Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 54 : Tầm nhìn
Một đường đi qua, Quách Ngọc Khiết mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, bước chân cũng đi rất chậm. May mà đường Cẩm Điền không có nhiều người, chỉ có các chủ cửa hàng hai bên đường, ai nấy đều chăm chú xem ti vi, chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên, nên không phát hiện ra được trên con đường này xuất hiện một cô gái rất khả nghi.
Tôi cảm thấy Quách Ngọc Khiết không hợp làm trinh thám nên không hề trông mong gì về việc tìm kiếm của cô ấy, chỉ nhàn nhã đi theo sau nhìn vào đôi chân dài kia.
Bất kể là sau lưng hay trước mặt, Quách Ngọc Khiết đều là một mỹ nhân, nhưng tính cách thì chỉ thích hợp đứng nhìn từ xa, còn về việc tán tỉnh, phải có cái gan lớn mới được.
“Anh có phát hiện gì không?” Quách Ngọc Khiết hỏi tôi.
“Không có.” Tôi thuận miệng đáp.
“Em cảm thấy chủ trạm sữa kia rất đáng nghi.” Quách Ngọc Khiết ra hiệu với tôi.
Tôi liếc mắt nhìn trạm sữa ở đối diện. Ông chủ đó mặt mũi nhìn rất hung dữ, không thích hợp mở trạm sữa, mà hợp với việc múa dao chặt thịt hơn. Nếu không thì nên mặc áo sơ mi hoa, đeo sợi dây chuyền vàng bự chảng, ngồi trong hộp đêm phải ôm trái ấp, nhìn bọn đàn em bắn nát sọ người.
“Em đừng có trông mặt mà bắt hình dong.” Tôi dạy bảo lại Quách Ngọc Khiết.
Có thể dáng vẻ của ông chủ trạm sữa kia là bẩm sinh, sao có thể vì thế mà kì thị người ta được?
Nếu nói đến khả nghi thì người khả nghi nhất vẫn là Quách Ngọc Khiết. Nhưng tôi vẫn không nên nói ra, nếu không sẽ bị cô ả đánh cho bán thân bất toại mất thôi.
Quách Ngọc Khiết quan sát ông chủ kia một lúc, rồi mới chấp nhận sự phê bình giáo dục của tôi, “Được thôi. Vậy xem thêm những người khác.”
Tôi nghĩ rằng Quách Ngọc Khiết đến đây để tìm manh mối, bây giờ xem ra cô ấy trực tiếp đến để tìm hung thủ thì đúng hơn. Cảm ơn ông trời không cho cô ấy vào cục công an, viện kiểm sát hay tòa an, nếu không sẽ phát sinh ra biết bao nhiêu là vụ án oan!
Tôi nói, “Cũng không chắc là có người làm gì đó với bà Vương. Có thể bà ấy tự đi lạc thì sao?”
“Bà ấy không mắc bệnh đãng trí, lại ở nơi này rất nhiều năm rồi, sao có thể đi lạc được?” Quách Ngọc Khiết phản bác.
“Cũng không chắc nha, người già mà…” Tôi vừa mở lời, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cả người dường như bị đóng băng, không nhấc nổi chân lên.
Quách Ngọc Khiết đi trước hai bước mới phát hiện ra tôi không bình thường, xoay đầu lại nhìn tôi, “Anh sao vậy?”
Tôi nổi hết da gà, có thể cảm nhận rõ có một đôi mắt ở sau lưng đang nhìn chằm chăm vào tôi!
“Này, Lâm Kỳ?” Quách Ngọc Khiết đi đến trước mặt tôi muốn đẩy tôi, nhưng khi vừa chạm vào vai tôi thì rụt ngay tay lại, kinh ngạc hỏi: “Sao người anh lạnh dữ vậy? Anh bị ốm sao?”
Tôi muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, hàm răng bắt đầu run lên cầm cập.
“Lâm Kỳ, anh đừng dọa em nha! Anh sao vậy?” Quách Ngọc Khiết quýnh lên, không dám đụng vào tôi, móc điện thoại ra không biết muốn nhờ ai giúp đỡ.
Dường như tôi đã dần dần thích ứng được với ánh mắt đó, cũng thích ứng được với sự lạnh lẽo kia, cơ thể đã có thể cử động. Gần như không hề suy nghĩ gì, tôi xoay cái cổ cứng ngắc nhìn ra sau.
Có một cửa tiệm nhỏ nằm giữa một cửa hàng nhỏ và một quán cơm, không hề có treo biển hiệu, trên hai cánh cửa thủy tinh dán đầy các thờ áp phích xanh xanh đỏ đỏ, che đi quang cảnh ở phía trong.
Áp phích cũ nát, được dán từng lớp từng lớp lên, có tờ đã bị ố vàng, có tờ đã bị hư hại.
Từ khe hở của chỗ bị hư, tôi nhìn thấy một đôi mắt, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Không biết có phải là do đã từng trải qua sự khảo nghiệm từ chuyện của Thanh Diệp và bộ kimono hay không, mà tôi không hề mất đi năng lực suy tính. Lần này tôi xác định mình gặp ma chắc rồi, nếu không một người cận thị như tôi sao có thể từ trong một xấp áp phích đủ màu sắc kia nhìn thấy được một đôi mắt vừa xa vừa nhỏ như vậy? Thậm chí tôi có thể phân biệt được, người… à không… con ma đó không phải đứng sau màn cửa nhìn tôi, mà đứng ở một góc nào đó trong căn nhà, xa xa nhìn tôi.
“Lâm Kỳ, anh rốt cuộc bị sao vậy?” Quách Ngọc Khiết quýnh lên sắp khóc, “Anh nhìn gì vậy? Chỗ đó có gì?”
Cô ấy vừa nói xong, thì có một chiếc xe điện ba bánh chạy lên lối đi dành cho người đi bộ, dừng trước cửa tiệm kia.
Cửa tiệm mở ra, có vài người nối đuôi nhau bước ra, đẩy theo chiếc xe đẩy, trên xe có chứa vài chiếc thùng giữ nhiệt được xếp ngay ngắn.
“Hai người có chuyện gì?” Người lái xe điện chủ ý đến sự khác thường của tôi và Quách Ngọc Khiết, nên bước đến vài bước hỏi thăm.
Quách Ngọc khiết đang muốn nhờ giúp đỡ.
“Chúng tôi đang đoán xem cửa hàng của các anh là cửa hàng gì?” Tôi nở một nụ cười hiền hòa.
Nói thật, tôi thấy hơi bội phục bản thân mình, có thể hồi phục nhanh trong chớp mắt.
Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên xoay đầu nhìn tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay của cô ấy, hơi dùng sức, ra hiệu cho cô ấy.
Cô ngốc như Quách Ngọc Khiết cũng không phải ngốc thật, lấp tức đáp lời: “Anh ấy nói các anh mở tiệm mạc chược, tôi nói không phải.”
Người nọ chắc nghĩ chúng tôi là cặp tình nhân nhàm chán, nên cười vài tiếng: “Chúng tôi chuyên bán bán thành phẩm, là cửa hàng bán đồ chín của ông Lý trong chợ ấy.”
“Ồ! Tôi từng thấy qua, mỗi lần đều phải xếp hàng rất dài cơ!” Quách Ngọc Khiết bừng tỉnh.
Cửa hàng đồ chín của ông Lý ở ngoại vi khu chợ, mỗi ngày đều phải có vài hàng dài xếp trên lối đi bộ.
Thật ra khu chợ cũng được tính trong phạm vi giải tỏa của chúng tôi. Ngoại trừ chợ, thì thôn 3, 4, 5 đều cần giải tỏa, do đây là một công trình lớn. Tổ chúng tôi chỉ phụ trách thôn Sáu, nhưng cùng ở phòng xử lý di dời, thường phải chạy qua chạy lại khắp sáu thôn nên tình hình ở gần đây chúng tôi cũng hiểu rõ được ít nhiều.
Kiểu công trình giải tỏa lớn như vậy thường phải làm mất vài năm, trong số cư dân và hàng quán bản địa có rất nhiều người không biết đến chuyện di dời, nhưng tâm tình lại rất ổn định, tiếp tục sống qua ngày.
Mỗi ngày tiệm đồ chín của ông Lý đều cung không đủ cầu, dẫn đến khối lượng việc gia công bán thành phẩm được thuê nơi này trở nên rất lớn.
Tôi nhìn họ đưa một chiếc xe chứa thùng giữ ấm ra, vẫn chưa xong, lại đẩy xe không trở về, tiếp tục tiến hành việc mang hàng lên trên xe điện ba bánh.
Người nọ gật đầu với chúng tôi, rồi tiếp tục làm việc.
Tôi và Quách Ngọc Khiết tiến về trước như không có việc gì, khi ra khỏi đường Cẩm Điền, Quách Ngọc Khiết mới hỏi tôi lúc nãy bị sao vậy.
Tôi sờ lên cái trán lạnh ngắt của mình.
“Nói gì đi chứ! Ban ngày anh gặp phải ma à?” Lòng Quách Ngọc Khiết gấp như lửa đốt.
Trong lòng tôi nghĩ bà chị ngốc này đúng là một người có thần kinh thô, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến chuyện bộ kimono tác quái, không những không hề bị chút tâm ý ám ảnh nào, mà lại còn có thể thản nhiên nói ra hai chữ “thấy ma”.
Nhưng đối với lời của Quách Ngọc Khiết, tôi càng phải thản nhiên phủ nhận hơn.
“Không có, chỉ cảm thấy đột nhiên không được khỏe lắm.” Tôi nói.
Quách Ngọc Khiết không tin, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Tôi tỏ ra thả nhiên, không chớp mắt nhìn vào mắt cô ấy.
“Không khỏe thật sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi, thò đầu nhìn lại cửa tiệm kia.
“Được rồi, là nhìn thấy ma,” Tôi chỉ đành nói như thế, “Nhưng là do anh nhìn nhầm.”
Quách Ngọc Khiết ngơ người.
“Chắc là di chứng để lại sau chuyện bộ kimono kia.” Tôi nhún vai.
Lần này Quách Ngọc Khiết không nghi ngờ gì nữa, “Ồ, vậy à. Anh đừng nghĩ nhiều. Bộ kimono đó không phải đã bị đốt, Trần Hiểu Khâu và Lư Mạn Ninh cũng đã không có gì rồi sao?”
“Ừ, em nói đúng.”
Tôi không nói thật với Quách Ngọc Khiết, cũng không kể lại chuyện này với ai, tôi chỉ lén lún gọi điện thoại đến cho Tiểu Cố.
“Anh Kỳ, lại muốn tìm người nữa hả?” Tiểu Cố vừa mở miệng đã hỏi luôn như thế.
“Không phải tìm người, tôi muốn hỏi thăm anh một chuyện,” Tôi lo lắng không yên, “Chuyện vợ của ông Vương – Vương Hồng Chương mất tích, anh có thể điều tra được hồ sơ bên phía cục cảnh sát không?”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
40 chương
124 chương
62 chương
41 chương
45 chương
501 chương