Chuyển ngữ: Mạc Điềm Cre: On pic - -------------------------------- Đầu tiên Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu đi ăn cơm, xem phim chiếu rạp, đến tối mới gọi mấy người bạn đến, đi tới quán bar quen thuộc của bọn họ để tụ họp. Kỳ thực Nhậm Diệc rất thích uống rượu, mặc dù không nghiện nhưng lúc thường trong thời gian làm việc, bọn họ tuyệt đối không được phép uống rượu, hiếm khi được nghỉ nên đương nhiên phải thoải mái buông thả một phen. Chơi đến nửa đêm, một đám người mới từ từ giải tán, Nhậm Diệc uống không ít nhưng vẫn có thể đi đứng ổn định, Kỳ Kiêu lại lảo đảo lắc lư đeo bám trên người anh. Đi tới trước xe, Nhậm Diệc nhấc một tay lấy điện thoại ra: "Chờ chút nhé, anh gọi người lái xe hộ*." (Là một dạng dịch vụ thuê người lái xe cho mình đến vị trí chỉ định, có thể đặt qua App.) Kỳ Kiêu ôm cổ Nhậm Diệc, cậu ngẩng đầu, đôi môi nóng bỏng dán đến, nhẹ nhàng hôn Nhậm Diệc. Nhậm Diệc ôm eo của Kỳ Kiêu, nói qua loa: "Được rồi được rồi, chúng ta về nhà trước đã." Kỳ Kiêu dùng ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm Nhậm Diệc, thì thầm: "Anh, anh thật tốt, vô cùng tốt." "Ừ, anh biết." Nhậm Diệc cười nói, "Có chuyện gì với em à?" "Thật ra...em cực kỳ muốn nghiêm túc ở cùng anh." Kỳ Kiêu đã xỉn quắc cần câu, cậu nói: "Thế nhưng em cảm thấy mình bây giờ... chẳng là cái thá gì, vừa không nổi tiếng lại không có tiền, vậy nên... cũng không có tư cách nói chuyện yêu đương." Nhậm Diệc an ủi: "Em mới 23 tuổi, vội vàng để làm gì, em nhất định sẽ nổi tiếng." Anh đã đặt đơn trên ứng dụng, giờ chỉ cần đợi người lái xe hộ đến. "Hiện nay có những đứa trẻ chỉ mười mấy tuổi, khụ khụ, đã tiến vào giới giải trí." Kỳ Kiêu cọ cọ hai má vào mặt Nhậm Diệc, "Người ban nãy đến bắt chuyện với anh, chỉ mười tám mười chín tuổi thôi, anh... Có phải anh cũng sẽ bị những người đó cướp đi không?" "Chỉ toàn nói linh tinh." Nhậm Diệc bật cười, "Để anh đưa em về ngủ một giấc thật ngon nhé." "Anh...Tại sao anh cũng không tính chuyện yêu đương thế?" "Anh nào có thời gian đâu." Kỳ Kiêu cười khúc khích nhìn Nhậm Diệc: "Nếu không thì...chúng ta thử xem?" Nhậm Diệc xoa xoa tóc của Kỳ Kiêu, nhẹ giọng nói: "Chờ em tỉnh rượu rồi nói tiếp." Không phải anh không muốn yêu đương, nhưng anh biết anh và Kỳ Kiêu khác biệt quá lớn, từ bối cảnh cho đến cách suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề, e rằng chuyện tình cảm khó mà nói được. Kỳ Kiêu ôm eo dựa vào người Nhậm Diệc, mặt cũng vùi vào lồng ngực của anh, chậm rãi cọ cọ, cứ như một bé mèo ngoan đang quấn người. Một lát sau, người lái xe hộ đã tới, Nhậm Diệc dìu Kỳ Kiêu lên xe mới phát hiện cậu đã ngủ thiếp đi. Anh đành bảo người lái xe hộ lái về nhà của Kỳ Kiêu. - ---- Lúc trời mới tờ mờ sáng, Nhậm Diệc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh mơ mơ màng màng với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, đưa lên tai, dùng giọng nói khàn khàn "A lô" một tiếng. Người ở đầu bên kia của điện thoại khựng lại: "Sao giờ này rồi mà anh còn ngủ?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cung Ứng Huyền như một chai nước lạnh đổ trên mặt Nhậm Diệc, lập tức khiến anh tỉnh táo hơn chút, anh cố ép hai mắt mở ra: "Mấy, mấy giờ rồi?" Hỏi xong thì anh tự mình nhìn màn hình điện thoại một cái, gần 9 giờ. "Anh uống rượu." Âm thanh của Cung Ứng Huyền rõ ràng có chút không vui. "À, tối hôm qua cùng bạn bè uống đến khuya." Nhậm Diệc bò dậy, "Đã lâu lắm rồi tôi không uống trễ đến vậy... Sao thế?" "Quên đi." Cung Ứng Huyền dứt khoát dập máy. Nhậm Diệc nghe tiếng báo bận từ đầu bên kia điện thoại, giơ ngác hồi lâu. Chờ anh thật vất vả lấy lại tinh thần, mới nhớ ra hôm qua hai người đã hẹn nhau cùng đến tiểu khu Vạn Nguyên một lần nữa. Phong tỏa hiện trường hỏa hoạn không thể để quá lâu do sẽ ảnh hưởng sinh hoạt thường ngày của người dân, nơi này và quán bar không giống nhau, vì thế thời gian của bọn họ có hạn. Tối qua anh thực sự uống quá nhiều nên đã quên mất. Nhậm Diệc đập đập đầu mình, bò dậy từ trên ghế sô pha, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Tối hôm qua anh qua đêm ở nhà Kỳ Kiêu, sau khi anh đặt Kỳ Kiêu lên giường, mệt đến chẳng muốn động đậy, trực tiếp ngã lên giường ngủ luôn, vừa tỉnh dậy, eo mỏi lưng đau đầu choáng váng muốn ói là những dư chứng sau say rượu điển hình. Chờ anh tắm rửa xong đi ra, Kỳ Kiêu còn đang khò khò ngủ say. Anh lục tủ quần áo, lấy ra một bộ quần bò áo phông tương đối giản dị từ trong đống trang phục hợp mốt của Kỳ Kiêu. Anh không cao hơn Kỳ Kiêu nhiều lắm, số đo vẫn tạm ổn. Thay quần áo xong, Nhậm Diệc để lại một tờ giấy cho Kỳ Kiêu nói rằng mình có việc phải đi trước, sau đó cầm chìa khóa rồi ra khỏi cửa. Thời gian này đang là giờ đi làm cao điểm, Nhậm Diệc bị kẹt ở đường vành đai ba, anh bực bội nhìn hàng xe xếp dài không thấy điểm cuối, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cung Ứng Huyền: Hơi tắc đường, một lúc nữa tôi mới đến được. Trên đường đi Nhậm Diệc nhận được cuộc gọi của Trương Văn, báo cho anh kết quả kiểm tra đo lường mẫu vật từ phòng thí nghiệm, quả thực là xăng, Nhậm Diệc bảo Trương Văn qua đó một chuyến nữa, bọn họ cần tìm thêm manh mối ở hiện trường có thể giúp bọn họ tìm được hung thủ. Hành trình ngắn ngủi 10km, nhưng Nhậm Diệc phải lái xe hơn 40 phút. Anh thấy xe của Cung Ứng Huyền ở ngoài cổng của tiểu khu Vạn Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn còn ở đây. Nhậm Diệc vừa lên lầu đã thấy Cung Ứng Huyền và mấy cảnh sát đều ở hiện trường. Lúc Cung Ứng Huyền nhìn thấy anh, hắn tùy ý nhìn lướt qua rồi quay mặt đi, trên khuôn mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp ẩn giấu rất nhiều tâm tình. Nhậm Diệc đi tới: "Bên phòng thí nghiệm điều tra hỏa hoạn đã xác nhận cửa ra vào của căn số 2209 từng có xăng làm chất dẫn cháy, vụ án này là phóng hỏa." "Ừ, đã biết." Cung Ứng Huyền nói. "Phỏng đoán người phóng hỏa chính là hàng xóm của hộ này." Nhậm Diệc nhìn xung quanh một vòng, "Tổng cộng có mười hai căn hộ, căn 2210 cũng có người chết, mấy căn khác thì nhẹ hơn, chỉ bị thương nặng, không biết có phải người phóng hỏa cũng đã tự lãnh lấy quả báo hay không?" Cung Ứng Huyền không trả lời, chỉ chuyên tâm điều tra trong căn hộ 2209. Nhậm Diệc theo sau hắn, tiếp tục nói: "Có khả năng người phóng hỏa chỉ muốn báo thù người trong căn 2209 một chút, nhưng không ngờ sẽ tạo thành hỏa hoạn lớn như thế đi." Cung Ứng Huyền vẫn không nói lời nào. Nhậm Diệc đành chịu, bước lên chắn trước mặt Cung Ứng Huyền, ép Cung Ứng Huyền không thể không nhìn anh. "Làm gì thế tiến sĩ Cung, cậu đang giận tôi à?" Nhậm Diệc khó hiểu nhìn Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Tôi không rảnh mà giận anh." "Không phải là tôi chỉ tới trễ một lúc thôi sao, hiếm khi tôi được nghỉ, uống chút rượu phóng túng một tí cũng là chuyện thường tình thôi mà." Nhậm Diệc trêu ghẹo nói, "Cậu không đến nỗi thế chứ." Cung Ứng Huyền vòng qua anh, đi về phía phòng bếp của căn 2209 lục tìm thứ gì đó. "Cái cậu này... Mà cậu đang tìm gì thế?" "Máy pha cà phê." "Gì cơ?" Cung Ứng Huyền cẩn thận tìm kiếm trong phòng bếp đã bị cháy đến biến đổi hoàn toàn một lần, nhíu mày suy tư trong chốc lát, lại đi về phía phòng tắm, tiếp tục tìm tòi. "Bây giờ lại tìm cái gì vậy?" "Bàn chải đánh răng chạy bằng điện." Nhậm Diệc càng thêm khó hiểu: "Rốt cuộc cậu định làm gì?" "Thay vì nói lời vô ích, không bằng cùng tìm với tôi đi." Nhậm Diệc đành phải cùng Cung Ứng Huyền tìm đồ, nhưng chỉ tìm được nửa đoạn cán bàn chải đánh răng bằng nhựa ở phía dưới tủ nhà tắm đã bị cháy sập. Cung Ứng Huyền cầm cán bàn chải đánh răng bỏ vào trong túi vật chứng. Nhậm Diệc hơi bực: "Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế, tốt xấu cũng phải nói một tiếng chứ, lúc trợ giúp cậu tôi luôn nói tất cả những gì mình biết đấy thôi." Cuối cùng Cung Ứng Huyền cũng chịu nhìn thẳng về phía Nhậm Diệc, mặt không chút thay đổi mà nói: "Trong đống rác bị đốt cháy ngoài cửa ra vào kia, tôi đã phát hiện ra một ít rác thải sinh hoạt có khả năng không thuộc về người trong nhà này." "Ví dụ như?" "Tôi quan sát thấy mức sống của người trong nhà này không cao, trong nhà không có thiết bị điện mới đáng giá nào, ngay cả máy giặt cũng là kiểu cũ." Cung Ứng Huyền nâng túi trong tay lên, "Thế nhưng trong đống rác thải lại có bã cà phê, loại đồ để thay đổi đầu của bàn chải đánh răng chạy bằng điện." Mắt Nhậm Diệc sáng lên: "Quào, cậu quan sát tỉ mỉ thật đấy, vậy nên đống rác thải ngoài cửa ra vào kia không phải là của người trong nhà này hả?" "Một phần thôi. Đồng nghiệp của tôi đã đi hỏi một vài hàng xóm, xác thực lời Bành Phi đã nói, quả thật người trong nhà này thường hay vứt rác ở cửa ra vào, về sau có lẽ là cố tình muốn đối phó với hàng xóm, luôn tích góp mấy ngày trời, thậm chí một hai tuần mới vứt." "Vậy tại sao ở cửa lại có rác không thuộc về nhà bọn họ?" "Cái này chỉ có thể hỏi hung thủ." Nhậm Diệc suy nghĩ một chút: "Dưới lầu hẳn là có camera giám sát, có manh mối gì không?" "Mới cầm về phân cục, đồng nghiệp đang xem." Cung Ứng Huyền nói, "Anh có thể căn cứ vào hiện trường, vẽ cho tôi một bức bản đồ hướng lan tràn của thế lửa không, không phải trong phòng này mà là của cả tầng lầu, biết đâu phương hướng ngọn lửa lan ra có thể nói lên một vài vấn đề." "Được thôi." Cung Ứng Huyền lấy iPad ra, chuyển đến bản vẽ mặt phẳng của tòa nhà này rồi đưa cho Nhậm Diệc. Nhậm Diệc nhận lấy, trở lại trong hành lang một lần nữa, dựa vào các loại vết tích đốt cháy còn lưu lại -- vệt cháy loang lổ trên mặt đất, hình dáng và vị trí khói hun trên vách tường, trần nhà rơi xuống, v..v -- bằng chứng lặng lẽ của một hiện trường sau hỏa hoạn để vẽ ra thứ tự và phương hưỡng lan tràn của thế lửa. Đúng lúc Trương Văn cũng đến, cùng anh đồng thời kiểm tra lại. Sau khi vẽ xong, ba người nhìn chằm chằm bản đồ, đều im lặng. "Kỳ lạ..." Nhậm Diệc nhìn về phía cửa sổ cuối hành lang, "Căn 2209 ở phía Tây, cùng một nơi với ngọn lửa, đáng ra thế lửa phải hướng về cửa sổ thông gió phía Tây đầu tiên chứ, sao lại lan ngược về hướng phía Đông được, ngọn lửa ở phía Tây là cháy từ trên trần xuống cơ mà." "Làm thế nào anh xác định được lửa ở phía Tây là cháy từ trên trần xuống?" Nhậm Diệc nhặt lên một miếng thạch cao: "Rất đơn giản, nếu như sàn nhà ở phía Tây bốc cháy đầu tiên, vậy thì sau tường sẽ là trần nhà bị hun đen trước, chờ lúc trần nhà rơi xuống, mặt chạm đất sẽ là màu đen, đồng thời, nó sẽ rơi xuống trên những đồ vật đang bốc cháy khác. Thế nhưng miếng thạch cao này..." Anh lật miếng thạch cao bị cháy đen lên, mặt sau của nó lại là màu trắng như tuyết, "Không những mặt chạm đất không có dấu vết bị khói hun, mà phía dưới còn không bị vật gì thiêu cháy, như thế chứng tỏ rằng ngọn lửa cháy trên trần nhà, sau đó mới rơi xuống mặt đất khiến cho sàn nhà bốc cháy." "Sao lại như thế được?" Nhậm Diệc lắc đầu: "Bởi vì hai phía đều cháy rất nghiêm trọng, hơn nữa lúc tôi đến cứu viện cũng chỉ hành động ở phía Đông, mà phía Tây do là điểm nổi lửa, thế lửa quá lớn khiến tôi không qua được, ấn tượng ban đầu khiến tôi cho rằng phía Tây mới là nơi cháy trước, cái cửa sổ đang mở kia cũng đã chứng minh điều này. Thế nhưng sau khi kiểm tra tất cả bằng chứng, sự thật lại trái ngược hoàn toàn." "Tại sao lại tạo thành tình huống như vậy?" "Ngày hôm qua chỉ chú ý quan sát căn 2209, không nhìn kỹ hành lang." Nhậm Diệc hơi chán nản nói, "Sơ suất rồi. Một trong số các khả năng mà tôi có thể nghĩ tới, đó là cửa sổ phía Tây lúc ấy đã bị đóng chặt, như thế ngọn lửa sẽ lan về hướng cửa sổ của hành lang phía Đông." "Qua đó nhìn thử xem." Ba người đi tới trước cửa sổ ở phía Tây, cửa sổ sớm đã bị cháy sạch chỉ còn sót lại cái khung, thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất, nếu như phán đoán từ tình trạng bây giờ của khung cửa sổ thì có vẻ cửa sổ đã đóng, nhưng không loại trừ khả năng áp suất nhiệt độ đã đẩy nó vào. (Áp suất nhiệt độ chênh lệch trong và ngoài nhà sẽ làm cho gió bị hút từ nơi rộng rãi vào nơi hẹp dài, chênh lệch càng lớn thì lực gió bị hút càng mạnh sẽ làm cho cửa sổ bị đập đóng lại.) "Cửa sổ này chỉ được dùng để thông gió, thông thường trừ khi là mùa đông, cửa sổ trong hành lang đều sẽ mở." Cung Ứng Huyền suy tư nói, "Nếu như trong hành lang thường có rác thải hôi thối thì càng không có người đóng nó lại." Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Có người đóng nó lại, muốn cho ngọn lửa không lan về phía Tây?" Hai người đồng thời ngoảnh lại nhìn về phía xa xa cuối hành lang, trong sáu hộ gia đình ở phía Tây này, ai sẽ là tội phạm phóng hỏa? - -------------------------------------------