Hoa Đô Thú Y
Chương 87 : Cây mọc thành rừng, gió vẫn quật ngã
Có lẽ do nguyên nhân vội vàng điều tra phá án cho nên trong mấy ngày tiếp theo Lâm Thanh Huyên không đến phòng khám thú cưng nữa. Kể cả nữ cảnh sát Nhiêu Xảo xinh đẹp thì cứ như âm hồn bất tán, ngày nào cũng đến líu ríu với Chu Hiểu Xuyên, làm hắn đang bận sứt đầu mẻ trán, đau khổ không ngớt cũng không có thời gian đến đây. Điều này giúp Chu Hiểu Xuyên có được một khoảng thời gian thảnh thơi. Sau khi hoàn tất công việc bận rộn của một ngày, Chu Hiểu Xuyên lại về nhà như bao ngày khác. Vừa bước vào cửa, Sa Tử đang ngồi trên vai hắn liền nhảy vọt xuống dưới đất. Sau vài cái nhảy, nó liền nhảy đến chỗ bộ máy vi tính second hand Chu Hiểu Xuyên mua được từ đống đồ của chợ đồ cũ, đem hai cái chân trước với những chiếc móng vuốt sắc nhọn đập lên bàn phím bành bạch, không nhịn được sự vội vàng, thúc dục nói:
- Nhanh nhanh mở máy lên nào. Khẩn trương lên, lề mề quá…
Chứng kiên cảnh tưởng này, Chu Hiểu Xuyên bật cười lớn, hắn chợt nghĩ tới câu chuyện cười ‘Ngồi bên kia mạng nói chuyện với bạn, chưa rõ là chó hay là người.’ Tình huống hiện tại có bảy tám phần giống câu chuyện đó, chỉ là Sa Tử không phải là chó mà là mèo mà thôi.
- Gấp gáp cái gì chứ? Bây giờ, ở bên Anh là rạng sáng, mới chỉ 4h sáng thôi. Mà theo thói quen của sư tỷ, sợ rằng giờ này tỷ ấy đang gặp Khương Tử Nha bàn chuyện tu tiên rồi. Hãy cứ ăn cơm chiều đi rồi tính sau.
Nói thì nói vậy, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn mở máy tính lên, đồng thời mở phần mềm chat ra cho Sa Tử. Quả nhiên, nick chat của Lý Vũ Hàm vẫn là màu xám tro, chứng tỏ nàng chưa Online. Lão rùa già ở phía sau, bò ra ánh sáng, duỗi cố lên, vẻ mặt chờ mong nói:
- Nấu cơm đi chủ nhân. Ta đói sắp chết đến nơi rồi đây…
Sa Tử quay lại, trừng mắt lên liếc nó một cái, nói với vẻ uy hiếp:
- Than cái gì mà than? Dòng họ rùa nhà ngươi, mười ngày nửa tháng không ăn cũng đâu có chết đói đâu. Hừ! Nếu ngươi còn dám ồn ào nữa, ta sẽ nói Chu Hiểu Xuyên đem ngươi nấu thành món canh rùa thập cẩm, cho ngươi về miền tây phương cực lạc luôn.
Lão Quy bị dọa tới mức thụt cổ vào trong mai, nhỏ giọng than thở một câu:
- Ai bảo chủ nhân làm đồ ăn ngon như vậy… Ta chỉ nhịn một ngày không ăn thì cảm thấy cả người không được tự nhiên, như thiếu xì ke vây…
Sau đó liền im lặng, không dám nói gì nữa, sợ rằng sau khi chọc giận Sa Tử, sẽ thật sự bị đem đi nấu canh. Nghe thấy lời nói của Lão Quy, Chu Hiểu Xuyên cười khổ: “Mày nói thế khác gì bảo tao nấu thuốc phiệc ho chúng mày ăn? Chứ không thì chúng mày nghiện kiểu gì?”
Dẫu cười khổ nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn có chút đắc ý tự hào. Dù sao trình độ nấu ăn của hắn cũng có kẻ thưởng thức, làm sao lại không đắc ý được chứ. (Biên: Cái này hợp với câu nấu chó nó ăn :3) Không quan tâm tới tranh cãi của Sa Tử và Lão Quy nữa, Chu Hiểu Xuyên đưa tay xoa đầu Tiểu Hắc nói:
- Tiểu Hắc, mày đói bụng rồi phải không? Tao sẽ đi nấu cơm ngay đây!
Tiểu Hắc vẫn nghe không hiểu được Chu Hiểu Xuyên nói, chỉ đem cái đầu đặt lên tay Chu Hiểu Xuyên, con mắt híp lại, cọ cọ nhẹ vào tay Chu Hiểu Xuyên, con mắt nhắm lim dim lại, đầy vẻ hưởng thụ. Từ sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại, tình hình sức khỏe bản thân luôn trong trạng thái suy yếu, cho dù Chu Hiểu Xuyên cố gắng tìm mọi cách nhưng cũng không thể làm cho nó khôi phục như ban đầu. Cuối cùng, không có cách nào khác, cho nên Chu Hiểu Xuyên phải thuận theo tự nhiên, hy vọng chờ đợi một ngày Tiểu Hắc sẽ khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh trước đây. Bất quá có một chuyện Chu Hiểu Xuyên không để ý đến đó là mặc dù thân thể Tiểu Hắc suy yếu, nhưng ánh mắt của nó sáng ngời, rất có thần, so với trước kia thì hơn rất nhiều. Trong khi đó thi ở tiểu khu Ngân Hạnh, Sa Tử đã trở thành lão đại, những con vật khác ở trước mặt nó có phần run rẩy, sợ hãi. Quả thực Sa Tử đã trở thành ác ôn vùng nông thôn. Bận rộn trong phòng bếp một lúc lâu, Chu Hiểu Xuyên bưng mâm thức ăn nóng hổi đi ra. Đúng lúc hắn vừa bưng mâm thức ăn đặt lên bàn thì tiếng gõ cửa vang lên. Lần này, Chu Hiểu Xuyên không thấy bất ngờ, dường như tập mãi thành thói quen, cười nói:
- Thật là càng ngày càng đúng giờ. Mình vừa mới nấu cơm xong, người ăn chực đã đến. Không biết mũi của bọn họ không phải là mũi chó không? Tại sao lại thính như vậy được nhỉ?
Lắc đầu cười khổ, Chu Hiểu Xuyên đặt mâm thức ăn xuống bàn, rồi hắn ra mở cửa. Đứng ở ngoài cửa, không phải ai khác mà chính là Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia.
- Tiểu Chu, chúng ta lại đến dây ăn chực đây!
Trương đại bá của thực là mặt dày mày dạn, thậm chí còn dày hơn cả Vạn Lý Trường thành. Lão nói chuyện mình đi ăn chực ra mà mặt không đỏ, chân không run, hoàn toàn bình thường, không có một tí gì gọi là ngượng ngùng. So với Trương Đại bá có kinh nghiệm ăn chực đầy mình, Trương Ngả Gia có vẻ gà hơn nhiều, có vẻ ngượng ngùng đối với chuyện ngày nào cũng lại nhà Chu Hiểu Xuyên ăn chực. Cho nên sắc mặt cô ta lúc này hơi đỏ lên, lập tức giơ cao cái túi xách trong tay nói:
- Tôi mua ít thức ăn, trong này có trứng vịt muối và thịt thỏ…
- Đến ăn là được rồi, việc gì phải mua đồ ăn?
Chu Hiểu Xuyên khách sáo vài câu, sau đó mời hai người vào phòng. Không ngờ rằng Trương đại bá lại gật đầu đồng tình với câu nói vừa rồi của Chu Hiểu Xuyên:
- Bác cũng đã nói đừng có mua thức ăn rồi. Nhưng mà da mặt của con bé này cũng quá mỏng, bảo rằng ít nhiều gì cũng phải mua chút thức ăn. Cậu nghĩ thử xem, mang thức ăn tới thì làm sao gọi là ăn chực được chứ?
Tí nữa thì Chu Hiểu Xuyên bị những lời này làm cho sặc chết, cười khổ nói:
- Ai à... Bác Trương, bác quả thực là có kinh nghiệm phong phú về lĩnh vực ăn chực học!
- Đương nhiên!
Lão Trương gật đầu, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo. Đứng một bên, Trương Ngả Gia nhịn cười, nói:
- Ông nội, chuyện này thì có gì hay ho mà đắc ý chứ?
- Ơ… Đúng là con gái lớn không để được trong nhà.
Bác Trương già thở dài than thở:
- Hai đứa mới quen nhau không bao lâu, tại sao cháu lại nói giúp cho hắn. Nếu hai đứa phát triển thêm tí nữa, vậy thì thân già này làm sao chịu được đây?
Trương Ngả Gia nhịn không được, tức giận thở phì phì nói:
- Ông nội, ông có tí tác phong nào của bề trên không vậy? Chuyên như vậy mà cũng nói được nữa, không sợ người ta chê cười sao?
Sau đó nàng lén liếc nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở nhẹ ra một hơi, trút hết muộn phiền. Nhưng thẳm sâu trong tâm hồn lại cảm thấy có chút thất vọng. Sau khi chia thức ăn cho Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy, Chu Hiểu Xuyên, Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm tối. Ăn được một miếng trứng vịt muối, Trương Ngả Gia đột nhiên nhớ đến một việc, vội nói:
- À đúng rồi, Chu Hiểu Xuyên này, vài hôm nữa là tới đợt thi lấy giấy phép của bác sĩ thú y rồi. Anh có tự tin không? Nếu không, tôi có thể giúp anh, mời mấy người về bổ túc trình độ cho anh để thi cho chắc ăn.
- Bổ túc kiến thức? Không cần đâu.
Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười, tin tưởng mười phần nói:
- Thi lấy giấy phép bác sĩ thú y, tôi có thừa tự tin để vượt qua!
Quả thực hắn có căn cứ để tự tin, không phải là vì hắn hiểu rõ về cuộc thi, mà bởi vì hắn có thể giao tiếp với động vật bằng thú ngữ. Đến lúc cần thiết, có thể dựa vào đó để không cho bọn động vật quấy rối, dễ dàng làm việc.
- Vậy thì quá tốt!
Trương Ngả Gia gật đầu nói:
- Hiện tại anh không có giấy phép làm việc. Nếu không có, sau này sẽ có nhiều chuyện rắc rối. Chẳng may có người mượn cớ này làm khó dễ cho anh, điều này thì lớn chẳng lớn, nhở cũng không nhỏ nhưng làm cho mình mệt mỏi.
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bây giờ, phòng khám của anh hình như kinh doanh rất tốt, vô cùng náo nhiệt. Tôi đọc trên mạng thấy mấy diễn đàn đều có người khen ngợi phòng khám của anh. Nhưng ‘Cây mọc thành rừng, gió vẫn quật ngã’. Tôi sợ rằng sẽ có người đỏ mắt với công việc của các anh, ở sau lưng đâm chọt, rồi ngáng chân giữa đường. Cho nên anh hãy thận trọng thì vẫn hơn.
- Uhm. Tôi biết rồi.
Ban đầu Chu Hiểu Xuyên sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu. Hắn cảm thấy những lời này của Trương Ngả Gia không phải là không có lý, rất có thể sẽ xảy ra: “Xem ra, sau này phải cẩn thận hơn mới đươc. Nếu không cẩn thận sẽ bị người ta phá rối, đến lúc phải giải quyết hậu quả thì rất phiền toái.”
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
12 chương
243 chương
681 chương
95 chương
71 chương
17 chương