Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 16 : Cung oán ngâm khúc
“... Ðêm phong vũ lạnh lùng có một
Giọt ba tiêu thánh thót cầm canh
Bên tường thấp thoáng bóng huỳnh
Vách sương hót gió đèn xanh lờ mợ
Mắt chưa nhắp đồng hồ đã cạn
Cảnh tiêu điều ngao ngán dường bao
Buồn này mới gọi buồn sao?
Một đêm nhớ cảnh biết bao nhiêu tình ...”
(Trích “Cung oán ngâm khúc” – Nguyễn Gia Thiều)
Trong đêm vắng vang lên tiếng đàn nhị và tiếng ca ai oán đến thế. Tin tức này chẳng bao lâu đã đến tai những chủ nhân nhà họ Hạ. Trương tổng quản có một ngày cũng bị buộc phải mang con trai mình đến trước mặt Hạ lão gia và Hạ phu nhân. Hắn quỳ giữa sảnh đường, lo sợ nhìn đám đông những người tập trung xung quanh.
- Ngẩn mặt lên cho ta xem! – Hạ lão gia trầm giọng ra lệnh.
Hắn len lén hơi ngẩn mặt lên. Mái tóc dài che nửa mặt trượt qua, để lộ phần sẹo phỏng ghê rợn ở bên dưới.
- Thật là xấu xí. – Hạ phu nhân lấy khăn che miệng, gương mặt tỏ rõ vẻ bất nhẫn.
- Ngươi biết kéo đàn nhị? – Hạ lão giao vỗ vỗ tay phu nhân trấn an, sau đó lại nghiêm mặt hỏi hắn.
Chi Lang hoảng sợ gật đầu, rồi tiếp tục cúi gầm mặt xuống đất.
- Kéo thử một khúc xem sao.
Hạ lão gia vừa ra lệnh, Trương tổng quản liền mang cây đàn nhị của Chi Lang đến nhét vào tay hắn. Chi Lang lo lắng nhìn phụ thân, nhưng chỉ thấy ông ta gật đầu ra lệnh. Hắn nhận lấy cây đàn quen thuộc, lấy dây vải buộc cung vĩ vào tay trái, tay phải bấm nốt kéo lên một đoạn nhã nhạc êm đềm.
Tuy mọi người nhìn thấy hắn xấu xí lại què quặc nên vô cùng khinh thường, thế nhưng nghe xong đoạn nhạc, ai nấy đều gật gù tán thưởng. Hạ lão gia nhắm mắt lim dim trong giao đoạn trầm bổng, ông cũng là người âm hiểu âm luật, biết nhận ra người tài.
- Mang đến đình viện đi. – Hạ lão gia ra lệnh.
Hạ phu nhân ngay lập tức nắm lấy tay phu phân lắc lắc ra chiều phản đối, nhưng ông chỉ vỗ về an ủi bà.
- Để cho hắn ở bên ngoài sân kéo đàn. Dù sao Thi Thi nằm mãi rồi cũng không thể nào khá lên nổi. Còn nước còn tát, thử luôn cậu thiếu niên này thì có hại gì đâu.
- Nhưng mặt hắn ... – Hạ phu nhân lại e dè liếc nhìn Chi Lang.
- Thi Thi nằm trong phòng sao có thể thấy mặt cậu ta. – Sau khi bàn xong với phu nhân, Hạ lão gia lại quay sang phân phó. – Trương tổng quản, mang tiểu tử của ông đến đình viện chỗ tam tiểu thư.
- Dạ vâng, thưa lão gia.
