Hỏa Ca
Chương 37 : Milquynus
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrịnh Vực Khước, tay bấm một công tắc, toàn bộ rèm cửa sổ tự động đóng vào, che bớt ánh sáng để có thể nhìn rõ hình ảnh. Trên màn hình máy chiếu khổng lồ để đối diện từ từ bật sáng khiến mọi đồ vật trong phòng cũng được phản chiếu một màu vàng nhàn nhạt.
Trịnh Vực Khước đứng lên, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi mở màn trước " Hãy bắt đầu từ cốt lõi của nó trước. Milquynus."
"Milquynus" Rena lẩm bẩm lại cái tên đó tựa để chắc chắn mình không quên, tên gọi lãnh thổ, kẻ thù không đội trời chung của Vacrina
Rena lên tiếng trước: " Suốt mấy năm qua, khi tôi sống dưới thân phận con người, không hề xuất hiện bọn quái vật vì chúng không thể xâm phạm được vào lãnh thổ này."
Leon từ tốn nói: " Chúng không có khả năng đi vào được thế giới con người nhưng mấy năm gần đây đã có biến động ."
Nói rồi, màn hình máy chiếu lập tức mô phỏng một bản đồ, nhìn hình thù rất quái dị. Trịnh Vực Khước tiếp lời: " Đây là bản đồ phân bố lục địa thế giới của bọn chúng, sau mấy tháng nghiên cứu tôi đã tìm ra được lỗ hổng để bọn chúng xâm nhập."
Ông chỉ một tay lên phía bên trên của bản đồ, chỉ đúng vào giữa. Nơi đấy, có một cánh cổng màu xanh nhìn như một vòng xoáy nước: " Cánh cổng đó đã dẫn lối cho chúng tới đây"
Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: " Vacrina và Milquynus luôn như hai thái cực âm và dương, luôn luôn đối nghịch nhauLuôn xảy ra xung đột, các trận đánh xảy ra liên miên nhưng Vacrina luôn dành chiến thắng. Sau một khoảng thời gian, Milquynus bặt âm vô tính, như đã bốc hơi khỏi vũ trụ này. Thời kì đó chính là thời kì hòa bình nhất đó cũng là lúc thế hệ đời sau là ngài xuất hiện."
"Sau cái chết của nữ hoàng Arianna, sự cân bằng đã bị phá vỡ. Lúc đấy chúng tôi mới nhận ra rằng âm mưu của bọn chúng đã dự định sẵn ngay từ đầu. Lật độ và xâm chiếm Vacrina. Người dân sống ở đó đã phải hứng chịu tai ương, mất mát. Chúng tôi gọi sự kiện xảy ra hôm đấy là " Thảm kịch Vacrina."
13 năm trước, sau khi cô biến mất đã có chuyện gì xảy ra, tại sao từ một vương quốc xinh đẹp Vacrina cô biết lại trở nên bị kịch thế này, và cái chết của cha mẹ cô nữa. Trí nhớ của cô chỉ bị tạm thời mất đi. Chuyện xảy ra ngày đó, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đâu.
Sắc mặt Rena bây giờ rất khó coi, đầy sự tức giận và uất ức. Bỗng vai cô được một bàn tay chạm vào. Cô ngoái đầu lên nhìn thấy Leon đang nhìn mình. Ánh mắt anh vẫn hiền từ , khích lệ cô. Cô biết anh đang trấn an cô, khuyên nhủ hãy bình tĩnh lại. Nhận được tấm lòng của anh trai mình, mặt cô dần giãn ra, thở đều, bình tĩnh lại.
Rena nhìn thẳng về phía Trịnh Vực Khước, cất giọng : " Ông hãy tiếp tục đi."
Trịnh Vực Khước gật đầu, nhìn lên máy chiếu một lần nữa: " Vacrina biến mất không có nghĩa là không thể làm lại. Trước khi chết, đức vua đã thực hiện một phong ấn khiến bọn quái vật không thể nào đến gần được, nhờ thế tạm thời có thể nói Vacrina vẫn được an toàn."
Rena từ tốn nói :" Vậy hiện tại Vacrina đang ở đâu ?"
Trịnh Vực Khước lắc đầu: " Nó hiện tại đang chìm sâu dưới đáy biển".
Lý Thành ngồi điềm tĩnh trên ghế, lúc này mới lên tiếng: " Cha tôi, quốc vương của Hashe cũng đã nhiều lần tìm cách để có thể hóa giải phong ấn đấy nhưng đều thất bại."
Leon im lặng bấy lâu, bỗng lên tiếng : " Em còn nhớ Organ không?"
Rena lục lọi kí ức , rồi nhanh chóng nhận ra cái tên này. Hắn ta chẳng phải là cái tên đối địch với Leon khi còn bên nước H sao. Cô còn nhớ hắn hoàn toàn chỉ là một con người bình thường.
Leon nói tiếp :" Phong ấn của cha có thể ngăn bọn quái vật không vào bên trong còn đối với thứ khác thì nó lại vô tác dụng. Tên đó, hắn từng là đồng minh kết giao với Vacrina nhưng chỉ vì tham vọng cá nhân hắn đã phản bội, và làm giao dịch với bọn chúng . "Thảm kịch Vacrina cũng một phần do hắn tiết lộ thông tin mật mới khiến chúng nó có cơ hội xâm nhập vào"
Sắc mặt của Leon khi nói về vấn đề này vẫn rất điềm tĩnh, ánh mắt không hề có một chút thù hận. Anh cất giọng lãnh đạm : " Nhờ có sự giúp đỡ của Milquynus , hắn đã có thể vào Vacrina an toàn và lấy cắp toàn bộ báu vật trong đó. Sau đó hắn lại đem bán đến thế giới con người."
Leon nở nụ cười khinh bỉ, con người này khiến anh coi thường đến tột độ, chỉ vì dục vọng cá nhân, bán nhà bán nước không một chút thương tiếc. Đồ của nơi nào thì nên thuộc về chỗ vốn có của nó. Anh nhất quyết không để Vacrina bị tổn hại thêm bất cứ điều gì nữa. Mang trả lại được thì cái giá anh của nó đi kèm với việc thân phận phải hóa thành một tên trộm, đi đâu cũng phải dè chừng.
Vài phút sau, hình ảnh tiếp theo trên màn hình máy chiếu đổi. Trước mắt là hình ảnh một con rết khổng lồ, máu me be bét nằm trên đất. Con rết cô chém chết vào mấy tuần trước.
Không ngờ nhanh vậy bọn họ đã chụp được hình ảnh làm tư liệu rồi. Bất giác cô lại nghĩ đến lúc cô ngất xỉu rồi Leon thả mình ngay giữa cổng rồi biến đâu mất tăm đến tận mấy tuần liền đến bây giờ mới được gặp lại. Cô vẫn không thể tin được anh có thể đối xử với em gái mình một cách thiếu tử tế đến vậy để rồi bị bạn bè bắt gặp.
Sau đó cô khẽ liếc ánh mắt sang Leon. Anh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của cô như tia súng chĩa thẳng vào người khiến anh bắt buộc phải quay đầu lại.
Leon không muốn đối diện, nên gấp gáp nhìn lên màn hình, nói thay luôn cho Trịnh Vực Khước: " Sau mấy năm tìm hiểu và giao chiến nhiều anh đã liệt ra được các cấp. Có năm cấp tất cả. Cấp D là thấp nhất, sinh vật bé nhỏ, sức lực yếu. Cấp C là như dạng con rết hôm trước. Cấp B trình độ xuất hiện thường xuyên và màu mắt của chúng thường trắng bệch, không có huyết sắc, có khả năng sử dụng vũ khí bóng tối để đánh bật chúng ta, nhưng đối với anh cũng chỉ tôm tép."
Nói rồi, Leon cười một nụ cười sảng khoái. Rena cũng chẳng biết nói gì hơn, đúng là với trình độ của Leon thì có còn gì để bàn nữa.
Kết thúc nụ cười, anh lại quay lại trạng thái như cũ: "Cấp A thì bọn chúng thường không mấy rời khỏi lãnh thổ, chỉ cai quản phần của riêng mình. Chúng có khả năng nhận thức tốt hơn các loài khác, là sinh vật có tư duy và khả năng nói chuyện. Tốt nhất là nên em nên cẩn thận khi giao chiến. "
Rena dần hiểu ra vấn đề. Hóa ra trong quái vật cung có các cấp, thậm chí trình độ còn rõ ràng. Mọi chuyện có vẻ đơn giản cho cô hơn rất nhiều. " Vậy còn loại cuối cùng thì sao ?"
Leon hạ giọng: " Loài cuối cùng có thể gọi là mạnh nhất cấp S. Anh chưa từng giao chiến với nó bao giờ. Chỉ theo tìm hiểu bấy lâu nay, chúng hoàn toàn đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn khác. Có thể coi đấy là tướng ở trong quân đội của Milquynus."
Mọi câu nói của Leon , Rena đều khắc ghi rõ. Thậm chí còn lặp đi lặp lại để nhớ. Thông tin này rất quan trọng với cô. Sau đó, anh lại nói tiếp, ngữ khí lại quay trở về ban đầu: " Anh cũng rất muốn giao chiến với nó một lần, dù gì gặp cũng bị anh giết thôi."
Rena không biết nói gì hơn, kiêu ngạo quá rồi. Trịnh Vực Khước và Lý Thành cũng phải công nhận điều đó. Có lí do nào để có thể phủ nhận rằng anh rất giỏi cả về thân thủ lẫn điều khiển sức mạnh, có khi còn điêu luyện hơn cả đức vua ngày xưa.
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
99 chương
29 chương
14 chương