Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 69 : Trung thu tình yêu
Trong chốc lát, căn phòng bỗng im bặt, chỉ nghe tiếng gió còn vương vấn ngoài hiên, tiếng cót két của cánh cửa gỗ được khép hờ. Hai đôi mắt nhìn nhau, cả họ cũng không biết rằng bản thân đã nhìn đối phương bao lâu và nhìn kĩ như thế nào. Đầu óc Thiên Nghi quay cuồng, người không thể bình tĩnh nhất là Hoàng Khang, không ngờ anh lại có thể đưa ra quyết định như thế, tim cô như giật thót lên. Kết hôn? Kết hôn? Hai từ như tiếng sấm vang giữa bầu trời đang tĩnh lặng, rồi xé tan cả một không gian đang hoàn chỉnh.
"Anh…đang nói gì? Kết hôn sao?"
"Ừ."
"Hoàng Khang này, hôm nay anh lại đùa thế hả? Em không thích đâu, chuyện này không đem ra giỡn được." Gương mặt gần như trở lại bình thường của Thiên Nghi khi nghĩ đây là trò đùa của Hoàng Khang, nhưng ngay lập tức mặt cô sựng lại khi Hoàng Khang lại lên tiếng.
"Thật. Lần này anh không đùa. Anh đang nghiêm túc mà"
"Hoàng Khang?"
"Được không?"
"Em…không biết"
"Tại sao?"
"Em nghĩ…mình chưa chuẩn bị tâm lí…với…với lại chúng ta còn..." Câu nói ấy ngay lập tức bị đứt đoạn bởi môi Thiên Nghi không thể hé thêm bất cứ từ ngữ nào, môi cô bị anh khóa chặt, một nụ hôn thật cuồng nhiệt, Hoàng Khang dùng hai tạy mình choàng qua gáy Thiên Nghi, giữ cô đến càng gần mình hơn dù cho bàn tay của cô đang đang lơ lửng giữ không trung mà bắt đầu biết phản kháng.
"Anh yêu em."
"Em…"
Chưa kịp để Thiên Nghi trả lời, sau vài giây rời khỏi làn môi hồng, Hoàng Khang lại tiếp tục quấn chặt lấy nó không chịu buông, hai tay anh di chuyển xuống bờ vai cô, ôm thật chặt, anh cũng không biết mình đang định làm gì nữa, anh chỉ còn có mỗi một suy nghĩ phải giữ Thiên Nghi bên mình, dù phải trả giá như thế nào đi nữa, Hoàng Khang cũng chỉ cần mỗi mình người con gái này thôi. Càng nghĩ, nụ hôn của anh càng sâu, đôi bàn tay càng siết chặt bờ vai đó.
Thiên Nghi thật sự hoảng sợ, trong giây phút này đây, đầu óc cô không ngừng đấu tranh, nhưng dường như mọi suy nghĩ chính chắn nhất đều bị Hoàng Khang dập tắt ngay khi vừa lóe ra. Tim cô đập liên hồi, nó như muốn vỡ ra, nhưng chính hơi ấm ấy, mùi thơm thoang thoảng còn luẩn quẩn xung quanh cô ngày một nhiều, sự tiếp xúc này càng làm Thiên Nghi không còn biết bản thân mình đang và sẽ làm gì.
Cô yêu anh, điều đó không thể nào phủ nhận thêm gì nữa, nhưng thật sự Thiên Nghi không hề chuẩn bị tâm lí gì trước hành động này của Hoàng Khang, anh như nồng nhiệt hơn, như một linh hồn khao khát muốn được cứu thoát.
Mọi suy nghĩ càng tấp nập bon chen giữa hàng loạt cảm xúc khác nhau, điều đó làm cô quên cả việc phản kháng Hoàng Khang, cô chỉ biết nhắm chặt đôi mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn và hơi ấm toát ra từ cơ thể của anh. Cho đến lúc này đây, cô đã ngã trên chiếc giường trắng mềm mại của mình, còn người trước mặt cô không ai khác ngoài người đàn ông cô dành trọn cả trái tim.
Anh hôn cô, lên môi rồi đến vành tai, hầu khắp gương mặt Thiên Nghi lúc này chẳng nơi nào mà không thiếu hơi thở của Hoàng Khang, mái tóc dài xõa ra trên giường, bàn tay ấy ôm lấy vòng eo của Thiên Nghi rồi dừng tại đó, Hoàng Khang chỉ biết hôn Thiên Nghi và chẳng quên chốc lát lại mở mắt nhìn xem gương mặt kia đang biểu hiện thế nào, đôi lông mày cô chau lại nhưng hàng mi dài vẫn giữ yên không động đậy.
"Mở mắt nhìn anh này." Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm biết bao, khiến Thiên Nghi quay về sau phút giây rối ren. Cô mở to đôi mắt trong sáng nhìn anh, vẻ mặt không lấy làm gì tự tin, quyến rũ ai cả, chỉ là ánh mắt trong như một giọt sương sớm chẳng có chút lo buồn, nhưng Hoàng Khang lại cứ nhìn cô mãi, anh như đọc được suy nghĩ ngay bây giờ của cô, có chút gì đó đắn đo, một chút ngượng ngùng, hai má Thiên Nghi đã ửng đỏ từ bao giờ, vài cọng tóc còn giữ trên má Thiên Nghi không chịu buông. Hoàng Khang lấy tay gạt nó qua một bên ngồi lại thì thào vào tai Thiên Nghi:
"Chúng mình… kết hôn nhé?"
Đây rõ ràng không phải là một lời đề nghị mà là một mệnh lệnh, đôi lúc Hoàng Khang vô cùng độc đoán, chẳng cho người khác cơ hội trả lời, thấy Thiên Nghi lại lần nữa ngơ ngát nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, anh đoán chắc cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Kết quả điều này khiến Hoàng Khang cười, môi anh mỗi lần hé là lộ rõ hàm răng đều đặn và cây răng khểnh đặt trưng lại làm Thiên Nghi thấy xao xuyến. Hoàng Khang hôn nhẹ nhàng lần nữa lên môi Thiên Nghi, cô biết mình rất vô dụng, không còn bất cứ sức lực và suy nghĩ phản kháng nào nữa, có lẽ trong đầu Thiên Nghi giờ trống rỗng, hoàn toàn không đọng lại những hậu quả lường được khi đêm nay mà mọi chuyện cứ diễn ra thế này. Khi môi Hoàng Khang đã chạm vào khoảng trắng ngần ở cổ thì Thiên Nghi lại run lên, tay cô nắm chặt áo anh, thậm chí còn siết chặt nó, Thiên Nghi nhận thấy móng tay mình vừa chạm vào làn da ở lưng anh, cô tự nghĩ, có khi nào lại để lại vết thương không? Thật buồn cười khi lúc này mà còn có những suy nghĩ trẻ con ấy, nhưng lúc đôi tay mà cô vẫn hay nắm lấy tiến đến vòng eo mình thì Thiên Nghi lại sợ, thật sự cô rất sợ, sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi.
Đây chẳng phải nỗi sợ hãi của hầu hết các cô gái còn trinh trắng hay sao? Thiên Nghi lại là người rất sợ đau, cô thật sự rất sợ bản thân mình đau, vì từ nhỏ, mỗi lần bị đứt tay là cô lại khóc toáng lên chẳng để ai trong nhà yên cả, lúc ấy mẹ đã dỗ Thiên Nghi. Còn trong giờ phút này, cô không thể phủ nhận những suy nghĩ tiếp theo trong đầu mình là được trở thành người phụ nữ của Hoàng Khang, nhưng đối lập lại với suy nghĩ ấy là một Thiên Nghi ngây thơ, lần đầu tiên sẽ rất đau đớn nên cô cũng vô cùng hoảng sợ.
Người cô khẽ run lên trong nỗi sợ hãi, Hoàng Khang nhận thấy chứ, anh biết cô đang sợ điều gì nên không chờ thêm nữa.
"Nghi ngốc…hãy tin anh! Đừng sợ…"
Ánh mắt Thiên Nghi vẫn dõi theo gương mặt của Hoàng Khang, cô yêu anh, thậm chí là bị anh bỏ bùa mất rồi, trên mặt cô không còn bất cứ biểu hiện nào cho là cô đang hoảng sợ, chỉ mỗi tất thảy tình yêu là được bộc lộ ra. Hoàng Khang chạm tay mình vào nút áo trước ngực Thiên Nghi, anh tháo nó ra một cách nhẹ nhàng, Thiên Nghi vẫn chỉ biết nhìn theo Hoàng Khang, anh điềm tĩnh nhưng lại vô cùng triều mến. Nút áo thứ hai lại được mở để lộ cả chiếc áo lót màu trắng bên trong.
Bỗng! Thiên Nghi lấy hai bàn tay mình giữ lấy tay Hoàng Khang lại, cô không gạt mạnh nó ra, nhưng chỉ cần sự dịu dàng từ cô đã để Hoàng Khang hiểu, nút áo này, không nên mở ra nữa. Cô nhẹ lắc đầu, trong tận sâu đôi mắt cũng lộ hẳn ra những gì mình định nói. Hoàng Khang hiểu rõ và anh biết mình nên làm gì, anh rút tay mình ra khỏi tay Thiên Nghi, việc này khiến cô thật sự giật mình khi nghĩ hành động của bản thân chẳng ảnh hưởng gì đến ham muốn tức thời của Hoàng Khang. Nhưng không, anh rút tay mình ra khỏi tay Thiên Nghi để cài lại nút áo cho cô.
Sau đó, Hoàng Khang ngã xuống giường và ôm chặt Thiên Nghi vào lòng, cả gương mặt cô áp chặt vào bờ ngực rắn chắc của Hoàng Khang. Còn anh, anh tựa đầu lên mái tóc đen dài ấy. Mặt không có chút gì gọi là hụt hẫn hay tức giận.
"Xin lỗi em." Cảm nhận được cái lắc đầu từ cô ấy, dù câu nói không sao chưa được thốt ra nhưng khiến anh thừa hiểu: "Nhưng mà, chúng ta kết hôn có được không?"
"Anh hỏi em câu này đã ba lần rồi."
"Nhưng em chưa trả lời cho anh một từ nào cả."
"Em muốn chúng ta ra trường, sau đó rồi mới tính tới chuyện này."
Trầm ngâm đôi lát, Hoàng Khang lại cất tiếng. "Sao phải đợi ra trường?"
"Em mong chúng ta thật sự trưởng thành, có suy nghĩ đúng đắn, em cũng mong cô Lan chấp nhận anh, rồi sau đó hai chúng ta sẽ kết hôn, tạo dựng một gia đình thật hoàn hảo."
"Em luôn nghĩ thế sao?"
"Tất nhiên rồi... Em và anh sẽ sống chung trong một ngôi nhà, ngôi nhà ấy không quá lớn, hằng ngày, chúng ta cùng nhau đi làm, rồi cùng nhau về nhà, em sẽ giúp anh nấu ăn, dọn dẹp mọi thứ, sẽ... chăm sóc anh... và..." Thiên Nghi ngưng đôi lát, cô cảm nhận được làn hơi nóng từ lòng ngực bốc ra. Hoàng Khang không chờ được nên thắc mắc: "Và cái gì?"
"Và… cả con của chúng ta . Em nhất định sẽ là một người vợ tốt, luôn bên anh."
Chỉ một câu nói đơn giản như thế đã làm tim Hoàng Khang như có một ngọn lửa sưởi ấm hơn, nó không cô đơn và lạnh giá nữa, anh mỉm cười trong niềm hạnh phúc.
"Anh sẽ đợi."
"Buông em ra có được không vậy?" Thiên Nghi vừa cử động người định thoát khỏi vòng tay của anh thì Hoàng Khang đã giữ chặt hơn.
"Cứ thế này mà ngủ đi, anh sợ lạnh."
"Lạnh thì có chăn mà."
"Nhưng anh không thích, sao em lại đem mình so sánh với cái chăn được. Ngoan... ngủ đi nào."
Nói dứt câu, Thiên Nghi đã thấy đầu mình phản phất hơi thở của Hoàng Khang, anh tựa cằm lên tóc mái của cô rồi nhắm chặt hai mắt, bàn tay vẫn ôm lấy Thiên Nghi không rời, trong làn hơi ấm ấy luôn tồn tại một nỗi sợ của anh, sợ rồi một ngày không xa, người con gái này, anh sẽ không thể giữ lấy mãi.
Những cơn gió đua nhau ngông cuồng ngoài kia, tấm rèm đung đưa qua lại. Trong căn phòng nhỏ nhắn này, chỉ còn nghe thấy nhịp đập con tim, đâu đó tồn tại mùi hương thoang thoảng của chậu hoa dạ lan hương đặt bên cạnh cửa sổ. Họ đã chìm vào giấc ngủ, chẳng ai biết trong giấc mơ đó là gì, nhưng nụ cười luôn ẩn hiện trên môi của cả hai.
Hẳn đó là một giấc mơ đẹp!
Những suy nghĩ và cảm xúc của tuổi mới lớn đã phút chốc chiếm lấy tình cảm của hai người. Nhưng đó chỉ là đôi lát nông nổi chẳng thể kiềm chế được mình trước người mà họ yêu thương.
Đêm trung thu tình yêu của hai người đã ghi lại dấu ấn sâu sắc nhất cho con đường kỉ niệm của cặp tình nhân này.
Từ sau buổi sinh nhật chẳng đâu vào đâu, Tiểu Quỳnh chưa khi nào gặp lại Kỳ Dương, điện thoại cho anh, anh lại nói có việc đã đi công tác xa. Tiểu Quỳnh thừa hiểu Kỳ Dương đang giận cô, cũng phải thôi, anh tốn bao công sức để có thể giúp cả hai có một đêm ở bên nhau, vậy mà chỉ chút việc, Tiểu Quỳnh lại gạt bỏ tất cả mọi công sức của anh.
Gần đây, Tiểu Quỳnh hầu như không đi học ở trường , tất cả mọi thứ mà các ông giáo sư giảng, với cô nàng như Tiểu Quỳnh chỉ như đàn gảy tai trâu, vào tai này, nó lại bay ra khỏi tai kia. Phần lớn thời gian rảnh, cô lại đến võ đường để luyện võ và tập với các sư huynh trong hội. Đó mới là ước mơ của cô, một cuộc sống tự do chẳng gò bó ép buộc. Tưởng rằng qua một thời gian xa nhau, Kỳ Dương sẽ bình tĩnh và không còn giận hờn gì cô nữa, nhưng tất cả đổ vỡ khi Kỳ Dương lại đến võ đường. Anh vẫn áo vest lịch lãm, nho nhã đứng trước cửa phòng tập.
Trước khi đến đây, Kỳ Dương đã tự nói với mình là phải nhường nhịn Tiểu Quỳnh, tính khí của cô trước giờ đã vậy, từ từ mới có thể thay đổi, bởi người ta thường nói Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Vậy mà vừa đặt chân vào phòng tập đã thấy ngay cô bạn gái mình quơ tay múa chân với một chàng trai, hết ôm rồi lại ngã xuống sàn đấu, anh hiểu về các thế võ, vì thế nên hết lần này đến lần khác khuyên Tiểu Quỳnh từ bỏ việc học võ, có người đàn ông nào muốn người con gái mình yêu đụng chạm tay chân với người khác phái chứ.
Hai bàn tay Kỳ Dương nắm chặt vào nhau, đôi mắt không rời khỏi Tiểu Quỳnh, nụ cười của cô tựa nắng sớm vươn trên môi, Tiểu Quỳnh rất hay cười, nhưng những lúc bên Kỳ Dương, có bao giờ cô có nụ cười tự nhiên thế đâu.
"Cảm ơn sư huynh!" Cô cúi đầu chào đối thủ khi màn đấu kết thúc, mồ hôi vẫn còn đẫm trên trán.
"Kỳ Dương!" Nhìn thấy anh nơi này, cô không khỏi ngạc nhiên. Sự vui mừng hiện rõ trên đôi mắt kia, Tiểu Quỳnh nhanh chóng chạy đến bên Kỳ Dương, đứng trước anh, sau gần hai tuần không gặp, vẫn nét tuấn tú như ngày nào, chẳng gì thay đổi. Tưởng rằng anh sẽ nở một nụ cười rạng rỡ để bù đắp khoảng thời gian xa nhau.
"Em từ bỏ việc học võ đi!" Như một mệnh lệnh, câu nói dứt khoát, khiến nụ cười trên môi cô lập tức ngưng đọng, đổi lại là nét mặt trắng bệch, không còn sức sống.
"Không bao giờ." Xem như chưa từng nghe Kỳ Dương nói gì, cũng xem anh thành một người xa lạ, Tiểu Quỳnh bước ra khỏi phòng tập và đi thẳng về phòng thay đồ, mở tủ của mình lấy một chai nước và uống một lần hết cạn. Cô nhìn gương mặt trong gương, sao lại thê thảm đến mức này, đúng là cô đã bị trúng bùa của anh chàng ngang ngược kia rồi.
"Còn cứng đầu, anh chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Em không cần."
Nhìn thấy bóng dáng ấy trong gương, Tiểu Quỳnh cố lấy bình tĩnh quay lại, không để cho bản thân mình mềm yếu, trước giờ cô vẫn vậy mà, dù chuyện gì thì cũng phải kiên cường mà chống trả.
"Em không thấy em có lỗi à?"
"Việc sinh nhật là do em sai, nhưng còn việc học võ lần này sẽ không bao giờ em nhượng bộ."
Đầu Kỳ Dương hơi cúi xuống, cô nghe thấy hơi thở của anh, nó kéo dài nghe thật phiền não. Đôi lát, Tiểu Quỳnh thấy Kỳ Dương chẳng có chút phản ứng gì, cô tiến lại gần anh hơn nữa.
"Kỳ Dương... anh để em chọn có được không? Em xin anh."
"Em không biết anh đã chuẩn bị gì cho buổi sinh nhật đó đâu. Mọi chuyện của em... nếu không muốn anh lo nữa... thì... suốt đời anh cũng không lo tới"
Nói rồi, bàn chân anh bắt đầu cử động, những cử động nhẹ nhàng nhưng anh đã khuất bóng sau cánh cửa, bàn tay đang lưng chừng giữa khoảng không đang định giơ lên ôm lấy anh giờ ngưng hẳn. Tiểu Quỳnh co những ngón tay không mấy làm mịn màng do luyện võ mang lại, lần đầu cô thấy đau nhói trong tim vì anh, thật sự nó quặn thắt tận trong tâm gan. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó rơi xuống nhẹ như giọt sương đang rơi từ chiếc lá xuống và vỡ òa giữa không trung.
Suốt đời không lo tới đây chẳng phải mang ý nghĩa sâu xa sao? Chia tay? Anh muốn chấm dứt mối tình này? Có thật là vậy không? Tiểu Quỳnh đã không còn chút dũng khí nào nghĩ tới nữa, cô khụy chân mình ngay tại đó, gụt đầu nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống sàn nhà.
Một tháng sau, ngày phỏng vấn làm du học sinh của LB được tiếp diễn như dự định, Thiên Nghi, Lam Linh và hai bạn khác trường đã nằm trong những học sinh được tiến cử, việc học của cô vốn dĩ vẫn rất tốt, nhưng khi đó tâm trạng cô lại rối bời, nếu được chọn vào đội tuyển thì tất nhiên, Thiên Nghi sẽ sang Úc du học và xa cả Hoàng Khang. Đã từng đắn đo suy nghĩ, cô Lan cũng chưa từng ép buộc Thiên Nghi, vì hiện tại, việc học đại học trong nước cũng vô cùng tân tiến, không ảnh hưởng gì nhiều đến tương lai. Vấn đề chỉ còn ở Thiên Nghi. Thấy Hoàng Khang nhiều lần muốn mở miệng với mình, có thể ý định anh muốn nói đều hiện lên từ anh mắt lưu luyến mỗi lúc Thiên Nghi bước vào một vòng trong.
Không phải Hoàng Khang không vui, anh vui chứ, có một cô bạn gái tài giỏi dĩ nhiên Hoàng Khang rất vui, huống hồ đây là ước mơ dùng chính năng lực của mình để đạt được chuyến du học của Thiên Nghi. Nhưng Hoàng Khang luôn ích kỉ thế đấy, chỉ muốn Thiên Nghi bên cạnh, nhưng không tài nào mở miệng yêu cầu cô ở lại, yêu cầu Thiên Nghi từ bỏ một điều kiện tốt như thế vì mình cả.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương