Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 44 : Địa ngục không lối ngươi lại vào
Lần đầu tiên, một kỳ luyện độc lại có đến tám người sống sót. Y Na và Lôi Ân được đặc cách tiến vào vòng huấn luyện của Lưu Tinh. Chúng không giống bất kỳ những đứa trẻ nào khác từng được quân đoàn này tiếp nhận. Những người đã trải qua sinh tử, giết chóc đều có đôi mắt âm u, hung tàn và lãnh lẽo thê lương. Nhưng Y Na và Lôi Ân không như thế. Chúng đã dùng hết nước mắt, sợ hãi, và cả sự yếu đuối của mình trong mười bảy ngày dưới hầm ngục. Sau khi trải qua sinh tử cận kề, dường như con người cũ của chúng đã chết. Bây giờ còn đứng ở đây, là những đứa trẻ mới tái sinh.
Hai đứa trẻ có tên mới, chính là Thương Hải và Tang Điền. Giáo chủ Tàn Kỳ giáo quả nhiên là văn tài xuất chúng, đặt ngay cho hai đứa trẻ những cái tên thật sự vô cùng phù hợp với số phận. Đời người nay đã biến hoá khôn lường, ‘bãi bể hoá nương dâu’.
Đã nuốt vào Tử trùng, sau này vĩnh viễn phải phục tùng thánh giáo. Cổ Mẫu mà giáo chủ đang nắm giữ chính là chìa khoá sinh mạng của từng thành viên Tàn Kỳ. Nếu phản bội Độc Long, sẽ có những hình phạt còn khủng khiếp hơn cái chết sẽ chờ đón họ. Tử trùng trong người sẽ quấy phá họ, khiến họ trăm đau, ngàn khổ, cơ thể cứ liên tục nứt ra rồi liền lại, thối rửa nhớp nhúa nhưng lại không thể nào chết đi.
Mỗi người của Tàn Kỳ khi nói về kết cục khủng khiếp đó chỉ tóm gọn bằng hai câu thơ.
“Thiên đường hữu lộ, vô nhân vấn
Địa ngục vô môn, hữu khách tầm”
Đôi khi số phận đưa con người ta đến bước đường cùng, không sao vùng vẫy được. Thà hai người điên cuồng như những đứa trẻ kia thì dễ, đằng này họ lại minh bạch hết toàn bộ những hành vi của mình đã từng làm. Vì bảo toàn mạng sống mà vừa giết người, vưà ăn xác chết. Hành vi đó đã đẩy tâm trí họ đến cực hạn chịu đựng. Cái đáng sợ nhất là họ còn cho mình không phải là con người nữa. Họ là quỷ, những con quỷ mang hình hài giống con người.
Thương Hải và Tang Điền bị đưa tới địa cung trong lòng núi để tiếp nhận đặc huấn. Trước hết là cả hai bị lột sạch đồ, xâm lên lưng ký hiệu Nhật Nguyệt của Tàn Kỳ giáo, ở cánh tay trái là ký hiệu của Lưu Tinh quân đoàn. Từ đây, họ đã là người của bổn giáo, đã tiếp nhận vận mệnh mới trong cuộc đời của mình. Tang Điền tức tưởi vùng vẫy nhưng lực bất tòng tâm, nàng quay qua nhìn Thương Hải bên cạnh, ánh mắt của y cũng giống nàng. “Nếu thoát ra khỏi đây, ta nhất định sẽ quay lại giết chết hết Tàn Kỳ.”
Bài học đầu tiên mà họ phải tiếp nhận, chính là phản bội sẽ được nhận kết quả gì. Khi tuần trăng đầu tiên vừa đến, Tử trùng bộc phát, toàn bộ tám nhân tuyển mới đau đớn gào thét, tiếng la thê lương vang vọng trời xanh. Lạc Tiên ngồi trên đỉnh mái cung điện gật gù nghe giai điệu bi thương thống khổ đó. Lão cười hài lòng. “Nếu đã biết trước kết cục này, thì chắc chắn sẽ không ai bị phạm phải sai lầm.”
