Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 220 : Xác chết khắp dọc đường

Tôi thức suốt một đêm chờ đợi, cảnh vật trước mắt không có dấu hiệu gì thay đổi. Hồn ma trên giường và thi thể trong phòng tắm dường như đều đã chảy sạch máu rồi, máu chảy ra ngoài cũng chuyển sang màu đỏ sẫm, đến khi trời sáng thì chuyển sang màu đen. Cả đêm, tôi cũng nghĩ tới việc điều tra thân phận của người phụ nữ kia. Dù gì cũng phải đợi sau khi tỉnh dậy thì mới có thể nhờ Trần Dật Hàm tìm ra thi thể hoặc thân phận người phụ nữ kia. Nhưng với trạng thái bây giờ, tôi không thể đụng chạm vào bất kỳ vật gì cả, mà những thứ trong nhà bày ra trước mắt thì lại không có thứ nào có ghi họ tên. Cuối cùng trời cũng sáng, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, người đàn ông và con ma nữ kia cùng cử động. Người đàn ông với tay tắt chuông đồng hồ báo thức ở trên tủ đầu giường, nằm trên giường cho tỉnh táo một chút, sau đó mới lơ mơ ngái ngủ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tôi chờ đợi phản ứng của người đàn ông kia, phát hiện thấy anh ta chẳng có phản ứng gì cả. Anh ta không nhìn thấy xác chết đang nằm trong phòng tắm kia, chỉ lo đánh răng rửa mặt. Ma nữ cũng thức dậy. Lúc ma nữ thức dậy tôi nhìn thấy một cảnh hồn rời khỏi xác. Chỗ mà con ma nữ đang nằm lại xuất hiện thêm một xác chết, cũng là thi thể của chính cô ta. Người đàn ông và con ma nữ kia đi lướt qua nhau, người đàn ông vào phòng bếp nấu bữa sáng, ma nữ lại nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Cô ta cũng không nhìn thấy thi thể của mình, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi thẳng tới phòng bếp, lại đi lướt qua người đàn ông kia một lần nữa. Người đàn ông kia làm món súp. Anh ta lấy một ít dưa muối từ trong tủ lạnh. Hành động của ma nữ và anh ta giống nhau như đúc, làm bữa sáng với món súp ăn kèm dưa muối. Tôi so sánh tỉ mỉ hũ dưa muối mà hai người này lấy ra, là dưa leo muối mua ở siêu thị, cùng một nhãn hiệu. Để xác định chắc chắn, tôi đi vòng quanh bàn ăn hai vòng, nhìn kỹ ngày sản xuất in trên nắp hũ, giống hệt nhau. Ngay cả vị trí cũng giống nhau. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Người đàn ông ăn xong trước, đi rửa chén, cất hũ dưa muối sau đó đi vào phòng thay quần áo. Lúc con ma nữ ăn xong đứng dậy, tôi lại nhìn thấy cảnh hồn rời khỏi xác một lần nữa. Tiếng “loang choang” vang lên, ma nữ đứng dậy, một thi thể ngã nhào xuống, đầu đập vào mặt bàn, hai tay buông thõng xuống. Máu chảy ra từ vết thương vùng eo sau, chảy theo chân ghế xuống sàn nhà. Trong nhà này chỉ có tôi nhìn thấy được thi thể của ma nữ, dường như cũng chỉ có mình tôi nghe được những tiếng động này. Người đàn ông kia thay quần áo xong đi ra, không nhìn thấy thi thể đang gục trên bàn. Ma nữ không thay quần áo, đi cùng người đàn ông kia tới chỗ kệ giày, thay giày chuẩn bị ra ngoài. Tôi đương nhiên là phải đi theo ma nữ. Đến trước cửa thang máy, nhìn chăm chú vào cửa thang máy, rồi nhìn sang người đàn ông kia. Thang máy đi từ trên xuống, mở cửa ra thì thấy bên trong đã có ba người rồi. Họ đứng một cách thản nhiên, không nhìn thấy thi thể của ma nữ trong góc thang máy Tôi càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc thi thể đó là ảo giác của tôi hay là là thứ gì khác? Tôi không phải là người chuyên nghiệp như người của Thanh Diệp, không thể đưa ra phán đoán được, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá kỳ quái, hoang đường. Con ma nữ và thi thể của cô ra đều bị người ta lờ đi. Lúc ma nữ ra khỏi thang máy, cô ta lại để