Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 27
Chương này nói về món ăn nên có vài thứ t không rõ là gì, tìm mãi không ra nên chém đại, để hôm sau t đi hỏi cao nhân rồi sửa lại nha~…
Ps: T không thích ngược dù chỉ là một chút, nên đôi lúc t không thích edit Hồ sơ 5 tẹo nào… Cứ dính đến ngược là bức rứt cho dù là ngược nhẹ đi chăng nữa…Mà trong này lại có cái thằng tra công nữa nha~ (╯‵□′)╯︵┻━┻
………………………………………………
Khi mở Mệnh sách của Trần Điển Trạch ra, lại thấy rất kỳ quái, bên trong cũng không phải là chữ viết, mà càng giống như một bộ phim hơn, hàng loạt hình ảnh hiện ra trước mắt Diêu Nhiếp.
Trần Điển Trạch sinh ra đã ngậm chặt thìa vàng rồi, bố của hắn-Trần Lĩnh Nam là người giàu nhất thành phố G. Hắn là cậu ba nhà họ Trần, từ nhỏ đã được cưng chìu rồi.
Về cơ bản những kẻ có tiền đều có một chút ham mê khác biệt, ví dụ như Trần Lĩnh Nam thích sưu tầm đồ cổ; cậu cả nhà họ Trần thích vui đùa với những nữ minh tinh; cậu hai thích nghiên cứu khảo cổ học; cậu ba lại thích kích thích, thường hay “đua xe” một chút; cô chủ thứ tư tuổi còn nhỏ, không biết thích cái gì.
Ham mê của đứa con lớn nhất là bệnh chung của rất nhiều kẻ có tiền, mà ngay cả Trần Lĩnh Nam cũng có thêm vài người tình phụ là ngôi sao, cho nên hắn sẽ không can thiệp quá nhiều; sở thích của đứa thứ hai tuy rằng không liên quan gì đến việc kinh doanh, nhưng dù sao cũng là nhà nghiên cứu, khiến cho nhà bọn họ vốn chỉ có mùi tiền giờ lại có thêm chút mùi trí thức, nâng cao địa vị xã hội của nhà họ Trần lên, lại càng có thể giúp mình giám định đồ cổ, Trần thủ phủ nhưng thật ra vui với tài trợ; nhưng mà ham mê của đứa con thứ ba rất yểu mệnh, hắn không thể không quản!
Cho nên, trong vòng một năm cậu ba nhà họ Trần bị tịch thu chiếc xe yêu quý, thậm chí hạn chế tiền bạc để tránh việc hắn đi mua xe mới. Trần Điển Trạch cùng phụ thân gây nhau một trận, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng trải qua bất kì việc khó khăn nào, muốn cái gì thì chỉ cần há mồm ra là đã có người đưa đến trước mặt hắn. từ bao giờ mà có người dám làm khó hắn? Hắn đã bao giờ bị bố trách móc nặng nề nghiêm khắc như thế đâu? Thế nên cậu ba mới mười tám tuổi huyết khí phương cương cãi nhau một trận với bố, rồi bỏ nhà ra đi.
Tính cách của cậu ba nhà họ Trần quái đản cuồng ngạo, không coi ai ra gì, bạn bè cũng không nhiều, nhưng lại quen một vài tên trư bằng cẩu hữu. Nhưng cái đám trư bằng cẩu hữu vừa nghe nói hắn bỏ nhà ra đi thì không có ai dám mang hắn về nhà.
Trần Điển Trạch nghẹn một bụng khí nóng, cầm lấy cái ví đã không còn nhiều tiền, đi đến quán bar uống rượu. Uống đến khi say khướt, ví rỗng tuếch, mới bị bảo vệ của quán bar “mời” ra ngoài.
Xiêu xiêu vẹo vẹo đi được một đoạn ngắn, còn chưa đi ra khỏi cái ngõ tối, đã bị người ta va vào khiến hắn ngã lăn.
Trần Điển Trạch quỳ rạp trên mặt đất, đem những gì còn trong dạ dày phun ra hết sạch, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Hắn giương mắt, nhìn thấy hai tên hung thần ác sát đang xông đến. Tuy rằng mục tiêu của những kẻ đó không phải là hắn, nhưng cậu ba lúc này đang nổi trận lôi đình, nghĩ đến đó nắm đấm liền vung sang.
Hai tên côn đồ đang đuổi theo, nghĩ rằng hắn là đồng bọn của kẻ mà bọn chúng muốn đánh liền không chút khách khí xông đến.
Tuy Trần Điển Trạch ăn chơi trác táng, nhưng hắn cũng có chút sở trường. Ví dụ như hắn có thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, thích vận động ở bên ngoài, luyện qua vài năm đánh đấm. Tuy rằng đang say rượu, động tác có hơi không vững, nhưng mà cũng bởi vì đang say rượu nên hắn đánh nhau cực kỳ ngoan độc, không lưu tình chút nào.
Đánh cho hai tên kia lăn quay xong, Trần Điển Trạch cũng gục xuống, rượu thấm rồi.
……………………………………
Sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong cái lều còn nhỏ hơn cái cống của người ta nữa; trên bụng hắn có đắp một cái khăn mặt, ở giữa có một cái lỗ, giống như tua cờ vậy; cái giường hắn đang nằm là tấm ván giường thường dùng trong ký túc xá trong trường học trải ra, bởi vì chân hắn quá dài nên chỉ có thể nằm tạm trên giường.
Hắn đây là bị một tên nhặt nhôm nhựa rác rưởi nhặt về sao?!
“Anh, anh đã tỉnh rồi sao?” bên tai vang lên một giọng nói nhát gan, vô cùng rụt rè.
Trần Điển Trạch nhìn kỹ, thấy đấy là một đứa bé trai có vóc dáng thấp bé. Tóc của hắn rất dài, lại lôi thôi nên chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Dáng người chỉ có thể dùng ‘gầy trơ xương’ để hình dung. Quần áo lại cũ mèm, lại có giọng nói nhút nhát, tất cả đều khiến trong lòng Trần Điển Trạch cảm thấy hơi phản cảm.
Đây là loại người mà hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn tiếp xúc.
“Mày là ai?!” Hậu quả sau khi uống quá nhiều rượu xuất hiện, chỗ huyệt thái dương đau nhức làm cho tính nhẫn nại vốn đã ít đến đáng thương của hắn bốc hơi hoàn toàn. Giọng điệu chất vấn cũng không thèm nể nan. (gặp t là mi ‘lạc âm’ rồi đó cậu ba.. (╬ ̄皿 ̄))
“Tôi, tôi tên là Minh Thiên…”
Đây là quá trình Trần Điển Trạch và Minh Thiên gặp nhau, say rượu, mơ mơ hồ hồ cứu được Minh Thiên đang bị người ta đuổi đánh. Kết quả được Minh Thiên xem thành ân nhân cứu mạng mà mang về nhà.
Xem ra, gian lều này so với cống rãnh nhà hắn cũng không đủ tư cách, nhưng bây giờ hắn còn cách nào khác đâu? Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thế này còn đỡ hơn cảnh màn trời chiếu đất nhiều rồi…Hơn nữa, hắn cứ ở tạm đây một thời gian, đến lúc người nhà vì không tìm được hắn mà hốt hoảng, lúc đó hắn có thể nghênh ngang trở về mà ra điều kiện.
Cậu ba nhà họ Trần cứ như vậy yên tâm thoải mái ở lại đây, cứ như vậy tùy ý sai bảo Minh Thiên nấu cơm, mua rượu, mua quần áo cho hắn. Quần áo của cậu ba mỗi ngày đều phải đổi mới, hơn nữa chỉ mặc những bộ quần áo nhập khẩu của những hãng thời trang lớn.
Nhưng Minh Thiên vốn dĩ chỉ là một người công nhân vệ sinh môi trường làm sao mua nổi những thứ đó. Chỉ đem về những bộ mua ở gian hàng bên vỉa hè, lại bị Trần Điển Trạch một phen ném hết vào mặt. Đại thiếu gia hắn đây thà ở trần cũng không thèm mặc hàng vỉa hè!
Trần Điển Trạch mỗi ngày đều trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, chỉ có khi say hắn mới không phải đối mặt với căn lều rách và thằng nhóc luôn sợ hãi rụt rè, nhìn thôi cũng khiến cho người ta nhịn không được mà bốc hỏa này nữa!
Đương nhiên, cũng có lúc hắn tỉnh rượu. Ví dụ như hôm nay, hắn tỉnh dậy, và phát hiện hắn đang nằm trên người Minh Thiên đang trần trụi. Một màn kia hắn hoàn toàn không có ấn tượng… Ngay lập tức, hắn hoàn toàn tỉnh rượu. Quả nhiên là say rượu loạn tính, uống rượu thì sẽ hỏng việc mà! Tại sao ngay cả mặt hàng này mà hắn cũng có thể xuống tay được nhỉ?
Vốn dĩ còn lo là mình có phải say rượu rồi bá vương ngạnh thượng cung hay không, thì lại nhìn thấy sau khi cái đứa luôn sợ hãi rụt rè kia tỉnh lại, cũng chỉ đỏ mặt lên mà thôi, cũng không có bất kì phản ứng nào chỉ trích mình cả. Lo lắng nhanh chóng tan biến, hắn lại bắt đầu nghi ngờ Minh Thiên này căn bản là tên biến thái đồng tính luyến ái, tên này mơ ước mình lâu rồi, chắc chắn tối hôm qua chính hắn đã quyến rũ mình! Bằng không sao mình lại có thể ra tay với cái loại con trai quái dị như thế này chứ?!
Nghĩ đến đây, hắn vươn một tay tóm lấy Minh Thiên, vén lên phần tóc mái che khuất nửa khuôn mặt. Hắn có hơi thất vọng, cái gì thế này, quả nhiên là cái loại quái dị! Khó trách phải che mặt đi. Đôi mắt, cái mũi, bộ dạng không hề đặc sắc chút nào! Trần Điển Trạch lại càng thêm khẳng định tối hôm qua chính người này đã quyến rũ mình, bởi vì mình luôn luôn chướng mắt loại người thế này.
Thật TM ghê tởm! Trần Điển Trạch bực mình, mặc quần áo, định bỏ đi. Không ngờ Minh Thiên ngây ngốc giữ chặt hắn hỏi: “Anh đi đâu vậy? Tôi chưa làm bữa sáng đâu.”
Trần Điển Trạch ngẩn ngơ, đúng vậy nhỉ, biết đi đâu bây giờ? Bỏ nhà ra đi mới được ba ngày thôi, nếu bây giờ trở về, việc trong nhà căn bản sẽ không đến nơi đến chốn. Trước tiên nên nhẫn nại không phải tốt hơn sao? Tuy rằng đây là cái lều rách không dành cho người ở, nhưng dù sao cũng vẫn có thể chịu đựng một chút. Huống chi lại còn có người hầu miễn phí cho mình sai bảo, giờ chỉ cần giữ tỉnh táo, không nên mắc loại sai lầm này nữa, tạm thời vẫn có thể chịu đựng được.
Mà cái đứa Minh Thiên kia, Trần Điển Trạch thật sự không biết hắn là từ vùng núi nào đi ra nữa. Bây giờ sao lại còn tồn tại loại người cổ hủ thế này nhỉ? Hình như hắn nghĩ rằng hắn đã là người của Trần Điển Trạch, muốn …là người một … à … đi theo mình. Đối với mọi loại cố tình gây sự của mình đều dễ dàng tha thứ, đối với mọi yêu cầu vô lý của mình đều thỏa mãn, tuy rằng hắn không hề có năng lực để thỏa mãn!
Ví dụ như Trần Điển Trạch muốn ăn " Phật khiêu tường* ". Đừng nói đến chuyện bảo Minh Nhật đến khách sạn mua món đấy về, ngay cả nguyên liệu thôi, Minh Thiên cũng không thể mua nổi loại tốt. Nhưng mà Minh Thiên cũng được xem là thông minh, biết biến đổi đa dạng, dùng mực thay thế cá muối, dùng thịt cá thay thế vi cá, dùng da lợn thay cho hoa giao, nấu một nồi không rõ là gì. Tuy rằng không khiến cậu ba vừa lòng lắm, nhưng làm rất khá nên cuối cùng rất hợp khẩu vị, không có trở ngại gì.
Lại nói đến ví dụ như Trần Điển Trạch muốn đi xem phim, Minh Thiên không mua nổi vé vào cửa, dẫn hắn đến hàng rào xem ké.
Dân nghèo cũng có cuộc sống rất khôn ngoan nha.
Cuộc sống như thế đối với một đại thiếu gia mà nói thì tuy rằng quá mức buồn chán, nhưng cũng xem như là có thêm một tư vị khác.
Nhưng mà đôi khi trải nghiệm một chút cuộc sống của người nghèo thì đó đúng là có một tư vị khác thật, nhưng nếu lâu dài thì hắn không thể chịu nổi nữa. Sau khi bỏ nhà đi được 2 tuần, Trần Điển Trạch quyết định sẽ về nhà. Hắn cầm lấy tiền tiết kiệm mà Minh Thiên giấu ở ván giường, đem đi mua một bộ quần áo mới.
Lúc hắn trở về, lại phát hiện gian lều kia đã bị đốt thành tro. Mà Minh Thiên thì đang quỳ trên mặt đất, khóc đến đỏ bừng cả mặt.
Trần Điển Trạch đột nhiên nhớ lại, hình như lúc ra khỏi cửa có tùy tay vứt đi một mẩu thuốc lá, nơi đầu mẩu thuốc lá rơi xuống hình như là nơi mà Minh Thiên thường dùng để cất báo cũ và đồ phế thải.
Cũng không biết xuất phát từ tự trách hay nguyên nhân nào khác, mà hắn lại đi đến nâng Minh Thiên đứng dậy: “Khóc cái gì? Không chỗ ở thì đi theo tôi đi!” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận. Nhưng lại khiến Minh Thiên nín khóc mỉm cười, vẻ mặt thật lòng tin cậy hắn, làm cho hắn không thể thu hồi lại lời nói kia được nữa.
May mà sau khi trở về, Trần lão gia lại thỏa hiệp, khôi phục lại tiền bạc lẫn quyền lợi của hắn, mua cho hắn một căn biệt thự riêng, còn cho hắn sống riêng bên ngoài. Cứ như vậy, Trần Điển Trạch mang theo Minh Thiên, công khai ở chung.
……………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Chuyện xưa này là một chuyện điển hình của tra công x J thụ, hoặc nói câu chuyện về thánh mẫu thụ cũng được…
Được rồi, tôi thừa nhận, thật ra chính là vì muốn thỏa mãn nguyện vọng ngược tra công từ trước đến nay của tôi thôi.
Không thể ngược con ruột của mình được, vậy thì ngược ngược người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó đi…
Trần Điển Trạch: Này! Tôi không phải là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đâu đấy!
Nhưng mà không thể không phân rõ vai chính và vai phụ được, tránh việc đoạt chủ, câu chuyện cẩu huyết này sẽ không quá dài, chương tiếp theo có thể kết thúc luôn, chương sau chính là phần nhóm diễn viên lên sân khấu giải quyết cục diện rối rắm này.
Tiện thể nhắc luôn, a trạch bên kia đổi mới, mời các đồng chí quá bộ vào xem…
……………………………………
“Phật khiêu tường“:
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
79 chương
27 chương
10 chương