Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 30 : Sự kiện ở thôn Giáng Thần
“Giao bội? Giao bội là cái gì?” Ngọc bội thì hắn còn biết.
Cũng không phải Diêu Nhiếp giả ngu, mà thật ra nếu có người mang vẻ mặt chính nghĩa nói ra những điều này như lẽ đương nhiên, thì làm sao Diêu Nhiếp không tưởng là nghe lầm cho được?
Nhai Xế nhíu mày, tên này dám giả ngu sao? Hắn giải thích rõ ràng: “Theo cách nói của nhân gian các ngươi thì chính là ta muốn thượng ngươi!”
“Thượng… Thượng tôi á?!” Hai chữ phía sau cao lên đến quãng 8. Biểu tình khiếp sợ của Diêu Nhiếp trông thật buồn cười, hắn cuối cùng cũng ngộ ra được ý trong lời nói của Long tử điện hạ là gì. Nhưng mà tên kia lấy ý tưởng này ở đâu ra vậy?
Diêu Nhiếp bị hắn làm cho hồ đồ, ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”
Bọn họ không phải đang thảo luận về chủ đề phải biết trân trọng tình cảm sao? Sao tự dưng lại nhảy đến chủ đề XXX này vậy? Hơn nữa, tên này dựa vào cái gì mà đòi thượng mình? Dựa vào cái gì mà mình phải lăn xuống dưới chứ?! À mà không! Quan trọng là tại sao tên này lại muốn thượng mình? Cho dù là hắn bỗng nhiên nổi hứng thì phải đi tìm rồng cái mới đúng chứ~. Cho dù không thể tìm thấy rồng cái ngay được thì đổi hướng mà tìm phụ nữ chứ. Hắn muốn thượng mình? Vậy thôi?!
“Ta xem trọng ngươi!” Câu trả lời của Long tử điện hạ rất đơn giản, vẫn giữ cái thái độ không coi ai ra gì kia. Vẻ mặt ngạo mạn như đang nói: bổn đại tiên coi trọng ngươi là phúc mấy đời mới tu luyện được, còn không mau rửa sạch mông chờ bổn đại tiên lâm hạnh đi?
Diêu Nhiếp phục hồi tinh thần, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Cao Đại Toàn: “Anh Đại Toàn à, tôi Tiểu Diêu đây. Tôi muốn hỏi anh một chút, loài rồng cũng có thời kỳ động dục đúng không?”
Cao Đại Toàn bên kia không hiểu chuyện gì: “Chưa nghe bao giờ. Rồng là thần thú, không phải động vật bình thường. So với con người thì thất tình lục dục của bọn họ càng hiếm hoi hơn. Con người không có thời kỳ động dục thì rồng làm sao mà có được? Mà cậu hỏi cái này làm gì?”
Diêu Nhiếp thất vọng, nói cho có lệ: “Ác, không có gì đâu. Hỏi thử ấy mà.” Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ ra cái gì, không từ bỏ hy vọng tiếp tục hỏi: “Thế Tiểu Đào nhà anh có nói với anh cái gì mà giao phối hay không?”
Bên kia Cao Đại Toàn rất khả nghi mà đỏ mặt, đương nhiên, đây là đang gọi điện thoại nên Diêu Nhiếp không thể nào thấy được.
“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy hả?! Tiểu Đào vẫn là trẻ con đó.” Nói xong, không muốn Diêu Nhiếp hỏi thêm nữa liền cúp điện thoại.
Trẻ con? Có đứa bé nào mà mấy nghìn tuổi rồi không? Đó phải là anh lớn mới đúng?! Diêu Nhiếp nhìn cái điện thoại đang phát ra tiếng “tút tút” mà oán thầm.
Nói như vậy thì rồng không có thời kỳ động dục là đúng rồi. Nhưng tên này đang bình thường tự dưng lại nổi điên là sao?! Mà lời nói của Cao Đại Toàn cũng có phần đúng. Tuy rằng tên Long tử này đã mấy nghìn tuổi rồi, nhưng tính tình lại chẳng khác gì con nít ranh. Hắn quyết định sẽ làm một người anh tốt, hảo hảo dạy dỗ, khuyên nhủ “đứa bé” này.
Hắn hướng về phía Nhai Xế vẫy tay, ý bảo Nhai Xế đi đến bên cạnh.
Nhai Xế không vừa lòng lắm đối với cái tư thế như gọi chó con kia của hắn, mắt lạnh hung hăng lườm qua nhưng đối phương lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Nhai Xế-người có địa vị cao đành phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà ngồi xuống.
“Nhai Xế này…”
Nhai Xế bực bội trừng hắn một cái: “Là Tiểu Thất!”
Diêu Nhiếp nhượng bộ: “Được rồi, Tiểu Thất này, cậu có biết giao phối là ý gì không? Không nên nói lung tung nha. Tôi không biết ở thời cổ xưa các cậu nói câu đấy là có ý gì. Nhưng ở thời đại này, nói như vậy sẽ làm người ta tưởng cậu là lưu manh đó. Cậu có biết lưu manh là gì không? Chính là cái loại vô cùng hạ lưu đó.” Giọng điệu cứ như đang dỗ trẻ con.
Sắc mặt của Nhai Xế càng ngày càng lạnh: “Ta đã nói, ta xem trọng ngươi!”
Diêu Nhiếp cảm thấy thật sự không thể nói lí lẽ với tên này được: “Xem trọng tôi? Xem trọng tôi lúc nào? Xem trọng tôi thế nào vậy?” Sao đột nhiên lại coi trọng hắn? Hắn nhớ rõ ngay từ đầu tên này đã thấy hắn rất “Chướng mắt” mà? Lúc trước còn thấy chết không cứu, làm cho cõi lòng hắn tan vỡ như thủy tinh. Sao đột nhiên lại nói coi trọng hắn vậy kìa?!
“Chúng ta là Long tộc nên sẽ không giống như loài người các ngươi, thích cái gì, yêu cái gì, hay xem trọng cái gì liền giao phối!” Cách biểu đạt tình cảm của tộc bọn họ vừa đơn giản vừa rõ ràng.
Diêu Nhiếp nghe hắn nói rất chân thật, chẳng lẽ hắn nói thật: “Nói cách khác là cậu muốn theo đuổi tôi?”
Biểu tình của Nhai Xế tuy vẫn là lạnh lùng ngạo mạn như vậy, nhưng giọng điệu lại dịu dàng đi rất nhiều: “Hai cái đứa ngu ngốc kia, một đứa rõ ràng là thích đối phương nhưng lại không phát hiện ra; một đứa lại âm thầm thích, không dám thổ lộ. Cuối cùng dẫn đến kết cục như vậy!” Hắn sẽ không giống như hai cái đứa ngốc loài người kia cuối cùng rơi vào kết cục gà bay trứng vỡ.
Long tộc bọn họ theo chủ nghĩa tiên hạ thủ vi cường, coi trọng nhanh tay! Tuy rằng hắn không biết từ bao giờ mình lại chú ý đến người kia. Nhưng dù sao bây giờ hắn đối với người kia càng nhìn càng thấy thuận mắt. Nếu đã thấy vừa mắt thì nhận định thôi, cho dù thế nào cũng phải nắm được trong tay!
Hai mắt Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp chằm chằm giống như sói rình mồi, phát ra ánh sáng màu lục thăm thẳm, rất có khí thế muốn nuốt trọn Diêu Nhiếp.
Diêu Nhiếp mắng một câu: “Nổi da gà!” Vừa che mông vừa xông ra ngoài, đón taxi, phóng nhanh về nhà!
Nhai Xế cũng không đuổi theo, nhìn chằm chằm vào cái xe taxi đang lao vun vút kia, hừ lạnh một tiếng. Nghĩ Long tử ta là ai chứ? Phản ứng mạnh thế để làm gì? Chờ xem, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tự mình trèo lên giường của ta thôi!
…………………………………………….
Mấy ngày sau đó, Diêu Nhiếp canh phòng nghiêm ngặt, Nhai Xế cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Lại quan sát thêm vài ngày, xem ra Nhai Xế cũng không có ý định “Phá hủy đóa hoa cúc”, hắn lúc này mới yên tâm trở lại.
Hắn tự an ủi, có lẽ con rồng kia bị nhốt lại lâu quá nên còn chưa thích ứng được với cuộc sống hiện đại, chưa thể hiểu hết được. Lời nói ngày đó chẳng qua chỉ là di chứng sau khi xem quá nhiều chương trình ti vi, chỉ là hiểu lầm thôi.
Đương nhiên, đấy chẳng qua chỉ là suy nghĩ của riêng hắn mà thôi. Bên phía “chó săn nhỏ” đã bắt đầu thực hiện kế hoạch áp đảo “chủ nhân” rồi.
Nói thế nào nhỉ? Bên ngoài bình lặng luôn ẩn dấu phía trong sóng ngầm mãnh liệt…
……………………………………..
Từ sau món hời Trần Điển Trạch, Vân Thiên cung lại yên tĩnh thêm vài ngày, đám ruồi bọ bị hắn chụp được tăng thêm mấy chục con. Khó chịu nhất vẫn là hôm đó xem như vậy, nhưng lại quên chụp lại cả quá trình! Lẫn lộn hết cả rồi!
Hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện một vị khách hàng.
Người khách này hơi kỳ quái. Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng nhiệt độ thấp nhất ở thành phố G vẫn là 18 độ. Vậy mà người khách này lại mặc một cái áo bông vừa to vừa nặng, đeo bao tay da, trên đầu đội mũ, trên mặt lại đeo thêm một cái kính râm, quàng khăn quàng cổ, che kín toàn bộ cái mũi. Nói tóm lại, toàn thân cho dù là một chút thịt cũng không lộ ra ngoài.
“Xin hỏi, cung chủ có ở đây không?” Giọng nói của người này cũng rất kỳ lạ, chẳng những có chút thô, mà còn có chút trung tính.
“Chính là tôi, anh có việc gì sao?” Diêu Nhiếp tự động thế thân Tam Vô • cung chủ đích thực. Dù sao bây giờ hắn cũng toàn quyền làm chủ nơi này.
Tuy rằng cách một cái kính râm, nhưng Diêu Nhiếp vẫn có thể cảm giác được đối phương nghe xong liền liếc mắt đánh giá mình một lượt. Vài giây sau mới nói: “Ác, thật có lỗi quá. Tôi không biết nơi này đã đổi chủ. Ngài là cung chủ mới vừa nhậm chức đúng không? Chủ nhân của chúng tôi phái tôi đến mời cung chủ tham gia lễ hội lớn ở thôn Giáng Thần. Rất mong ngài sẽ đến dự.” Nói xong, hắn lấy từ trong áo bông ra một cái thiệp mời màu trắng.
Diêu Nhiếp nhận lấy, thấy được thiệp mời rất bình thường, chẳng qua chữ vàng trên nền trắng nên hơi ít thấy. Đại ý chính là mời cung chủ Vân Thiên cung đến thôn Giáng Thần để tham dự lễ hội, và các hoạt động khác nữa.
Lễ hội Giáng Thần? Diêu Nhiếp hưng trí bừng bừng, nghe rất giống mít-tinh của tổ chức tà giáo phi pháp nha! Đây là đề tài rất tốt đó! Vẻ mặt hắn tươi cười trả lời: “Nhất định, nhất định.”
Đối phương rất vừa lòng: “Tốt rồi, ngày mai tám giờ, gặp tại nhà ga.”
“Ngày mai!?” Sao vội vàng quá vậy?
Đối phương giải thích: Đúng vậy, hàng thần đại điển sẽ cử hành vào 3 ngày sau,đi từ đây đến thôn Hàng Thần lại mất một ngày. Ngày mai mà không xuất phát thì sẽ không kịp.”
“Ác. Tốt.” Tuy có hơi vội, nhưng mà cũng không cần chuẩn bị nhiều, hơn nữa hắn đã quen xuất ngoại quay phim rồi, nên rất sẵn sàng đồng ý.
Nhai Xế nhìn chằm chằm thiệp mời mà Diêu Nhiếp đang cầm trong tay một lúc, không nói gì…
Sáng sớm hôm sau “Chủ tớ” hai người phong trần mệt mỏi đi đến nhà ga để tập hợp với quái nhân kia.
Vé xe mua buổi sáng rất vừa lòng, phục vụ khá là chu đáo.
Trên xe lửa rất nhàm chán, Diêu Nhiếp đang ngủ say, lại bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mới phát hiện ra đầu của mình đang dựa vào vai Nhai Xế, nước bọt chảy cả ra bả vai người ta. Diêu Nhiếp xấu hổ cười, lấy khăn tay ra lau lau giúp hắn. May mắn thay người ưa sạch sẽ như Long tử điện hạ vậy mà lại không truy cứu thêm. Hắn liền nghe điện thoại: “Alo?”
“Này. Diêu MC à? Tôi là Tam Vô đây. Sao hôm nay anh không làm việc vậy?”
“Ác, quên nói cho cậu biết, có người ở thôn Giáng Thần đến, nói muốn mời cậu tham gia Lễ hội Giáng Thần. Tôi nghĩ công việc của cậu rất bận rộn chắc chắn sẽ không rảnh tham gia đâu, cho nên tôi tự ý đi thay cậu đó.”
“Cái gì?! Thôn Giáng Thần á?! Anh đang ở đâu?! Anh ngàn vạn lần không thể đến đấy được… Alo? Diêu Nhiếp! Diêu MC? Alo?”
“Kỳ lạ thật, sao tự dưng lại mất tín hiệu vậy kìa?” Diêu Nhiếp thấy kỳ quái mà nhìn điện thoại di động của mình, hắn còn chưa nói xong mà.
Nhai Xế vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói một câu.
……………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Không có đồng chí nào nghĩ chương này có thịt đó chứ? Chán ghét, là hiểu lầm thôi ~ chun mũi.
Đây là chuyện không có khả năng, chưa kể đến tình cảm của hai người chưa có từng bước tiến triển, cho dù tiểu chó săn muốn cứng rắn, Thần thú đại nhân còn ở phía sau nhìn chằm chằm như hổ rình mồi kia kìa.
Nhai Xế dám lên, nhưng tôi không dám viết đâu = =
Cái gọi là giao, xứng chẳng qua chỉ là cách thổ lộ khác người của Long tử mà thôi.
Nhưng mà giai đoạn này hắn mới chỉ là vừa mắt Tiểu Diêu đồng chí mà thôi, chưa đến giai đoạn vô cùng thích đâu.
Mà đồng chí Tiểu Điêu căn bản không nghĩ tới việc tham gia nhóm tình yêu khác chủng tộc.
Cho nên con đường tình yêu của hai người còn chưa đến đâu…
Thuận tiện vừa nói, a trạch bên kia đổi mới, đống chí nào muốn lưu trữ thì chạy qua đi.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
79 chương
27 chương
10 chương