Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 29 : Nhớ ai , ai có nhớ mình hay không ?
Dù đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự giận dữ của Phúc Văn, nhưng Như Thi không thể ngờ y lại chẳng biểu lộ gì cả. Dù bình thường vẫn nhìn thấy thái tử đi qua đi lại trong quân doanh, nhưng tuyệt nhiên y chẳng hề nhìn nàng một cái, cũng chẳng có động tác nào gọi là nhận ra nàng. Mỗi lần như vậy, Như Thi lại càng thêm buồn bã. “Cơn giận của y thật không nhỏ mà.”
Nàng chỉ còn biết ngoan ngoãn cam chịu sự ghẻ lạnh của Phúc Văn. Như Thi bị chôn vùi trong công việc vất vả của những nữ công. Mỗi ngày giặt đến vài chục thau đồ, những ngón tay thon mịn của nàng nứt toát ra chảy máu. Cứ như vậy ngâm trong nước, cứ như vậy vò vắt liên tục; thậm chí đến mức mỗi lần bưng bát cơm lên ăn, hai tay run rẩy đến không thể lùa cơm vào miệng được. Những nữ công khác lúc đầu rất bài xích Như Thi, bởi vì bộ dáng nàng không hề giống như một nữ tử phải quen lao động chân tay, nhưng ngày ngày chứng kiến cái kiểu sống thảm thương của nàng, cũng có vài người lấy làm mủi lòng thương hại.
- Này mau ăn đi, sắp hết thời gian nghỉ rồi. - Một vị tỷ tỷ cùng bàn gắp rau bỏ vào chén nàng.
- Cám ơn Hoàng Lan tỷ. - Nàng mỉm cười sung sướng đón lấy. Đây là cử chỉ quan tâm đầu tiên nàng nhận được khi đến nơi này.
- Muội là ai, từ đâu đến? Ta nhìn muội chẳng giống một nữ công chút nào?
- Muội ở trong cung ... - Như Thi ngập ngừng, không biết nói gì cho phải.
- Thảo nào ... Những nô tỳ trong cung đều vô dụng giống muội sao? Họ chỉ tuyển mỹ nữ, không cần làm được việc ư?
- Không phải. - Như Thi cúi đầu xấu hổ khi bị cho là vô dụng. - Những người khác đều làm việc, riêng muội thì múa hát giúp vui cho mọi người.
- Là ca kỹ hả?
- Không giống.
Như Thi lập tức phản đối, nhưng lại không biết giải thích như thế nào cho một dân nữ như Hoàng Lan hiểu. Ca kỹ là cô nương múa hát trong thanh lâu. Còn Như Thi là một vũ cơ, một người có phẩm vị do triều đình ban tặng, chỉ chuyên phục vụ hoàng gia.
Đột nhiên nàng ngẩn người, cảm thấy những sự việc trước giờ được cho là đương nhiên thì lại biến thành vô lý quá. Ca kỹ và vũ cơ, đều là những kẻ mua vui cho người ta, có khác biệt gì đâu mà phân ra sang hèn. Điều khác biệt duy nhất là ca kỹ múa trước mặt những người bình dân, còn vũ cơ thì múa trước mặt hoàng đế, bá quan trong triều mà thôi.
- Cũng không khác nhau cho lắm. - Nàng sửa lại câu trả lời của mình.
- Nhưng muội đến đây làm gì? Chỗ này có chiến tranh, chúng ta không cần ca kỹ. - Hoàng Lan cao giọng hỏi.
- Muội ... muội muốn góp sức mình cho quốc gia. - Nàng ấp úng trả lời.
- Đừng gạt ta, lão tỷ ăn muối nhiều hơn muội ăn cơm. Cái gì mà quốc gia với đại nghĩa hả, chỉ là cái rắm thối. Tất cả chúng ta ở đây đều vì tiền mà đến, cũng có người là thân nhân của quan binh nên đi theo. Nói, muội là thuộc dạng nào?
- Là ...
- Muội không giống người thiếu tiền. -Hoàng Lan triệt để cắt ngang cơ hội nói dối của nàng.
- Là đi tìm người.
- Oa ... thấy chưa. Tỷ đoán không sai mà, chỉ có sức mạnh tình yêu mới khiến cô nương yếu đuối như muội chạy đến nơi hoang vu thế này thôi. Mà sao rồi, có tìm thấy người chưa? Hắn là ai, ở doanh nào?
- Muội ... muội không nói được.
- Ha ha ... lại còn bày đặt mắc cỡ dấu diếm nữa. Kệ muội, chuyện ai thì tự lo. Chỉ là cẩn thận mình, nơi đây vẫn là vùng chiến sự.
- Dạ, cảm ơn tỷ tỷ.
Như Thi cười tươi hớn hở, được một tỷ tỷ tốt bụng như vậy quan tâm, nàng cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Trong đời nàng gặp gỡ được rất ít người, nhưng hình như toàn bộ họ đều là người tốt cả.
Hoàng Lan nhìn cô bé ngốc ngếch ôm chén cơm cười khúc khích, trong lòng cũng mềm ra một chút. Một nữ nhân kiều diễm, đáng yêu như thế này, ai mà lại không thương cho được. Tuy bề ngoài nhu nhẹ nhưng nội tâm lại cương liệt vô cùng. Ngàn dặm chạy theo tình lang, đảm khí thật không phải nhỏ. Chỉ mong rằng chiến tranh khốc liệt sẽ không làm người có tình phải vội phân ly.
^_^
Cuối cùng, những cơn bão cát hoành hành dữ dội cũng chịu tạm lắng xuống. Bầu trời xanh thăm thẳm, trong vắt hiện ra. Nắng vàng chiếu sáng rực rỡ khiến ai nấy tâm tình đều thoải mái. Liên tục nhiều ngày trốn trong nhà, mọi người đều cảm thấy tù túng, ngột ngạt hết toàn thân. Người dân trong Cát thành tràn ra đường, hối hả làm việc của mình. Quân sĩ thao binh diễn tập, quân doanh nô nức người ra kẻ vào. Đám ngựa được thả ra cho chạy vận động. Vũ khí được khiêng ra ngoài trời, lau chùi đánh bóng lại. Riêng nhóm của Như Thi có nhiệm vụ đi lập dàn phơi đồ. Mấy thứ quần áo không được phơi dưới nắng đã lên mùi ẩm mốc thật khó chịu. Như Thi cũng bị cuốn vào không khí hớn hở của mọi người, nàng vừa làm việc vừa nhảy múa reo ca. Mọi người nhìn thấy cảnh đó, đều phải bật cười trước cách diễn tả cảm xúc sống động của nàng.
Trên tường thành cao, cũng có một đôi mắt say đắm nhìn nàng nhảy múa. Thái tử Phúc Văn đang chuẩn bị đi tuần tra xung quanh thành, đột nhiên lại nghe được những tiếng cười hiếm hoi phát ra. Đã lâu lắm rồi, y mới thấy người ở Cát thành cười vui như thế. Nàng đang vừa múa vừa hát quanh những chậu đồ vừa mới giặt. Những nữ công khác cũng luôn tay làm việc của mình, cùng hoà giọng theo bài ca lao động vui tươi của Như Thi.
Chợt trong đám binh sĩ đang lau chùi vũ khí gần đó, có một chàng trai trẻ cao giọng hò vài câu chọc ghẹo những nàng nữ công. Đây là một nét đẹp văn hoá của vùng sông nước Cửu Long, khi cùng nhau làm việc, họ thường xem hò đối đáp như một hình thức giải trí.
“Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít (ích)?
Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không?
Trai nam nhi không đối đặng. Gái má hồng, xin thử đối xem!”
Một tài nữ như nàng sao có thể không biết được hình thức hò vè đối đáp này. Như Thi bèn quay mặt lại, tay vẫn giũ giũ chiếc áo vừa mới giặt, treo lên giàn phơi.
“Trái cau lửa, sao mà anh gọi là cau không nóng,
Tóc dợn sóng, sao mà sóng không trào.
Trai nam nhi mà đối đặng gái má đào xin theo.”
Đám nữ công liền cười rộ lên trước sự đối đáp khôn ngoan của nàng. Phía bên kia binh sĩ cũng lấy làm cao hứng, chàng trai trẻ liền đứng dậy khỏi vị trí, cất cao giọng hò tiếp.
“Cá bóng đi tu,
Cá thu nó khóc,
Cá lóc nó sầu,
Phải chi ngoài biển có cầu,
Anh ra đến đó giải sầu cho vui.”
Những người binh sỹ huýt sáo rầm rộ, cổ vũ cho chàng trai trẻ. Các cô nữ công liếc mắt nhìn nhau thầm hỏi, không lẽ trò chơi chỉ mới bắt đầu, họ lại phải chịu thua. Đột nhiên Hoàng Lan cười ranh mãnh bước ra.
“Ai làm cá bóng đi tu,
Ai làm nước mắt cá thu buồn rầu.
Phải chi ngoài biển có cầu,
Em ra em vớt đoạn sầu cho anh.”
Bên nam nhân không chịu thua kém tiếp tục tấn công.
“Anh nói với em hủy hủy hoài hoài,
Biểu em đừng kết nghĩa với ai,
Xin em kết nghĩa lâu dài với anh.”
Như Thi đột nhiên nghĩ ra câu hò hay, bèn cất giọng đáp lại.
“Anh đừng có bỏ giọng trầm,
Lời ngon, tiếng ngọt để cầm duyên em.
Anh đừng lên xuống ngó xem,
Em nghe ba má nói không lâu rồi.”
Lần này nàng nhận được một tràng vỗ tay kịch liệt từ phía chị em nữ công. Đám binh sĩ gãi đầu bức tóc, vỗ vai nhau hối thúc. Quả nhiên trong đám đó, chỉ có chàng binh sĩ trẻ là thuộc nhiều ca dao nhất, chàng ta vội buông lời chống chữa cho phe mình.
“Anh thương em, trầu hết lá lươn,
Cau hết nửa vườn, cha với mẹ nào hay.
Dầu mà cha mẹ có hay,
Nhứt đánh nhì đày, hai lẽ mà thôi.
Gươm vàng để đó em ơi,
Chết thì chịu chết, lìa đôi anh không lìa.”
Cả đám đột nhiêm vỡ oà ra vì câu hò của chàng trai trẻ. Này thì “Chết cũng không lìa”, mọi người đều cười vui chúc tụng cho thái độ khẳng khái đó. Như Thi cũng e thẹn đỏ mặt, không ngờ lại bị lật ngược thế cờ, đang dẫn điểm trước, lại bị người khác giành giật hết uy phong.
Mọi người đang vui vẻ trong đợt ‘giao lưu’ thì đột nhiên một bóng người áo vàng đi tới. Ai nấy đều kín đáo trao đổi ánh mắt rồi lẳng lặng trở về vị trí của mình. Như Thi ngỡ ngàng nhìn Phúc Văn từ trên thành cao đi xuống. Y đã đứng đó từ lúc nào, y đã nghe được những gì?
Phúc Văn chỉ trao cho nàng một ánh mắt kịch liệt, sau đó lớn giọng nhắc nhở mọi người nên trật tự làm việc. Thái độ đó sao mà trịch thượng, đáng ghét đến thế. Nàng nhớ lại, từ khi đến Cát thành này cũng chưa từng thấy thái tử cười lần nào. Chuyện gì đã xảy ra vậy, nam nhân đã từng yêu nàng say đắm, với nụ cười toả sáng như mặt trời đâu rồi? Nàng đau lòng đến nhỏ lệ.
“Anh đi biệt tích phương xa,
Ðể em ôm bóng trăng tà năm canh.
Hai vai một gánh chung tình,
Nhớ ai, ai có nhớ mình hay không?”
Mọi người kinh ngạc nhìn cô nương vừa cất lên tiếng hò. Như Thi có biết chăng người này chính là vô cùng tôn kính hoàng thái tử. Nàng không nhận ra trò chơi của họ đã kết thúc rồi sao, không nhận được tình huống hiện thời hay sao?
Phúc Văn đã bỏ đi, nghe được lời của nàng thì trong lòng nổi lên một phen rúng động. Y vừa mới quay lại, môi chưa kịp nói lên lời nào thì một mũi tên bất chợt từ trên trời cao thao thẳng xuống đất.
Hành động còn nhanh hơn bất kỳ lời nói nào, y phi thân bay tới, kéo nàng ra khỏi vị trí nguy hiểm. Hai người lăn vòng tròn trên đất, vừa vặn cơn mưa những mũi tên cũng ào ào đổ xuống.
“Địch tấn công.” Tiếng gào thét bắt đầu vang lên khắp nơi. Những hồi còi dài báo động cho toàn bộ Cát thành chuẩn bị ứng chiến. Như Thi vừa mới ngẩn đầu lên đã thấy một tràng máu me trước mắt. Những người đứng xung quanh nàng, mới lúc nãy còn đối hát vui vẻ, bây giờ đã đầm đìa máu tươi. Phúc Văn kéo được Như Thi vào một mái hiên nhà, y khẩn trương lay lắc vai nàng.
- Như Thi, có nghe ta nói không? Như Thi? - Y hét vào mặt nàng.
- Điện ... điện hạ. - Nàng lắp bắp trả lời.
- Mau trốn vào trong nhà, không được ra ngoài. Đi.
Bây giờ Như Thi mới cảm nhận được thế nào là cơn giận dữ của Phúc Văn, nàng vội vàng theo lời y, chạy vào trong căn phòng lớn của nữ công mà lánh trốn. Những người bị thương khác cũng vừa vặn được kéo vào. Như Thi lại hốt hoảng phụ giúp băng bó cho họ.
Lúc này Phúc Văn đã nhanh chóng bỏ đi. Chỉ một lúc sau, những tiếng trống trận vang lên thùng thùng. Quân Việt quốc đã chỉnh đốn xong binh mã, thái tử đích thân dẫn đầu đoàn quân, xông ra ngoài thành nghênh đón kẻ địch.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương