Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 63 : Niêm phong

Quách Ngọc Khiết vẫn không nguôi tức. Cô ấy kêu Hoàng Mao giao người ra, nhưng chúng tôi đều biết bà Vương sớm đã chết rồi. Về vấn đề này, năm người chúng tôi đều tự ý thức tránh đề cập. Hốc mắt Quách Ngọc Khiết đỏ cả lên, lớn giọng nói, giơ chân đạp vào đùi Hoàng Mao. Tôi nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Cũng may Trần Hiểu Khâu vẫn rất bình tĩnh, tinh mắt nhanh tay kéo Quách Ngọc Khiết lại, không cho cô ấy trực tiếp đạp gãy đùi Hoàng Mao. Nếu thật sự là đánh người đến trọng thương, e là đến Trần Hiểu Khâu cũng không giúp nổi. Hoàng Mao đỏ mặt tía tai bò dậy, giận dữ tới nỗi muốn đập chết Quách Ngọc Khiết. Ông Lý vội vàng chen ngang ngang khuyên nhủ. Trong tiệm của ông Lý còn có vài người làm thuê, thấy ông chủ nhỏ muốn đánh nhau nên đều nhảy ra tương trợ. Quách Ngọc Khiết bị Trần Hiểu Khâu kéo lại, đại khái đã hồi phục lý trí, nhớ lại kế hoạch nên cứ đấm đấm đá đá, từ từ di chuyển giữa lộ, rời xa khu vực cửa tiệm. Tôi nhân cơ hội này lẻn vào bên trong tiệm, đi bước dài nhắm thẳng hướng trước mặt cái tủ lạnh. Sau khi mở tủ xong, chưa kịp nhìn kỹ gì đã lấy mẩu xương mèo cùng cái hộp nhét vào dưới đáy tủ, sau đó đóng tủ lại, rồi vội vã chạy ra ngoài. Cơ thể khổng lồ của Gã Béo đang chặn ngay một bên cửa. Nhìn thấy tôi ra ngoài, liền cùng tôi hoà vào đám đông náo nhiệt nhất. Nói là náo nhiệt nhất, nhưng con đường này thật sự không mấy người, cũng chỉ có những cửa hàng gần đây và lác đác mấy người vừa tan ca về nhà tới xem náo nhiệt. Trần Hiểu Khâu đã có bố trí, không lâu sau có một chiếc xe cảnh sát chạy tới con đường nhỏ hẻo lánh này. Bước xuống xe là hai cảnh sát trẻ mặc cảnh phục, trịnh trọng tới can ngăn, rồi đưa Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đi. Ba người đàn ông chúng tôi nhìn thấy sự tình đã xác định, vội vàng rút lui, đến đường Cẩm Điền liền thở phào nhẹ nhõm. Không thể không thừa nhận trong số chúng tôi thật sự chỉ có Quách Ngọc Khiết phù hợp nhất gây rối, đưa đồ đi chỉ có thể là tôi, còn hai tên Tí Còi và Gã Béo đã quá chai mặt ở cái thôn Sáu Công Nông này rồi, nếu có xung đột với mấy cửa tiệm gần đây sẽ rất dễ bị người ta nhận ra. Tí Còi chửi má một cái, “Lúc nãy đáng lẽ tôi phải đi can ngăn, sau đó nhân tiện đánh tên tiểu tử đó vài cái.” “Để anh đánh chi bằng cứ để chị Quách ra tay.” Gã Béo nói với vẻ đầy sự tôn kính. Hồi mới đi học, cậu ấy và tôi cùng một khoá nhưng lại nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi, lúc ở trường rất khâm phục Nữ Quái Lực nổi tiếng toàn trường lúc bấy giờ. Tí Còi không cách nào phản bác, chỉ có thể tiếp tục chửi bới vài câu. Sự thật này thật ra rất làm tổn thương lòng tự tôn của cánh đàn ông chúng tôi. Tôi nhận được điện thoại của Trần Hiểu Khâu, hẹn chỗ đi ăn tối. Trần Hiểu Khâu chọn địa điểm, đó là một quán ăn lớn có phòng riêng, hơn nữa đã trực tiếp đặt phòng rồi. Ba người chúng tôi tới trước, chờ hai vị nữ anh hùng đại giá quang lâm. “Thế nào rồi?” Tí Còi sốt ruột hỏi. “Không sao. Cục trưởng là chú của Tiểu Khâu.” Quách Ngọc Khiết khua tay lớn giọng nói. Cục trưởng? “Cục trưởng cục cảnh sát của chúng ta bên này?” Gã Béo cẩn thận dè dặt hỏi. Trần Hiểu Khâu bình tĩnh gật đầu. Trong gian phòng bỗng tĩnh lặng một hồi. Bây giờ tôi có một cách nghĩ, đầu thai là một môn kỹ thuật cho cuộc sống! Trần Hiểu Khâu kể chuyện gì đã xảy ra, “Đến Cục cảnh sát viết tường trình, vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ cãi vã đánh nhau, cũng không ồn ào gì to tát.” Cô dừng một chút rồi tiếp tục, “Viên cảnh sát yêu cầu tôi viết tường trình đã hỏi về chuyện của Vương Hồng, phản ứng của cha con họ rất bình thường.” Tôi lập tức lấy lại tinh thần, “Bình thường?” “Lý Lực nói không biết ai là Vương Hồng, Lý Xương Sanh nói giống như hai năm trước, hoàn toàn có thể đối chứng.” Trần Hiểu Khâu khẽ cau mày, “Anh đã bỏ món đồ vào trong tủ lạnh rồi chứ?” Tôi gật đầu, “Bỏ rồi. Có hiệu quả gì, cứ chờ không lâu sau sẽ biết được.” Biểu cảm của Trần Hiểu Khâu hoàn toàn không có vẻ gì của sự hy vọng. Cô lặp lại lần nữa câu nói đó, “Hai cảnh sát già của Cục cảnh sát đều đã thăm dò, hai người họ không xảy ra vấn đề gì.” “Ý của cô là anh Kỳ đang bịa chuyện?” Tí Còi tâm trạng không tốt. “Có thể không phải do hai cha con họ làm thì sao? Trong tiệm của họ còn có những người khác mà?” Gã Béo vội nói chen vào. Tôi lắc lắc đầu, “Tôi cho rằng chính là hai người họ đã làm.” “Tại sao?” “Tôi có thể… đã làm sai một việc.” Tôi nhẹ giọng nói. “Anh Kỳ, anh đừng câu giờ nữa, nói một hơi nhanh xem nào.” Tí Còi hối hả thúc giục. “Tôi tưởng là bà Vương đang nhìn tôi, nhưng có lẽ bà ấy… không phải đang nhìn tôi.” Tôi bổ sung, “Ngay từ lúc đầu đã không nhìn tới tôi.” Cả bốn người đều không hiểu lời tôi nói. “Lần đầu tiên, là tôi đi trên đường Cẩm Điền, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đó.” Tôi nhìn về Quách Ngọc Khiết, “Cô còn nhớ hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?” “Nhớ, lúc đó anh đột nhiên đứng ngơ người bất động.” Quách Ngọc Khiết trả lời. “Sau đó tôi trở lại bình thường chưa được bao lâu thì nhìn thấy cửa tiệm đó mở cửa, bọn họ giao hàng ra ngoài. Ngay lúc đó…” Tôi nhớ lại một chút, “Người mở cửa là Lý Lực.” Là Hoàng Mao mở cánh cửa, có lẽ anh ta đứng ngay cửa, còn vị trí của tôi, Hoàng Mao và bà Vương đứng tạo thành một đường thẳng. “Lần thứ hai là cuối tuần, vẫn là tên Hoàng Mao đó mở cửa cho tôi. Lúc hắn vừa mở cửa, tôi liền nhìn thấy bà Vương.” Tôi tiếp tục nói. Lúc đó tôi và Hoàng Mao đứng đối diện với nhau, bà Vương nhìn ra cửa, chưa hẳn đã là nhìn tôi. Dĩ nhiên, lúc tôi nhìn tới, bà Vương tất nhiên có cảm nhận, nên theo quán tính hướng nhìn về phía tôi. “Chứng cứ chính là hôm nay tôi đi bỏ món đồ, tôi đã không nhìn thấy bà Vương.” Lúc đó, Hoàng Mao đang bị Quách Ngọc Khiết lôi ra ngoài rồi, vị trí đó của bà Vương không cách nào nhìn thấy được Hoàng Mao. “Đây chỉ là suy đoán của anh.” Trần Hiểu Khâu bảo vệ lý lẽ trước giờ của mình, tìm kiếm chứng cứ. Tôi nghi ngờ hôm nay cô ấy theo chúng tôi náo loạn một phen chính là muốn tìm một lý do hợp lý để mấy lão cảnh sát của Cục cảnh sát xét hỏi hai cha con ông Lý. So với hồn ma mà tôi nói, cô ấy càng tin tưởng kinh nghiệm phán đoán của mấy ông cảnh sát già. Đối với thái độ này của cô ấy tôi cũng chẳng có ý chống lại. “Vậy xem thử mẩu xương mèo đó có thể có tác dụng gì thôi.” Tôi nói. Tác dụng của mẩu xương mèo qua ngày hôm sau đã bộc phát: tiệm của ông Lý bị người của Sở Công Thương và Thực phẩm tới kiểm tra. Trần Hiểu Khâu là người đầu tiên nhận được tin tức tình báo từ phía gia đình thân thích. Hai ngày nay những người mua thức ăn ở tiệm của họ toàn bộ đều bị ngộ độc thực phẩm phải nhập viện, không một ai may mắn thoát khỏi. “Mẩu xương mèo đó là bùa chú nguyền rủa à?” Gã Béo mắt chữ A mồm chữ O hỏi. “Có điều tra ra sự việc của bà Vương không?” Quách Ngọc hiết vội vàng hỏi. Ánh mắt của Trần Hiểu Khâu lướt trên người tôi, “Anh bỏ chiếc hộp thiết ở đâu rồi?” “Chính là ở trong tủ lạnh á.” Tôi không biết cô ấy muốn hỏi gì. “Bị Sở Thực phẩm thu rồi à?” Tí Còi hỏi. “Ý là nguyên liệu tươi đã bị chiếc hộp thiết cũ đó làm cho ô nhiễm?” Gã Béo đoán. Tôi nhất thời cũng không biết nên phải nói gì. “Không có. Tất cả đồ gia công đều bị niêm phong hoàn toàn, nhưng không tìm thấy hộp thiết.” Trần Hiểu Khâu nói. “Trong đầu tôi loé lên một tia sáng: Chiếc hộp thiết đó đã trở về Phòng Nghiên cứu Thanh Diệp rồi ư?” “Vậy ngộ độc thực phẩm là như thế nào?” Gã Béo vẫn quan tâm đến điểm này. Trần Hiểu Khâu biểu lộ sự trầm tư, lơ đãng trả lời: “Nguyên liệu sống đang điều tra vẫn còn đang được làm hoá nghiệm, ngày mai có lẽ sẽ có kết quả.” “Vậy cứ chờ kết quả thôi.” Tôi nói, tôi đã chuẩn bị tan sở đến Thanh Diệp một chuyến, xem chiếc hộp đó có thật sự trở về rồi không. Lúc tan làm, Trần Hiểu Khâu lại tự nhiên đồng hành cùng tôi. “Cô muốn làm gì?” Tôi lập tức cảm nhận được ý đồ của cô ấy. “Anh muốn làm gì?” Trần Hiểu Khâu dùng chính câu hỏi của tôi để hỏi lại. Tôi bất lực, “Cô muốn theo thì cứ theo đi.”