Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 42
Vì sao tôi đã chết rồi nhưng vẫn có thể sống lại? Không ngừng chết đi sống lại mấy lần, chẳng lẽ tôi đã không còn là con người nữa sao? Hay là đã có những thay đổi kỳ lạ xảy ra trên người tôi rồi?
Người luôn gọi tên tôi mỗi ngày là ai vậy? Trong lòng luôn không yên ổn, rốt cuộc thì tôi đã quên mất cái gì? Đừng gọi nữa! Tim sẽ rất đau. Là ai vậy? Rốt cuộc là ai vậy?!
………………………………
Ngày 7 tháng 12
Hôm nay mình đã cãi nhau với hắn một trận, do hắn dám lén lút sau lưng mình đi quán bar với kẻ khác. Mình biết ở ngoài hắn luôn luôn lăng nhăng hết lần này đến lần khác, đêm nay rốt cuộc không nhịn được nữa mà đuổi hắn ra ngoài. Nhưng mình lại hối hận ngay lập tức, muốn đuổi theo tìm hắn về, không ngờ lúc qua đường, mình bị xe đâm trúng.
Ngày 8 tháng 12
Lúc mình tỉnh dậy không ngờ lại đang ở trong nhà xác của bệnh viện. Bảo vệ nhà xác thấy mình bật dậy, sợ đến suýt ngất đi luôn. Ông ta nói mình bị xe đâm cho đầu rơi máu chảy, lúc đưa vào bệnh viện đã tắt thở rồi. Làm sao mà có chuyện vô lí như thế được? Không phải bây giờ mình vẫn sống nhăn răng đây sao?
Thôi nói sau đi, mình vươn tay lên đầu sờ soạng một chút, quả thật trên tay đầy máu, nhưng trên đầu lại không hề có một vết thương nhỏ nào cả.
Ngày 9 tháng 12
Hắn vẫn chưa về, mình không biết hắn là vì quá tức giận hay là hắn thật sự vô tình như thế, sống chung với nhau đã hai năm, nhưng hắn lại không hề có chút vương vấn nào.
Ngày 10 tháng 12
Hắn cuối cùng đã quay lại, trong lòng mình tràn đầy vui sướng, chỉ đổi lấy là sự vô tình của hắn. Thì ra là hắn quay về để thu dọn đồ đạc. Mình muốn cầu xin hắn ở lại, nhưng lại không thể hạ mình được, mình cũng có lòng tự tôn của bản thân.
Ngay lúc hắn đi ra đến cửa, mình cuối cùng cũng không ngăn được kéo hắn lại. Hắn kiên quyết muốn đi, một phen đẩy mình ra, hắn dùng sức rất mạnh, khiến mình va thẳng vào cạnh tủ giầy. Mình chỉ cảm thấy bên thái dương đau nhức dữ dội, trời đất quay cuồng, mắt chỉ còn nhìn thấy máu đang chảy ra, mình cứ thế ngất đi.
Ngày 11 tháng 12
Mình cảm thấy trên ngực rất nặng, giống như có gì đó đang đè lên người vậy. Khi mình vừa mở mắt ra, liền bị một nhúm đất đáp trúng mặt. Mình “Phi phi” hai tiếng phun hết đất ra.
“Á!” Bên tai vang lên tiếng thét chói tai, cái giọng này nghe rất quen, mình biết đấy chắc chắn là hắn.
Khi mình nhìn thẳng về phía hắn, hắn sợ đến mức vứt luôn cái xẻng đang cầm trên tay, hồn bay phách lạc vừa thét chói tai vừa chạy trối chết.
Bây giờ mình mới chú ý đến, thì ra mình đang nằm trong một cái hố đất, bị một lớp đất đè trên người nặng muốn chết. May mắn là hắn “Khởi công” chưa được bao lâu, tính toán cũng không kỹ càng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ làm việc gì nặng nhọc, nên đương nhiên đào cái hố này cũng không sâu lắm. Chứ không thì mình cũng không biết leo ra ngoài bằng cách nào nữa.
Mình sờ sờ thái dương, trơn mịn bóng loáng, đến một vết xước bé tí cũng không có. Nói vậy thì mình lại chết một lần nữa rồi sao?
Ngày 12 tháng 12
Chỉ sợ là hắn nghĩ rằng mình đã chết, muốn lặng lẽ đem mình đi chôn, cứ như vậy chuyện này sẽ bị che giấu đến thần không biết quỷ không hay đúng không?
Tình cảm hai năm qua đều là giả dối sao? Mình có chỗ nào không tốt với hắn sao? Vì sao lại vô tình như vậy?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng mình cũng đã nhận ra. Hắn thật ra không hề yêu mình, chỉ sợ ngay từ đầu đã không hề yêu. Mình quyết định sẽ đi giải tỏa tâm trạng, đi đến một thành phố khác, rời xa nơi tràn ngập tưởng niệm này.
Ngày 20 tháng 1
Mấy ngày trước mình đã đến thành phố G rồi. Gần đây mới phát hiện ra cơ thể của tôi có một số vấn đề khác lạ, cho dù mình có bị thương đến mức nào, thì chỉ sau một ngày nhất định sẽ tự chữa lành. Mình cũng không biết chuyện này là như thế nào nữa.
Hơn nữa, vào mỗi đêm mình luôn nghe thấy có ai đó đang gọi mình, cũng không trực tiếp gọi tên, nhưng mình biết người đó thật sự đang gọi mình. Giọng nói đó vừa giống như kề sát bên tai, vừa giống như truyền đến từ nơi xa xôi nào đấy. Rốt cuộc là ai vậy?
Đừng gọi nữa, vì sao trái tim lại đau đến như vậy?
Ngày 16 tháng 2
Mình không thể chịu thêm được nữa, cứ thế này mãi thì sớm muộn gì mình cũng bị tâm thần mất. Dù là lúc ngủ hay lúc tỉnh táo, mình đều có thể nghe thấy tiếng gọi kia. Mình vào bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, đầu cũng không có dấu hiệu bị tổn thương, bọn họ cho rằng mình có chứng hoang tưởng. Mình không tin, mọi chuyện nhất định không phải như vậy. Hôm nay mình muốn tìm một pháp sư để xem xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
……………………………………..
“Lạch cạch!” Bưu kiện đã bị chém thành hai nửa.
Hai người nhìn vào thì thấy bên trong hình như không có gì cả. Cho đến khi cúi người xuống gần hơn để nhìn vào, thì từ trong cái hộp gỗ bay ra một làn khói nhẹ, lao thẳng về phía Diêu Nhiếp. Diêu Nhiếp theo bản năng phẩy tay một cái, quạt làn khói bay mất.
Làn khói màu trắng kia giống như có ý thức, rẽ sang hướng khác, nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.
Diêu Nhiếp hoảng sợ, chẳng lẽ cái đám khói trắng này chính là thứ Tam Vô nhờ mình trông giúp sao? Cần gì phải dùng một cái rương lớn như vậy chứ? Không đúng, nếu đây chỉ là một làn khói nhẹ, vậy ai là người cào cái rương kia?
Diêu Nhiếp nhìn kỹ lần nữa, trong cái rương có dán bùa, xem ra bên trong vốn dĩ có chứa một thứ tà môn nào đó.
“Vừa nãy là Quỷ Hồn sao?” Diêu Nhiếp thắc mắc.
Nhai Xế lắc đầu: “Không. Nếu là hồn phách thì ngươi cũng có thể nhìn thấy hình dáng hoàn chỉnh của nó. Đây không phải là Quỷ Hồn, ta cũng không rõ nó là thứ gì.”
Diêu Nhiếp vô cùng bất ngờ, Nhai Xế là thần thú đã hơn ba nghìn năm tuổi, vậy mà cũng không biết đấy là gì?
Nhai Xế cảm thấy mình bị coi thường, mất hứng nói: “Nhìn cái gì? Ta đâu phải Bạch Trạch, làm sao biết cả mọi thứ được chứ?”
Diêu Nhiếp nhìn cái rương trống rỗng, bất lực nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cái thứ bên trong chạy đi đâu mất rồi.” Phải nói thế nào với Tam Vô đây?
Nhai Xế không thèm để ý đến anh, xoay người đi ra ngoài ngủ lại.
Tuy rằng gọi điện thoại quốc tế khiến lòng anh đau như cắt, Diêu Nhiếp do dự một chút, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tam Vô, báo cáo khái quát tình hình cho cậu ta biết. “Tút tút tút” đợi một phút, vẫn không có ai nhấc máy. Ngay lúc Diêu Nhiếp định cúp điện thoại, Tam Vô cuối cùng cũng nghe máy. Nhưng không biết có phải vì cậu ta đang ở nước ngoài là nguyên nhân khiến tín hiệu không tốt hay không, âm thanh đứt quãng, âm thanh không rõ ràng, lại còn rất ồn ào.
“Alo? Tam Vô? Đạo trưởng?” Sao tín hiệu lại yếu thế nhỉ?
“Tôi nghe đây, có chuyện gì thế?”
Tuy lời nói của đối phương đứt quãng, nhưng Diêu Nhiếp cơ bản vẫn có thể đoán được ý của cậu, vội tranh thủ thời gian nói: “Đạo trưởng, cái bưu kiện cậu gửi tôi đã nhận được rồi. Bên trong nó chứa cái gì vậy? Đêm nay tôi nghe thấy từ trong rương truyền ra tiếng móng tay cào vào rương, nên Nhai Xế đã vung một kiếm bổ đôi nó ra rồi. Còn có đám khói nhẹ bay ra ngoài nữa.”
“Không xong rồi, anh ngàn vạn lần đừng trở về “
“Gì cơ?! Cậu nói cái gì? Alo? Tam Vô? Alo?” Diêu Nhiếp không nghe rõ cậu muốn nói cái gì, điện thoại đã bị cúp mất tiêu rồi.
“Rốt cuộc cậu ta muốn nói cái gì vậy kìa?” Diêu Nhiếp không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Diêu Nhiếp đi qua phòng của Nhai Xế, đúng lúc nhìn thấy hắn đang cởi quần áo để ngủ, tên này quen ngủ nude rồi. Tuy trong nhà không còn người khác, nhưng hắn không sợ bị cảm mạo sao, thật ra ở trong nhà thì làm gì có chuyện lạnh đến mức bị cảm chứ, chẳng qua Diêu Nhiếp nhìn thấy thân hình cường tráng kia, lại nhớ đến mấy đêm mộng xuân mà chột dạ đỏ mặt thôi.
Anh vội vàng chạy về phòng mình, ngồi ở mép giường ngơ ngẩn. Bờ vai rộng này, cơ ngực này, vòng eo thon gọn săn chắc này, rồi cả khuôn mặt đẹp trai nam tính cùng với đôi mắt màu vàng này, những hình ảnh đấy đang không ngừng tua đi tua lại trong đầu Diêu Nhiếp.
Đột nhiên, anh ngửi được một mùi kỳ lạ, mùi hương này cũng giống với mùi của hương khói thắp ở các miếu thờ, nhưng mùi này lại ngọt ngào hơn một chút.
Không đúng! Nửa đêm rồi ai lại đi thắp hương chứ?! Thật là kỳ quái mà. Vừa mới trải qua một chuyện kỳ lạ như vậy, nên Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy chuyện này rất quỷ dị, vội chạy đến phòng của Nhai Xế: “Tiểu Thất à, cậu mau vào phòng tôi thử xem, tự dưng lại có một …” hai chữ “mùi hương” còn chưa kịp nói ra, Diêu Nhiếp đã ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng cũng đã phát hiện ra tên đầu sỏ gây nên. Cái tên Nhai Xế này hơn nửa đêm không chịu ngủ, mà trần truồng chạy đi đốt hương gì thế?
“Nửa đêm rồi mà cậu còn làm cái gì vậy?!”
Nhai Xế không ngờ Diêu Nhiếp lại đột nhiên xuất hiện, vội vung tay làm tắt cây hương, biểu tình có chút bực bội: “Đốt hương muỗi.”
Còn có loại hương muỗi này nữa sao? Nhìn thế nào cũng giống với loại hương đốt trong miếu thờ nha.
“Đây là hương muỗi thật sao? Không đúng nha, nhà của chúng ta ở tận tầng 13 cơ mà, lấy đâu ra muỗi chứ?”
Nhai Xế không thèm giải thích, một phát đóng luôn cửa lại.
Diêu Nhiếp nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, không hiểu gì cả, tên này rốt cuộc lén lút làm gì vậy kìa?
……………………………………
Phụ chú:
Bạch Trạch:
Là thần thú nổi tiếng trên núi Côn Lôn, toàn thân trắng như tuyết, có thể nói được tiếng người, thông suốt mọi chuyện trên thế gian, rất ít khi hiện thân, trừ phi có bậc thánh nhân thống trị thiên hạ xuất hiện, thì lúc ấy mới đến trợ giúp. Là Cát tường thú có thể khiến cho người ta gặp dữ hóa lành.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
11 chương
24 chương
43 chương
23 chương
350 chương
57 chương