Hoa Đô Thú Y
Chương 8 : Dọa dẫm vơ vét tài sản.
Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 8: Dọa dẫm vơ vét tài sản.
Dịch: tuanff10
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, thuần thục rửa sạch các nùng dịch và tiệt trùng miệng các vết thương, rồi để cho Lý Vũ Hàm xức thuốc nước cho nó. Trong lúc đó, nam tử không ngô kia tựa hồ đã có chút ngán ngẩm, hắn đứng dậy ra khỏi phòng khám, đi thẳng tới một quán trà đá, nơi có nhiều người đang ngồi đấy chém gió. Tuy rằng nam tử khôi ngô có trở lại quan sát tình huồng của Tiểu Hoa, nhưng đều không nán lại lâu, cũng chả có biểu hiện gì là đau buồn, chỉ lạnh lùng xác nhận Tiểu Hoa vẫn còn sống liền quay ra khỏi phòng khám đi tới quán trà đá, tiếp tục tươi cười chém gió tưng bừng.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua. Dưới bệnh tình tồi tệ, thể chất suy nhược, cuối cùng là do bị ốm qua lâu rồi, Tiểu Hoa bắt đầu run rẩy kịch liệt, khóe miệng chảy ra máu, suy sụp gục đầu xuống bàn dần dần ngừng run rẩy. Xác định Tiểu Hoa đã ngừng thở, Lý Vũ Hàm nhẹ nhàng vuốt hai mắt nó nhăm lại, ôn nhu thở dài:
- Tiểu Hoa đáng thương, cuối cùng cũng không thể qua khỏi. Hy vọng mày trên thiên đường sẽ không bị ốm đau, sống một sống khoái lạc…
Lời cầu nguyện của nàng còn chưa xong, nam tử khôi ngô đang chém gió đã sải bước vọt sang Phòng khám thú cưng, nhìn Tiểu Hoa nắm mắt bất động, lớn giọng chất vấn:
- Làm sao vây? Tiểu Hoa bị làm sao vậy?
Tuy những lời này thoạt có vẻ rất quan tâm đến Tiểu Hoa, bất quá trên mặt hắn chả không có chút quan tâm thương cảm và khẩn trương nào cả, ngược lại còn lộ ra vẻ hưng phấn. Chu Hiểu Xuyên nhận ra điểm này không khỏi sinh ra cảm giác nghi ngờ. Lý Vũ Hàm thì khác, nàng vẫn còn buồn về cái chết của Tiểu Hoa, không hề phát hiện ra điểm đó, nhẹ nhàng đi tới an ủi nam tử khôi ngô, sợ hắn thương tâm quá độ:
- Tiên sinh thật có lỗi, bệnh tình của Tiểu Hoa quá nghiêm trọng. Mặc dù chúng tôi đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng nó. Anh không cần quá mức thương tâm…
Không đợi nàng nói xong lời an ủi, đã bị nam tử khôi ngô phất tay nói:
- Được rồi, đừng nói linh tinh vớ vẩn nữa. Các người tính bồi thường tổn thất cho tôi thế nào đây?
Lý Vũ Hãm sừng sốt nói:
- Bồi…Bồi thường tổn thất?
Nam tử khôi ngô trừng mắt quát:
- Cô hỏi cái vớ vẩn gì vậy? Chó nhà tôi đã chết rồi, chẳng nhẽ không bồi thường tổn thất sao?
Bốn người vừa rồi cùng hắn uống trà đá cũng đi vào Phòng khám thú cưng, dùng ánh mắt xấu xa đánh giá Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển vài lượt mới hướng nam tử khôi ngô hỏi:
- Lâu Sinh, xảy ra chuyện gì vậy?
Nam tử khôi ngô chính là Lâu Sinh trong lời của bốn người kia. Vốn hắn đang chỉ tay vào Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hoàng liền chuyển hướng chỉ vào Tiểu Hoa, giọng hung dữ nói:
- Anh đến thật đúng lúc, anh thay em chủ trì công đạo với. Hai đứa lang băm này đã làm chết con chó nhà em rồi. Mọi người xem em có nên đòi bồi thường của bọn chúng không?
Bốn người này không thèm nghe người của phòng khám phân trần, lập tức ồn ào nói:
- Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Làm chết chó tất nhiên phải bồi thường tiền rồi!
- Bọn bác sĩ này dám làm chết chó của anh em tao sao? Hai tên lang băm thật to gan!
- Không dám nói gì sao? Hôm nay các người phải bồi thường nếu không đừng nghĩ mở cái Phòng khám thú cưng này lại nữa!
- Đền tiền đi! Còn thất thần ra đấy làm gì? Nhanh chóng mang tiền ra đên! Có tin bọn tao huy luôn cái phòng khám này không?
Thấy tình cảnh như vậy, cả ba người Lý Vũ Ham, Chu Hiểu Xuyên, Hoàng Hiểu Uyển lập tức minh bạch hết thảy. Bốn người kia và nam tử khôi ngô vốn là cùng một ruột cả. Có lẽ bọn chúng cố tình gây ra các vết thương, bệnh nan ý cho chó mèo rồi mang đến phòng khám để đe dọa ve vét tài sản. Nhìn vẻ hung hăng càn quấy của bọn chúng, Lý Vũ Hàm không khỏi nóng giận, nhưng không thể bộc phát được chỉ có thể nhịn mà thôi. Dù sao bên mình chỉ có một nam ba nữ một khi xung đột bên mình sẽ thất thế ngay. Nếu cửa hàng chỉ có một mình nàng thì nàng sẽ không phải úy kỵ nhiều như vậy, nhưng hiện tại ngoài nàng ra còn có Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nữa. Thân là chủ phòng khám cần phải phụ trách an toàn cho người làm, nên nàng đánh phải chọn phương pháp thỏa hiệp:
- Như vậy đi, phí trị liệu của Tiểu Hoa tôi sẽ không thu, các anh đi đi.
- Cho dù cô có muốn đòi phí trị liệu tôi cũng không cho đấy! Hừ! Lũ lang băm, làm chó của tôi chết lại còn muốn đòi phí tổn ư? Đây không phải là trò cười cho thiên hạ sao?
Lâu Sinh cười lạnh nói tiếp:
- Huống chi bây giờ chúng tôi không muốn đề cập đến phí trị liệu mà chỉ muốn để cập đến phí bồi thường thôi. Nếu các người còn dám nói linh tinh đừng trách anh em chúng tôi hủy cái hắc điếm này đi.
Hoàng Hiểu Uyển tức giận quá, móc điện thoại trong túi ra, làm bộ nói:
- Các người rõ ràng đang dọa dẫm vơ vét tài sản! Nếu không rời khỏi đây tôi sẽ báo cảnh sát!
- Dọa dẫm? Vơ vét tài sản? Em gái à, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói lung tung đâu. Các người rõ ràng làm chết con chó của tôi, mọi người ở đây đều nhìn thấy. Tôi chỉ muốn đòi bồi thường thôi, như vậy là sai trái sao? là dọa dẫm, vơ sét sao? Cho dù có gọi cảnh sát đến đây, chúng tôi vân đứng nguyên ở đây không đi dâu cả. Dẫu sao chúng tôi là người bị hại. Với lại vớ được một cảnh sát tốt tính giúp các ngươi thì sao chứ. Giúp được nhất thời chứ có giúp được cả đời không? Tôi không tin mỗi ngày chúng tôi đến đây phá thì cảnh sát cũng mỗi ngày đến đây giúp các người?
Lâu Sinh nói những lời này rõ ràng là uy hiếp trắng trợn. Có thể Lý Vũ Hàm không sợ nhưng dù sao phòng khám của nàng không có chân, không phải muốn chuyển đi đâu là chuyển được. Nếu bọn người Lâu Sinh này đến đây sinh sự mỗi ngày như lời nói thì phòng khám của nàng sẽ không cách nào mở cửa được nữa. Nàng ngăn cản Hoàng Hiểu Uyển đang muốn gọi điện thoại báo cảnh sát lại, cố nén lửa giận nói:
- Các người muốn bồi thường thế nào?
Lý Vũ Hàm có dấu hiệu thỏa hiếp, La Sinh liền nở nụ cười thỏa mãn:
- Chúng tôi cũng là những người biết đạo lý nên sẽ không khi dễ đàn bà con gái đâu. Như vậy đi, cô bỏ ra năm nghìn đồng thì coi như sự tình này cho qua. Từ nay về sau chúng tôi tuyệt đối không đến tìm các người gây phiền toái nữa.
Hoàng Hiểu Uyển thất kinh hô:
- Cái gi? Năm ngàn đồng? Sao các người không ăn cướp luôn đi?
Lý Vũ Hàm cũng nhíu mày:
- Năm ngàn đồng quả thật khá nhiều…
- Nhiều? Không nhiều chút nào đâu.
Lý Vũ Hàm còn chưa nói hết, Lâu Sinh đã cắt đứt không chút khách khí:
- Tiểu Hoa tuy không phải là loài chó nổi tiếng gì cả, nhưng tôi đã nuôi nó nhiều năm, có cảm tính rất lớn. Năm ngàn đồng này vừa bồi thường việc nó bị chết, đồng thời bồi thường luôn tinh thần của tôi nữa. Tinh thần là một thứ vô giá, muốn các gười bỏ ra năm ngàn đông mà vẫn còn chê tôi lấy đắt sao? Các người nên nói năng cẩn thận không thì tôi sẽ thu phí bồi thường lên một vạn đó.
- Anh…
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển bị lời nói này làm cho tức giận vô cùng. Ngay lúc các nàng muốn lý luận với Lâu Sinh thì một thanh niên đứng sau Lâu Sinh ngậm thuốc lá đột nhiên mắng:
- Cho bọn mày bồi thường tiền là tốt rồi, bọn mày còn muốn gì nữa? Chẳng nhẽ tưởng bọn tao không dám phá cái hắc điếm này sao?
Chợt hắn cầm lấy cái ghế đập thẳng xuống chiếc bàn trà có mặt bàn làm bằng thủy tinh. Choang một tiếng, chiếc bàn bị hỏng hơn phân nửa, thủy tinh rơi lả tả xuống đất. Biến cố thình lình này làm hai người Lý Vũ Hàm và Chu Hiểu Xuyên giật mình, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, đồng thời đám chó mèo, chim chóc bị dọa cho sợ kêu tùm lum làm ồn ảo cả một góc chợ.
Dưới tình huống như thế, chỉ còn một người vẫn còn giữ được bình tĩnh đó là Chu Hiểu Xuyên. Từ sau khi phát hiện ý đồ dọa dẫm của năm người kia, Chu Hiểu Xuyên đã bắt đầu suy nghĩ đối sách, dẫu sao đối phương có những năm người cường tráng, bằng vào sức của một mình hắn muốn đánh bại trừ phi cần mười người như hắn nữa hoặc là hắn là một siêu nhân mặc đồ lót ở ngoài mà hay được chiếu trên ti vi. Đáng tiếc là cho dù Chu Hiểu Xuyên có lấy quần lót ra mặc bên ngoài cũng chả biến thành siêu nhân được. Huống chi bên cạnh hắn còn có hai người Hoàn Hiểu Uyển và Lý Vũ Hàm nữa chứ, một khi phát sinh xung đọi thì bên mình cũng không chiếm được chỗ tố nào, ngược lại hai nữ nhân kia sẽ ăn đủ thiệt thòi. Bất quá Chu Hiểu Xuyên cũng không cam lòng để Lý Vũ Hàm bị năm người Lâu Sinh dọa dẫm, bởi hắn biết rõ năm người kia là một chó chết, chỉ cần dọa thành công một lần, sẽ khó tránh khỏi lần thứ hai, thứ ba, thậm chí là lần thứ n…
‘Làm sao có thể đuỏi bọn họ đi được đây?’ Ngay lúc đang suy nghĩ đối sách vứoi bọn chúng thì tên thanh niên ngậm thuốc lá đập vỡ cái bàn trà làm nhốn nháo cả góc chợ lên. Nó như một phát súng bắn lên, bắt hắn phải nhanh chóng tìm được đối sách đối phó vì lúc này bắt đầu căng rồi! Chu Hiểu Xuyên vội vàng khắp xung quanh tìm đối sách, cuối cùng phát hiện ra một thức đang xù long lên, đôi mắt màu ngọc bích trừng lên, miệng nhe răng, không ngừng kêu ‘Ghừ ghừ’ uy hiếp. Nó chính là Sa Tử. Thừa dịp ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi chiếc bàn trà bị đập, Chu Hiểu Xuyên chạy đến bên cạnh tu kính, đưa tay ôm lấy Sa Tử.
Vô ý để Chu Hiểu Xuyên sàm sỡ, Sa Tử liều mạng giãy dụa, đông thời kêu meo meo liên tục. Tiếng mèo kêu này lọt vào lỗ tai Chu Hiểu Xuyên được dịch trở thành:
- Buông ta ra con người. Ta phải bảo vệ chủ nhân! Ta muốn chỉnh sửa nhan sắc cho năm tên ngu ngốc kia...
Chu Hiểu Xuyên bịt miệng Sa Tử cho nó khỏi la nữa, nhỏ giọng nói:
- Mày chỉ là một con mèo thôi, làm sao có thể đấu được năm người đó chứ? Muốn bảo vệ chủ nhân mày, đuổi năm tên ngu ngốc kia đi cần phải nghe lời tao!
Sa Tử đình chỉ phản kháng hành động sàm sỡ của hắn, nhỏ giọng nói:
- Con người, ngươi có biện pháp sao?
- Đương nhiên có.
Chu Hiểu Xuyên nói nhỏ vào tai nó, nhanh chóng truyền đạt kế sách đối địch của mình. Trong khi nghe kế hoạch, đôi mắt màu ngọc bích của Sat Tử không ngừng chớp chớp, đầu tiên có vẻ mờ mịt sau đó bắt đầu tỉnh ngộ gật gật đầu, cuối cùng tràn ngập vẻ hưng phấn.
- Con người, kế sách của ngươi không tồi. Bất quá người nghĩ nó có thể thành công sao?
Sau khi nghe xong kế hoạch, Sa Tử nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt có chút do dự. Chu Hiểu Xuyên tràn đầy tư tin nói:
- Chỉ cần mày làm tốt những cái tao bảo thì nhất định sẽ thành công! Chúng ta dù yếu hơn, nhưng dùng số lượng lại đủ sức dìm chết bọn họ.
Sa Tử cảm giác bị khinh thường, khịt khịt mũi lầm bầm đầy bất mãn:
- Nữ vương Sa tử ta là đại tỷ đầu đàn ở cái chợ này làm sao không thể hoàn thành cái việc cỏn con này chứ! Con người, thay ta bảo vệ chủ nhân cho tốt, ta đi làm việc đó nhanh thôi. Nhớ kỹ, không được để chủ nhân ta bị bất cứ tổn thương nào, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Dứt lời, nó nhanh chân nhảy xuống khỏi tay Chu Hiểu Xuyên, chạy nhanh như ma đuổi, chớp mắt đã biến mất khỏi phòng khám…
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
12 chương
243 chương
681 chương
95 chương
71 chương
17 chương