Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 46
Nếu suy xét kỹ lưỡng thì Ngao Nhiên và Đông Hải Long Vương hiện nay cũng có chút quan hệ họ hàng, chẳng qua người ta là Kim Long ngũ trảo (5 vuốt) quý hiếm bậc nhất, là một trong Tứ Hải Long Vương cao quý, mà hắn chỉ là một con rồng 3 vuốt cấp thấp nhất mà thôi.
Nhưng dù sao thì hắn cũng là rồng, cũng có được năng lực hô mưa gọi gió như bất cứ ai. Trước khi đủ tư cách để trở thành Long Vương, bọn họ cũng phải ở nơi tu luyện chuyên tâm cùng sư phụ học tập cưỡi mây gọi mưa, phép tắc, và một số phép thuật mà long tộc phải biết. Rồi còn phải trải qua đợt khảo hạch đáng giá từ Thiên Đình cho đến Tinh Quân, dựa theo thành tích để phân đến các vùng sông núi ao hồ khác nhau.
Tuy Ngao Nhiên chỉ là Tam trảo long (rồng 3 vuốt), linh lực tiên pháp không đủ, nhưng hắn lại rất thông minh hiếu học, thành tích lúc khảo hạch cũng không tệ lắm. Ban đầu hắn được phân đến hồ Hoa Đông, nơi đó là nổi tiếng là đất lành chim đậu, phì nhiêu màu mỡ, dân cư giàu có, đối với rồng 3 vuốt như hắn mà nói thì nơi này đã tốt lắm rồi. Nếu không phải đúng lúc Long Vương ở hồ này về hưu, Thiên Đình đang thiếu nhân sự trầm trọng, thì công việc béo bở này cũng không đến lượt đám rồng ba vuốt bọn hắn đâu.
Ngao Nhiên được phong cho một nơi như vậy đương nhiên đám rồng kia rất hâm mộ, xum xoe như sao vây quanh mặt trăng. Nhưng sau khi về đến nhà thì lại thấy bào đệ (em trai ruột) đang cau mày khổ sở, hỏi ra mới biết y bị phân đến Nam Việt, nghe nói chỗ kia là nơi ở của bọn man di ở phương Nam, dân cư thưa thớt, chướng khí dày đặc, chỉ sợ đệ đệ đã được nuông chiều từ bé này đi đến đấy phải chịu khổ. Y nói xong liền buồn bã rơi nước mắt. Ngao Nhiên đau lòng tiểu đệ tuổi còn quá nhỏ, cuối cùng đành cắn răng, đổi đất phong với y. Cứ thế hắn đến thành phố G làm Long Vương Quỳ Dũng đến giờ đã gần ba trăm năm rồi.
Tuy hắn chỉ là Long Vương ở một con lạch bé tí xíu, nhưng muốn xuất hiện thì cũng phải cưỡi mây gọi mưa chứ. Trong ba trăm năm, hắn đã chứng kiến thành phố G từ một trấn nhỏ ở phía nam, dần dần phát triển thành một đô thị lớn hiện đại, trở thành một trong những thành phố phồn hoa nhất của đất nước; đồng thời, hắn cũng chứng kiến con lạch nhỏ trong lành này dần dần bị ô nhiễm bởi hóa chất của những nhà máy sát bên, trở thành “Hắc Long Giang”.
Nhưng tức giận nhất chính là, từ khi Quỳ Dũng bị ô nhiễm, người dân ở xung quanh cũng đem luôn rác rưởi nhà mình vứt xuống, cứ như vậy nơi này đã nhanh chóng biến thành một cái cống thối.
Nhớ lại những ngày xưa, khi Quỳ Dũng vẫn là nơi cung cấp nguồn nước sinh hoạt cho dân cư xung quanh, lúc đó bọn họ vô cùng quý trọng nguồn nước này, nên đối với Long vương của nơi này cực kì kính trọng, ngày lễ ngày Tết, mồng một ngày rằm đều có người đến cúng tế đủ cả.
Nhưng bây giờ Ngao Nhiên nhìn trên mặt nước chỉ thấy trôi đầy giày hỏng tất thối, thức ăn thừa mà thở dài. Bây giờ mọi người đều không còn tin vào thần thánh, đối với con lạch này cũng không còn quý trọng nữa. Số phận của Quỳ Dũng e rằng sắp đi đến hồi kết rồi.
Hôm đó Ngao Nhiên vẫn như cũ cố gắng dùng phép thuật dọn vệ sinh quét sạch rác rưởi ra khỏi cái cống thối này, tuy rằng không hiệu quả lắm, nhưng có ít còn hơn không. Đột nhiên, có cái gì đó nhảy vào trong nước. Thứ này ở trong nước quẫy đạp một lúc, cuối cùng ngừng cử động.
Ngao Nhiên tò mò đi qua thì thấy, thì ra là một người! Không, chính xác mà nói thì phải là một cái xác vừa chết mới đúng. Xem ra người này nhảy sông tự tử rồi.
Trong ba trăm năm qua, Ngao nhiên lần đầu tiên nhìn thấy có người nhảy xuống Quỳ Dũng tự tử đó. Chưa kể đến nơi này là một cái cống thối, năm nay nước vẫn chưa được làm sạch, nhưng có người ngu vậy sao trời, đi tự tử ở một cái lạch sâu chưa đến 2m?
Bởi vì người nọ vừa mới tắt thở, cho nên hồn phách vẫn còn, chưa tán đi. Đang định làm như bình thường, xem nó như rác mà xử lý gọn. Nhưng bỗng sưng lại nhớ ra, rất lâu trước đây, có một cụ tổ trong tộc được phong đến giếng nước sau hoa viên ở Hoàng cung. Một hôm ông ta ở giếng nước nhặt được một cái xác, không ngờ đó lại là một vật báu! Ngao Nhiên nghĩ, biết đâu đó cũng là vật báu thì sao, nghĩ xong liền nhặt cái xác kia về.
Long tộc đều rất thích cất giữ những thứ quý giá, tuy Ngao Nhiên chỉ là một tên Long Vương nghèo rớt mồng tơi, nhưng thuyền nát còn có 3 cân đinh, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa cơ mà, dù sao thì hắn vẫn phải có một ít bảo bối chứ. Như ngọc Định Hồn này chẳng hạn, đây là bảo vật gia truyền của Long tộc, nói vậy có nghĩa là mẹ chồng truyền cho con dâu. Ngao Nhiên vẫn luôn độc thân nên mẹ của hắn liền đem bảo bối gia truyền này cho hắn mang theo trên người, nếu gặp được cô gái nào vừa ý thì lấy ra làm vật đính ước.
Không ngờ, ngọc Định Hồn lại có một ngày phát huy được tác dụng của mình, chẳng qua không phải vì đính ước mà thôi.
Ngao Nhiên nhét viên ngọc Định Hồn vào miệng của kẻ tự tử này, nếu cố định được linh hồn, mà phách lại rời khỏi cơ thể hết, thì cho dù sau này có cứu sống được người ta, không có phách thì tức là không có thân thể, vậy cũng không ổn. Cuối cùng hắn lại lấy ra một viên ngọc Định Phách nữa, nhét luôn vào miệng cậu ta. Ngọc Định Phách so với ngọc Định Hồn hiếm thấy hơn nhiều, năm đó hắn thay đệ đệ đến nơi man di phương Nam này, đệ đệ cảm động biết ơn huynh trưởng, liền tặng hắn một viên ngọc Định Phách. Cũng không biết đệ đệ lấy nó từ chốn nào, nhưng Ngao Nhiên thấy nó quả thật rất quý hiếm, đừng nói là chưa thấy qua bao giờ, ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe qua. Hắn liền vui vẻ nhận lấy.
Nhưng hắn không biết rằng, chỉ cần dùng ngọc Định Hồn, là đã có thể bảo đảm cơ thể sẽ không có bất kì hư tổn gì rồi, hồn phách cũng đầy đủ hết. Bây giờ lại dùng thêm một viên ngọc Định Phách nữa, tác dụng phụ cũng ùa đến theo.
Chưa cần đến một phút, một bóng dáng trong suốt mơ hồ từ thân thể kia nhẹ nhàng bay ra. Ngao Nhiên giật mình, không phải đã đem linh hồn của cậu ta cố định lại rồi sao, sao lại thấy Quỷ Hồn ở đây?!
“Ngươi từ đâu đến? Vì sao phải tự tử?”
Biểu tình của cậu ta dại ra, ý thức rời rạc, qua hơn nữa ngày mới lắc đầu nói: “Tôi không biết tôi là ai?”
Ngao Nhiên cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề, đó không phải Quỷ Hồn, mà là một cơ thể không có linh hồn, chỉ sợ cậu ta bây giờ không còn chút ký ức nào nữa.
Hắn thở dài một hơi: “Thôi vậy, ngươi cứ ở tạm chỗ của ta đi. Ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được không?”
Cậu trai kia ngây ngốc hỏi một câu: “Tiểu Bạch? Tôi tên là Tiểu Bạch à?” Sau đó vui vẻ trở lại mà gật gật đầu: “Tôi tên là Tiểu Bạch!”
Ba trăm năm qua, Ngao Nhiên lẻ loi một mình ngốc ở con lạch này, không phải là không cô đơn, chỉ là đã lâu lắm rồi, hắn đã quen sống cô đơn. Bây giờ có thêm một người sống cùng mình, nói chuyện với mình, như hình với bóng. Lâu ngày, Ngao Nhiên càng ngày càng nhận ra hắn không thể rời xa Tiểu Bạch được nữa, dần dần, một cách tự nhiên, hắn và Tiểu Bạch đã nảy sinh tình cảm. Bởi vì Tiểu Bạch không thể rời khỏi Quỳ Dũng, Ngao Nhiên thậm chí đã kháng chỉ nhiều lần, không chịu ra ngoài hô mây gọi mưa. May mắn hắn chỉ là một Long Vương nhỏ bé ở cái cống thối này mà thôi, cấp trên cũng không thèm để ý đến, nhất thời không bị phát hiện.
Nhưng rồi đến một hôm, Ngao Nhiên rốt cuộc không thể không ra ngoài ban mưa được, lúc về nhà, lại phát hiện ra Tiểu Bạch đã biến mất. ………………………………….
Ngao Nhiên nhìn người con trai mình đang ôm chặt trong lòng, biểu tình đau khổ: “Ngày đó, tại sao em không từ mà biệt. Em có biết ta tìm em khổ sở thế nào không?”
Tiểu Bạch đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Ngao Nhiên: “Xin lỗi, em không cố ý đâu.”
Ngao Nhiên nắm lấy tay anh, vuốt ve hai má: “Ta không trách em. Ta biết hoàn cảnh của ta rất khốn khổ.”
Anh vội ngắt lời hắn: “Không, không phải vì nguyên nhân đấy. Thật ra ngày hôm đó sau khi anh đi rồi, em không hiểu tại sao lại đột nhiên nhớ ra những chuyện trước kia. Em chỉ muốn nhanh nhanh trở về, trở về gặp người kia mà thôi.” Nói đến đây, cánh tay đang ôm lấy anh của Ngao Nhiên đột nhiên siết chặt. Anh liền trấn an hắn ngay lập tức: “Anh yên tâm đi mà, tình cảm giữa em và người kia đã sớm một đao chặt đứt rồi. Lúc ấy em thật là đần độn, cũng không biết mò về nhà bằng cách nào nữa. Hơn nữa em lại quên luôn chuyện mình từng tự tử, cũng không hề nhớ ra những chuyện đã xảy ra ở Quỳ Dũng. Em vẫn cho là mình còn sống, cứ như vậy ‘chết đi’ tận hai lần. Bắt đầu từ khi đó em thường xuyên nghe được có người luôn kêu gọi bên tai, tuy gọi ‘ Tiểu Bạch ’, nhưng em vẫn biết người đó đang gọi em.”
Hốc mắt Ngao Nhiên đã hơi ướt át: “Ta muốn gọi linh hồn em quay về.”
Tam Vô đứng ngoài nhìn đôi vợ chồng son đang anh anh em em tình cảm ngọt ngào, rất sát phong cảnh mà xen mồm vào: “Thật không may cho ngài, anh ta căn bản không phải là quỷ hồn, mà là phách, nên không thể gọi về.”
Diêu Nhiếp mơ hồ không rõ: “Nếu anh ta chỉ là phách mà không có hồn, thì tại sao lại có thân thể, còn có thể chảy máu nữa? Hơn nữa, không phải nói chỉ có hồn mới có suy nghĩ ý thức sao? Tôi thấy anh ta không có hồn thì suy nghĩ cũng rất tỉnh táo đấy thôi.”
Tam Vô giải thích: “Anh ta quên rằng mình đã từng tự tử, vẫn luôn cho là mình còn sống, cho nên từ ý niệm tạo ra thân thể, đương nhiên cũng cảm thấy được đụng vào đầu sẽ chảy máu. Về phần vì sao anh ta không có hồn mà vẫn có có ý thức, có lẽ là do nhờ ngọc Định Phách đó. Viên ngọc kia rất đáng giá nghiên cứu nha~.” Nói xong, hai mắt cậu sáng lên nhìn chằm chằm vào người anh ta.
Ngao Nhiên lập tức bọc lấy anh ta vào trong ngực: “Không được! Không có ngọc Định Phách, Tiểu Bạch sẽ phải tan biến!”
Tam Vô ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Tôi chỉ nói vậy mà thôi, nhưng cứ để anh ta như bây giờ cũng không phải là biện pháp hay, phách đã tách rời khỏi cơ thể rồi, tình trạng của anh ta rất không ổn định.”
Trái lại Ngao Nhiên so với đương sự còn khẩn trương hơn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tam Vô nghĩ: “Tôi xem Tây du kí, có nhớ hình như linh hồn của quốc vương nước Ô Kê đã quay về nhờ Hoàn Hồn Đan đó, có lẽ chúng ta nên thử xem.”
Ngao Nhiên nghe thấy có hi vọng, vui sướng hỏi: “Nhưng phải tìm nó ở đâu?!”
“Ách, có lẽ nên hỏi Thái Thượng Lão Quân?” Tam Vô không rõ lắm.
Ngao Nhiên nhất thời như bong bóng xì hơi: “Lão Quân đã về hưu từ đâu rồi.”
Diêu Nhiếp có chút thương cảm với vị long vương này, chẳng những mệnh khổ bị phân đến một cái cống thối. Mấy trăm năm vẫn cô đơn lẻ bóng, vất vả lắm mới tìm được một người trong lòng, nhưng lại là kẻ không bằng cả quỷ hồn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Anh sâu lắng thở dài một hơi.
Tuy anh chỉ thở dài rất khẽ, nhưng Nhai Xế vẫn phát hiện, giọng nói có chút bất mãn: “Sao? Ngươi thấy hắn đáng thương hả?”
Diêu Nhiếp gật đầu: Đúng vậy, tôi nghĩ đến cậu cũng rất cô đơn khi bị trấn tại Hải Nhãn.”
Nghe vậy, tâm trạng của Nhai Xế tốt lên rất nhiều: “Hừ! Không phải chỉ là Hoàn Hồn Đan thôi sao? Lão tử cho hắn là được chứ gì!”
Diêu Nhiếp lắp bắp kinh hãi: “Cậu có hả?”
Nhai Xế cao ngạo hừ một tiếng: “Có cái gì mà gia gia đây không có chứ?” Nếu là người khác nói ra câu này, Diêu Nhiếp nhất định sẽ cho rằng kẻ đó đang khoe khoang khoác lác. Nhưng câu này được nói ra từ miệng Nhai Xế, lại khiến cho anh cảm thấy mọi chuyện đúng là như vậy. Mọi người đều nói long tộc thích cất giữ vật quý, nghèo rớt mồng tơi như vị này mà còn có ngọc Định Hồn, ngọc Định Phách, thì cụ tổ như Nhai Xế, có lẽ trong “Kho vàng nho nhỏ” đó thật sự có cất dấu chút bảo bối gì đó rồi! Lần trước không phải còn lôi ra cả " phản hồn đăng " hay sao?
Nhai Xế quả nhiên không làm anh thất vọng, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, đến khi Diêu Nhiếp nhìn kỹ, thì trong tay đã xuất hiện một viên thuốc màu màu vàng.
Diêu Nhiếp tò mò cầm lấy để nghiên cứu: “Đây là Hoàn Hồn Đan đó hả? Lấy ở đâu vậy?”
Nhai Xế đương nhiên không muốn bị mất mặt trước người yêu, làm sao có thể nói là do mình cướp được chứ? Liền lầm bầm một câu: “Vật gia truyền đó.” Theo quan điểm của hắn, thứ gì ở long cung thì cũng chính là của hắn, đồ của nhà mình không phải là vật gia truyền chứ là gì?
Ngao Nhiên rất kích động, cảm xúc hưng phấn lộ rõ trong lời nói: “Tốt quá rồi, Tiểu Bạch! Mau, mau tới cảm ơn cụ tổ đi.” Nhưng Tiểu Bạch ở trong lòng Ngao Nhiên vẫn không chịu ngẩng đầu.
Ngao Nhiên lúc này mới thấy kỳ quái đẩy anh ra một chút: “Tiểu Bạch, em sao thế?”
Tiểu Bạch vẫn như cũ rúc vào trong lòng Ngao Nhiên, ồm ồm nói: “Không, em không muốn hoàn hồn đâu.”
Ngao Nhiên không hiểu nổi: “Tại sao?”
Tiểu Bạch không muốn trả lời, vẫn lặng im không nói. Nhưng thật ra Diêu Nhiếp đã nhận ra được, liền xen mồm nói: “Nếu hoàn hồn, anh ta liền trở lại thành người bình thường. Làm sao có thể tiếp tục cùng ngài sống dưới cái cống thối kia chứ?”
Ngao Nhiên nâng mặt Tiểu Bạch lên, hỏi: “ Có đúng như vậy không?”
Tiểu Bạch cuối cùng cũng chịu giương mắt nhìn thẳng vào Ngao Nhiên, thái độ vô cùng kiên định: “Em không muốn rời xa anh!”
Ngao Nhiên nửa cảm động, nửa chua xót: “Sao em khờ quá vậy?! Nếu không hoàn hồn, thì em chỉ là phách mà thôi, rất dễ dàng tan biến! Em nhẫn tâm khiến ta lại lên trời xuống đất đau khổ tìm em sao? Hơn nữa, chỉ cần em có thể sống lại, cùng lắm thì ta rời khỏi Quỳ Dũng, cùng em sống trên mặt đất.”
Tam Vô lại sát phong cảnh xen mồm vào tập hai: “Đừng nói bậy chứ. Ngài là Long Vương do thiên đình phân đến Quỳ Dũng, nếu tự tiện rời khỏi mà bị thiên đình phát hiện, thì đây chính là tội tày đình đó. Ngài cũng đừng vì sợ chia ly mà làm liều ngớ ngẩn, việc này chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”
Diêu Nhiếp cũng muốn giúp một tay, liền quay đầu lại hỏi Nhai Xế: “Tiểu Thất, cậu còn bảo bối nào khác có thể dùng lúc này không?”
Nhai Xế sửa lưng: “Gọi phu quân đi!” Nhất thời, Diêu Nhiếp liền giống như đèn giao thông, lúc đỏ lúc xanh, nhìn rất hay. Anh đang định nổi điên lên, lại nghe thấy một giọng nam như vọng xuống từ trên trời bên ngoài cửa sổ.
“Ha hả, việc này là do các cậu nghĩ quá phức tạp, thật ra nó rất đơn giản.”
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng, thì chỉ thấy có một người đang nhảy vào từ ngoài cửa sổ, tiếp theo sau hắn lại có thêm một người nữa nhảy vào. Tư thế, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, người không biết còn tưởng rằng công phu thiếu lâm đột kích đấy.
“Đội trưởng?! Anh sao lại vào bằng cách đấy? À mà không, sao anh lại đến đây?!” So với biểu tình kinh ngạc của những người khác, Tam Vô còn có thêm một phần nơm nớp lo sợ. Sếp lớn của trung đoàn thủ đô, cấp trên của cậu, từ khi nhậm chức đến giờ cũng mới chỉ gặp được một lần thôi.
Hai gã “Không tặc” này chính là đội trưởng và Thiên Cơ ở Hình trinh U đội trung đoàn thủ đô. Đội trưởng vừa vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn khi nhảy xuống vừa cười nói: “Chúng tôi ngồi đĩa bay đến đây đó.” Mọi người đương nhiên không tin hắn, cũng đâu phải là người ngoài hành tinh, UFO cái gì chứ?
Diêu Nhiếp cũng khẩn trương lên, em trai và “em dâu” đến thủ đô công tác chưa được bao lâu, mà thủ trưởng của bọn họ đã chạy đến nhà mình rồi, chẳng lẽ thằng nhóc Hồng Hai Nhi bốc đồng kia được nuông chìu quá nên gây họa gì rồi?
“Đội trưởng, có phải em trai tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Diêu MC đừng lo lắng quá thế, bọn họ tốt lắm.”Đội trưởng làm bình ổn cảm xúc của Diêu Nhiếp trước rồi mới nói: “Thiện Tài đồng tử làm việc rất tích cực, hơn nữa cậu ấy cũng rất được hoan nghênh.”
Diêu Nhiếp vẫn không thấy tin tưởng lắm, cái thằng nhóc thối tùy hứng làm bậy kia mà được hoan nghênh sao?
Thiên Cơ vừa cười vừa giải thích thêm: “Ở phương Bắc thời tiết rất lạnh, trụ sở chính cậu cũng thấy rồi đấy, làm gì có máy điều hòa nhiệt độ chứ.”
Diêu Nhiếp nhớ lại một chút, gật gật đầu. Đúng thật, ai mà lắp hệ thống sưởi ấm ở công viên chứ?
Thiên Cơ nói tiếp: “Từ khi có Thiện Tài đồng tử đến, chúng tôi đã tiết kiệm được một khoản kha khá tiền than đốt rồi đó. Tam Muội Chân Hỏa vừa ấm áp lại không cần phải có lò, đúng là lựa chọn tốt nhất để sưởi ấm mà!”
Diêu Nhiếp đâu có biết Tam Muội Chân Hỏa là cái gì đâu, nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ vui mừng một cái là “em dâu” mình không nghịch dại ra chuyện phiền phức nào, công việc cũng rất suôn sẻ. Ngao Nhiên líu lưỡi, lấy Tam Muội Chân Hỏa để sưởi ấm sao, đúng là đại tài tiểu dụng* mà, lãng phí quá đi! Mặt khác, hai gã xa lạ này nhất định không đơn giản, có lẽ họ thật sự có cách giải quyết. Ưu tiên hàng đầu vẫn là hỏi cho rõ ràng việc này nên làm sao bây giờ.
“Ta muốn hỏi ý kiến của vị huynh đài này một chút, việc này đơn giản ở chỗ nào?”
Đội trưởng nhàn nhạt cười: “Ngọc Định Phách vốn có tác dụng giữ chặt hồn và phách lại với nhau, chỉ cần ăn nó vào, thì cả hồn lẫn phách đều có thể rời khỏi thể xác, hơn nữa thể xác sẽ không bị thối rữa. Nhưng ngài lại cho anh ta ăn luôn cả ngọc Định Hồn, khiến cho linh hồn của anh ta đã bị khóa lại trong thể xác, không thể tách ra được nữa, bây giờ anh ta đã trở thành 7 phách tách khỏi thể xác rồi. Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ cần lấy ngọc Định Hồn ra là được thôi, anh ta vừa có thể lấy lại cả hồn lẫn phách, vừa không có hình dạng cơ thể, thế là có thể tiếp cục cùng ngài sống ở đáy sông rồi.”
Diêu Nhiếp tò mò: “Vậy sẽ không thành quỷ chứ?”
Đội trưởng lắc đầu: “Không. Sinh mệnh cơ thể của anh ta chưa chết, hồn sẽ không bị quỷ sai bắt đi đâu. Đợi đến khi cơ thể anh ta tiêu vong, anh ta mới trở thành quỷ hồn.”
“Thật sao?! Tốt quá rồi!” Ngao Nhiên nghe xong vô cùng kích động, ôm lấy Tiểu Bạch muốn quay về lấy ngọc Định Hồn ra ngay lập tức.
Vẫn là Diêu Nhiếp cẩn thận nhất, hỏi thêm một câu: “Không có tác dụng phụ gì chứ?”
Thiên Cơ thay mặt đội trưởng giải đáp: “Yên tâm đi, không có tác dụng phụ gì đâu, cái chính là phải bảo vệ thể xác cẩn thận. Mặc dù đã có ngọc Định Phách trấn, nhưng nếu lại để cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, cơ thể mà tiêu vong thì anh ta cũng thành quỷ thật luôn đó.”
Ngao Nhiên vội vàng cảm ơn mọi người, cũng chấp nhận luôn mấy ngày sau sẽ mang bảo bối đến để báo đáp bọn họ, xong liền hóa thành một con rồng màu đen cõng người yêu cưỡi mây bay đi trong đám sương mù.
…………………………………….
Tam Vô vội vàng gọi điện thoại báo tin cho Cao Đại Toàn, sếp lớn đang đi tuần, mau phóng đến đây hộ giá đi.
Diêu Nhiếp mời hai người ngồi xuống, hỏi: “Lần này hai người đến đây làm gì vậy?”
Đội trưởng cười cười: “Không có gì đâu, chỉ muốn đến xem X dạo này thế nào thôi.”
