Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 32 : Như thế nào mới đủ ?
Hai người họ vẫn ngồi giữa đoạn hành lang dẫn vào phòng tắm. Đây là khu vực cấm người ngoài lai vãn, nên hiện nay chỉ có bọn họ mà thôi. Y nằm gối đầu trên đùi nàng, tay trái gác trên trán để che đi đôi mắt đỏ ké của mình. Như Thi mỉm cười dịu dàng, những ngon tay luồn vào mái tóc bắt đầu khô của y.
- Ta không biết thì ra khóc lóc lại là một việc cực nhọc đến thế. Sao nàng lại có thể khóc lóc tối ngày mà không bị mất sức. - Giọng khàn khàn bất chợt vang lên.
- Bởi vì quá buồn nên mới khóc. Khóc xong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đó không phải là biểu hiện của sự yếu đuối, đó là một cách để giải thoát linh hồn khỏi đớn đau. - Nàng lựa lời an ủi y.
- Như Thi ...
- Dạ?
- Ta có thể ích kỷ giữ nàng lại bên cạnh không?
- Thiếp là người của điện hạ, cả đời này cũng sẽ không xa rời ngài.
Y bỏ tay xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của nàng. Không có bất kỳ tia dối trá nào trong đó.
- Ta không thể đem lại hạnh phúc cho nàng.
- Được ở bên cạnh ngài, chính là hạnh phúc của Như Thi.
Chưa bao giờ nàng dành cho y nụ cười đẹp hơn lúc đó. Lời nhẹ như mây, như mật ngọt rót vào tai y, xoa dịu trái tim mệt mỏi của y. Nàng cũng như khi đó, xinh đẹp tựa đào hoa. Ông trời phái nàng xuống đây, chính là vì muốn cứu vớt linh hồn tội nghiệp của Phúc Văn. Y cảm thụ tình yêu của nàng rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào khác. Không có bất kỳ sự sợ hãi, hay hoài nghi nào có thể chen vào mối quan hệ của hai người được nữa. Tình yêu thì ra xuất phát từ tâm hồn chứ không phải thể xác phàm tục. Có lẽ điều may mắn nhất đời y, chính là đã yêu nàng.
^_^
Thật lạ là khi yêu người ta có thể làm được nhiều điều vĩ đại tưởng chừng như không thể. Chỉ trong vòng bốn tháng, Phúc Văn đã ép được Sa quốc phải viết thư đầu hàng, sau này đời đời kiếp kiếp không bao giờ xâm phạm vào Cát thành nữa.
Thì ra chiến tranh lại phụ thuộc rất nhiều vào chủ tướng đứng đầu. Thái tử Phúc Văn đột ngột bộc phát thần uy, dẫn đầu đội hùng binh đánh cho địch không còn manh giáp. Tin tức chiến thắng nhanh chóng lan ra khắp cả nước. Chiến tranh kết thúc đã là niềm vui không nhỏ, kết cuộc chiến thắng lại làm dân chúng cao hứng cùng cực. Thái tử rút quân về kinh trong sự hò reo cỗ vũ của mấy trăm vạn bách tính đổ ra đầy đường.
Đích thân hoàng thượng ra ngoài thành hai mươi dặm đón quân. Chưa bao giờ Việt quốc lại có một lễ hội nào tưng bừng hơn thế. Đừng nói bây giờ Phúc Văn muốn xoá tội cho Như Thi; dù y có muốn cái ngai hoàng đế, Ngữ Hinh cũng sẵn sàng nhường chỗ.
Tin vui lại đến dồn dập, đúng một tháng sau, bọn họ cử hành hôn lễ trang trọng nhất trong kinh thành. Dân chúng được nghỉ ngơi vui chơi suốt ba ngày ba đêm không biết mỏi mệt.
Trên môi ai nấy đều giữ mãi một nụ cười. Đặc biệt đôi tân nhân trẻ lại có nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Trải qua toàn bộ nghi lễ của hoàng gia, gặp mặt hết toàn bộ những người cần gặp mặt, cuối cùng họ mới có thể được ở riêng vớ nhau trong tân phòng đỏ rực màu.
- Chúc điện hạ và thái tử trăm năm hảo hợp, bách tử thiên tôn.
Lời của những người tham dự như sấm vang đánh thẳng lên đầu Phúc Văn. Như Thi rất lo lắng, không biết y còn có thể chịu thêm được bao nhiêu lâu nữa. Nàng ngồi trong tân phòng mà lòng bồn chồn không yên. Khi có tiếng hô “Thái tử hồi cung” nàng suýt tý nữa đã nhảy cẩn lên mừng rỡ. Như Thi tự tốc khăn trùm đầu lên, nàng chạy ngay đến ôm chầm lấy y. Quả nhiên, lúc này tâm tư y mới có thể mềm lại, không còn sát khi đầy mặt như mới vừa nãy.
- Ái phi, sao lại không ở yên chờ ta? - Y cười nhẹ với nàng.
- Chờ sao, đã sớm chờ đến mòn mỏi rồi. - Nàng phụng phịu dùi mặt vào ngực y.
- Ha ha ha. - Y cười sảng khoái, hai tay liền bế nàng lên dễ dàng như bế một đứa trẻ.
- Á ... người điện hạ đầy mùi rượu nha.
- Ái phi không thích sao?
- Thích, cái gì của điện hạ thần thiếp đều thích. Yêu điện hạ nhất trên đời.
- Ta cũng rất yêu nàng. - Y bá đạo hôn lên làn môi mềm mại của nàng. - Vĩnh viễn cũng chỉ yêu một mình nàng.
Nàng dịu dàng rời khỏi người y, đi rót hai chung rượu. Họ liếc mắt nhìn nhau, tình nồng ý đậm, sau đó cùng cạn chén giao bôi. Như Thi hiền thục thay thái tử cởi đi bộ ngoại bào, đích thân nàng rửa chân cho phu quân như một nghi thức suốt đời sẽ phục tùng chồng. Phúc Văn im lặng nhìn nàng làm tất cả mọi việc, trên môi chỉ ẩn ẩn một nụ cười hài lòng không khi nào có thể dừng lại.
Như Thi thổi tắt đèn cầy sau đó cùng y đồng sàn cộng chẩm. Phúc Văn ôm nàng vào lòng, cắn nhẹ vào tai Như Thi, sau đó hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng cứ như thế mà trôi qua. Và có lẽ cuộc sống tương lai sau này của bọn họ, cũng chỉ có thể như vậy mà trôi qua.
^_^
Một năm sau hoàng tộc bắt đầu hối thúc thái tử lập trắc phi cùng thị thiếp. Dĩ nhiên là Phúc Văn cực lực phản đối. Nhưng bởi vì Như Thi sợ y sẽ phải tiếp tục nghe những lời lảm nhảm như bất hiếu hữu tam vi đại vô hậu, nên nàng phải mở cửa sau đón những mỹ nữ con quan kia vào đông cung. Thế nhưng thật bất hạnh cho bọn họ, Phúc Văn chỉ sủng ái một mình thái tử phi của mình, ngoài nàng ra cũng không có lâm hạnh một ai khác.
Ba năm sau, tấu thư dồn dập gửi tới yêu cầu truất phế thái tử. Ngữ Hinh có đến hai mươi ba hoàng tử, sao lại để một người chưa có con thừa tự nắm giữ ngai vàng.
Như Thi dù không muốn cũng bị cuốn vào vòng tranh chấp thị phi. Ở tại đông cung, không thể nào không chịu sóng gió. Đầu tiên là mẫu phi của Phúc Văn triệu kiến nàng trách mắng, sau đó là đến lời đàm tiếu của các vị trưởng bối. Lời nói nặng nhẹ của những thị thiếp trong đông cung, lời thì thầm to nhỏ của toàn thể hạ nhân trong cấm thành ... “Tại sao thái tử gia lại đi yêu thương một cái cây không ra quả?”
Tất cả những lời ác ý của thế gian nàng đều có thể chịu đựng được hết. Chỉ là không thể chịu đựng được khuôn mặt nổi điên của Phúc Văn mỗi khi lâm triều trở về. Người ta công kích nàng, nhưng thật ra kẻ bị thương lại là Phúc Văn. Y ngày càng trầm lặng, khốc liệt làm nàng càng lo sợ. “Lời nói không có dao, nhưng đâm vào tim người vẫn có thể rướm máu.” Phúc Văn bởi vì chịu nhiều áp lực, ngày càng sa lầy vào rượu chè bê tha.
Sự việc đỉnh điểm khi nàng hay được tin đông cung xảy ra chuyện. Một thị thiếp họ Hà đã thừa lúc thái tử ngủ say mà bò lên người y. Khi Như Thi chạy tới nơi, chỉ thấy nền nhà bê bết máu. Nữ nhân họ Hà kia đã trở thành một cái xác không hồn. Phúc Văn đứng đó, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào xác chết. Trên tay y vẫn còn cầm thanh kiếm nhiễu máu long tong.
Như Thi vô cùng kinh hoảng khi thấy máu người. Nhưng nàng biết vẫn còn nhiều điều đáng lo hơn là mạng của người thị thiếp.
- Điện hạ, điện hạ. - Nàng lay tỉnh y trong cơn cuồng loạn. Nhìn Phúc Văn giống như một tên điên đã đánh mất chính bản thân mình.
- Ái phi ... - Y lắp bắp trong cơn mê chưa tỉnh.
- Là thiếp đây. - Đôi mắt nàng đã hiện lên một ngấn nước.
- Nàng ... nàng ta ...
- Không có việc gì hết. Y phục của điện hạ bị bẩn rồi, thiếp đưa ngài vào trong thay đổi.
Y ngây ngốc được nàng dắt đi chỗ khác. Như Thi đem y đến dục phòng, để tẩy sạch toàn bộ vết máu dính trên người. Nhiều năm qua, cái ăn, cái mặc của y đều do đích thân nàng sắp xếp. Khi thái tử tắm rửa cũng chỉ một mình thái tử phi mới được hầu hạ ngài.
Đến khi thay đồ, nàng lại phải nhìn vết sẹo chiến tranh trên người y. Một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sao lại chỉ vì thiếu đi một mẩu thịt bé xíu liền không thể ngẩn mặt với đời.
- Nhiều năm như vậy, nhìn vẫn thấy đáng sợ đúng không? - Đột nhiên một giọng lạnh lùng từ trên đầu nàng đổ xuống.
Như Thi ngước nhìn đôi mắt tối tăm doạ người của y, sao đột nhiên Phúc Văn lại biến thành một vị nộ quỷ như thế này. Nàng mỉm cười, lắc đầu với y.
- Sao có thể sợ chứ? Tất cả những thứ thuộc về điện hạ, thần thiếp đều yêu.
- Nàng có biết lúc nãy, cô ta hét lên kinh hoàng như thế nào khi nhìn thấy nó không.
Nàng lại lắc đầu.
- Rất đáng chết. Kẻ biết được bí mật của ta đều phải chết.
- Đừng quan tâm đến mọi người xung quanh. Bọn họ đều là những kẻ ngu ngốc. - Nàng gần như van xin, xin y hãy mau chấm dứt cơn điên này, mau mau trở thành Phúc Văn ấm áp của nàng.
- Sao có thể không quan tâm? Ta là thái tử, là hoàng đế tương lai của Việt Quốc. Ta phải lắng nghe lời nói của thần dân mình. Bọn họ muốn có một người nối dõi. Nàng có hiểu không?
Y nắm lấy vai nàng rất chặt. Những ngón tay mạnh mẽ bấu vào da thịt nàng, khiến Như Thi đau đớn.
- Thiếp không cần gì hết, thiếp chỉ cần điện hạ mà thôi. - Nàng bắt đầu gào lên.
- Để làm gì? Một thằng đàn ông vô dụng chỉ có thể nhìn nàng, ôm nàng mỗi đêm, biến nàng thành goá phụ thủ tiết từ năm mười bảy tuổi sao?
- Bởi vì điện hạ đã cho thiếp quá nhiều, đã yêu thiếp nhiều đến nỗi cả cuộc đời này Như Thi không thể đáp lại đủ cho ngài. Điện hạ, thiếp xin ngài hãy bình tĩnh lại đi. Chúng ta ở bên nhau như thế này chưa đủ sao?
- Không thể đủ được. - Y lắc đầu. - Một gã như ta có hơn gì lũ thái giám trong cung. Thế gian đang nhìn vào ta, đang nhạo báng ta không thể có con nối dõi.
Lần này, đôi mắt y vằn lên những chỉ đỏ đáng sợ, sau đó từ trong hốc mắt, một dòng lệ trong suốt, tinh tế ứa ra ngoài. Như Thi hoảng sợ khi nhìn thấy y như thế. Còn hơn cả nổi điên, còn hơn cả đau đớn. Y đang chết dần chết mòn trong tuyệt vọng. Nàng có cách nào để gứu giúp được y bây giờ?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương