Hoa đào có phải nở vì ta

Chương 34 : Những điều tội lỗi

Trong bóng tối mịt mù của đêm đó, họ chỉ có thể nghe được hơi thở của đối phương, cảm nhận thân thể của nhau. Như Thi nắm lấy bàn tay gân guốc của hắn, những ngón tay đan xen, như cái đêm nàng trèo tường qua tây viện gặp hắn. Mới đó mà đã hơn mười năm trời. Tình bạn thuở thiếu thời không ngờ lại đưa đẩy họ đến với nhau trong tình trạng này. “... Nói gì đến vương quyền phú quý Sợ chi những giới luật thanh quy ...” Lời của nàng rót vào tai hắn, như một câu thần chú đẩy hắn vào trầm mê. Lần đầu tiên hắn dám chạm vào bờ môi nàng. Khẽ khàng, run rẩy như sợ ảo ảnh sẽ chợt tan biến như bọt nước. Nàng giống như một lọ thuốc phiện, tuy biết chết, nhưng hắn vẫn nhất quyết lao đầu vào. Bởi vì hắn yêu nàng, đến chết cũng không sợ. Như Thi len tay vào vạt áo của hắn, cởi banh chiếc áo nhà sư cũ kỹ ra. Cơ thể trần trụi của nàng áp vào ngực hắn, đung đưa gợi tình. Hắn sợ hãi, ngay lúc này muốn lên tiếng kêu nàng dừng lại, họ đang làm điều trái với luân thường đạo lý. Một phụ nữ đã có chồng, và một người đang nương nhờ cửa phật, thật là tội lỗi. Nhưng cổ họng hắn lại chẳng thể phát ra âm thanh nào rõ ràng. Năm năm trước uống thuốc độc không chết, có lẽ chính vì khoảnh khắc này. Khoảnh khắc không có gì ngăn cản hắn chạy theo con tim của mình. Vô Ngôn đặt tay lên chiếc eo thon thả của nàng, ép chặt cơ thể nàng vào lòng mình. Như Thi đã đạt được mục đích mà nàng mong muốn. Vô Ngôn đứng thẳng dậy, tiến nhập vào cơ thể nàng. Cũng giống như bản tính thường ngày của hắn, trầm tĩnh, ôn nhu. Mọi việc diễn ra thật chậm, thật nhẹ nhàng. Hắn đối xử với nàng trân quý như một bông hoa yếu ớt mỏng manh. Nước mắt nàng chảy dài, vì nàng biết mình sẽ tổn thương hắn nhiều hơn nữa. Nàng không thể yêu Vô Ngôn, nàng chỉ muốn mượn của hắn một hạt mầm sự sống mà thôi. ^_^ Chỉ có một lần duy nhất, nàng ngay lập tức bỏ đi khi gà còn chưa gáy. Quyết liệt, dữ dội giống hệt như khi đến, Như Thi không chút lưu tình với người ở lại, hắn cũng chẳng cất tiếng van xin nàng. Có lẽ đây là một kết thúc đẹp nhất, cứ để mọi thứ trở thành một cơn mơ hoang đường đi. Hắn giương mắt nhìn người con gái mình yêu nhất đời bỏ đi. Một lần rồi lại một lần, Như Thi đều phải rời xa hắn, mà Vô Ngôn chẳng thể nào giữ lại. Bởi vì hắn và nàng là mệnh cách ‘hữu duyên vô phận’. ^_^ Đúng với sự dự đoán của Như Thi, Phúc Văn đang ôm một vò rượu rỗng nằm lăn lóc trên nền nhà. Không có nàng, chẳng ai khuyên bảo hay chạm vào y được. Vĩnh viễn, Phúc Văn chỉ cho một mình vương phi của mình động vào. Kết cục của thị thiếp họ Hà đã cho toàn thể hạ nhân một bài học quý giá. Bởi vậy, dù y có té chết ngoài vườn, cũng không ai dám đến nhặt xác của vương gia. Nàng áp bàn tay lạnh giá lên gương mặt y. Như Thi đã xuất phát trong buổi chiều mà y bắt đầu uống say, và trở về lúc tờ mờ sáng khi Phúc Văn chưa kịp tỉnh lại. - Điện hạ, mau cùng thiếp trở về phòng ngủ đi. Phúc Văn mở mắt ngái ngủ nhìn nàng. - Ái phi, bàn tay nàng lạnh quá. - Bởi vì không có điện hạ sưởi ấm, thiếp mới trở nên lạnh như thế này. Y có vẻ vẫn còn chưa tỉnh táo, vậy mà đã nhanh như cắt chụp lấy tay nàng. Hai bàn tay to lớn của y bảo bọc tay nàng, rồi y thổi vào đó những hơi ấm nóng thoang thoảng mùi rượu. - Nàng không biết bảo vệ bản thân sao? - Đúng vậy, thế nên điện hạ phải bảo vệ thiếp nhé. - Ừ, chắc là vậy rồi. Còn có ai yêu ái phi hơn ta đâu. - Y mỉm cười ngốc nghếch. Như Thi ngã vào lòng y, cảm thấy lương tâm dày vò và cắn rứt. Nhưng việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng chỉ là muộn màn. ^_^ Ba tháng sau, vương phi ngã bệnh, ăn thứ gì vào cũng ói ra hết, rất ghê gớm. Ngự y chẩn đoán nàng đã mang long thai. Mắt nàng ngấn những vòng nước lo sợ nhìn Phúc Văn, còn y sững sờ như người bị chém cho trăm ngàn nhát mà bây giờ mới phát hiện. Người ngoài đã đi hết rồi, y mới bắt đầu nổi giông nỗi bảo với nàng. - Mang thai? Làm cách nào mà nàng mang thai? Ngủ với một tên thái giám cũng có thể mang thai ư? Y nổi điên, vơ được thứ gì trong tầm tay là bắt đầu ném vào tường cho vỡ nát. Một tay đấm thụp thụp xuống bàn, cho đến khi chiếc bàn gãy vụn cũng là lúc bàn tay y tươm máu. - Điện hạ, xin đừng làm vậy nữa. Mau cẩn trọng long thể. - Cẩn trọng, cẩn trọng cái gì? Thứ quan trọng nhất của ta đã mất đi rồi. Nàng nói xem, ta còn cái gì để cẩn trọng? Đôi mắt y giống như ác quỷ từ diêm la đội đất chui lên. Nếu được, y đã một kiếm xuyên qua trái tim độc ác của nàng. Nhưng tất cả chỉ có một cái tát tay dành cho kẻ phản bội. - Ta đã nói rồi, nàng muốn ở bên cạnh ta, thì chỉ có thể dành cho một mình ta thôi. Y thô bạo xô nàng xuống giường, mạnh tay xé nát trang phục của nàng. - Đãng phụ, thèm khát đàn ông lắm phải không? Ta đã để nàng chết khô chết mòn rồi phải không? Phúc Văn vừa hét vừa ra tay dày vò cơ thể nàng. Y cúi đầu xuống cắn muốn nát bầu ngực của nàng. Như Thi hét lên đau đớn, nhưng cơ thể quằn quại, uốn éo của nàng chỉ càng khiến Phúc Văn điên thêm. Y tiếp tục cắn mút làn da của nàng, để khắp nơi trên thân thể nàng đều có dấu hôn của mình. Như Thi bắt đầu rấm rức khóc, y đã trở về thành thái tử cuồng bạo chiếm đoạt nàng khi xưa. Lần này Phúc văn không cần cởi đồ. Y bạnh chân nàng ra, dùng tay cấu nhéo vào bên trong. Nàng hét lên kinh hoàng. Càng lui người né xa y lại càng mạnh tay trừng phạt. - Điện hạ, xin đừng. Thiếp đã có hài tử trong bụng rồi. - Đó chính là thứ mà ta muốn lôi ra khỏi bụng nàng ngay. - Không được, đây là con của chúng ta, là thứ sẽ đưa điện hạ trở về đông cung. - Hoá ra là nàng tiếc cái đông cung đó quá nhỉ. Chỉ vì muốn một lần nữa bước lên ngai cao thái tử phi, thủ đoạn nào cũng không từ. - Không phải, thiếp là vì ngài ... - Nàng khóc nức nở. - Vì ta nên mới phản bội hay sao. Nàng cũng thật giỏi nguỵ biện. Cứ sau mỗi câu, y lại ra tay đả thương nàng càng mạnh hơn. Đến khi Phúc Văn bình tĩnh lại, cơ thể nàng đã trầy trụa khắp nơi, cả giường đều dính bê bết máu. Nàng nằm im trên giường, một bên má đã bắt đầu hiện lên vết bầm tím. Làn da tái mét không sức sống, nàng giống một xác chết mới vớt từ dưới sông lên. Y nắm chặt tay, cảm thấy đau đớn không kể xiết. Nàng vĩnh viễn là điểm yếu cuả trái tim y, là vết thương chưa bao giờ lành lại, mỗi khi tái phát chỉ khiến y càng muốn chết đi cho mau. Phúc Văn phẩy tay áo bỏ đi trong khi nàng vẫn bất lực nằm im ở đó. Trận đòn này, nàng không hề giận y, bởi vì đây là thứ xứng đáng dành cho nàng. Bởi vì nàng đã phá nát tình yêu của hai người quan trọng nhất trong đời mình. Bảy ngày sau, thánh chỉ ban xuống, phục hồi chức thái tử cho An vương. Đồng thời tin tức cũng lan ra, khi hoàng tôn được sinh hạ, hoàng thượng cũng sẽ đồng thời thoái vị nhường ngôi. Cuối cùng mọi yếu tố hội tụ đã đủ, không còn ai dám nghi ngờ tư cách của Phúc Văn. Y oai phong lẫm liệt trở về đông cung, còn công thần trong vụ đông sơn tái khởi này bị y đưa vào biệt viện. Từng trải quả hai năm cô độc ở lãnh cung, lần này bị đẩy vào biệt viện cũng không hề làm nàng sờn lòng. Thứ duy nhất mà nàng quan tâm lo lắng, chính là tình hình của Phúc Văn hiện nay. Y bên ngoài tuy tỏ ra bình thường, nhưng hành vi càng lúc càng cô ngạo, tàn bạo. Bởi vì thái tử phi đang mang long thai, những trắc phi và thị thiếp khác bắt đầu được triệu vào thị tẩm. Mỗi đêm là một mạng người, đông cung chẳng mấy chốc trở thành nơi u ám đầy gió tanh mưa máu. Có một ngày Như Thi đang ngồi tĩnh lặng trong phòng, một nữ nhân xinh đẹp lao ngay xuống bên cạnh chân nàng gào khóc. - Thái tử phi, thái tử phi. Xin hãy cứu lấy nô tỳ. Tất cả những ai bị đưa vào phòng thái tử đều trở thành thi thể đẫm máu được khiêng ra ngoài. Nô tỳ không muốn chết, xin thái tử phi cứu nô tỳ. Nghe lời nàng ta nói, Như Thi chấn động cả người. “Từ khi nào y đã biến thành ma vương độc ác cuồng bạo giết người như thế này?” Một đám thị vệ ngay sau đó xông vào biệt viện mà nàng đang ngụ, tuy nhiên với chức vị thái tử phi của nàng, bọn họ vẫn chưa dám làm càn. - Bẩm thái tử phi, chúng thuộc hạ nhân lệnh của thái tử đến bắt giữ tội nhân. - Tên giáo đầu đứng ra lớn giọng nói - Thái tử phi, xin cứu nô tỳ. - Nàng kia khóc lóc đến thảm thương. Như Thi đưa tay ngăn không cho người thị nữ nói thêm được nữa. Nàng rời chỗ của mình, đưa mắt uy nghiêm nhìn bọn thị vệ kia. - Người này, ta đã tiếp nhận rồi. - Giọng lạnh lùng không cao không thấp. - Nhưng ... thưa nương nương, người này phải đưa đến chỗ thái tử. - Vậy thì đưa ta đến thay vậy. Nói xong, nàng không đợi bọn thị vệ phản đối, ngay lập tức bước về phía tẩm cung của Phúc Văn. Bọn thị vệ lúp xúp đi sau nàng, bối rối không biết làm gì cho phải.