Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 59 : Cuồng huyết chiến sĩ
Kiến Phong cúi xuống hôn Y Na, thế nhưng nàng cứ cứng đờ không đáp trả hắn. Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại tiếng côn trùng vo ve rỉ rả ngoài sân. Bàn tay hắn đặt lên cổ nàng, mơn mang vuốt nhẹ. Y Na nghiêng đầu, tránh đi sự đụng chạm một cách khó chịu. Nàng run rẩy trong lòng, không muốn tiếp nhận hắn, nhưng lại càng không dám tránh xa.
Phan Kiến Phong, trượng phu của nàng, người đã cùng nàng cầm dây tơ đỏ, dập đầu bái lạy trước đền Nguyệt thần. Vị đại vương hùng mạnh mà nàng đã thề nguyền phục tùng suốt đời. Người đàn ông đầu tiên mà Y Na tuyên bố sẽ gả khi mới vừa mười hai tuổi. Hắn đã ôm ấp nàng trong cơn đau đớn nhất, dang tay che chở nàng khi Y Na yếu đuối nhất. Bầu trời của nàng, gia đình của nàng ... nhưng hắn đã không còn là tình yêu duy nhất của nàng.
Y Na bật khóc. Nàng quá xấu xí, quá dơ bẩn, không đáng cho hắn chạm vào. Y Na thậm chí còn chẳng xứng đáng với lòng quý mến của Kiến Phong. Người như một vị thần tinh khôi không bao giờ dính bụi trần. Mái tóc bạc trắng tinh cuả hắn, gương mặt u nhã hiền dịu của hắn; tất cả sẽ bị nàng làm cho nhơ nhuốc mất thôi.
Đột nhiên hắn ngừng lại, không tiếp tục dời tay xuống dưới nữa. Kiến Phong kéo Y Na đứng thẳng dậy, đôi mắt giận dữ nhìn nàng trừng trừng. Vì sao nàng lại khóc khi hắn chạm vào? Cứ như thể hắn đang cưỡng ép Y Na làm việc mà nàng không mong muốn vậy.
Nàng sợ hãi, ngay lập tức lấy tay áo chùi nước mắt. Phản ứng của một vương phi như vậy là quá xúc phạm trượng phu rồi. Khi những vòng nước mắt biến mất, hình ảnh của hắn mới rõ ràng hơn một chút. Đó không phải là ánh mắt giận dữ, mà là sự bi thương thất vọng. Cuối cùng, Y Na cũng không thể dấu diếm được nữa. Trong lòng nàng đã không còn chỗ cho Phan Kiến Phong.
- Vậy mà ta vẫn luôn chờ đợi.
Hắn nói xong, ngay lập tức đứng dậy. Y Na sững sờ như tên tội phạm bị bắt tại trận. Nàng chỉ biết lặng im nhìn bóng lưng hắn từ từ đi khỏi phòng. Chiếc bóng trắng cứ dần dần bị đêm tối ngoài sân nuốt chửng lấy. Nàng giơ tay ra, nhưng miệng lại chẳng nói được tiếng nào để giữ người lại. Y Na không có can đảm đối diện với sự trách móc của Kiến Phong. Nàng đã phụ hắn trước.
Tách, một giọt nước từ trên cao rớt xuống. Đây là bên trong cung điện của phiên vương, làm sao có thể lọt giọt mưa nào. Tách, một giọt khác rớt lên vai Y Na. Nàng chạm vào thứ nhớp nháp có mùi tanh tưởi đó. Y Na ngước mặt nhìn lên, kinh hoàng nhìn thấy cơ thể vặn vẹo của con đại xà.
Con rắn khổng lồ có màu đỏ tươi đang cuốn quanh xà nhà. Thân thể nó to bằng một vòng tay người ôm, lớp da đỏ rực như san hô nhìn vô cùng đáng sợ. Cái đầu gồ ghề đầy sừng gai. Miệng há lớn lộ ra những chiếc răng chứa đầy nọc độc. Con rắn vặn vẹo di chuyển. Hai mắt nó nhìn trừng trừng vào Y Na, đồng tử dọc đứng co lại đầy đe doạ.
Con rắn phóng xuống rất nhanh, nhưng Y Na đã có ý định nhảy ra từ trước. Thân thể nặng nề của con rắn khiến chiếc bàn gỗ đổ sập xuống. Nhưng dường như nó không hề hấn gì sau cú vồ hụt. Con rắn ngóc đầu dậy, xác định hướng của Y Na, rồi lại tiếp tục phóng tới. Nàng chạy tránh quanh những gốc cột. Tuy tay phải bị phế, nhưng một lộ khinh công nàng vẫn còn sử dụng được.
Thứ quỷ quái tàn ác này làm nàng nhớ tới Tàn Kỳ giáo. Khi còn ở trong lò luyện ngục của Lưu Tinh quân đoàn, Y Na cũng đã từng bị nhốt chung chuồng với dã thú. Cứ năm người đối phó một con gấu, ba người một con cọp; những kẻ bước ra khỏi lò luyện ngục, đều được trui rèn bản lãnh như thế đó.
Nhưng con quái xà này lại nguy hiểm hơn tất cả dã thú mà Y Na từng đối mặt. Lúc này nàng lại chỉ có một mình, không có tấc sắt trong tay. Lẽ ra nàng phải kêu lớn cho người khác tới cứu. Nhưng Kiến Phong chỉ vừa mới rời khỏi, nếu nàng kêu lên, hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên chạy đến. Y Na không muốn Kiến Phong gặp nguy hiểm.
Con rắn to cồng kềnh nhưng không vì vậy đánh mất đi sự linh hoạt và tốc độ khủng khiếp của mình. Nó soàn soạt cuốn lên thân cột, nhắm hướng di chuyển của Y Na, sau đó nhanh chóng mổ tới. Nàng nghe tiếng gió lướt xoẹt ra, vừa quay lại đã nhìn thấy đầu con rắn bị đánh bật đi sang một bên. Chiếc bóng trắng ngoài cửa xông vào, ôm lấy Y Na, kéo nàng ra xa khỏi đại xà.
Kiến Phong chắn phía trước nàng, dần dần ép Y Na đi về phía cửa. Nhưng con rắn đỏ đó đâu dễ dàng buông tha cho bọn họ. Nó lại lao tới, điên cuồng vì vồ hụt nhiều lần. Hai người bọn họ nhảy lên, Kiến Phong mượn đà đạp lên đầu con rắn phóng đi. Họ trở lại bàn làm việc đã bị con rắn đè nát. Kiến Phong chụp lấy bình bông để trên kệ xoay mạnh, bức hổ trướng sau lưng hắn trượt qua, để lộ một hốc cơ quan bí mật.
Ánh trăng bên ngoài hắt vào cửa lớn, khiến lưỡi thép cuả thanh trường đao loé lên óng ánh. Trảm Soái đao là một thứ vũ khí mang đầy sát ý, đã từng theo biết bao danh tướng tung hoành nơi chiến trường. Thanh trường đao vừa lộ diện, đại xà hơi giật mình trong giây lát. Kiến Phong chụp lấy thanh đao nặng hơn hai trăm cân đó chỉ bằng một tay. Hắn chỉ xoay một vòng, đao khí mạnh bạo lướt qua, khiến đại xà co người lại sợ hãi.
Kiến Phong rút một tay ra khỏi áo. Đã mười năm rồi, hắn mới lại chạm tay vào Trảm Soái đao. Thứ vũ khí bá ngạo đó là một vật báu truyền đời ở Cổ thành, phàm là phiên vương của người Miêu, nhất định phải sử dụng đao.
Nhưng đao lại là trọng khí chỉ dùng cho binh gia. Hơn nữa trường đao lại là thứ chẳng thể dễ dàng mang đi đâu, ngoại trừ mặt trận. Thiên hạ thái bình, Kiến Phong cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ để Trảm Soái đao xuất thế. Nhưng lần đối đầu nguy hiểm này, hắn phải mang đao ra để bảo vệ người thân.
Kiến Phong sẽ không bao giờ chịu đựng được nếu phải mất thêm bất cứ ai bênh cạnh. Y Na đứng sau lưng, được Phan Kiến Phong bảo vệ, nhưng nàng vẫn bị khí thế cuả hắn làm cho kinh hoảng. Chưa bao giờ nàng biết Phan Kiên Phong có võ công. Bình thường hắn chỉ mặc triều phục và văn phục, cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng, bước đi khoan thai chậm rãi. Nàng cứ ngỡ hắn là vị đại vương chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung, chưa từng nghĩ ra vũ khí sở trường của hắn lại là trường đao.
Lưỡi đao lắc nhẹ, ánh sáng phản chiếu từ mặt trăng chớp loé loá mắt. Kiến Phong giậm chân, mang một đòn tất sát phóng tới chỗ con đại xà. Dấu vết hắn để lại dưới sàn đá là một lỗ hõm sâu đến mấy phân, như vậy cũng đủ hiểu kình lực của chiêu này mạnh mẽ cỡ nào. Trọng chiêu bổ xuống, đại xà nhanh chóng chuyển thân tránh né. Kiến Phong quyết tâm truy sát tới cùng, đôi mắt vằn lên màu đỏ như máu.
Cái này là đặc điểm di truyền của nhà họ Phan, cuồng huyết chiến sĩ. Một khi đã vận đến mười thành công lực, nếu không có đổ máu lớn sẽ khó lòng mà bình tĩnh lại được.
Y Na đã từng nhìn thấy vị thần áo trắng giương cánh cung mạnh mẽ hướng về phiá mình. Nàng cũng đã từng thấy con ác quỷ tóc trắng với hay bàn tay thấm đầy máu. Hắn há họng thét lên từng tiếng khủng khiếp. Lưỡi bạc vung loang loáng, đao khí tung toé khắp nơi, chém gãy tất cả mọi thứ trên đường.
Dù Lôi Ân đã hoàn thiện kiếm pháp, cũng không thể vươn tới đẳng cấp này. Giống như Độc Long đêm đó, Kiến Phong làm nàng sững sờ kinh ngạc. Vách tường bung ra như vừa chịu đựng một vụ nổ. Con rắn uốn éo, thoát ra khỏi khỏi đống gạch vụn, mau chóng tránh xa thứ vũ khí khủng khiếp kia.
Bạch ngọc quan gắn trên đầu Kiến Phong đã vỡ nát. Mái tóc dài trắng bạc của hắn tung xoã ra. Cách tay trần gồng lên, nâng thanh thanh đao nặng mấy trăm cân vung vẫy vô cùng điêu luyện. Thứ võ công vừa nhanh vừa mạnh đó, chắc chẳng có ai ngoài Phan gia có thể phát huy được tối đa uy lực. Lưỡi đao đánh vòng như vẽ nên một mặt trăng tròn tuyệt đẹp. Y na chỉ kịp nhìn ánh bạc loé lên, phần cổ của con rắn bị phạt ngang, chiếc đầu văng ra xa, lăn lốc lốc.
Từ thân thể uốn éo còn sót lại. Máu tươi cứ phun ra như suối. Chẳng bao lâu cả khu vườn xinh đẹp đã bị phủ một màu đỏ bầm tanh tưởi. Toàn bộ thân người Kiến Phong đều đã dính đầy màu đỏ ghê rợn đó. Ánh sáng trắng dịu dàng trên cơ thể hắn hoàn toàn đã bị vấy bẩn rồi.
Ngay tại lúc nàng còn sững sờ bởi khung cảnh bi tráng kia, một khối cơ thể uốn éo khác lại xuất hiện. Con đại xà thứ hai chẳng biết nãy giờ ẩn nấp chỗ nào, đột nhiên phóng ra. Y Na chỉ vừa nhận ra lớp vảy màu xanh của con rắn thì đã bị siết mạnh, nàng ngay lập tức rơi vào hôn mê.
Kiến Phong vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy đuôi con rắn. Hắn tức tốc đuổi theo, giận dữ vì mình đã quá khinh suất. Lâu quá không động khí, hắn đã đánh mất sự cảnh giác cần có cuả một chiến binh rồi. Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng soàn soạt bí ẩn. Cả vương phi và con đại xà đều tiêu thất không còn tăm hơi.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương