Cơ thể của Nhậm Diệc cứng đờ, não bộ vang lên một tiếng oanh tạc, như thể có một quả bom đã tước đi mọi thứ xung quanh anh, đột nhiên chẳng còn gì cả. Ánh mắt của Kỳ Kiêu hết quay qua rồi quay lại khuôn mặt của hai người họ, lập tức hiểu ra. Nhớ lại cảnh hai lần gặp tiến sĩ Cung này, rồi vụ Nhậm Diệc đề cập tới "xem mắt" lúc trước, lẽ ra cậu ta phải đoán được từ lâu rồi mới phải. Kỳ Kiêu cười tự giễu. Nhậm Diệc giữ thể diện cho cậu ta, thế mà cậu ta lại vứt ra ngoài, thật sự quá xấu hổ. Tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt làm tim phổi của Cung Ứng Huyền chỉ chực nổ tung. Hắn chưa từng cảm thấy tức giận như vậy trước đây. Hắn đã cảm nhận được sự căm hận khi bị lừa dối, phản bội, cướp đoạt, còn có nỗi đau khi một người mình tuyệt đối không thể nhường cho bất cứ ai đã bị vấy bẩn. Cung Ứng Huyền quăng mạnh thứ trên tay xuống đất, vẻ mặt hắn cứng ngắc mà vặn vẹo, trợn mắt nhìn Kỳ Kiêu. Ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo, hắn nghiến răng, phun ra một chữ: "Cút." Kỳ Kiêu bị khí thế hung ác của Cung Ứng Huyền dọa sợ. Sống lưng cậu ta lạnh toát, chẳng khác nào một con chó sói lỡ cướp thức ăn của một con hổ dữ, lòng cậu ta tràn đầy sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước. "Tôi không muốn chạm vào cậu." Cung Ứng Huyền dữ tợn gằn giọng, "Cút!" Kỳ Kiêu bị dọa sợ đến mức bả vai run lên, xoay người chạy. Trong hành lang trống trải, chỉ có hai người im lặng đối mặt nhau, không khí giá lạnh dường như cũng ngưng đọng cùng khoảnh khắc đau lòng này. Lòng Nhậm Diệc rối bời. Đối mặt với hiểm nguy mà không hoảng loạn là phẩm chất cơ bản dày được dày công tu dưỡng của một chỉ huy phòng cháy chữa cháy. Nhậm Diệc đã chứng minh tính chuyên nghiệp của mình vô số lần trong sự nghiệp, duy chỉ khi gặp phải chuyện liên quan đến Cung Ứng Huyền, anh mới nhiều lần loạn trí. Lúc này, Nhậm Diệc thậm chí không dám nhìn Cung Ứng Huyền. Anh sợ phải nhìn thấy sự căm ghét trên khuôn mặt mà mình hết mực yêu thương. Chỉ có một điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí anh, đó là Cung Ứng Huyền đã biết rồi. Cung Ứng Huyền biết anh là một người "ghê tởm", "biến thái". Cung Ứng Huyền từng bước đi tới trước mắt Nhậm Diệc, lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu nhìn tôi." Nhậm Diệc nhắm mắt lại, lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đang ẩn chứa gió bão của Cung Ứng Huyền, anh không chịu nổi mà run rẩy, nhìn đi chỗ khác. "Anh là..." Ba chữ kia khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy khó mà mở miệng. Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói "Đúng vậy." Anh không muốn Cung Ứng Huyền biết, nhưng sẽ không phủ nhận. Nếu anh phủ nhận, đó chính là gián tiếp thừa nhận rằng tính hướng là nguồn cơn của tội lỗi. Anh không cảm thấy bản thân có tội, chỉ là đã thích một người không nên thích. Cung Ứng Huyền siết chặt nắm đấm, khó nhọc hỏi một câu: "Kỳ Kiêu là bạn trai của anh." Cuối cùng hắn cũng hiểu bầu không khí khác thường giữa Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu là như thế nào, mọi thứ đều đã có lời giải thích đáng. Ngay khi hắn vui mừng vì mình là "bạn thân nhất" của Nhậm Diệc, giữa Kỳ Kiêu và Nhậm Diệc lại là một mối quan hệ còn gắn bó và quan trọng hơn. Họ ôm nhau, hôn nhau, họ nói những lời mà chỉ những người yêu nhau mới có thể nói. Ở nơi hắn không thể nhìn thấy, họ sẽ làm nhiều chuyện thân mật hơn, nói những lời âu yếm hơn. Kỳ Kiêu có được Nhậm Diệc, cậu ta được nắm giữ nhiều hơn, lâu hơn, cũng trọn vẹn hơn hẳn. Vừa nghĩ tới chuyện một người khác trên thế giới có thể tùy ý chạm vào cơ thể của Nhậm Diệc, có thể hôn lên môi Nhậm Diệc, có thể sớm chiều ở chung với Nhậm Diệc, cười cười nói nói, Cung Ứng Huyền đã hận đến mức muốn giết người. Đến lúc này, thấy người khác làm những gì hắn muốn làm với Nhậm Diệc, cuối cùng hắn mới hiểu được trong lòng hắn thì anh có ý nghĩa gì. Những niềm vui, những ham muốn, rồi những sự thôi thúc kia cũng đều có lời giải thích hợp lý. Không phải hắn hờ hững ngây ngô, chỉ là do những gì đã trải qua thời thơ ấu, hắn luôn bài xích cộng đồng này. Cho nên - có cũng được mà không có cũng chẳng sao - hắn đã luôn bác bỏ khả năng này khỏi mục lựa chọn. Nhưng giờ hắn đã quá ư là rõ ràng, khát vọng của hắn đối với Nhậm Diệc là theo bản năng tính dục. Hắn không chỉ coi Nhậm Diệc như một người bạn, hắn muốn có được, muốn chiếm dụng mọi thứ thuộc về người này. Song tới lúc hiểu ra rồi, hắn lại phát hiện sự thật rằng Nhậm Diệc hoàn toàn không thuộc về mình! Nhậm Diệc mở miệng, lại không thể thốt lên lời. Anh không dám trả lời câu hỏi này. Nếu anh nói không, Cung Ứng Huyền sẽ nghĩ như thế nào? Bản thân những người đồng tính luyến ái đã vô cùng khó ưa trong mắt Cung Ứng Huyền. Nếu nói họ chỉ có quan hệ thể xác, xét sự đơn thuần và sạch sẽ của Cung Ứng Huyền, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn nữa sao? Đôi mắt lạnh lùng, hung dữ, phẫn hận kia của Cung Ứng Huyền sắc sảo như một thanh kiếm, đâm vào tim anh. Anh sợ phải chịu đựng thêm nhiều nữa, ước gì những gì đang xảy ra bây giờ chỉ là một cơn ác mộng, thế thì ít nhất anh có thể tự lừa mình dối người, lấy thân phận bạn bè tiếp tục ở bên Cung Ứng Huyền. "Có phải vậy không!" Cung Ứng Huyền sẵng giọng quát. Hắn đã mong Nhậm Diệc phủ nhận, dù hắn đã nhìn thấy tận mắt, hắn vẫn muốn Nhậm Diệc phủ nhận. Nếu Nhậm Diệc phủ nhận, hắn... hắn có thể sẽ... Nhưng sự im lặng của Nhậm Diệc, ở trong cái nhìn của hắn, chính là ngầm thừa nhận. Cung Ứng Huyền hung dữ túm lấy cổ áo của Nhậm Diệc, thân hình cao lớn như một ngọn núi che khuất đỉnh đầu anh, hắn khàn giọng: "Còn tôi thì sao? Anh là gay, anh có bạn trai, còn tôi thì sao? Anh giấu tôi lâu như vậy, anh coi tôi là cái gì? " Nhậm Diệc né tránh đôi mắt của Cung Ứng Huyền, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, anh thấp giọng nói: "Tôi... gạt cậu, đó là vì cậu, cậu sẽ không chấp nhận. Nhưng tôi không hề có ý nghĩ nào không tôn trọng cậu, chỉ coi cậu như một người bạn mà thôi." Anh nói xong lời cuối, âm cuối đã run kịch liệt, cố nén cảm giác chỉ chực khóc. Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, Nhậm Diệc còn phải gắng gượng nói không thích người mình thích. Anh chưa từng biết nói dối chẳng khác nào phản bội chính mình. Anh đã dùng bản năng phản bội lý trí, tự đâm mình một dao. Lưỡi dao nhuốm máu. Cung Ứng Huyền sững sờ nhìn khuôn mặt tái mét của Nhậm Diệc. Sau khi não hắn hoàn toàn tiêu hóa và mổ xẻ đoạn văn này, đôi mắt hắn trở nên đỏ hoe. Tay siết chặt cổ áo kia, bởi dùng lực quá mạnh mà phát ra tiếng răng rắc, như thể cổ Nhậm Diệc đang nằm gọn trong tay mình. Hắn dữ dằn nói: "Anh chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào với tôi?" "..." "Khi anh đến nhà tôi, ăn cùng tôi, khi ở dưới đống đổ nát, rồi lúc nằm viện, mấy tháng nay rồi, anh chỉ oàn giấu giếm tính hướng của mình để tiếp xúc với tôi. Anh chưa từng có - bất - kỳ - suy - nghĩ - nào - với - tôi?!" Đôi môi của Nhậm Diệc run rẩy, anh cảm thấy mình như đang bị hành quyết. Ánh mắt và lời nói Cung Ứng Huyền thốt lên, như đang hiện hữu trong một án phạt tùng xẻo thời cổ Bàn tay to của Cung Ứng Huyền bóp chặt hàm Nhậm Diệc, buộc anh phải ngẩng mặt lên, đối mặt với chính mình, hắn ra lệnh: "Nhìn vào mắt tôi, nói." Nhậm Diệc cuối cùng cũng bị buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt của Cung Ứng Huyền. Cặp mắt sâu sắc và xinh đẹp đó, đã từng mang theo bao niềm vui, sự quan tâm, sự tin tưởng và dịu dàng vì anh. Bây giờ tất cả đã tan biến rồi, điều anh lo sợ nhất đã xảy ra. Sau khi Cung Ứng Huyền biết sự thật, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng, hung ác và phẫn nộ. Nhậm Diệc chịu đựng nỗi buồn ngôn nguôi, hy vọng còn có thể vãn hồi được một chút. Chỉ cần Cung Ứng Huyền không nhìn anh như thế này, anh sẵn sàng phản bội mình, nguyện ý đánh đổi tất cả chỉ để thỏa hiệp. Vì vậy, anh dùng sự bình tĩnh còn sót lại, đeo lên lớp da chỉ chực nứt nẻ, khăng khăng nói: "Không. Ứng Huyền, tôi biết cảnh ngộ khi cậu còn là một thiếu niên. Tôi hiểu, nhưng tôi không phải loại người cậu nghĩ. Tôi sẽ không quấy rối người khác, cũng không phạm tội, càng không... Tôi không muốn cậu có thành kiến ​​với tôi và khiến cậu khó chịu. Đó là lý do tôi giữ bí mật với cậu, chỉ đơn thuần coi cậu như một người bạn. Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ nào... không nên có." Sau khi Nhậm Diệc nói xong những lời này này, anh cảm thấy tim mình bị khoét ra một góc. Tình yêu vốn là một chuyện rất tốt đẹp, anh lại biến "thích" thành một điều xấu xa, khiến mình chẳng dám mở lời. Nhưng anh đâu có lựa chọn nào khác. Hôm nay, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi. Anh sẽ không còn tưởng tượng kết quả giữa với mình và Cung Ứng Huyền nữa. Bởi ít nhất, anh vẫn muốn bảo vệ Cung Ứng Huyền và kỷ niệm của hai người. Anh muốn chứng minh trên thế giới này vẫn có thứ tình cảm hoàn mỹ ấy, tuyệt đối không tái hiện trải nghiệm "ghê tởm" của Cung Ứng Huyền. Nhưng những lời này chỉ khiến Cung Ứng Huyền càng thêm tức tối và căm hận đến mức không thể dung tha. Hắn thậm chí còn nảy sinh một sự thôi thúc muốn dỡ Nhậm Diệc ra, rồi nuốt vào bụng. Bằng cách đó, người này sẽ không còn nói những lời hắn không muốn nghe, làm chuyện hắn không muốn thấy, nói với hắn mọi chuyện xảy ra giữa họ trước đây chẳng là gì, không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Hắn dựa sát vào tai Nhậm Diệc, nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ tôi là đồ ngu à?" Nhậm Diệc đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy. "Tôi có thể không quá hiểu xã giao giữa người với người, nhưng tôi không ngu ngốc." Giọng nói của Cung Ứng Huyền không thể che giấu sự bất bình khi bị lừa dối và phản bội. "Anh vẫn luôn có bạn trai, vậy lúc gọi tôi là "lão Cung" anh đang nghĩ gì, lúc anh nằm chung một giường với tôi thì sao? Lúc cậu ta không có ở đây, tôi chính là trò tiêu khiển của anh, phải không? Coi tôi như một thằng ngu bị anh đùa bỡn, anh đắc ý lắm sao?" Nhậm Diệc trố mắt như chực nứt: "Không phải! Không phải!" Anh chỉ cảm thấy mình có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Trong mắt của Cung Ứng Huyền, làm sao anh lại có thể trở thành một người như vậy! "Anh cũng làm tôi cảm thấy ghê tởm." Cung Ứng Huyền thốt ra những lời khó nghe nhất, cay nghiệt nhất bên tai Nhậm Diệc. Bảo hắn không biết lựa lời hay độc miệng cũng được, lúc này, bản năng sinh tồn khiến hắn chỉ muốn làm mọi thứ để ngăn chặn nỗi đau như một con dao khoét vào tim ấy. Hắn ghét Nhậm Diệc, hắn ghét một Nhậm Diệc thuộc về người khác. Hắn hận Nhậm Diệc vì đã khiến một người đường đường là cảnh sát như hắn, thế mà lại sinh ra một thôi thúc muốn nhốt người lại, biến người đó thành của riêng mình. Trong mắt Nhậm Diệc không có chút ánh sáng nào, cả người như bị rút sạch linh hồn. Câu nói này chẳng khác nào đẩy anh xuống địa ngục. Cung Ứng Huyền thấy anh ghê tởm. Người anh thích nhất, cảm thấy anh ghê tởm. Cung Ứng Huyền thả tay ra. Nếu hắn còn ở lại đây, dù chỉ cần nhìn thấy Nhậm Diệc một lần nữa, hắn sợ rằng mình sẽ làm chuyện gì đó không thể vãn hồi. Vì thế, hắn quay đầu đi không ngoảnh lại, sống lưng ấy không ưỡn thẳng tắp như thường ngày nữa, hai bờ vai như bị gánh nặng ngàn cân đè lên. Nhậm Diệc giơ tay lên, che mắt lại, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn ra khỏi kẽ ngón tay. Thật ra anh đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, là anh tự mình đa tình, ngủ quên trên chiến thắng. Cung Ứng Huyền chỉ coi anh như một người bạn, nhưng anh lại được voi đòi tiên, chỉ biết đòi hỏi. Kết quả là, anh tự làm tự chịu không nói, còn làm tổn thương Cung Ứng Huyền. Anh đã khiến Cung Ứng Huyền mất đi người bạn quan trọng và duy nhất của mình, buộc hắn phải nhớ lại trải nghiệm khủng khiếp không thể chịu đựng được trước kia. Cung Ứng Huyền đã phải chịu đựng quá nhiều, nay anh còn khiến chuyện trở nên tồi tệ hơn. Anh làm tổn thương người mà mình chỉ một lòng muốn bảo vệ. Anh đúng là một thằng khốn kiếp, ích kỷ và vô dụng. Đột nhiên, bộ đàm trong túi của Nhậm Diệc phát ra tiếng xôn xao: "Đội trưởng Nhậm, có chuyện rồi, đến phòng giám sát nhanh lên!" Nhậm Diệc vất vả chống đỡ cơ thể mình, lau mặt, ấn xuống bộ đàm, trầm giọng nói, "Tới ngay."