Phụ thân của hắn kính cẩn cúi đầu nhận lệnh. Trương tổng quản kéo tay Chi Lang đứng dậy, lôi hắn đi nhanh chẳng khác nào áp giải tội phạm mang ra pháp trường. Chi Lang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Trên đường đi, phụ thân hắn mới bắt đầu giải thích. Tam tiểu thư của Hạ phủ thì ra đang mắc bệnh nghiêm trọng, thuốc thang uống mãi không khỏi, trong mê sảng chỉ luôn nhắc tới đàn nhị. Đại phu nói tâm bệnh phải giải bằng tâm dược. Vì vậy Hạ lão gia đã cho dời toàn bộ nhạc sư trong phủ đến kéo đàn mà tình hình không khả quan. Thậm chí nhạc sư trong toàn Tiết Châu cũng đã thử qua hết. Nay thật quá tuyệt vọng, nghe nói ai biết kéo đàn nhị cũng muốn mang tới chỗ của tam tiểu thư để mà thử qua.
Hắn kinh ngạc khi mình được dẫn đến khu vườn quen thuộc. Kia là hồ sen, là mái đình son hắn vẫn thường thấy. Thì ra cái lỗ gạch mà hắn hay nhìn qua lại nhỏ và nằm trong góc khuất như vậy. Bên cạnh đó có một cái thùng gỗ bị úp ngược mà Như Thi hay lấy làm chỗ ngồi để trò chuyện với hắn. Chi Lang bắt đầu run rẩy sợ hãi, hắn sợ nàng sẽ đột ngột xuất hiện, ở chỗ trống trải này, hắn biết trốn đi đâu.
Trương tổng quản mang cho hắn chiếc ghế gỗ ngồi đối diện với gian phòng lớn xa hoa. Tuy cửa sổ mở ra hết, nhưng rèm buông che kín khó thấy bên trong. Chi Lang bắt đầu so dây rồi kéo bài “Tình nhi nữ” mà hắn thông thuộc nhất. Đây cũng là nhạc điệu mà Như Thi thích nhất. http://youtube.com/watch?v=tsr6tf5u8K8
“... Uyên ương cùng đậu, hồ điệp cùng bay
Vườn xuân sắc thắm lòng người đắm say
Lặng hỏi thánh tăng
Nhi nữ có đẹp hay không?
Tình nhi nữ có đẹp hay không?
Nói gì đến vương quyền phú quý
Sợ chi những giới luật thanh quy
Chỉ mong sao địa cửu thiên trường
Cùng người thiếp yêu sớm tối sum vầy
Yêu chàng rồi, yêu chàng rồi
Nguyên đời này mãi mãi bên nhau ...”
Chỉ kéo chưa được nửa khúc, bên trong phòng đã vang lên tiếng ồn ào loảng xoảng. Sau đó cánh cửa phòng bật mở. Như Thi đầu tóc rối bời, áo quần xốc xếch xuất hiện. Bên cạnh có hai nha hoàn vừa đỡ vừa kéo lại, nhưng Như Thi chỉ nhất quyết chạy ra ngoài. Hắn vừa ngẩn mặt lên cũng đồng thời nhìn được vẻ sững sờ kinh ngạc của nàng. Chi Lang giật mình quay mặt đi. Thôi rồi, nàng đã trông thấy gương mặt ghê sợ của hắn.
- Tiểu thư, tiểu thư.
Hắn nhìn lại thì thấy Như Thi đã ngất đi trong tay hai nha hoàn. Cõi lòng Chi Lang tan nát. Hắn không ngờ lại gặp nàng trong hoàn cảnh này, không ngờ nàng vừa nhìn mặt mình xong lại ngất xỉu. Trước giờ người lạ nào gặp hắn cũng giật mình, chê bai hoặc kinh sợ. Nhưng đến nỗi ngất đi như nàng thì cũng là lần đầu tiên. Hắn cảm thấy trong lòng đắng ngắt, một khối xót xa chua chát dâng lên. Trong lúc mọi người hoảng hốt lo lắng cho Hạ Như Thi, hắn quay đầu bỏ đi.
“Lạc hoa lạc diệp lạc phân phân,
Tận nhật tư quân bất kiến quân.
Trường dục đoạn hề trường dục đoạn,
Lệ châu ngân thượng cánh thiêm ngân.
Ngã hữu nhất thốn tâm,
Vô nhân cộng ngã thuyết.
Nguyện phong xuy tán vân,
Tố dữ thiên biên nguyệt.
Huề cầm thượng cao lâu,
Lâu cao nguyệt hoa mãn.
Tương tư vị tất chung,
Lệ trích cầm huyền đoạn...”
(Trích ‘Trường tương tư’ – Lương Ý Nương)
“Hoa rơi lá rụng dàu dàu
Suốt ngày mong nhớ nào đâu thấy nàng
Nhớ thương đứt ruột, bầm gan
Lệ rơi sùi sụt, từng hàng châu rơi!
Em có một tấc lòng
Biết cùng ai chia sẻ
Nhờ gió đuổi mây đi
Cùng trăng phân mọi lẽ.
Ôm đàn lên lầu cao
Lầu cao hoa trăng đầy
Khúc tương tư chưa dứt
Lệ rơi, đàn đứt dây...”
Kéo tới đây thì lệ đã rơi ướt đẫm, hắn buông đàn, không thể kéo hết bài. Trăng đã lên cao, có biết người bên ấy thế nào? Nhìn gương mặt nàng tái nhợt, má hõm xuống thật tiều tuỵ, đã mất đi nét lanh lợi tinh nhanh như ban đầu. Chi Lang quẹt nước mắt, bước len lén ra khỏi gian phòng. Nhờ ánh trăng soi lối, hắn lại trở về bức tường quen thuộc.
Tâm trạng đang rối bời, nhưng hắn vẫn nhận ra bóng đen lờ mờ loay hoay trên đỉnh tường. Chi Lang vội bước tới gần, nhận ra cô gái nhỏ đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường cao. Hắn núp vào gốc đào bên cạnh, theo thói quen chỉ lộ nửa bên mặt ra.
- Muội đang làm gì vậy?
Giọng hắn không lớn, nhưng trong đêm vắng lại thanh vang hơn hẳn. Như Thi ở trên đầu bờ tường, giật thót mình rõ mạnh. Đêm trăng không sáng lắm, nhưng do hắn mặc bộ đồ trắng, nên nàng dễ dàng nhìn ra người núp sau gốc cây. Cái kiểu lấp ló như thế, làm sao Như Thi không nhận ra được. Nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Lang ca mau đỡ muội xuống. – Nàng vẫy tay với hắn.
- Làm cách nào muội lên được đó?
- Muội lấy thang dựng vào tường rồi leo lên.
- Vậy thì cứ theo lối thang đó mà xuống. – Hắn lạnh giọng trả lời.
- Muội muốn xuống ở bên này.
- Làm gì?
- Gặp huynh.
- Không cho.
Cái kiểu co người, vai run run lên như thế, hắn biết ngay là nàng đang khóc. Tiếng híc híc nhỏ biến thành tiếng oa oa ngày càng lớn dần. Nàng lấy tay dụi mắt, chuẩn bị há miệng ra la lớn.
- Im ngay. – Hắn hoảng sợ chặn trước. - Bây giờ đang giữa lúc đêm khuya, có người nghe thấy thì sao?
- Hu hu ... Lang ca không thương muội nữa. Lang ca không muốn gặp muội. – Nàng đã cố nói nhỏ đi, nhưng âm thanh vẫn vang vọng trong đêm.
- Ai nói ta không thương muội? – Ngón tay hắn bấu chặt lấy gốc cây xù xì.
- Vậy sao huynh không đến đây nữa?
- Ta bị bệnh. Nhưng ngay khi hết bệnh ta đã đến đây. – Giọng hắn lại trở nên chua chát. – Gương mặt ta vốn xấu xí kinh hồn như vậy, muội thấy ta còn phải ngất xỉu. Thi muội, sao bây giờ còn đến làm gì nữa?
- Muội cũng bị bệnh mà. – Nàng gào lên. – Vừa nghe tiếng đàn nhị, muội đã biết là huynh đến. Muội lấy hết sức chạy ra, nhưng chưa kịp gặp đã ngất đi luôn rồi.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Thì ra là do vấn đề sức khoẻ chứ không phải là do sợ hãi hắn đến ngất đi. Tuy trong tim bắt đầu nở hoa, nhưng hắn vẫn è dè. Chi Lang hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đi ra khỏi bóng cây. Hắn đứng ngay dưới chỗ tường mà Như Thi đang ngồi, ngửa mặt lên nhìn nàng. Mái tóc rẽ ra, toàn bộ khuôn mặt được ánh trăng soi rõ, chắc chắn Như Thi ngồi trên tường có thể nhìn thấy chân diện hắn.
- Sao, bây giờ đã nhìn rõ chưa? Ta vốn rất xấu xí. Muội có thể trở về rồi. – Bàn tay hắn đang nắm chặt, bấu vào da thịt đến đau điếng.
Nào ngờ bóng đen trên tường lao xuống chỗ hắn. Chi Lang hoảng hồn chụp lấy. Nhưng bởi vì chỉ dùng được tay phải nên Như Thi trượt xuống mạnh, đè hắn nằm sóng xoài trên nền đất. Hắn lấy tay xoa ngực mình, cảm thấy đau đến nín thở.
- Sao ta lại cho muội ăn nhiều bánh ngọt như vậy? Quả nhiên rất mập, rất nặng à nha. – Hắn than van.
Như Thi hoảng hốt ngồi dậy, nàng nắm tay hắn kéo lên, nhưng lại nắm ngay tay trái của Chi lang, có cảm giác mình nắm vào que củi khô vậy. Hắn kêu oai oái giật lại, tự mình dùng tay phải chống ngồi dậy. Chi Lang tựa lưng vào bức tường, tay vẫn xoa ngực không thôi. Lúc nãy không biết chân nàng, hay tay nàng đập vào, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tức ngực khó thở.
Nàng cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé cũng phụ xoa xoa vào ngực hắn.
- Như Thi không có mập. – Nàng phụng phịu.
- Sao lại nhảy xuống? – Hắn trách mắng.
- Muội sợ huynh bỏ đi.
Hắn lại lặng im nhìn nàng. Đôi mắt ngây thơ trong sáng vẫn nhìn thẳng không chút e ngại. Ngoại trừ mẫu thân của Chi Lang, chưa ai nhìn hắn bằng đôi mắt bình lặng không gợn lên chút e dè nào.
- Có sợ ta không? – Hắn hỏi.
Nàng ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Như Thi đưa tay vén mái tóc của hắn ra, nhìn vào phía bên mặt bị sẹo phỏng kia.
- Bị tóc che như vậy có đâm vào mắt không?
Hắn kinh ngạc sững sờ, nhưng cuối cùng cũng nở ra nụ cười hiền từ với nàng.
- Mắt trái của ta cũng hỏng rồi.
- Vì sao?
- Bị phỏng lúc nhỏ.
- Có đau không?
- Lâu quá nên quên mất.
Nàng kéo tay áo hắn lên, nắm lấy bàn tay cong queo cứng đờ của Chi Lang.
- Cái này cũng vậy hả?
- Ừ
Rồi nàng ngồi xích lại bên hắn, ngồi tựa vào vai hắn.
- Như Thi không sợ Lang ca. Bởi vì Lang ca là ngươi yêu muội nhất.
Hắn cảm nhận những ngón tay nhỏ bé của nàng đang sờ nắn bàn tay mình, bóp bóp bẻ bẻ trong vô thức như đang chơi với vật lạ.
- Qua bên đây ngồi đi. – Hắn kéo nàng qua bên phải.
- Sao vậy? – Nàng tuy thắc mắc nhưng vẫn làm theo hắn.
Chi Lang khoát tay lên vai nàng, kéo nàng sát lại ngực mình.
- Không sao cả. Như vậy thoải mái hơn!
Như Thi cũng không nói gì cả, để mặc cho hắn ôm ấp. Chỉ cần Chi Lang không biến mất, không ngừng yêu thương nàng là được rồi. Hắn ngước đầu nhìn mặt trăng đang treo trên ngọn cây, cảm thấy cuộc sống lại trở về vẻ hạnh phúc như cũ.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương