Hoa Đào Khuynh Quốc
Chương 7
Giống như lại qua thật lâu, Thượng Quan Vinh mới cố cười ha ha hai tiếng: “Mấy hôm nay quá bận rộn nên cũng quên hỏi Thừa Tướng, lúc trước ngài nói trên người Huyết Nguyệt Nữ Hoàng đều có dấu ấn, giờ Nhiếp Thanh Lan cũng đã tới, xin hỏi có dấu ấn đó hay không?
Là gì vậy?”
“Chưa nghiệm chứng.”
Lý Thừa Dục trả lời khiến hắn cười ha ha: “Thì ra là chúng ta đem một người không rõ thân phận lai lịch đặt lên ngôi vị, định để ở Hoàng Cung này giễu võ giương oai bao lâu? Không đúng, ngươi đã qua lại với nàng cũng được vài tháng chẳng lẽ không nhìn thấy ký hiệu trên người nàng?”
“Hầu gia, xin chú ý lời nói của ngài, ngài tốt xấu gì cũng là quý tộc Huyết
Nguyệt, nói phải chú ý chừng mực thể thống.”
Ánh mắt hoàng kim rét lạnh bắn ra bốn phía.
Thượng Quan Vinh quên mất bộ dạng say rượu: “Ách... Thế nào? Vừa mới bắt Hà Duy
Nhân giờ lại muốn khai đao với ta? Ta chính là do Tiên Hoàng ngự phong làm Hầu
Gia, lại không phạm pháp thì ngươi có quyền gì mà dạy dỗ ta?”
“Tước Hầu gia của ngài không phải dựa vào công trận, lăn lộn trong mưa tên mưa đao kiếm mà thành mà dựa vào thừa kế tước vị của lão Hầu Gia. Nữ Hoàng thương cảm nên mới cho ngài thừa kế nhưng ngài không thể vì thế mà cuồng vọng.” Lý
Thừa Dục u lãnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn giống như là bị người ta đạp phải cái đuôi, lập tức nhảy dựng lên: “Thừa tướng đại nhân, ta gọi ngươi một tiếng Thừa tướng đại nhân là đã cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không nên mới buổi sáng quyền thế tới tay liền coi thường người trong thiên hạ. Ta thấy là ngươi sợ ta nói trúng chuyện trong lòng ngươi mới đúng!”
“Trong lòng ta thì có chuyện gì? Hầu gia không ngại mời thỉnh giảng.” Lý Thừa
Dục bình thản nhìn hắn.
Thượng Quan Vinh cười gằn một tiếng: “Lần trước nói đến chuyện chọn Hoàng Phu cho Nhiếp Thanh Lan, tất cả mọi người đều đồng ý chỉ có mình ngươi ra sức khước từ không chịu đáp ứng. Hay ngươi sợ chúng ta quấy rối chuyện tốt của ngươi? Hay là ngôi vị Nữ Hoàng do ngươi quyết định nên ngôi vị Hoàng Phu đó ngươi cảm thấy nên do ngươi làm?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người, muốn nhìn xem hắn có tức giận hay không. Nhưng hắn chỉ nhíu mày chốc lát rồi chậm rãi mỉm cười. Nụ cười này quá mức cổ quái không biết là vì khinh bỉ Thượng Quan Vinh hay là trong lòng đang giảo hoạt tính toán điều gì?
Người khác đều không hiểu nụ cười này của hắn, mà Thượng Quan Vinh lại càng khó hiểu hơn cứ nhìn chằm chằm hắn không biết mình nên mắng tiếp hay bỏ qua đề tài này?
Lúc này Đoan Mộc Cầu nhẹ đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chớ chọc giận hắn, nếu không đối với ngươi sẽ chẳng tốt đẹp đâu.”
Thượng Quan Vinh quay đầu lại nhìn hắn một cái, phẫn nộ hừ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Thấy hắn đi về chỗ ngồi Lý Thừa Dục mới chậm rãi nói: “Đa tạ chư vị hôm nay đã khổ cực vì ta tẩy trần đón gió mà đến đây. Ta cũng rất mệt mỏi, lát nữa phải vào cung thỉnh an Điện Hạ, nếu không có chuyện gì mời các vị sớm về nghỉ ngơi.