Những thành viên khác của Lưu Tinh nghe bọn trẻ mới gia nhập gào thét thì cũng thấy ớn lạnh rùng mình. Bởi vì chính bản thân họ cũng đã từng trải qua sự hành hạ khủng khiếp của Tử trùng. Ai nấy đều là không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn buộc phải phục tùng thánh giáo. Bởi vì chỉ có một con đường duy nhất, đó là cái chết mới có thể giải thoát sự khống chế của Cổ Mẫu lên bản thân họ mà thôi.
Ngày thứ hai, bọn trẻ được cho uống giải dược, thoát khỏi cơn hành hạ tra tấn kinh hoàng kia. Lạc Tiên y sam đạm bạc, hàm râu dài trắng như cước, nụ cười hoà nhã xuất hiện trước mặt bọn trẻ. Lão giống một vị tiên phúc hậu nói với chúng.
- Các con sau này sẽ là người của Tàn Kỳ. Tính mạng của các con là của bổn giáo, số phận của các con là phục tùng thánh giáo. Ba tháng một lần các con sẽ được cho uống giải dược, vì vậy sẽ không có chuyện đau đớn như vậy xảy đến nữa đâu.
Đám trẻ đứng trước vị tiên già hiền hậu đó đều run lẩy bẩy quỳ xuống, thề chết trung thành với Tàn Kỳ. Thương Hải và Tang Điền liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó cũng ngoan ngoãn quỳ xuống. Con đường trước mắt của họ bây giờ, có khác gì được với những đứa trẻ kia đâu.
Chúng bắt đầu được tiến hành huấn luyện sát thủ. Võ thuật cận chiến, sử dụng vũ khí, dùng độc, lập bẫy, bày kế hoạch, tổ chức ... tất cả mọi kiến thức đều dành cho một mục đích duy nhất, giết người. Trong đám trẻ lần này, Tang Điền là đứa lớn nhất, được gọi là Bát tỷ. Những đứa trẻ kia lần lượt là Nhất đệ, Nhị đệ, Tam đệ ... theo thứ tự được đưa ra khỏi Thất Ngục.
Tất cả những sự hiểu biết thông thường về thế giới đều bị Tàn Kỳ triệt để gạt bỏ. Tất cả những quan niệm đạo đức thông thường đều là rác rưởi. Suy nghĩ bệnh hoạn và sự giáo dục cũng vô cùng dị hợm. Ngoại trừ người của Tàn kỳ được gọi là thánh tử, tất cả chúng sinh đều là sâu bọ không khác gì loại giun dế. Họ có thể làm những việc tàn bạo, đạo nghịch bất đạo; nhưng lại coi đó như là lẽ tự nhiên ở đời. Họ tôn sùng tà thần, ca ngợi cái chết và sự hiến tế. Họ là những đứa con của quỷ dữ.
Bài tập của tân tuyển chính là giết chóc, cuộc sống hàng ngày chính là thác loạn, niềm vui của họ chính là tra tấn. Tóm lại, quãng thời gian mà Thương Hải và Tang Điền ở Tàn Kỳ giáo cũng là thời gian họ bị giam giữ trong địa ngục.
Đúng sai, trái phải, toàn bộ đều đã bị đảo lộn lên hết rồi. Họ phát điên, phát khùng vì sự tra tấn tinh thần của Lưu Tinh. Họ đã đánh mất bản ngã, đã quên mất thân thế, họ thật sự bị biến thành Thương Hải, Tang Điền; Bát tỷ và Thất Đệ của Lưu Tinh.
Mỗi đêm, Tang Điền đều chìm ngập trong ác mộng máu me. Nàng mơ thấy những kẻ mình đã giết đang quay lại đòi mạng. Nàng mơ thấy địa ngục với núi xương, sông máu đang chờ đón mình. Tang Điền gào la khi Tử trùng đục khoét cơ thể nàng, phá vỡ thân thể nàng rồi chui ra. Con Tử trùng khổng lồ cuốn siết nàng dập nát, sau đó từng miếng, từng miếng thịt trên người nàng bị nó ăn hết. Cơn mơ cứ lặp đi, lặp lại, cứ hành hạ nàng trong tuyệt vọng bi thương.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay nàng. Tang Điền siết chặt bàn tay đó, nàng nhìn thấy Thương Hải cũng đang đứng cạnh mình nơi địa ngục, đôi mắt sắc như dao của y khiến nàng cảm thấy được an ủi. Dù có bị đày đoạ, thì bọn họ cùng chịu đày đoạ; dù có bước vào địa ngục thì nàng cũng không cô đơn một mình. Con Tử trùng khổng lồ lại lao vào cắn xé nàng, nhưng Tang Điền không la hét nữa. Mặt đất dưới chân sụp đổ, nàng cũng không sợ hãi. Bàn tay nàng nắm chặt kẻ bên cạnh, mãi mãi không rời.
Thương Hải nhìn người con gái đang ngủ yên ổn thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu không nắm chặt tay nàng, thì Tang Điền sẽ la hét suốt đêm không cho ai ngủ yên. Ban đêm nếu gây ồn ào, thì sáng hôm sau cả tám người sẽ cùng bị chịu phạt. Từ Nhất ca, nhị ca cho đến Lục ca đều đã dùng nhiều cách nhưng không chữa được căn bệnh la hét trong mơ của nàng. Duy chỉ có bàn tay của y mới thật sự khiến cho Tang Điền im miệng. Bởi vậy mỗi đêm y đều bị đá đít khỏi chỗ của mình, đến đây nắm tay nàng mà ngủ.
Thật sự là của nợ đáng ghét, kẻ tử địch nguy hiểm nhất mà. Nàng được sinh ra đời, chính là để ám hại y. Nàng phá hỏng mọi việc của y, ra ta đả thương y, kéo y rơi xuống vực, hại y bị bắt đến Tàn Kỳ giáo. Thương Hải hận nàng, ghét nàng, thề quyết tâm phải trả thù bằng được. Nhưng trong địa ngục này, chỉ có nàng mới biết y là ai, chỉ có nàng mới thông hiểu được cảm xúc y lúc này. Cũng chỉ có nàng là y có thể đặt được trọn vẹn lòng tin của mình vào. Muốn thoát khỏi Tàn Kỳ, y không thể không có cho mình một đồng minh.
Thương Hải, Tang Điền tạo thành một cặp tân thủ vô cùng xuất sắc, những sát thủ bẩm sinh có độ lãnh ngộ cao nhất mà Lưu Tinh từng sở hữu. ‘Ác quỷ có nụ cười bồ tát’ chính là biệt danh của họ sau này. Với căn bản võ thuật có sẵn, họ nhanh chóng tiến cấp trong Lưu Tinh, chỉ mất hai năm là lên được hàng nhất đẳng, cuộc sống trở nên thoải mái hơn, quyền lực cũng nhiều hơn, và khả năng bỏ trốn cũng cao hơn.
Với công lực của họ hiện giờ, đã có thể thừa dịp đi ra ngoài làm việc mà trốn chạy. Chỉ có một thứ kiềm được chân Thương Hải và Tang Điền, chính là Cổ Mẫu khủng khiếp kia. Cứ ba tháng một lần, người mang Tử trùng không được uống thuốc giải sẽ đau đớn không ngừng, trong bảy ngày sẽ xuất huyết toàn thân mà chết. Một kết cục vô cùng khủng khiếp và tàn khốc.
Trước mắt, chẳng có biện pháp nào cướp được Cổ Mẫu từ tay giáo chủ cả. Lão già âm dương quái khí Độc Long ấy có công lực vô cùng hùng hậu, được xưng tụng là thiên hạ vô địch, chí cao vô thượng. Thương Hải và Tang Điền còn chưa qua nổi cửu đại trưởng lão Tứ Tiên Ngũ Quỷ, sao có thể mơ thấy đánh bại được nhị vị hộ pháp và giáo chủ Độc Long. Vì vậy họ phải nhẫn, tiếp tục nhẫn nhịn phục tùng để tồn tại. Chỉ có sống sót mới có thể chạy trốn, chỉ có sống sót mới có thể bảo thù.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương