Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 8 : Thật sự là huynh?
Hoàng long nằm im, mũi chỉ khịt một tiếng xem như trả lời nàng. Thái Hương thấy nó không có ý định lại gần mình, nên mới có thể buông rơi cảnh giác. Nàng ngược lại, thận trọng tiến thêm mấy bước, để nhìn rõ những vết thương trên thân rồng. “Thứ chất lỏng ánh vàng kia không phải là máu chứ?”
- Ngài có phải đang bị thương không? – Nàng lo lắng hỏi.
Con rồng lại khịt mũi thêm lần nữa. Chẳng hiểu sao Thái Hương lại hiểu được cái cử chỉ ấy, nó đang khinh thường nàng. “Nhìn là biết bị thương, còn hỏi cái gì nữa.”
- Ngài bắt tôi về đây hả?
Một cái chớp mắt biểu thị cho sự xác nhận.
- Vì sao?
Lần này là ánh mắt lãng tránh. Cái kiểu phản ứng này thật sự rất quen thuộc. Thái Hương ngay lập tức liên hệ đến một người mà không cần suy nghĩ nhiều.
- Minh Quang? - Nàng gọi.
Con rồng liền quay đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ nó không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng. Đột nhiên Thái Hương vô cùng tức giận, nàng quên bén mất sự sợ hãi, hùng dũng đi đến trước mặt con rồng. Hoàng long cũng ngạc nhiên khi thấy sự bạo dạn của nàng. Rõ ràng là lúc nãy Thái Hương còn vô cùng kinh sợ y, sao bây giờ đã trở về bộ dạng Duệ Long vương đang chuẩn bị xông trận.
- Thật sự là huynh. – Nàng chỉ thẳng vào mặt y xem như phán tội.
Minh Quang lại quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi ngón tay của nàng.
- A ... lại tránh! Huynh tưởng không lên tiếng thì bổn vương sẽ không nhận ra ư? Nhớ lại năm đó, ta lần đầu thấy huynh bay lượn trên trời, sau khi tỉnh lại chẳng phải đang ở trong tay huynh. Vậy mà không nghĩ ra huynh chính là hoàng long hoá thân thành. Tại sao giấu ta?
Nàng lại đi vòng về phía trước mặt y. Minh Quang kiên quyết không nhận lời buộc tội đó. Thái Hương giận dữ nắm râu rồng kéo lại. Y vì đột ngột đau quá, quay lại gầm to một tiếng. Nàng bị tiếng gầm tập kích, té bật ngã về phía sau, cả người chấn động, hồn bay phách lạc.
Y nhận ra mình đã phản ứng quá mạnh rồi, đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, bèn chống chân đứng dậy xem nàng có ổn không. Cả người y toàn là vết thương chí mạng, quả nhiên không chống chọi nổi, toàn thân nặng nề sụp xuống. Thái Hương đã sớm nhận ra tình trạng của y, nàng phủi mông đứng dậy, đi về phía y.
- Nằm im đi, muội không việc gì. – Nàng lại gần thân thiết vuốt ve cái bờm ánh kim lấp lánh của y. – Thật không ngờ, huynh lại có cái bộ dáng đáng yêu, xinh đẹp đến mức này.
Minh Quang sững sờ quay lại nhìn nàng. Y biết Thái Hương vốn có bản tính rắn rỏi, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng bá đạo đến mức khen một con rồng dễ thương thì nàng cũng là người đầu tiên ở trên đời này. Thân thể y đột nhiên văn vẹo co rút lại, chẳng bao lâu sau Minh Quang con người lại xuất hiện trước mặt nàng.
- Không được nói ta dễ thương. – Y tức giận la lên. Bởi vì trong lớp rồng chỉ phát ra long ngâm, người phàm như nàng không cách nào nghe được.
Thái Hương đột nhiên sụp khuỵ người xuống, nàng vòng tay ôm chặt lấy y.
- Quả nhiên đúng là huynh rồi. - Nàng nức nở. - Vậy mà muội cứ sợ, sợ cả đời không được gặp lại huynh nữa.
Y lại một lần nữa bị nàng doạ cho kinh ngạc. Hình ảnh nàng trước mặt y, có bao giờ yếu đuối uỷ mị đến mức này. Minh Quang run rẩy đặt tay lên lưng nàng, y vuốt ve mái tóc nàng triều mến, chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn như thế này. Thì ra đã từ lâu y khát khao được chạm vào nàng đến vậy.
Đột ngột, y ho khật một tiếng, máu từ trong miệng tràn ra đầm đìa. Thái Hương buông y ra, ánh mắt hỗn loạn, nước mắt tèm lem.
- Huynh bị gì vậy?
- Ta mang trọng thương, không thể duy trì hình dáng này lâu ...
Vừa nói xong cơ thể y vặn vẹo biến đổi. Hoàng long lại xuất hiện, nằm bất lực trước mặt nàng.
- Huynh vì sao bị thương nặng?
Cụp mắt không trả lời.
- Có phải hôm qua bị Duy Nhất bắn trúng?
Lắc đầu. Mũi tên nhỏ đó thì đâu thể gây ra tình trạng như thế này. Đúng là do Duy Nhất đánh y bị thương, nhưng là dùng Đại Phong Đao đánh. Thái Hương thở phào nhẹ nhõm, “May là không phải do Duy Nhất bắn bị thương là được rồi”.
- Muội có thể giúp gì được cho huynh không?
Lắc đầu từ chối. Nhân loại yếu ớt thì có thể làm gì cho một con rồng.
- Huynh có đói không? Hay muội đi săn vài thứ?
Lại lắc đầu. Thần long không phải là sinh vật trên thế gian, ăn uống cũng không tuỳ tiện như thú nuôi được.
- Vậy muội phải làm gì bây giờ?
Y gừ gừ vài tiếng trong cổ họng. Nàng ngồi xuống bên cạnh y, ôm lấy cổ y, vuốt ve phần bờm vàng.
- Được, muội ở cạnh bên huynh.
Quả nhiên là tình cảm mười mấy năm sớm tối bên nhau, y không cần nói, nàng cũng có thể hiểu rõ mọi ý. Minh Quang thoả mãn nhắm mắt lại. Thứ y cần nhất trong lúc này là nghỉ ngơi điều tức, dùng chính thần khí của mình để tu bổ lại cơ thể. Đã có Thái Hương ở bên cạnh, thì y còn lo lắng gì chứ. Bên ngoài cửa động đã có giăng kết giới, không sợ con bạch long kia tới quấy rối, làm phiền. Y để ý thức trôi vào trong vũ trụ của ‘vô’, luân chuyển sức mạnh để vận công trị thương.
^_^
Minh Quang thức dậy không thấy nữ nhân bên cạnh đâu. Y ngóc đầu ngó dáo dát xung quanh tìm kiếm. Trong hang chỉ toàn đất đá và thạch nhủ, không gian im lặng đến mức nghe được từng tiếng nước nhễu tong tong. Sự lo lắng cuồn cuộn trỗi dậy, y cố chống người ngồi dậy, bò ra khỏi hang đi tìm nàng.
Bên ngoài nắng vàng đã lên cao trên đỉnh đầu. Đây là vùng đất phụ cận Thanh Chương, lúc y tu hành vẫn thường hay tới đây thiền định. Lớp kết giới đã được giăng từ cả trăm năm trước, mang sức mạnh của y không cho bất kỳ thứ gì đến làm phiền.
Con rồng vàng vừa lú đầu khỏi hang, bị ánh nắng chiếu vào toả sáng lấp lánh. Không phải vì y đang quay đầu ngó dáo dát, Thái Hương đã cho rằng đây là một pho tượng bằng vàng đặt tại Tần cung.
- Minh Quang. – Nàng vừa chạy tới vừa vẫy vẫy tay.
Y đã nhận ra nàng nên thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ trong lúc mình ngủ, nàng đã bị thứ gì bắt đi mất rồi. Thái Hương đến gần, y liền gừ gừ mấy tiếng trách mắng, “Đã dặn phải ở cạnh ta, tại sao lại bỏ đi?”
Nàng cười rạng rỡ xách hai con thỏ lên khoe.
- Huynh xem, muội vừa mới săn được chúng.
Minh Quang nhìn hai con thỏ có nanh mà sững sờ kinh ngạc. “Đây là giống thỏ yêu có thể tấn công cả sói, sao nàng có thể bắt được?” Duệ Long vương của y quả nhiên bản lãnh càng lúc càng cao cường. Đêm trước chặn được đòn tấn công của y, bẻ đôi lưỡi kiếm vốn chẳng phải là do may mắn. Thực lực cuả nàng ngày càng khó lường hơn. Có phải là do long khí của y đã biến đổi cơ thể nàng đến như vậy, khiến Thái Hương đã vượt trội hơn người thường.
Y ngước đầu lên trời cao, cẩn thận quan sát thêm lần nữa. Bên ngoài hang không có kết giới, chẳng biết Thái Hương đã đi xa đến đâu, y lo sợ tung tích của nàng bị lộ. Đứng chờ một hồi, không thấy gì lạ, y mới phì một tiếng rúc trở vào trong hang.
Thái Hương tháo vát tự nhóm lấy đống lửa, mần thịt thỏ rồi xỏ vào xiên nướng. Chẳng mấy chốc hương thịt nướng thơm lừng đã bay ngào ngạt khắp hang. Y đang nằm ngủ cũng phải mở mắt ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy nàng đang gặm xong hai cái đùi thỏ. Minh Quang chồm đầu tới gần, dụi dụi mũi vào lưng nàng nũng nịu. Thái Hương cười ha hả, rút ngay một con thỏ nướng ném vào miệng y. Minh Quang mồm nhoàm nhai rồi rút trở lại chỗ mình nằm.
- Ăn nữa không? – Nàng giơ nửa con thỏ còn lại hỏi.
Y lắc đầu từ chối, phần thịt đó để cho nàng. Hơn nữa, chỉ có một nhúm thịt thỏ bé tẹo như thế này, thì làm sao đủ cho y. Kỳ thực Minh Quang chỉ muốn được chính tay nàng đút ăn, tận hưởng cảm giác được nàng chiều chuộng. Y lại tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ, cảm giác ngọt ngào lẫn hạnh phúc tràn ngập trong tim.
Trong lúc y ngủ, Thái Hương dọn dẹp xong bữa ăn của mình. Nàng bỏ lớp chiến giáp xuống, cởi luôn lớp ngoại y, chỉ mặc lại trung y. Thái Hương dùng áo của mình cùng nước ngầm tinh khiết nhễu từ trên trần hang xuống, lau vết thương cho con rồng vàng.
Y đã tỉnh lại, nhưng vẫn nằm im lìm, mặc cho nàng kỳ cọ. Mỗi lần nàng chạm vào vết thương chưa khỏi hẳn, cơ thể y lại run lên nhè nhẹ. Thái Hương biết được y đang đau, nên cẩn thận, tỉ mẫn hơn hẳn.
Lau tới chỗ mõm cụt ở chân trước của y, nàng dừng lại tư lự. “Loài rồng là thần vật, sức mạnh cường đại vô cùng, y vì chuyện gì mà lại mất đi chi trước, thậm chí cả phép thuật cũng không thể phục hồi lại sao?”
Thật ra nàng không biết, bởi vì chân trước của y đang phong ấn trong cơ thể nàng. Nó vẫn còn đang tồn tại, thì làm sao Minh Quang có thể dùng phép thuật tái tạo lại cho được.
Thấy nàng trầm ngâm cứ nhìn chỗ khiếm khuyết của mình, cơ thể rồng vàng vặn vẹo biến đổi. Y biến lại hình dạng con người, chau mày la mắng nàng.
- Không được nhìn ta.
Rõ ràng là y đang xấu hổ. Long tộc là loài có ngạo khí cao nhất thiên hạ, một con rồng mất chân thì càng tự ti và đau khổ hơn bất kỳ linh thần nào. Nàng dịu dàng mỉm cười xoa dịu y.
- Huynh là con rồng đẹp nhất trên thế gian này.
Gương mặt y bỗng chốc đỏ bừng lên. Bởi vậy y mới ghét con người, tình cảm bên trong thế nào đều dễ dàng thể hiện ra bên ngoài hết. Y lại biến trở về cơ thể rồng, giấu đi sự xấu hổ khi nàng khen mình trắng trợn như vậy. Nhưng Thái Hương đã nhìn thấy hết tất cả, nàng cười khúc khích càng làm y rối loạn trong lòng.
Thái Hương lau cả người y sáng bóng. Lớp vảy vàng còn đẹp hơn bất kỳ thứ kim loại nào trên mặt đất. Nàng lại giặt sạch áo, treo lên phơi, đồng thời nhìn dòng suối trong vắt chảy giữa hang. Thái Hương lấy nhánh cây làm thành một cái giá, dùng ngoại bào đang phơi phủ lên, tạo thành lớp bình phong. Con rồng vàng hơi nhúc nhích quay lại xem nàng đang làm gì. Thái Hương chun mũi với y, nghiêm túc dặn dò.
- Không được nhìn muội.
Y phì một tiếng, quay đầu đi, dáng bộ không thèm. Kỳ thật nàng đã quá xem thường khả năng của thần thánh. Y dù không quay đầu cũng có thể nhìn thấy tất cả, từ lúc nàng cởi lớp nội y cho đến lúc nàng bước xuống dòng suối trong veo kia. Cơ thể Thái Hương hơi run lên vì bị lạnh. Nhưng lát sau, khi đã quen với nhiệt độ, nàng thích thú kỳ cọ khắp người. Làn da trắng ngần cứ như trân châu, cơ thể mềm mại uyển chuyển không khác gì long thần đang uốn lượn. Những lớp bớt vảy rồng trên người nàng rất đẹp. Y thầm ao ước phải chi nàng sinh ra đã là rồng.
Nhưng thật ra cơ thể con người cũng rất đẹp. Không suôn thẳng mà có chỗ nhấp nhô uốn lượn. Hai bầu ngực đung đưa gợi tình khiến tim y đập lên rộn rã. Cơ thể nàng cũng hưởng ứng cùng y. Thái Hương không hiểu sao bên trong nàng đột ngột nóng lên, cảm giác sắc tình bỏng cháy cùng khát khao thiêu đốt.
Sinh mạng của nàng cũng là một phần cơ thể của Minh Quang, cảm xúc của y có thể lan toả đến tận chỗ của nàng. Thái Hương đột ngột kêu lên một tiếng ‘á’ đầy mê hoặc. Minh Quang nhỏm đầu ngồi dậy, y chẳng thể nào khống chế bản thân mình được nữa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1309 chương
11 chương
19 chương
107 chương
28 chương
1253 chương