Tội của Hà Duy Nhân ta nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, người không liên quan ta tuyệt đối sẽ không oan uổng, xin chư vị yên tâm.”
Mọi người tối nay đã xem kịch xong, những người của Hà Duy Nhân thì trong lòng hoảng loạn, những người không ưa Lại Bộ luôn tác oai tác quái hôm nay nhìn Lý
Thừa Tướng bắt Hà Duy Nhân lại được ăn no rượu thịt nên trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Vì vậy bách quan đều có tâm sự riêng, cười ha hả, lần lượt lần lượt chúng nhau rời đi.
Lý Thừa Dục cố ý đi tới bên cạnh Công Lãnh An chắp tay cảm tạ: “Đa tạ Hầu gia lần này giúp ta.”
Hắn liếc nhìn Lý Thừa Dục một cái: “ Nói hay lắm!”
Tự mình đem Công Lãnh An đưa ra cửa phủ xong, quay người lại thấy trong viện vắng ngắt khiến hắn thở dài một hơi, tự giễu cười: “Ánh trăng đẹp như vậy cũng bị bọn họ quấy cho không yên.”
“Thừa tướng...” Từ trước đến người ít nói như Thiết Hùng như chợt có điều gì đó suy nghĩ nói: “Mới vừa rồi Thượng Quan Vinh nói, thật ra thì không phải không có lý.”
“Hả?” Lý Thừa Dục nheo mắt nhìn hắn.
“Nếu là Thừa tướng cưới Nhiếp Thanh Lan, cũng không phải là không tốt.” Thiết
Hùng đơn giản bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.
Sắc mặt hắn khẽ biến, cúi đầu cười khổ nói: “Ngươi biết ta từ trước đến giờ không thích miễn cưỡng người khác, trong lòng nàng không có ta làm sao ta có thể ép buộc nàng?”
“Trong lòng nàng không có ta làm sao ta có thể ép buộc nàng?”
Nhiếp Thanh Lan đã trở lại cung nhưng trong lòng bị câu nói đó của Lý Thừa Dục mà bị ám ảnh không ngừng.
Lời nói tuy ngắn gọn nhưng ý của nó thật thâm thúy và khổ sở. Nàng oán trách gì? Trách nàng và hắn đều đưa phần chân tình của mình để ở sai người sao?
“Điện Hạ, Thừa tướng tới! Đang ở ngoài cửa cung chờ yết kiến.” Quan tư lễ thái giám ở bên ngoài truyền lời.
Nàng đè chặt ngực đang xao động, thốt lên vài lời qua loa: “Cứ nói ta ngủ...
Ngày mai rồi hãy nói.”
Nàng sợ cái gì? Sợ lúc mình nhìn thấy hắn, không biết nên là thế nào để đối mặt với khuôn mặt dịu dàng mỉm cười của hắn? Hay là sợ hắn nhìn thấu tâm tư?
Bất kể như thế nào, tối nay nàng không muốn gặp hắn, không biết đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Đây là một đêm nàng khó ngủ nhất kể từ khi tới Huyết Nguyệt, cả đêm trằn trọc trở mình, ý nghĩ loạn cả lên mà không thể nào sắp xếp được.
Hôm sau, Lý Thừa Dục lại vào cung yết kiến, nàng không có lý do để cự tuyệt nên không thể làm gì khác hơn là gặp hắn.
Hắn vẫn bình tĩnh nhìn nàng mỉm cười: “Có phải đêm qua nàng quá mệt mỏi? Từ trước đến giờ nàng chưa ngủ sớm như vậy.”
“Đúng vậy, chuyện sơn tặc kết thúc ta cũng nhẹ lòng đi nhiều. Nghe nói...Hà Duy
Nhân đã bị ngươi bắt lại?” Nàng nói như không thèm để ý.
“Đó là chuyện đêm qua sao nàng biết nhanh vậy?” Đôi mắt hắn rất trầm tĩnh.
Nàng cả kinh, sợ hắn biết mình đêm qua đi do thám phủ Thừa Tướng vội cười nói:
“Đúng vậy, tin tức cái tên đại gian thần Hà Duy Nhân bị tóm đã truyền khắp nơi, ta đã nghe nói từ trước.”
“Trước kia bệ hạ cưng chiều hắn cho nên không ai dám làm gì hắn. Lần này đi bắt sơn tặc có tìm được một ít chứng cớ ta mới dám xuống tay. Giờ ta cũng không muốn giấu nàng, chuyện Yến Nhi hạ độc nàng là do hắn đứng sau lưng. Vì trước khi Yến Nhi vào cung từng làm trong phủ hắn. Mà muốn định tội hắn phải cần một chút thời gian.”
“Ừ.” Nàng khẽ gật đầu: “Tóm lại ta lại khiến ngươi vất vả rồi.”
“Đó là chuyện ta phải làm.” Lý Thừa Dục do dự một chút: “Có chút chuyện, sáng sớm hôm nay Lễ Bộ vừa mới tới báo, nói Tư Không Thần đưa quốc thư, hi vọng hai nước có thể đến ngay liền Kính Xuyên hội đàm. Tư Không triều sẽ do hắn đích thân đến, bên này tất nhiên sẽ do ta đi nhắn hắn đặc biệt nói hi vọng nàng cũng có thể đi.”
Nhiếp Thanh Lan ngẩn ra: “Kính Xuyên?”
Nàng dĩ nhiên biết Kính Xuyên. Nơi đó vốn là một mảnh bình nguyên không lớn lắm, vì quá khứ là vùng đất hoang, ít có người ở cho nên không mấy ai để ý đến nơi đó. Không ngờ sau có một đám người Huyết Nguyệt di cư đến đó, sau vài chục năm đã trở nên sung túc đầy đàn, dần dần nơi đó trở nên thịnh vượng, diện tích đất lấn chiếm ngày càng lớn và từ từ xâm chiếm đến đất của Tư Không Triều.
Tư Không Thần đã từng muốn dùng vũ lực để chiếm lại phần đất của mình đuổi đám người
Huyết Nguyệt chiếm cứ Kính Xuyên đi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên trì hoãn lại. Hiện giờ hắn muốn giải quyết chuyện tranh chấp giữa hai nước sao?
Muốn nàng cùng đi... vậy muốn hy vọng nàng lấy thân phận gì đến đây? Điều Tư
Không Thần cần chỉ là Kính Xuyên thôi sao? Nàng đương nhiên biết Tư Không Thần thật ra muốn gặp mặt nàng, về Huyết Nguyệt hắn đã có dã tâm bừng bừng hăng hái ngất trời nhưng có điều hắn không biết đó là nàng bây giờ so với lúc ở Tư Không
Triều đã khác nhau lắm rồi.
Lý Thừa Dục nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có muốn đi không?”
“Đi.” Nàng khẽ cắn răng, “Ngày nào khởi hành?”
“Ta tính vào bảy ngày sau, sẽ ở nơi biên giới hai nước là Hoắc Sơn, nơi đó có trạm dịch tương đối lớn. Ta đã dặn trước người của mình sắp xếp bố trí rồi.”
“Được!” Nhiếp Thanh Lan khẽ gật đầu. Nàng nên gặp mặt Tư Không Thần rồi, mặc kệ hắn có phải là chủ tử của nàng hay không hay có phải là nam nhân khiến nàng rối rắm mười năm ròng. Nàng muốn đi gặp hắn một lần bởi vì nàng có chuyện muốn nói với hắn. Những lời đó thư tín không thể nói hết được.
Thấy nàng đáp ứng liền như vậy khiến vẻ mặt Lý Thừa Dục hơi chán nản một chút nhưng sau đó lại cười nhẹ: “Hoắc Sơn hơi lạnh, nàng mang nhiều đồ mùa đông đi một chút, không cần phải gọi quá nhiều người đi theo. Bảo Dương Phàm chọn mười người tinh nhuệ đi theo là được rồi.”
“Ta biết rồi, những chuyện như thế này không nên mang theo nhiều người.” Nhiếp
Thanh Lan hiểu là nàng không nên quá khoa trương.
“Về chuyện những thuộc hạ cũ của nàng muốn về nước ta đã nói với Bộ Binh và Bộ
Lễ rồi. Nếu ai muốn về trước hết đến Hình Bộ xin lệnh đặc xá rồi đến Lễ Bộ xin giấy thông quan. Nếu có người cố tình làm khó thì bảo Binh Bộ hộ tống là được.”
“Đa tạ ngươi đã nghĩ chu đáo như vậy.” Nàng liếc trộm hắn một cái, nhớ lại chuyện đêm qua hắn nói với Thiết Hùng khiến cả người nàng như có lửa đốt, tim nàng đập rộn lên, cố nén cũng không được, cố xua đuổi ý nghĩ nhưng vẫn không chịu đi.
Có lẽ nên khiến tất cả lắng xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Chuyện gì nàng cũng không biết thì mọi chuyện sẽ tan biến thành vô hình.
Nhưng trước mắt có thể biến đi còn trong lòng có biến mất hay không thì nàng không thể biết được.
Hoắc Sơn là cửa khẩu của dân chúng Tư Không Triều cùng Huyết Nguyệt thường xuyên qua lại.
Nhiếp Thanh Lan đi theo Lý Thừa Dục tới Hoắc Sơn gặp lúc giao dịch hằng năm giữa hai nước. Hơn hai trăm thương gia từ các vùng lân cận đem tất cả hàng hóa thượng thừa nhất để trao đổi với nhau. Chỉ cần vừa đi vừa nhìn thôi cũng đã thấy vô cùng náo nhiệt rồi.
“Ta vậy mà không biết Hoắc Sơn lại náo nhiệt như thế này.” Trên đường vừa đi vừa nhìn, Nhiếp Thanh Lan không khỏi cảm khái.
Lý Thừa Dục cười nói: “Đó là bởi vì những năm trước đây hai nước chiến loạn quá nhiều, buôn bán trao đổi bị hạn chế. Nơi đây chính là nơi trao đổi lén lút lớn nhất. Hơn nữa thường là trao đổi vào buổi tối, ban ngày không có mấy.”
“Quả nhiên trước phải “An cư” mới có thể “Lạc nghiệp”.” Nàng cảm thán từ tận đáy lòng.
Hắn thuận thế phụ họa: “Cho nên đối với dân chúng mà nói “an nhạc tường hòa”
(yên ổn thuận lợi) mới là quan trọng nhất.”
Lúc bọn họ đến nơi đàm phán thì Tư Không Thần chưa tới. Trạm dịch này là nơi thuộc về Huyết Nguyệt, Lý Thừa Dục thấy trưởng quan ở trạm dịch muốn sắp xếp họ vào sương phòng phía Đông liền lập tức cản lại:
“Phòng phía Đông là chính phòng phải để khách quý ở, chúng ta ở Tây sương phòng thôi.”
Vì vậy tất cả đi theo hắn mà quan lại lẫn binh lính cũng đến khu phía Tây.
“Theo như dự tính hành trình thì bọn họ nửa ngày nữa mới đến, Điện Hạ muốn nghỉ ngơi hay muốn đi dạo?” Lý Thừa Dục hỏi.
“Không muốn.” Trong lòng Nhiếp Thanh Lan rất khẩn trương, còn nửa ngày nữa nàng phải gặp Tư Không Thần rồi mà nàng không biết nên mở lời với hắn như thế nào?
Nếu hắn hỏi một tháng qua ở Huyết Nguyệt tiến triển tới đâu rồi nàng biết trả lời như thế nào đây? Nói rằng nàng giúp Lý Thừa Dục tiêu diệt sơn tặc là công trạng duy nhất sao?
Dương Phàm thấy Lý Thừa Dục đi, nhỏ giọng nói với nàng: “Tướng quân, phía ngoài quán trà Nghiễm Đức có người chờ ngài.”
Nàng nghi ngờ nhìn hắn: “Ai vậy?”
“Đối phương không cho tiết lộ, chỉ nói tướng quân đi thì biết.” Dương Phàm cười đến thần bí lại đắc ý.
Nhiếp Thanh Lan ra khỏi trạm dịch, quan trưởng trạm dịch hỏi vội: “Ngài phải ra ngoài?”
“Ta ra ngoài một chút.” Nàng không muốn Lý Thừa Dục biết liền nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại, không phải thông báo với Thừa Tướng đại nhân.”
“Ngài muốn đi đâu, có cần ta phái người đi bảo hộ?”
“Không cần, ta chỉ đi dạo đây đó thôi.”
Nàng mang theo Dương Phàm rời khỏi trạm dịch, trên đường hỏi thăm quán trà
Nghiễm Đức. Qua ba còn phố thì tới nơi, quán trà không tính là lớn lắm, chỉ có hai tầng lầu. Ở Hoắc Sơn chỉ có thể xem là cửa hàng trung đẳng.
Đi xong Dương Phàm nhỏ giọng nói, chưởng quỹ híp mắt cười đưa tay lên: “Khách đang ở gian nhã chờ ngài, lên lầu đi bên tay phải phòng thứ hai là tới.”
“Tướng quân, thuộc hạ không thể bồi ngài lên được.” Dương Phàm nói.
Nhiếp Thanh Lan cảm thấy hôm nay vẻ mặt Dương Phàm có chút lạ. Có vẻ cực kỳ cao hứng, nàng bước lên lầu tìm căn phòng thứ hai rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng chỉ có một người mặc áo trường sam cực kỳ đơn giản, mặt đang nhìn xuống đường phố đưa lưng về cửa phòng. Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng khiến cho nàng hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Bệ hạ... Ngài đã đến đây bao lâu?” Nàng thật không ngờ Tư Không Thần lại đến trước một bước đến đây trước.
Hắn quay đầu lại, hơn một tháng không thấy phong thái hắn vẫn như cũ, giữa hai lông mày thần sắc kiêu ngạo càng nhiều. Ngay cả nụ cười so với lúc làm thái tử khoa trương hơn nhiều.
“Bất binh yếm trá, chẳng lẽ ngươi quên điều này?” Hắn đứng lên, vẻ mặt vẫn không có chút kích động: “Thanh Lan, không phải ngươi đang nghĩ chúng ta lại nhanh gặp nhau như vậy đấy chứ?”
“Vi thần tham kiến bệ hạ!” Nàng vẫn như quá khứ theo bản năng hành lễ lại bị hắn đỡ dậy: “Nơi đây không phải trong triều, không cần phải hành lễ. Bây giờ thân phận ngươi khác, là công chúa Huyết Nguyệt rồi, càng không nên hành đại lễ với trẫm.”
Khi hắn tay cầm lấy tay nàng thì nàng làm như lơ đãng nhẹ nhàng rút ra.
“Bệ hạ một mình đến đây sao? Sao không thấy hộ vệ bảo vệ ngài?” Nàng chau mày lại: “Quá nguy hiểm, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Huyết Nguyệt.”
“Trẫm nhìn thấy Lý Thừa Dục không phải là người không biết phân rõ phải trái sẽ không làm việc này sau lưng.” Tư Không Thần cười nói: “Hơn nữa gác hắn qua một bên, trẫm muốn gặp ngươi một lần nếu không trẫm sẽ không yên lòng. Thế nào rồi?
Một tháng này ở Huyết Nguyệt trôi qua như thế nào? Bọn họ có làm khó dễ cho ngươi? Lý Thừa Dục liệu có thể tin?”
Giọng điệu thật giống trong thư.
Nhiếp Thanh Lan thầm nghĩ, hắn vội vàng gặp nàng thật ra cũng chỉ vì “tri kỉ tri bỉ” (biết người biết ta) mà thôi. Hôm nay hắn gặp nàng cũng chỉ vì như vậy mà thôi.
“Bệ hạ, trong triều Huyết Nguyệt mâu thuẫn nặng nề, Lại Bộ Thượng Thư Hà Duy
Nhân, Định Viễn Hầu Thượng Quan Vinh và Lý Thừa Dục đang bất hòa. Nhưng hôm trước Lý Thừa Dục mượn chuyện sơn tặc đã tống Hà Duy Nhân vào ngục rồi chỉ còn dư lại Thượng Quan Vinh một mình nên khó có thể gây họa được. Chỉ là người này vẫn cần lưu ý hắn đối với Tư Không Triều chúng ta không có hữu hảo gì cả mà cũng thường xuyên ám chỉ vi thần.”
“Ừ, những thứ này Trẫm đã có nghe qua.” Tư Không Thần liếc nhìn nàng một cái:
“Nghe nói Lý Thừa Dục bị vây Tây Sơn mà ngươi còn đi cứu hắn?”
Nàng bình tĩnh trả lời: “Lý Thừa Dục một lòng tận sức vì hữu hảo hai nước, là nhân tài hiếm có. Nếu để hắn táng mạng ở Tây Sơn thì đối với Tư Không Triều chỉ có trăm hại chứ không có một lợi cho nên vi thần không thể để cho hắn chết.”
“Trẫm không cho là như vậy.” Hắn nhếch miệng, lộ ra ý nghĩ ác độc: “Nhân tài như vậy càng không nên sống ở Huyết Nguyệt. Nếu hắn chết, Huyết Nguyệt mất đi trụ cột chẳng phải sẽ như đống cát dễ dàng bị thâu tóm sao?”
Nhiếp Thanh Lan ngơ ngẩn: “Bệ hạ đã quyết định muốn cùng Huyết Nguyệt khai chiến sao?”
“Dĩ nhiên sẽ không, tối thiểu trước mắt sẽ chưa.” Tư Không Thần cười nói: “Giờ ngươi đang ở Huyết Nguyệt, trẫm luôn luôn bận tâm đến sự an toàn của ngươi.
Huống chi hiện tại vô cớ xuất binh ta không có lý do để khai chiến cũng sẽ không thu được gì. Đến khi nào ngươi có thể nắm được Lý Thừa Dục rồi hãy nói.
Đúng rồi, Lý Thừa Dục có phải thật lòng muốn ngươi làm Nữ Hoàng?”
Nàng cúi đầu: “Phải là thật lòng, nhưng vì trong triều còn có trở lực.”
“Được rồi, trước mượn tay hắn đưa ngươi lên làm Nữ Hoàng đã, xem ra hắn vẫn còn có giá trị lợi dụng.”
Hắn quan sát nàng: “Trẫm nghe nói, người này đối với ngươi rất ân cần?”
“Hắn tự nhận là thần, coi thần là chủ, tất nhiên sẽ không đối xử với thần quá lãnh đạm.” Nàng khôn khéo đáp.
Tư Không Thần nhìn thật sâu vào nàng, trầm mặc một lát rôi đột nhiên hỏi nàng:
“Thanh Lan, hơn một tháng nay... ngươi vẫn không thay đổi chứ?”
Nàng như bị chạm vào nỗi khổ riêng, cắn chặt răng cười nói: “Bệ hạ ám chỉ điều gì?”
Bờ môi của hắn ấp úng cười cười: “Không có gì, Trẫm nghĩ ngươi chắc là sẽ không thay đổi, Trẫm... Ta không nhìn lầm ngươi.”
Nhiếp Thanh Lan không nghĩ tới lúc mình trở lại trạm dịch thì đã muộn quá rồi, trời đã tối đen.
Nàng vốn là chỉ muốn cùng Tư Không Thần nói chuyện vài câu rồi về, nhưng hắn lại có nhiều vẫn đề muốn hỏi, tất cả chuyện lớn bé đều hỏi vô cùng tỉ mỉ khiến nàng mất nhiều thời gian để ứng phó.
Từ quán trà Nghiễm Đức đi ra, Tư Không Thần đi trước một bước, hắn muốn mang nhân mã đến trạm dịch trước còn nàng và Dương Phàm sẽ đến sau.
Lúc sắp đến trạm dịch, chợt nàng quay đầu lại hỏi Dương Phàm: “Dương Phàm, ngươi đã viết cho bệ hạ mấy lá thư?”
Hắn bị hỏi đến há hốc mồm cứng lưỡi, không trả lời ngay được.
Nhiếp Thanh Lan liếc hắn một cái: “Ta biết rõ ngươi trung quân ái quốc, nhưng... Đừng để ta khó làm người, bị xem như kẻ ngu ngốc.” Nói xong nàng liền bước vào cửa chính.
Hôm nay nàng nghe Tư Không Thần nói và hỏi đến các vấn đề khiến nàng một mực tin rằng bên cạnh mình có người luôn thông báo hành tung của mình cho hắn. Mà người có thể biết và truyền tin dễ dàng và chính xác nhất thì chỉ có người thân cận và bảo vệ nàng là Dương Phàm mà thôi.
Nếu là trước đây nàng cũng không cảm thấy vẫn đề này không có vấn đề gì cả, dù sao nàng cũng không có bí mật gì để giấu diếm hết.
Nhưng hiện tại, nàng rất không thích cảm giác bị có người luôn luôn theo dõi mình, giống như nàng bị giám thị, một chút bí mật cũng không có.
Nhưng, nàng đang có bí mật gì chứ?
Đang suy nghĩ miên man, bước vào tiểu viện ở tây sương phòng đột nhiên cảm giác như có bóng người, nàng cả kinh, theo bản năng đề phòng cảnh giác tay vội nắm lấy thanh đao.
“Đã về?” Âm thanh vang trong bóng đêm có chút âm u.
Lòng của nàng trầm xuống, người đó là Lý Thừa Dục.
Từ trước đến giờ không quen bóng đêm là hắn mà lúc này đang ngồi một mình ở trong góc tối, trong tay hắn hình như đang nắm thứ gì đó mà nàng nhìn không rõ.
Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng thấy ánh mắt trầm tĩnh của hắn đang theo đặt trên người mình.
“Ừ, đúng vậy, không ngờ lại đi lâu như vậy.” Lòng nàng hơi ngượng ngùng, không chỉ bởi vì nàng giấu hắn đi gặp Tư Không Thần đem một số chuyện của Huyết
Nguyệt tiết lộ. Mà bởi vì trước khi xuất môn nàng đem đã cự tuyệt lời đề nghị của hắn.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Nàng dịu dàng hỏi: “Nơi này tối như vậy sao ngươi lại ngồi
ở đây?”
“Điện Hạ không trở lại, ta không an tâm.” Hắn đứng lên. Trong đêm tối giọng hắn không hiểu sao có chút trong trẻo lạnh lùng: “Điện Hạ còn có việc gì muốn giao phó sao?”
“... Không có.” Hắn cứ như vậy làm cho nàng cảm thấy bất an.
“Vậy thì xin cáo từ.” Hắn không nói nhiều lời, xoay người rời đi. Trong bóng đêm bóng dáng của hắn có vẻ hiu quạnh sâu xa, nàng không nhịn được gọi hắn.
“Thừa Dục...” Nàng cho là mình gọi rất lớn tiếng nhưng giọng ra khỏi miệng mới thấy vo ve như tiếng muỗi kêu. Nàng nghĩ hắn sẽ không nghe thấy nhưng thật là kỳ tích, hắn đứng lại xoay người...
“Điện Hạ còn có việc?”
“Theo ta... Uống một ly.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Trong đêm tối, hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, sau đó chút lạnh lùng đã hóa thành nụ cười ấm áp: “Chỉ cần không vì mục đích say ta sẽ theo cùng.”
Rượu trong suốt rót vào trong hai chén.
Nhiếp Thanh Lan cùng Lý Thừa Dục mỗi người cầm lấy chén của mình, không ai vội vã uống mà cũng ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Tối nay không trăng.” Nàng thở dài nói.
“Đúng vậy. Nhưng mà ta lại có thể thưởng thức trăng trong lòng.” Hắn ngồi ở bậc thang bên cạnh nàng: “Mây đen sẽ không phải là vĩnh viễn, quan trọng là có thể đẩy đi được mảnh trong lòng kia.”
“Khi nào thì mây đen bị đẩy đi để nhường lại ánh sáng cho nhân gian?” Nàng nhấp miệng chén một mình trầm ngâm lời của hắn.
“Trái tim của Điện Hạ mê chướng quá nhiều.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngài không nên là người phân vân lưỡng lự.”
Nàng tự giễu cười cười, uống vào chén rượu kia, bình tĩnh vừa nói về nỗi thương cảm của mình...
“Trên đời này có những chuyện muốn ngừng không được, càng chống lại càng loại.
Cả đời ta đây mọi chuyện có thể như đinh chém sắt được, duy chỉ có chữ “Tình” này. Thật giống với câu thơ: “Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh”. Mấy lần vung kiếm đoạn tình nhưng lại không chém đứt được, để lại càng loạn càng ràng buộc thêm dày đặc. Xem ra bốn chữ “số phận đã định” cần phải thêm “Không thể làm gì” mới chỉnh à...”
Xung quanh yên tĩnh một hồi, chợt giọng hắn tức giận nói: “Điện Hạ cho là số phận đã định nghĩa là như thế nào?”
Nhiếp Thanh Lan thuận theo trả lời: “Từ nhỏ cha đã dạy ta là phải trung quân ái quốc, nhưng lại bảo ta phải tuân theo lệnh Thái Tử. Mà Thái Tử và cha hắn thường hay bất hòa đến cuối cùng... Ta phản bội Hoàng đế phụ tá Thái Tử, đây là số phận.”
“Đây chỉ là lựa chọn của nàng, không tính là số phận.” Hắn cười theo nàng:
“Phản bội tiên đế của nàng, lòng nàng bất an sao?”
“Có một chút, dù sao thì ta cũng bị xem là nghịch thần tặc tử rồi. Ở biên quan chinh chiến nhiều năm người người đều cho ta là thần tử trung lương nhất, nhưng ta lại là một phản thần.” Nàng cười ha ha, nhưng trong tiếng cười có lệ: “Nên ta cho rằng đó là số phận đã định.”
“Số phận là gì nàng chưa chắc đã biết vậy mà đã bị nó điều khiển.” Hắn than nhẹ: “Thanh Lan, nếu nàng cho rằng tất cả đó là số phận đã định vậy việc nàng đến Huyết Nguyệt không phải là số phận sao? Nàng có nghĩ đến khi nàng sẽ nằm xuống sẽ là ở Huyết Nguyệt hay vẫn là ở Tư Không?”
Nàng yên lặng, vấn đề này nàng chưa bao giờ tự hỏi mình, lúc này hỗn loạn có nghĩ cũng không thể ra đáp án.”
“Nếu có thể... Ta muốn chết ở Huyết Nguyệt.” Nàng hàm hồ nói.
“Chết, có chết già, chết thê thảm, không phải nàng đang hi vọng mình nằm vào trường hợp sau chứ?”
“Chuyện ngày sau ai có thể đoán được? Ai mà biết được?” tiếp tục hàm hồ.
Lý Thừa Dục cúi đầu, trong bóng tối có thể thấy được gương mặt rất trắng của hắn như ngọc thạch trơn bóng, khóe môi thật kiên nghị: “Thanh Lan, nàng không thể để tương lai của mình bị người khác định đoạt, nàng phải biết mình nên đi con đường nào. Nếu không nàng không phải vì đang cứu dân chúng hai nước mà là đang hại họ.” Lời nói này đặc quánh khiến toàn thân nàng run rẩy, trong chén rõ ràng không còn rượu nhưng miệng nàng vẫn ngậm lấy mép chén.
Khi nàng phục hồi lại tinh thần thì Lý Thừa Dục đã đi rồi. Hắn làm như dùng hết hơi sức nói xong lời muốn nói với nàng. Mà lòng nàng thì tràn đầy mâu thuẫn cùng xấu hổ. Cũng bởi vì câu nói này mà bao nhiêu rối rắm đã kết thành một tảng đá và rơi xuống tận đáy lòng.
Nàng... Quả thật không thể do dự phải trái.
Thật ra thì nàng sao lại không biết nếu vẫn tin tưởng là số phận đã định thì trong vận mệnh của nàng chỉ còn lại bốn chữ “Không thể làm gì” mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
20 chương
61 chương
11 chương