Đội trưởng không nhắc đến thì Diêu Nhiếp suýt quên mất tiêu, Cơ thể hiện tại của Nhai Xế không phải là hình dạng thật sự của hắn, mà là tâm huyết kết tinh của đội trưởng. Nghĩ đến việc Nhai Xế có một nửa thuộc về người khác, đáy lòng Diêu Nhiếp khó tránh có chút rầu rĩ không vui.
Nhai Xế lại hoàn toàn không nể tình, thái độ cuồng ngạo: “Cơ thể này đã là của lão tử rồi, không có một chút quan hệ nào với ngươi cả! Cho dù ngươi có là lão Ngọc Đế thì cũng đừng mơ lấy lại!”
Đội trưởng lắc đầu thở dài: “Chó săn nhỏ sao vẫn hung dữ như vậy nhỉ? Tiểu Diêu à, làm chủ nhân như cậu thật không tốt chút nào.”
Nhai Xế hận nhất người khác gọi hắn là chó, mắt đã lộ tia hung ác, sát khí ngút trời, răng nanh nhe ra, mắt thấy tình hình bắt đầu không ổn, Diêu Nhiếp vội đè hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng trấn an: “Đừng chấp nhặt, không nên tức giận không nên tức giận.”
Thiên Cơ cũng tiến lên trước giải vây: “Đội trưởng hay nói đùa đó mà. Thật ra chúng tôi đi chuyến này là có việc chính phải làm, mà việc này lại cần đến sự giúp đỡ của Diêu MC.”
“Ớ? Chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi muốn ở nhà anh quấy rầy vài ngày. Không biết có tiện không?”
Diêu Nhiếp còn chưa trả lời, Nhai Xế đã mở miệng từ chối thẳng: “Không được!” Tối hôm qua bọn họ mới vừa giao ph*i, bây giờ đang trong tuần trăng mật ngọt ngào, sao có thể để cho kẻ khác quấy rầy thế giới của hai người chứ?
Diêu Nhiếp vội cười gượng kéo hắn ra phía sau: “Đừng nghe hắn nói bậy, đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Muốn ở bao lâu cũng được.” Đùa sao, cấp trên của em mình cơ mà, bây giờ không lo nịnh bợ lấy lòng, thì làm sao tương lai sau này của em mình khởi sắc chứ.
Quay đầu lại trấn an người nhà mình: “Sau này tôi sẽ bồi thường cho cậu mà.” Cơn giận của Nhai Xế vẫn chưa tiêu hết, ánh mắt khó đoán nổi là vui hay giận, cuối cùng hung hăng nói: “Ngươi nhớ đấy nhé!”
Diêu Nhiếp thuận miệng nói cho qua chuyện: “Được rồi được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ mà. À đúng rồi, cậu có thấy được hình dáng đội trưởng tròn méo thế nào không?” Nghi vấn này đã nghẹn trong lòng anh lâu lắm rồi, không hiểu vì sao, mỗi lần gặp vị đội trưởng này, thần trí của anh lại có chút không minh mẫn, dù thế nào đi nữa cũng không thấy rõ được hình dáng của đội trưởng.
Nhai Xế lắc đầu.
Diêu Nhiếp kinh ngạc, ngay cả Nhai Xế cũng nhìn không rõ sao?! Đội trưởng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?!
…………………………………..
Đội trưởng và Thiên Cơ ở nhà Diêu Nhiếp đã được một tuần rồi, trong lúc ở đây, ngay cả cái cửa bọn họ cũng không bước ra nửa bước, mỗi ngày hoặc là cùng Nhai Xế xem ti vi, hoặc là ngồi lì trước cửa sổ ở phòng khách, nhìn chằm chằm cửa sổ nhà đối diện. Hành động rất lạ lùng.
Một ngày, Ngao Nhiên mang theo Tiểu Bạch đã đầy đủ hồn phách đến cửa, nói là mang tạ lễ đến. Hắn tặng cho đội trưởng một cái hồ lô bằng ngọc, nói là bên trong chứa rượu tiên uống mãi không hết. Bởi vì Tiểu Bạch “ sống ở” nhà Diêu Nhiếp khá lâu, sợ đã quấy rầy bọn họ, nửa là tạ lễ, nửa là trả lệ phí. Cho nên Diêu Nhiếp nhận được phần lễ vật quý hơn đội trưởng rất nhiều, nghe nói là một rương to chứa đầy bảo bối. Trước mặt khách, Diêu Nhiếp ngượng ngùng nên chưa lập tức mở ra, mà vui tươi hớn hở đem rương bảo bối cất vào trong phòng.
Nhận lấy lễ vật lớn như vậy xong, Diêu Nhiếp vụng về bắt tay người ta, ngượng ngùng quá, đôi yêu nhau này thật ra cũng có chút đáng thương mà. Anh bỗng nảy ra một ý tưởng, ngay lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở Đài truyền hình. Đài truyền hình có một chương trình truyền hình, gọi là " Làm ngay hôm nay ", hiện đang là chương trình thời sự ăn khách nhất nhận được rất nhiều sự quan tâm của người xem. Anh báo lại tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng ở Quỳ Dũng hiện nay, lại nhờ vào một chút quan hệ, vào buổi tối mấy hôm sau, chương trình " Làm ngay hôm nay " lấy chủ đề bảo vệ môi trường, đưa tin về một loạt chuyên mục điều tra khảo sát về vấn đề ô nhiễm ở Quỳ Dũng. Chương trình kỳ này đã nhanh chóng được các cơ quan chức năng chú ý đến.
Nửa năm sau, kế hoạch cải tạo nguồn nước ô nhiễm ở Quỳ Dũng đã bắt đầu được thực thi.
Một năm sau đó, Quỳ Dũng về cơ bản đã được cải tạo trở thành một nhánh sông nhỏ trong sạch. Sau đó không lâu, lại xây dựng cơ sở hạ tầng hỗ trợ cho môi trường của một khu nhà ở thương mại, lấy Quỳ Dũng làm trung tâm, xây dựng một công viên nhỏ.
Lần này, Ngao Nhiên xem như có thu hoạch lớn cả về tình yêu lẫn sự nghiệp, chẳng những có người yêu bầu bạn, mà còn được ở tại “biệt thự ” xa hoa “phía sau công viên”, cuộc sống gia đình yên ổn, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hạnh phúc.
Chỉ là ngày ấy sau khi Ngao Nhiên vừa đi khỏi, Diêu Nhiếp liền mở ngay rương bảo bối ra, dưới ngọn đèn sáng chói lấp lánh, sáng đến mức Diêu Nhiếp hoa cả mắt. Đến khi nhìn kỹ lại, thì ra là một đống sắt vụn sáng bóng, còn có cả một ít thủy tinh nhựa phế liệu nữa chứ. Suýt chút nữa thì Diêu Nhiếp ngất lăn ra đấy: “Đây là bảo bối đó hả?!”
Nhai Xế lại có chút thích thích: “Long tộc chúng ta đều thích mấy thứ tỏa sáng lấp lánh, đối với chúng ta mà nói thì thứ gì đẹp cũng đều được coi là bảo bối.”
………………………………………
Suy nghĩ của tác giả: Tốt rồi, về phần Long Vương khổ sở mang hơi hướng tình cảm lãng mạn HE của Quỳnh ma ma đến đây là kết thúc.
Ngày mai lại bắt đầu một câu chuyện khác.
Sinh nhật của đồng chí Flora, đăng lên tiểu Ngoại truyện làm quà mừng, sinh nhật vui vẻ!
Bởi vì là quà sinh nhật, đương nhiên không thể để cho mọi người hao phí tiền bạc, cho nên cứ để lại đây đi.
………………………………………………………..
Tiểu Ngoại truyện 《 Chúc mừng sinh nhật! 》
“Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Ha ha, may mà em vẫn nhớ đó.”
Có em trai tri kỷ như vậy, trong lòng Diêu Nhiếp rất vui vẻ. Nhai Xế lại không muốn thấy anh vì lời nói của kẻ khác mà cười rạng rỡ như vậy, một tay chộp lấy điện thoại. Diêu Nhiếp đang muốn nổi điên, Nhai Xế đã có chút khó chịu than thở một câu: “Ta không thích ngươi cười với kẻ khác.”
Sắc mặt Diêu Nhiếp trở thành trời quang mây tạnh ngay tức khắc, trong lòng ngọt ngào không tả được, cách biểu đạt tình yêu của tên này cũng thật là không tự nhiên nha. Nhưng ngay giây tiếp theo anh đã vui quá hóa buồn rồi.
“Để ăn mừng sinh nhật của ngươi, chúng ta làm chút chuyện nhé
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
24 chương
95 chương
92 chương
16 chương
21 chương
40 chương