Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 89 : Đạo diễn (1)
“Chuyện gì?”
“Sợi dây thừng trong nhà hát.”
Như là sét đánh ngang tai khi chúng tôi nghe xong câu nói ấy của Gã Béo.
Tôi vội hỏi Trần Hiểu Khâu: “Cái khăn lụa của vụ án thứ hai đâu?”
Trần Hiểu Khâu nói: “Để em hỏi thử chú em.” Có lẽ Cục trưởng Trần đang bận, Trần Hiểu Khâu chỉ có thể để lại tin nhắn.
“Mọi người cảm thấy, những hung khí đó là có ý gì?” Gã Béo hỏi, “Vụ án ở Cục Cảnh sát không có hung khí gây án, phải vậy không?”
Tí Còi nửa đùa nửa thật: “Nếu tay cũng có thể tính là hung khí thì...”
Quách Ngọc Khiết liếc xéo Tí Còi: “Đến lúc này rồi mà anh còn có thể đùa được à.”
Tôi phân tích tiếp: “Mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ vụ án thứ ba, không biết là do con ác quỷ kia tự ý thay đổi hay là đã xảy ra chuyện gì khác?”
Quách Ngọc Khiết thắc mắc: “Sao anh không nghĩ đó là một sự trùng hợp.”
“Ừ, cũng không thể loại trừ khả năng cao là do trùng hợp.”
Tí Còi hỏi Trần Hiểu Khâu: “Bên phía cảnh sát chủ động trả lại sợi dây thừng ấy cho bên câu lạc bộ kịch, điều này quả thực là rất kì lạ. Về việc này, cô có từng hỏi qua chú cô chưa?”
“Lần trước có hỏi qua, do tính chất đơn giản của vụ án nên quá trình điều tra và kết án diễn ra rất nhanh. Theo trình tự điều tra, trao trả sợi dây thừng ấy là đúng lý hợp tình.”
Cứ tiếp tục suy nghĩ thêm cũng không rút ra được kết luận gì. Năm người chúng tôi giải tán, bắt đầu làm việc.
Lúc chiều, Tiểu Cố có gọi điện thoại đến, cung cấp cho tôi những thông tin liên quan đến căn nhà của Đào Hải.
“Căn nhà đó là của bố mẹ Đào Hải, ngoài ra vẫn chưa có đăng kí thủ tục chuyển nhượng, nhưng bố mẹ ông ta đã qua đời bao nhiêu năm rồi, người kế thừa căn nhà ấy cũng chỉ còn một mình Đào Hải.” Ngoài ra Tiểu Cố còn nói với tôi: “Căn nhà khá là sạch sẽ, chưa từng bị thế chấp hay cầm cố.”
Điều này đồng nghĩa với việc Đào Hải sở hữu và sử dụng căn nhà ấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Vậy thì vì sao Đào Hải lại không động gì đến căn nhà ấy?
Nguyên nhân chắc chắn không phải do ông ta vẫn còn nhớ thương cha mẹ.
Chủ nhiệm Mao từng nói, quan hệ của Đào Hải và bố mẹ khá là lạnh nhạt. Ông ta thường xuyên cờ bạc dẫn đến gia đình tan vỡ, vợ con bỏ nhà ra đi, bố mẹ ông ta cũng không ưa gì ông ta.
Chuyện này thật phiền phức, tôi cám ơn Tiểu Cố và cúp máy.
Lúc tan ca, Tí Còi đột nhiên chạy đến vỗ vai tôi tỏ vẻ thông cảm, Gã Béo cũng chạy đến vỗ vào vai tôi. Tôi né được bàn tay đang định vỗ vai tôi của Quách Ngọc Khiết, tôi vừa giận mà vừa buồn cười: “Có phải các cô các cậu còn định tặng tôi thêm lời thơ tiễn biệt nữa không?”
Tí Còi đáp: “Suỵt, đừng nói những lời xui xẻo như vậy. Anh Kỳ, anh phải bình an vô sự đó.”
Gã Béo dặn dò tôi một cách nghiêm túc: “Anh Kỳ, an toàn của bản thân mới là điều quan trọng nhất. Nói thật, chúng ta đều không phải là cảnh sát, những việc như giúp đỡ người khác, hành hiệp trượng nghĩa, em luôn sẵn lòng. Thế nhưng vì giúp đỡ người khác mà mất mạng, em cảm thấy có chút không đáng.”
Nét mặt Quách Ngọc Khiết ngưng trọng: “Anh nhất định sẽ không sao.”
Trần Hiểu Khâu không nói gì cả, cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi, trái lại làm tôi bớt căng thẳng hơn.
“Được rồi, đừng có làm loạn.” Tôi phẩy nhẹ tay.
Đêm đó trước khi ngủ, trong lòng tôi vẫn có chút hồi hộp. Mãi một lúc sau tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ tôi thấy mình đang ngồi trong buồng giam, tôi nhìn về phía buồng giam đối diện, nhìn về phía cô gái ấy, tôi bỗng cảm thấy khó chịu và buồn rầu. Những việc làm của tôi ở trại tạm giam vẫn không đủ để ngăn cản con ác quỷ kia hành hạ cô gái trẻ ấy.
Cô gái bỗng trở mình, có vẻ như cô ấy đã ngủ say. Lúc này cô ấy đang đưa lưng về phía tôi, đường cong cơ thể của cô ấy khá hoàn hảo, cho dù cô ấy đang mặc chiếc áo tù nhân cũ kĩ nhưng cũng không hề làm giảm vẻ đẹp kiều diễm của cô gái. Cơ thể của cô ấy không hề nhúc nhích, thế nhưng đầu cô ấy lại bắt đầu xoay tròn một cách chậm rãi, hướng lên trần nhà. Đầu của cô ấy vẫn tiếp tục xoay tròn, lần này hướng mặt về phía tôi, dường như đang có một người vô hình liên tục vặn đầu cô ấy như vặn nắp chai. Trên mặt cô gái vẫn giữ nguyên nét bình yên khi ngủ say, không hề hay biết gì cả.
Vẫn như những lần trước, tôi như bị khoá chặt không thể cử động được, không cảm nhận được gì cả.
Bỗng cổ của cô gái phát ra tiếng “Rắc rắc”, cơ thịt trên cổ cô ấy cuộn xoắn lại. Trong trường hợp này, nét mặt bình yên của cô ấy lại khiến tôi có cảm giác rùng mình, đáng sợ. Tốc độ xoay đầu của cô ấy dần chậm lại, nhưng cho dù chậm cỡ nào thì cuối cùng đầu cô ấy vẫn sẽ bị vặn hẳn về phía sau.
Tôi chỉ có thể mở to mắt chứng kiến đầu cô ấy xoay hẳn 180 độ về phía sau, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của cô ấy bỗng trừng to, cô ấy hét lên những tiếng chói tai.
“Á..........”
Cùng với tiếng hét thất thanh, đầu cô ấy như một món đồ chơi đã lên dây cót, bắt đầu quay tròn 360 độ quanh cổ. Nét mặt sợ hãi tột độ dần dần trở nên quay cuồng, trông khá nhếch nhác và gớm ghiếc.
Tôi bị doạ sợ đến chết khiếp, hoàn toàn quên mất phải phản kháng.
Tiếng thét ấy nhỏ dần, tốc độ xoay của cái đầu cũng dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Khi đã dừng hẳn, mặt cô ấy hướng xuống và úp vào gối, mái tóc dài bung xoã ra, máu tươi tuôn ra liên tục từ trên cổ, ướt cả tóc, nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường, máu tươi vẫn tiếp tục tuôn ra và nhỏ xuống đất.
“Hoàn hảo.”
Tiếng của con ác quỷ kia vang lên mang theo ý tán thưởng và hài lòng.
Lúc này tôi như hiểu ra gì đó, tôi nhớ về giấc mơ đêm qua.
Con ác quỷ kia rất không hài lòng về người chết hôm qua, mắng nhiếc cô ta một cách thậm tệ, nó như điên tiết lên, bước đi trong giận dữ trên hành lang của Cục Cảnh sát. Trong khoảng thời gian đó, tầm nhìn của tôi chỉ cố định tại một chỗ. Tôi vốn tưởng rằng những giấc mơ của tôi là do con ác quỷ kia gây ra. Nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ lại, đoạn sau của giấc mơ dường như không có sự hiện diện của nó.
Giấc mơ của tôi và “sân khấu” của nó không có hoàn toàn chồng chéo lên nhau, ít ra tôi và nó vẫn là hai cá thể độc lập.
Dường như tôi đã nghĩ thông suốt, nguồn sức mạnh đã giam cầm tôi nãy giờ bỗng biến mất.
Giấc mơ được bắt đầu lại.
Nữ tù nhân vẫn đang nằm trên giường, trở mình nằm nghiêng, đầu cô ấy lại bắt đầu xoay tròn.
Lần này tôi không phải chỉ chú ý quan sát một mình cô ấy mà tôi thử cảm nhận về sự thay đổi của bầu không khí xung quanh. Vào cái khoảnh khắc giấc mơ được bắt đầu lại lần nữa, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đã rời khỏi, nhất định là con ác quỷ kia đã rời đi. Nó đã xem xong phần biểu diễn ấy, do vậy nó bỏ đi và tìm mục tiêu tiếp theo. Khi con ác quỷ đã bỏ đi, không khí xung quanh như hoá đặc lại, động tác của cô gái cũng vì vậy mà trở nên cứng đơ.
Tôi nói: “Được rồi, có thể kết thúc được rồi.”
Đầu cô gái ngừng xoay, mở to mắt, nhìn tôi với ánh mắt lo âu: “Không đóng tiếp sao?”
Tim tôi như thắt nghẹn lại, tôi đáp: “Không đóng nữa, cô đã đóng xong rồi.”
Cô gái ngồi dậy, ấp úng hỏi tôi: “Phần trình diễn của em như thế nào?”
“Diễn rất tốt, phải nói là rất hoàn hảo.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thật tươi: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Cô ấy biến mất dần, tôi cũng đã tỉnh giấc. Tôi nhìn đồng hồ mới phát hiện thì ra nãy giờ mình chỉ mới ngủ được có nửa tiếng, không giống như những hôm trước ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Lần này tôi đã giải thoát cho cô gái ấy. Còn về con ác quỷ kia, tôi phải làm sao mới có thể bắt được nó?
Hôm sau, khi đến nơi làm việc, tôi đã kể cho mọi người nghe về những phát hiện mới của tôi, điều này được xem là một tin tốt nhỉ? Trần Hiểu Khâu cũng mang đến cho chúng tôi một tin tốt khác.
“Khăn lụa đã được trao trả cho người thân của nạn nhân ngay hôm đó. Tình hình bên phía cảnh sát vẫn như vụ án đầu tiên. Tiểu Lam đã giúp tôi hỏi thăm được một manh mối khá hữu ích. Trước đây, trong làng giải trí có một ông đạo diễn nọ, trong lúc đóng phim, khi cần dùng đến đạo cụ, ông ta thuê mượn chứ không phải mua ở bên ngoài hay tự chuẩn bị. Toàn bộ những đạo cụ trong các tác phẩm điện ảnh của ông ta đều là hàng mượn. Những đạo cụ ấy nếu có thể mượn từ người khác thì ông ta sẽ tuyệt đối không mướn ở công ty điện ảnh, sử dụng xong sẽ lập tức trả lại cho người ta.” Nói đến đây, Trần Hiểu Khâu bỗng nở nụ cười, nói tiếp với vẻ chắc chắn, tự tin: “Đạo diễn nọ ba năm trước đã qua đời rồi, trước khi qua đời ông ta còn đang quay một phim trinh thám. Bộ phim đang dừng ở cảnh quay nạn nhân bị người khác dùng một sợi dây thừng thắt cổ chết thì ông ta đã bị giết, nguyên nhân tử vong là do cổ ông ta bị bẻ gãy.”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
379 chương
78 chương
300 chương
2000 chương
222 chương
47 chương