Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 42 : Tử chiến
Chương 42: Tử chiến
Đáng tiếc, hầu tử khó mà lọt qua bàn tay phật tổ. Chưa ra khỏi hoàng thành, Y Na đã bị bắt ngược về cung. Một toán thị vệ được cắt cử tới bảo vệ an toàn cho công chúa, kỳ thực là đảm trách công việc giám sát nàng. Triều đại này sắp đổi minh chủ, người kế tiếp lên ngôi không phải họ Tang mà là họ Dương. Tướng quốc dĩ nhiên vô cùng sốt sắn.
Y Na mỗi ngày đều ở một mình trong tẩm cung tù túng, chỉ biết chém vào rường cột để mà trút giận. Cơn điên của nàng không phải nhỏ, chẳng bao lâu toàn bộ cột đều có dấu chém chi chít, thanh loan đao cũng bị biến thành con dao cùn.
Bỗng một ngày, cửa hoàng cung mở ra. Nàng hớn hở nghĩ rằng có lẽ phụ hoàng đã hồi tâm chuyển ý. Đáng tiếc chỉ là thằng nhóc lùn tịt đang đi xông thẳng vào chỗ của nàng, phía sau lưng y là hai hàng binh tráng hùng hổ.
- A ... Dương Lôi Ân to gan. Hôm nay ngươi còn dám dẫn binh lính đến tận chỗ của bổn công chuá. Lần trước xém chết nên sợ rồi phải không, không dám cùng ta ở riêng một chỗ nữa.
- Miên vương đã viết thư thoái vị rồi. - Y lạnh lùng thông báo.
- Cái gì? - Nàng nhảy dựng lên.
- Không, chính xác mà nói là đầu hàng.
- Các ngươi tạo phản? - Nàng rít lên. - Ta biết mà, các ngươi đã có dã tâm tranh đoạt vương quyền.
- Là cha ta bị ép thôi!
- Ai mà ép được Dương tướng quốc? Là lòng tham của ông ta hả?
- Miên vương đã lật lọng mối hôn sự của chúng ta, Dương tướng quốc bất mãn nên dấy quân đòi lại công đạo. - Y cười cười ngây thơ.
- Nhảm nhí, chỉ do các ngươi đặt điều.
Nàng nhổ toẹt xuống đất, không để ý xem mình có vẻ bất lương như thế nào. Chỉ có những hành vi thô tục như vậy mới biểu đạt hết sự khinh bỉ của nàng đối với cha con Dương Bá Thiên.
- Sao cũng được, tất cả đều đã được chuẩn bị suốt bao nhiêu năm nay. Ngươi chỉ là cái cớ để chúng ta dấy binh cướp ngai.
- Đi xuống địa ngục mà làm vua.
Y Na vừa thét lên, loan đao đã xuất động chém ngay đến chỗ Lôi Ân. Y lui xuống, để toán binh sĩ tràn lên đối phó với nàng.
Một người, hai người, Y Na còn đối phó nổi. Một toán binh võ giáp đầy mình như thế này, nàng có mọc thêm mười cái tay cũng khó mà chiếm được thế thượng phong. Y Na bị đẩy lui về phía sâu trong tẩm cung. Phần lớn chỉ nhờ vào việc tránh né, ẩn nấp ở địa bàn của mình làm lợi thế. Cuối cùng loan đao cũng rời khỏi tay, cả người bị đè nghiến xuống như con cua bất lực. Nàng vùng vẫy, gào thét.
- Con heo Dương Lôi Ân, đồ nhát gan, thỏ đế. Có ngon ra đây thì quyết đấu cùng ta. Ngươi thua một lần rồi cả đời bị ám ảnh tuổi thơ sao. Nhục cái mặt ra nhá, đánh thua con gái. Dương Lôi Ân là đồ gà mái. - Tiếng rống la như con mèo bị nhấn xuống nước.
Một thân ảnh nhỏ xíu vén đám binh lính đi ra. Hai mắt Lôi Ân toé lên hung quang, trên gương mặt trẻ con xuất hiện một cái nhíu mày già dặn.
- Đồ bà già, ngươi lại còn la hét cái gì vậy. Lớn ăn hiếp nhỏ còn tự đắc khoe khoang sao?
Người ở vị trí chiến thắng nhưng trong lòng không hề thoải mái chút nào. Dù là võ sư lớn tuổi hơn Y Na, Lôi Ân cũng đả bại khá nhiều, y không cam tâm mình mang tiếng đánh thua nữ nhi được.
- Đồ rùa rụt đầu. Ta cứ mắng ngươi đó thì sao. Nếu là đàn ông thì mau chóng quyết đấu một trận sảng khoái. - Nàng vẫn tiếp tục dãy dụa trong vô vọng.
- Thả nàng ra. - Y lớn giọng ra lệnh.
- Nhưng thưa công tử ... - Tên cận vệ lên tiếng can ngăn.
- Ta nói mau thả ra. - Y hét lại lần nữa.
Bọn binh sĩ đều là cận vệ trực thuộc của Lôi Ân. Dương tướng quốc đã thành công đảo chính, sau này sẽ lên ngôi Miên vương, như vậy đứa trẻ trước mặt họ tương lai cũng sẽ thành thái tử. Ngàn vạn lần họ không thể làm mất lòng y được, bọn lính tráng đồng loạt thu vũ khí lại, lui ra xa.
Tang Y Na nhanh chóng bật người dậy, phóng tới chỗ y. Lôi Ân bình tĩnh xuống tấn, cánh tay gồng lên đón nhận đòn công kích. Nữ nhân mười ba tuổi có thể coi như đã phát triển nên hình nên dáng, nam nhân mười tuổi thì vẫn còn là trẻ con. Vậy mà đối đầu bằng quyền cước, Y Na cũng không thể chiếm được một phần tiện nghi. Tên nhóc này có phải ngay từ khi biết đi đã luyện công phu không vậy?
Y đỡ đòn tấn công cuả nàng mà nhẹ nhàng như đạo sư đang dạy cho học trò. Tất cả nhưng chiêu công kích đều bị hoá giải dễ dàng. Thậm chí có đôi lần Lôi Ân còn phản kích, đánh thẳng vào người nàng đau tê tái. Thù mới nợ cũ chất chồng, Y Na kiên cường tấn công liên miên bất tuyệt. Quốc gia đã mất, phụ hoàng, mẫu hậu của nàng giờ đã ra sao? Tất cả là lỗi của họ Dương, những người mang họ Dương đều là kẻ tử thù của Y Na hết. Nàng thở dốc nhìn kẻ địch trước mặt mình.
Đứa trẻ đó mang theo nét già dặn hiếm có. Gương mặt thanh tú quá ư nghiêm nghị, quá mức lạnh lùng. Mới mười tuổi nhưng đôi chân mày đã nhíu chặt thành một thói quen khó bỏ. Đôi mắt y thẳng tắp nhìn nàng không chút dung tình. Y thật sự quá mạnh so với Y Na. Thế nhưng trước khi nàng thúc thủ, Y Na đã kịp nhìn thấy vạt áo trước ngực y thấm đẫm máu đỏ. Nàng khẽ mỉm cười, “Vết thương ngày trước mình ban cho y vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.” Hy vọng lại bùng lên, Y Na bắt đầu đợt tấn công mới.
Đột nhiên Lôi Ân cảm nhận sực lức của bản thân trôi đi nhanh chóng. Vết thương trước ngực lại nhói đau, hai bàn tay run run. Từ ngày giao chiến với Y Na đến nay không bao lâu, vết đao do nàng chém vẫn chưa hoàn toàn lành lặn. Nhắc tới mối nợ cũ, chiến ý trong lòng y lại trỗi dậy. Lôi Ân giơ chân tung cước cực mạnh trúng ngay giữ bụng Y Na. Nàng té bật người ra, trượt dài trên sàn như một bao cỏ thảm hại.
Y sảng khoái nghe chiến thắng ngọt ngào đã ở trong tầm tay. Lôi Ân đến gần thử xem nàng thật sự đã bị đánh bại chưa. Đột ngột người giả chết kia bật dậy, một chưởng đánh thẳng vào ngực y tê tái. “Thật là một chiến lược hèn hạ, hèn chi người ta nói nữ nhi còn khó đối phó hơn tiểu nhân”.
- Ngươi bỉ ổi.
Cắn răng nói được ba chữ, trước mắt y đã nhoà đi vì cơn đau tối tăm mặt mũi. Tang Y Na cướp được thời cơ tiên quyết, nhảy tới áp sát Lôi Ân, kề loan đao vào cổ y.
- Tất cả mau tránh ra. - Nàng hét lên.
Bọn binh sĩ hoảng sợ vì một màn biến đổi bất ngờ. Thấy rõ ràng thiếu chủ đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ lại bị lật lọng vào phút cuối thế này.
- Mau tránh.
Y Na cứa mạnh vào cổ Lôi Ân, máu bắt đầu ứa ra thành một vòng đỏ. Đám người xung quanh hoảng hốt, vội mở lối cho nàng. Y Na bắt Lôi Ân theo làm con tin, vừa kéo vừa đẩy y ra khỏi cửa cung điện.
Cuối cùng nàng đã thấy được cảnh lửa cháy khắp hoàng thành, xác người la liệt, vũ khí ngổn ngang, thật sự Dương Bá Thiên đã đánh thẳng vào tận kim loan điện, nên mới ép được Miên vương viết chiếu nhường ngai. Y Na biết rằng mình phải thoát đi, phải đi tìm viện binh đến đánh đuổi quân phản loạn. Trong lòng nàng chỉ nghĩ ra được một con đường duy nhất. Phan Kiến Phong.
Y Na đẩy Lôi Ân về phía bảo mã uy nghiêm đang bị cột trước cửa cấm cung. Nắm giữ y trong tay, nàng không sợ còn có kẻ dám cản đường mình. Hãn huyết bão mã, con ngựa chỉ nhận một người chủ là Dương Bá Thiên. Nàng đến gần, con ngựa liền hí lên phản đối, nó lồng lộn chống lại người lạ. Y Na bèn đưa Lôi Ân ra, quả nhiên con ngựa yên lại hẵn. Nàng đã từng nhìn thấy Lôi Ân cùng cha mình cưỡi con ngựa này đi ngênh ngang trong hoàng cung.
- Mau lên. - Nàng nhấn dao mạnh hơn vào cổ, Lôi Ân đành phải hậm hực làm theo.
Lôi Ân cầm cương ngựa ngồi trước, Y Na ngồi sát phía sau khống chế y. Đám binh sĩ vẫn như cũ quây tròn xung quanh không dám vọng động.
- Không được làm hại công tử. - Bọn họ chỉ biết gào la như thế.
Y Na nào có đếm xỉa đến những lời đó, nàng thúc gót vào thân ngựa, con vật ngay lập tức hí vang, co giò phóng đi. Binh sĩ Dương gia cũng lên ngựa đuổi theo sát nút.
Bảo mã quả nhiên là bảo mã, tốc độ phi nhanh không con ngựa thường nào sánh kịp. Chỉ một chốc lát bọn họ đã ra khỏi phạm vi kinh thành. Đám người truy đuổi phía sau kéo dài thành một dãy bụi mờ mịt. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lôi Ân phải nói là cự phách. Bởi mũi đao của nàng vẫn đặt hờ bên hông y, Lôi Ân đành phải trở thành đồng phạm mang nàng chạy trốn. Y Na biết, không có y, chẳng đời nào bảo mã sẽ chịu chở mình.
Bọn họ đã ra đến khu vực rừng núi. Y Na vì muốn thoát truy binh nên phải chọn sơn đạo để đi. Nàng hy vọng cây cỏ um tùm sẽ dễ dàng che dấu vết của mình. Trong lúc Y Na phân tâm quan sát truy binh, đột nhiên Lôi Ân phản công. Y điều khiển cho bảo mã lồng lên, hòng hất nàng rơi xuống đất. Nào ngờ bản thân y đã bị mất máu khá nhiều, tay chân run rẩy, Y Na lúc rơi xuống bám chặt lấy Lôi Ân, thế là hai người cùng té lăn tròn trên mặt đất.
Hai đứa trẻ ôm lấy nhau thành một khối, càng lăn càng nhanh. Phía bên phải họ là vực sâu hun hút. Vèo một cái, cả hai văng ra khỏi phạm vi sườn núi, rơi tỏm xuống con sông chảy xiết. Cả hai thi nhau nhấn nước đối phương. Nước xộc vào miệng, vào mũi họ. Sóng đánh nhồi qua nhồi lại, xoay tới xoay lui. Đang là mùa nước đổ nên sức nước hung hãn phi thường. Chẳng cần phải cố gắng giết chết đối phương, chỉ với sức nước đã đủ nhấn họ chìm sâu vào lòng sông. Hai đứa trẻ mềm nhũn, ý thức ngày càng rời xa cơ thể. Trước mắt họ tối sầm, cả hai cùng chìm trong hôn mê.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương