Diêu Nhiếp nhớ ra bây giờ hắn đã là Diêu pháp sư rồi, buổi tối không cần phải “đồng giường cộng chẩm” với Nhai Xế nữa. Nhìn mặt “chó săn nhỏ” tuy có vẻ  lạnh lùng cương quyết, nhưng ánh mắt sáng quắc lại tràn ngập mong đợi. Diêu Nhiếp vẫn không mềm lòng, quay mặt sang hướng khác, không hề mở miệng giữ Nhai Xế ở lại. “Hừ!” Nhai Xế phẩy tay áo bỏ đi, hình như vì quá tức giận nên tiếng hừ lạnh đặc biệt lớn. Tối hôm qua ngủ không được ngon, nhưng bởi vì lời nói của gã nước ngoài tóc đỏ nên Diêu Nhiếp vẫn cố gắng giữ vững tinh thần chống đỡ đến mười hai giờ. “Đương đương đương đương…” Đồng hồ ở đại sảnh đã gõ mười hai tiếng chuông. Diêu Nhiếp tập trung tinh thần, nghiêng tai lắng nghe thử xem rốt cuộc qua 12 giờ thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng đợi hơn mười phút mà vẫn không có động tĩnh gì. Nhà khách vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước. Đang lúc Diêu Nhiếp cảm thấy mình bị gã nước ngoài kia trêu chọc, muốn phi lên giường ngủ một giấc, thì đột nhiên bên ngoài hành lang lại truyền đến âm thanh xôn xao náo động. Có cả giọng nữ lẫn giọng nam, có người già có trẻ nhỏ, giống như có một đại gia đình đang đi dã ngoại vậy, hi hi ha ha cười đùa không ngừng. Tuy rằng đồng chí Diêu Nhiếp có một chút ám ảnh đối với mắt mèo trên cửa, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Hắn ghé vào cánh cửa mà nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trên hành lang dài liên tục có người đi qua, nhìn vào cách ăn mặc thì cũng không giống như là người dân của thôn này, mà là người ở bên ngoài. Những người này cũng cùng một loại với cái đám khách quý mà trưởng thôn đã mời đến, bọn họ đều có chút cổ quái, đạo sĩ, hòa thượng, nữ tu sĩ, ni cô, còn có một vài nhân vật chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra bọn họ có hình dáng yêu quái tương tự với ông thầy trừ tà và bà vợ “Bạch nương tử” kia. Vẻ mặt bọn họ trông vô cùng hạnh phúc, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ. Vừa đi vừa cười nói đùa giỡn, rất vui vẻ. Mỗi khi đi qua một căn phòng, bọn họ đều sẽ gõ cửa, cao giọng rủ rê bạn bè, giống như đang mời mọi người cùng nhau tham gia hội họp. Đương nhiên, Diêu Nhiếp sẽ không ngu ngốc mà thật sự đi “hội họp” cùng với bọn họ. Còn chưa biết đám người này là cái gì nữa! Đợi đến lúc đám người này đi qua hết, Diêu Nhiếp liền nhìn thấy đi theo phía sau bọn họ là một đám “người quen”. Dẫn đầu chính là gã ngoại quốc tóc đỏ, đi phía sau gã là người phụ nữ xinh đẹp cùng với “đội cận vệ” của bà ta, còn có cả đám đạo sĩ kia nữa, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Chẳng lẽ bây giờ lễ hội mới chính thức bắt đầu sao? Chưa hết, Diêu Nhiếp thậm chí còn nhìn thấy Nhai Xế mang vẻ mặt lạnh lùng đi đầu trong đám người ở cuối cùng. Trong lòng hắn giật mình, vội vàng mở khóa cửa rườm rà, rút chốt, mở cửa ra mà đuổi theo. Đám người kia đã đi được một quãng rất xa rồi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Nhai Xế. Diêu Nhiếp đang muốn đuổi theo, thì phía sau lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của một cô gái: “Anh Diêu! Chờ tôi một chút ~ “ Diêu Nhiếp nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, thì ra là nữ phục vụ ở nhà khách – A Anh. “Bọn họ làm sao vậy? Sao mọi người lại chạy hết ra bên ngoài vậy?” Vừa may lại tìm được người có thể giải đáp thắc mắc. “Bây giờ mới chính thức là Lễ hội Giáng Thần, trường thôn sai tôi đến gọi mọi người cùng đi luôn. Đi nhanh đi, bọn họ đều đi cả rồi.” Nói xong, A Anh kéo lấy Diêu Nhiếp đuổi theo đám người phía trước, đi về hướng sau núi. Nhưng cứ đi mãi đi mãi, Diêu Nhiếp bắt đầu cảm thấy không bình thường. Những người đi phía trước đã dừng lại, nụ cười hân hoan trên gương mặt của đám người xa lạ có cả trai lẫn gái đi ở phía trước đều đã biến mất, thay vào đó là gương mặt đờ đẫn. Mà một đám “người quen” đi ở phía sau cũng giống như bị người ta yểm bùa, gương mặt không chút cảm xúc mà đứng nguyên tại chỗ. Đột nhiên, đám người xa lạ ở phía trước lại quay về phía đám người gã nước ngoài tóc đỏ, há ra cái mồm to như bồn máu, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn bên trong, xông vào cắn xé. Mà đám người đang bị cắn xé lại hoàn toàn không có phản ứng, giống như con rối gỗ không có sinh mệnh mà để mặc kẻ khác hành hạ! Diêu Nhiếp bị cảnh tượng khủng khiếp này dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Khung cảnh đẫm máu làm cho chứng sợ máu của hắn lại phát tác. Mà A Anh vẫn như cũ đứng ở phía trước, thúc giục kéo hắn đứng lên: “Nhanh lên đi, bọn họ đang chờ đấy!” Diêu Nhiếp cảm thấy cái tay đang lôi kéo tay mình cứng như sắt thép, lại lạnh như băng, hắn nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên. Đối phương vẫn luôn tươi cười, nhưng trên khuôn mặt đáng yêu như quả táo đã không còn mí mắt, hai tròng mắt quỷ dị đỏ ngầu màu máu, lồi ra bên ngoài… Trước khi ngất đi, Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng hô to một tiếng: “Ngài Thất cứu tôi!” ………………………………………….. Nhưng lần này, “chó săn” “trung thành” của mình lại không hề xông đến “cứu chủ”. Cậu ta vẫn đang mang vẻ mặt đờ đẫn, chờ đám quái vật kia đến cắn xé. Không xong rồi! Nhai Xế gặp nguy hiểm! Diêu Nhiếp không biết lấy dũng khí từ đâu, ngưng kết ra một cỗ linh khí, vùng khỏi A Anh, muốn xông lên trước cứu lấy Nhai Xế. Nhưng mới chạy được vài bước, thắt lưng liền bị một cái gì đó màu đỏ tươi dính nhớp cuốn chặt lấy. Diêu Nhiếp cúi đầu, không ngờ lại là một cái lưỡi! Hắn vội vàng vươn tay muốn gỡ nó ra, nhưng làm cách nào cũng không gỡ được. Cô gái nhỏ có gương mặt đáng yêu như quả táo đã biến thành một con cóc to bằng một cái xe ô tô, cái lưỡi chính là được phun ra từ miệng của con cóc khổng lồ này. Nhìn thấy mình sắp bị cuốn vào miệng của con quái vật. Diêu Nhiếp càng giãy dụa mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn không chút tác dụng. Diêu Nhiếp mất kiên nhẫn, mình chết chắc rồi!! Cuối cùng lại hướng về phía xa xa liếc mắt nhìn Nhai Xế một cái xem thử cậu ta đã bị cắn xé hay chưa, chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở đây cùng cậu ta hay sao? Đột nhiên, một quả cầu lửa bay về hướng này lao thẳng vào miệng của con cóc. Con quái vật bị đau, lưỡi cũng buông lỏng. Cùng lúc đó, có người cướp lấy Diêu Nhiếp ôm vào trong ngực, nhanh chóng chạy thoát. Diêu Nhiếp căn bản không cần quay đầu lại nhìn vẫn biết được mình đang được ai ôm vào lòng. Dù sao cũng đã quá quen thuộc với mùi hương hoang dã trên người đối phương rồi, tối hôm qua người ta còn ngủ cùng với hắn. Quay đầu nhìn lại thì cảnh tượng giống như địa ngục trần gian “người ăn thịt người” lúc nãy đã sớm biến mất. Chỉ còn lại mấy người ăn mặc giống như bánh chưng đang bị đám người bao vây. Đến khi ra khỏi phạm vi nguy hiểm, Diêu Nhiếp mới giương mắt nhìn lên. Có một người đang đứng trên tảng đá lớn, dáng người cao lớn tôn quý, phiêu nhiên xuất trần, giống như tiên hạ phàm. Người nọ cầm lá bùa trên tay, hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt to gan! Hôm nay bần đạo sẽ thu phục ngươi!” Quả thật như được bao phủ bởi hào quang chính nghĩa! Nhưng mà, vốn dĩ áo choàng đạo sĩ đang tung bay trong gió, nhìn kỹ lại toàn là mảnh vá. Diêu Nhiếp trừng lớn hai mắt, hóa ra là pháp sư vô dụng Tam Vô?! “Ngươi là trư à?! Biết rõ là có nguy hiểm mà còn chạy đến?!” Cơn giận của Nhai Xế ập xuống, vẻ mặt giống như địa ngục Tu La, nghiến răng nói hận không thể gõ đầu Diêu Nhiếp một cái. Diêu Nhiếp lại hoàn toàn không tức giận, cũng không cãi lại, chỉ thở phào một hơi, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của đối phương. May mắn, cậu ta không sao cả… Tam Vô không hổ là thành viên của Hình trinh U đội, đừng nhìn cậu ta lúc bình thường hay lừa đảo, thật ra cũng có chút trình độ diệt quỷ, thu phục yêu ma. Con cóc khổng lồ ngoan cố chống đỡ được vài hiệp, liền bị đánh bại. Còn đám “bánh chưng” cũng dần dần bị bao vây. Nhai Xế buông Diêu Nhiếp ra, từ trong miệng phun ra một thanh bảo kiếm, nhảy dựng lên, vung kiếm chém về phía đám “bánh chưng”. Đám quái vật đều e ngại sát khí mạnh mẽ trên thân kiếm, đồng loạt lui về phía sau. Trong đó có một tên thấy Diêu Nhiếp đứng một mình, muốn đánh lén. Nhai Xế lập tức cảm ứng được “chủ nhân” đang gặp nguy hiểm, đang muốn quay lại cứu hắn. Không ngờ Diêu Nhiếp lại không hề nao núng, ngưng khí xuất chưởng, một chưởng đem quái vật kia hất văng. “Tư” một tiếng, trên ngực con quái vật kia lưu lại vết cháy đen nhánh. Nhai Xế tương đối vừa lòng, cuối cùng cũng không còn quá kém cỏi nữa, ít nhất đã có thể tự bảo vệ mình, xem ra cũng không cần mình hỗ trợ. Hắn liền hợp lực với Tam Vô, phân công nhau đối phó với quái vật. Tam Vô công kích con cóc khổng lồ, còn Nhai Xế thì giải quyết đám người “bánh chưng”. Thực lực của hai bên cách nhau quá xa, chỉ chốc lát sau chiến trường liền được thu dọn sạch sẽ. “Ba ba ba” tiếng vỗ tay vang lên. Diêu Nhiếp nhìn lại, thì ra là gã nước ngoài tóc đỏ kia. Xem ra gã đánh giá rất cao biểu hiện của bọn họ vừa rồi: “Thật tuyệt vời! Các vị đều có công lực thật cao thâm, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể đem đám quái vật giải quyết sạch sẽ.” Thì ra thằng nhãi này ngồi xem lâu như vậy, vậy mà cũng không thấy ra tay giúp đỡ? Diêu Nhiếp mặc kệ gã, hỏi Tam Vô rõ ràng mọi chuyện: “Sao cậu lại đến đây?” Tam Vô hổn hển: “Anh đúng là muốn chết mà! Anh có biết Lễ hội Giáng Thần là thế nào không hả? Anh có biết là không nên đến cái thôn này hay không?!” Lần đầu tiên Diêu Nhiếp thấy Tam Vô tức giận, vội trốn sau lưng Nhai Xế: “Điều này, tại sao vậy?” “Cái thôn này có một bí mật lớn.” Hắn thấy vẻ mặt tò mò của Diêu Nhiếp, biết anh muốn hỏi cái gì, liền nói tiếp: “Đừng hỏi tôi đó là cái gì. Tôi cũng không biết đâu, dù sao cấp trên đã có lệnh, không được nhúc nhích lên trên núi. Thật ra cái thôn này có một truyền thuyết. Trên núi có một khối linh thạch, chỉ cần có được khối linh thạch thì liền có thể nâng cao tu vi, đắc đạo thành tiên. Nhưng khối linh thạch này mười năm mới hiện thế một lần, cho nên có rất nhiều người tu đạo hoặc là những người muốn đạt được linh lực cao thâm đều đã đến đây ngày hôm nay. Nhưng mà, bọn họ không biết rằng, cái gọi là lễ hội Giáng Thần lại là ngày chết của bọn họ.” “Về điều này, để cho hắn giải thích đi.” Nhai Xế một tay tóm lấy trưởng thôn đang nấp sau cái cây để rình xem, ấn ngã trên đất. Trưởng thôn sợ tới mức liều mạng cầu xin tha thứ, Nhai Xế lại hoàn toàn không có ý muốn buông tay ra, thậm chí lại còn để lộ ra răng nanh trắng tinh, hướng hắn gầm nhẹ một tiếng uy hiếp: “Nói!” “Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, ta nói ta nói…” Thì ra không biết từ bao giờ ở trên núi thôn Giáng Thần xuất hiện một vật vô cùng thần kỳ. Không ai biết nó là cái gì, bởi vì không ai có thể tiến vào hang động kỳ bí trong núi kia để tìm hiểu rõ ràng. Nhưng kỳ vật này tà khí ngút trời, thời gian qua đi, nơi này sinh ra rất nhiều yêu vật. Yêu vật kia mỗi mười năm sẽ ra khỏi hang động trong núi một lần, xuống núi săn bắn người sống trong thôn. Người dân trong thôn đều chết thảm. Lúc ấy có một pháp sư trong thôn đã nghĩ ra một biện pháp, mời những vị cao nhân ở bên ngoài không biết chuyện đến tham quan, nói là có bảo vật hiện thế, cùng với những hoạt động lớn. Đem bọn họ trở thành tế phẩm, thay thế cho thôn dân bị ăn. Dù sao bọn họ sớm hay muộn cũng phải chết, sẽ không ai có thể biết được bí mật này. Cái gọi là Lễ hội Giáng Thần, chẳng qua chỉ là hiến tế cho yêu ma trên ngọn núi mà thôi! Tam Vô nói: “Mười năm trước, sư phụ của tôi cũng bị mời đến nơi này. May mắn người có công lực thâm hậu, mới có thể chạy thoát. Tôi vừa nghe nói anh nhận được thiệp mời của thôn Giáng Thần, liền lập tức đuổi theo cứu anh!” Diêu Nhiếp giật mình nhận ra: “Chẳng trách cái nhà khách kia lại gọi là Thưởng Vị quán! Thì ra Thường Vị quán là để cho bọn yêu quái nếm thử mùi vị của chúng ta!” Tam Vô gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa thôn này thật ra từ lâu trước kia đã không còn người sống.” Nói xong, hắn lấy ra lá bùa dán lên trán của trưởng thôn. Trên mặt đất đâu còn trưởng thôn nào nữa, chỉ còn lại một bộ xương trắng xóa mà thôi… …………………………………………. Suy nghĩ của tác giả: lại chậm vài..... Ngày hôm qua nhận được cmt dài của đồng chí enen, vốn định hôm nay viết thêm chương mới cho A Trạch bên kia Sau lại bận quá, ngày mai thì ăn tết, lại càng không rảnh. Không có biện pháp, tôi quyết định vì báo đáp đồng chí enen, ngày mai thêm một bát canh thịt đi, ăn chay cũng không tốt lắm. Bởi vì cua đồng hoành hành, gửi thư, gửi link  đều đã bị khóa văn. Cho nên tôi mới nghĩ ra một cách, ngày mai nếu có thịt sẽ nói cho mọi người biết phải đón như thế nào. Nhưng mà tình cảm của hai người còn chưa đến mức nồng nàn lắm đâu, cho nên chỉ là canh thịt mà thôi…