tiết, mỗi một xu một hào của Tu Chân. Thế nhưng ta biết Tu Chân vĩnh viễn không chỉ thuộc về một mình ta. Đối với việc ta không có khả năng xử lý, ta chỉ có một thái độ đó chính là buông tay. Sở dĩ ta để sự tình hôm nay phát sinh là vì ta muốn cho chính mình một lý do để rời đi. Đối với Tu Chân ta luôn có cảm giác mâu thuẫn. Trước đây ta luôn mong Tu Chân có thể trở nên kiên cường, có thể cùng ta sóng vai. Hôm nay Tu Chân trở thành hoàng đế, thật sự trở nên kiên cường, thế nhưng ta lại hoài niệm cái sự ỷ lại mọi lúc mọi nơi, luôn coi ta là toàn bộ thế giới của Tu Chân trước kia. Có thể đây là sự thiếu hụt trong tính cách của ta, ta vĩnh viễn không biết đến tột cùng bản thân mình muốn cái gì. Lần này rời đi không phải là nghiêm phạt dành cho Tu Chân mà là dành cho ta, bởi vì ta vẫn yêu Tu Chân, chỉ là ta chán ghét hết thảy. Nửa đêm ta ẩn mình vào tẩm cung của Tu Chân, muốn nhìn thấy hắn một lần cuối, phát hiện khóe mắt hắn ngân ngấn lệ. Đứa ngốc, khóc cái gì mà khóc, ta là một người bốc đồng, ích kỉ, không đáng cho ngươi khóc. Ta đi tới bên giường Tu Chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, lưu lại một dấu ấn cuối. Trong mộng, Tu Chân bỗng nhiên khóc lên, nắm lấy vạt áo ta cầu xin ta đừng đi. Tu Chân giãy giụa tỉnh lại, hắn nhìn thấy ta, lần thứ hai mắt đẫm lệ khẩn cầu ta đừng đi. Ta làm bộ như không có việc gì mà cười nói với hắn: ” Đứa ngốc. Ta sao có thể đi chứ? Ta chẳng qua là nhớ ngươi quá nên nhịn không được mà đến xem ngươi.” Tu Chân thế nhưng vẫn nắm lấy vạt áo ta không tha, hắn lắc lắc đầu nói: “Không đúng! Ngươi là muốn đi, ngươi muốn rời ta nên mới dịu dàng với ta như thế!” Ta không nói gì chỉ cười khổ, Tu Chân hiểu ta cũng như chính ta hiểu hắn vậy. Ta ôm lấy Tu Chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Tu Chân, ngươi hiện tại là vua một nước, ngươi không chỉ đại biểu cho chính ngươi mà ngươi còn đại biểu cho toàn Vĩnh Thương quốc. Từ từ ngươi sẽ cảm thấy trách nhiệm của một đế vương, ngươi sẽ thấy yêu quyền mưu, ngươi sẽ thấy ta cản trở con đường đế vương của người, ngươi sẽdiệt trừ ta. Ta không muốn sự tình diễn ra như vậy nên ta phải đi.” Tu Chân tiếp tục lắc đầu, nói: “Ta không tin, ngươi gạt ta. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, là ngươi chán ghét ta.” Ta lần thứ hai cười khổ, trước mặt Tu Chân, mọi lời nói dối của ta đều không thể che giấu. Vì vậy ta đẩy hắn ra, thẳng thắn nói cho hắn biết: “Ngươi nói đúng. Ta chán ghét ngươi hiện tại. Ta chán ghét cùng đám cựu thần kia đấu tranh gay gắt. Ta chán ghét thân phận đáng xấu hổ này. Vì vậy ta phải rời khỏi ngươi.” Tu Chân bị ta nói sợ ngây người, hắn ôm lấy ta nói: “Ta không bao giờ cho ngươi rời khỏi ta nữa, những gì ngươi ghét ta sẽ thay đổi. Nếu như ngươi chán ghét ở đây, ta sẽ rời đi cùng người.” Ta thở dài, bất đắc dĩ ôm lấy cái con người cố chấp này, lần thứ hai do dự. Tu Chân nhân cơ hội ta sơ hở mà điểm huyệt ngủ của ta, lúc sắp mất đi ý thức, ta nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của hắn. Ngày thứ hai, Tu Chân lâm triều, sắc phong ta làm hoàng hậu đồng thời được quyền nhiếp chính, cùng hắn chủ trì triều chính. Đồng thời hắn dùng chính tính mệnh của mìnhthề với thiên hạ chỉ yêu một mình ta, sẽ không thu bất kì phi tần nam sủng nào. Triều thần nghe được lời nói của Tu Chân ai nấy cũng đều kinh ngạc, bọn họ tối qua chính mắt thấy ta cùng người khác tư thông, vốn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ nghe thánh chỉ xử quyết ta, không ngờ tới lại nghe đến tin tức này. Ban đầu thì họ tỏ ra phản đối kịch liệt, thậm chí lấy cái chết ra can gián, khuyên đế vương của bọn họ giết ta, ta chính là yêu nhân hại nước hại dân. Thế nhưng Tu Chân tỏ ra kiên quyết cường thế, hắn đem mão vua (mũ vua ấy) đặt lên long ỷ, kiên định đối triều thần nói, nếu như bọn họ không đồng ý với quyết định của hắn, hắn sẽ không làm hoàng đế nữa, sẽ cùng ta lưu lạc giang hồ. Cuối cùng đám cựu thần đành phải thỏa hiệp, bị buộc phát lời thề phải tôn kính ta giống như tôn kính Tu Chân. Nghe tiểu thái giám nói lại sự việc lúc lâm triều hôm nay ta cũng không cảm thấy vui sướng. Tu Chân dám không để ý tới ý nguyện của ta mà tự mình quyết định hết thảy. Hôm nay ta làm hoàng hậu kiêm nhiếp chính vương, đi tới đâu cũng đều không tiện, nếu như trở lại vùng Trung Nguyên có khi còn bị coi là gián điệp của Vĩnh Thương mà bị đuổi đi. Tốt lắm cái tên Tu Chân này, dám dùng thân phận khống chế ta, phá hỏng mộng đẹp du sơn ngoạn thủy của ta. Chỉ cần phong ta làm Nhiếp chính vương được rồi, cần gì phong ta làm hoàng hậu, đã vậy lại còn ba ngày sau của tổ chức đại điển phong hậu long trọng? Hắn nhất định là cố ý trả thù, hắn muốn trước mặt thiên hạ tuyên bố ta là “nữ nhân” của hắn, lấy việc này làm nhục ta, ta quyết không đồng ý. Buổi chiều Tu Chân đến thăm ta, ta hùng hùng hổ hổ mắng hắn mấy canh giờ, Tu Chân chỉ cười cười, không phản bác. Hắn nhẹ nhàng ôm ta, sau đó sai người mang y phục hoàng hậu được chế tạo tinh mỹvào, nói với ta: “Ngày đầu tiên đăng cơ ta đã sai người chế tạo gấp bộ y phục này, ta luôn khát khao được thấy ngươi mặc nó, hình dạng ngươi mặc sẽ rất đẹp. Nếu ngươi thật sự chú ý tới thân phận, như vậy ngày phong hậu, ngươi mặc long bào, ta mặc quần áo này là được rồi. Ta muốn tuyên bố với thiên hạ, ta chỉ thuộc về ngươi, ngươi cũng chỉ thuộc về ta.” Nghe xong hắn nói, ta đoạt lấy bộ y phục hoàng hậu ôm vào người. Nói đùa, ta mới không thèm mặc cái bộ long bào vừa nặng vừa xấu xí đó đâu, chính là bộ y phục này vừa nhẹ lại vừa đẹp, nhất định sẽ làm tôn vẻ đẹp của ta trở thành có một không hai.Ta tưởng tượng thấy người trong thiên hạ tỏ ra kinh diễm vì ta, thế nhưng lại nghe câu nói không rõ ràngcủa Tu Chân bên tai ta: “Thật là một con mèo nhỏ kiêu ngạo bốc đồng. Ta muốn làm cái lưới nhu tình giam giữ ngươi cả đời.” Những lời này là có ý tứ gì? Mèo ở đâu? Ta sao lại không phát hiện ra? Cuối cùng, đại điển phong hậu tiến triển thuận lợi, khắp nơi trong thiên hạ đều biết hoàng hậu Vĩnh Thương quốc là một người xinh đẹp vô biên, đại mỹ nam tỏa sáng chói lòa, do đó một lần nữa dậy sóng tôn sùng Hoa Tiêu Nguyệt. Ta du ngoạn nơi nào nơi đó được phong là thắng cảnh, ta dùng qua cái gì cái đó lập tức có giá trị cao gấp trăm lần, thậm chí đất ta đi qua cũng được người ta mang về nhà mà cung phụng. Đồng thời bởi vì ta vừa xinh đẹp vừa anh tuấn mà người sùng bái ta có bao gồm cả nam lẫn nữ. Cho nên ta cảm thấy rất đắc ý, công lực mị hoặc lâu không dùng nay đã tăng thêm một bậc. Chỉ là sắc mặt của Tu Chân thì lại trở nên xanh đi, hắn không ngừng nói: “Ta thật là khờ. Ta chỉ biết Tiêu Nguyệt là một sắc lang, lại không biết rằng người trong thiên hạ đều thích sắc lang này.” Một ngày nào đó, đại ca mang theo Mạnh Vũ cùng tiểu Chí Vũ tham dự lễ, còn mang theo ưu quỳnh hoa có khả năng giải trừ bách độc, ta rốt cục có thể cùng Tu Chân bạch đầu giai lão a ~ ~ Hoàn chính văn