lại một thi thể của mình trong thang máy. Thi thể đó nằm giữa thang máy, thậm chí là người trong thang máy đi ra giẫm thẳng lên thi thể đó mà đi. Tôi bất chợt kinh hãi. Người đàn ông kia giẫm lên thi thể ma nữ đi ra khỏi thang máy, tôi nhìn thấy chân anh ta giẫm phần bụng của thi thể ma nữ khiến chỗ ấy lún xuống, bản thân anh ta cũng lảo đảo một chút, nhưng anh ta không hề hay biết gì, những người xung quanh cũng không hay biết gì. Sau khi ma nữ và chồng cô ta ra khỏi khu dân cư thì rẽ làm hai hướng, ma nữ đi theo con đường hôm qua đã đi, tôi nhìn thấy phía xa có một thi thi thể nằm dưới đất. Một chiếc xe điện chạy qua, chèn qua thi thể, hơi lắc lư một chút rồi tiếp tục đi về phía xa. Khi ma nữ đi ngang qua đó, tôi chú ý nhìn, thấy có vết bánh xe trên thi thể, hơn nữa còn là hai đường bánh xe. Vết máu trên mặt đất cũng có vết bánh xe. Đây không phải là ma, không phải là linh thể, đây là một thực thể! Chuyện này rốt cuộc là sao? Thật sự chỉ có mình tôi nhìn thấy, hơn nữa mãi vẫn chỉ có mình tôi nhìn thấy sao? Mọi người xung quanh đều rất thản nhiên, không chút sợ hãi nào, ngược lại, tôi thì lại bị dọa cho chết khiếp rồi. Tôi đi theo ma nữ trên một con đường nhỏ, sau đó chuyển hướng, đến trạm xe buýt. Ma nữ đứng bên cạnh tấm biển báo trạm xe buýt đợi xe, miệng vẫn còn rên đau. Tôi có một dự cảm... Sau khi chuyến xe buýt mà ma nữ chờ đợi đã tới, quả nhiên tôi lại nhìn thấy chỗ mà lúc nãy ma nữ đứng có một xác chết ngã xuống. Tôi yên lặng leo lên chuyến xe buýt giờ cao điểm buổi sáng cùng với ma nữ. Cảm giác này rất kỳ lạ. Trong xe buýt chen lấn rất chật chội, nhưng tôi không cảm nhận được sự tồn tại của những hành khách trên xe. Thậm chí tôi còn có thể đi xuyên qua cơ thể của họ giống như một con ma. Con ma nữ thật sự kia bị chèn ép trong đám đông. Máu từ vết thương chảy ra dính vào chiếc áo sơ in hoa nhỏ li ti đang măc trên người của một cô gái trẻ. Mọi người xung quanh không nhìn thấy con ma nữ này, nhưng lại chừa chỗ trống cho cô ta, tay nắm mà ma nữ đang nắm cũng không có ai đụng vào. Đến khi ma nữ tới trạm xuống xe, chen ra khỏi đám đông. Tôi quay lại nhìn thì thấy ở chỗ mà vừa rồi cô ta đứng có một xác chết, tay vẫn còn đang treo trên tay nắm, cơ thể mềm nhũn bị người ta chen lấn, từ từ ngã xuống đất, để lại một vệt máu dài trên váy của cô gái trẻ ban nãy. Cô gái trẻ đó bước qua một cách rất tự nhiên, giẫm lên cánh tay của xác chết, nắm lấy tay nắm trống kia. Bởi vì dưới chân cô ta có một xác chết nên chiều cao trở nên khá nổi bật trên xe, nhưng không có ai để ý tới sự bất thường này. Có người lên xe, có người xuống xe, số lượng hành khách trên xe thay đổi liên tục, tôi nhìn thấy có tới mấy người giẫm lên xác chết mà đi, để lại vô số dấu chân chồng chéo lên khuôn mặt thi thể. Chuyến xe buýt quái dị rời đi, tôi tiếp tục đợi xe, rồi lên xe cùng với ma nữ, rồi lại nhìn thấy cô ta tiếp tục để lại thêm hai thi thể nữa, cuối cùng cũng tới được địa điểm cuối. Đó là một tòa nhà văn phòng. Ma nữ lại tiếp tục để lại thêm hai thi thể ở trước cửa thang máy và trong thang máy, rồi đi vào trong văn phòng. Tôi nhớ kỹ bảng tên trước cửa, là một trung tâm bồi dưỡng tiếng Anh. Ma nữ làm động tác quẹt thẻ, bàn tay trống không bỗng dưng xuất hiện tấm thẻ từ khóa cửa. Văn phòng làm việc không lớn lắm, bàn làm việc có tổng cộng năm dãy dọc, sáu dãy ngang, có hơn một nửa người đã tới văn phòng rồi. Tôi thấy có một người nằm ngửa trên ghế ở vị trí hàng dọc thứ ba, hàng ngang thứ hai, mắt mở to. Khuôn mặt đó rất quen thuộc. Đó là khuôn mặt mà trong giấc mơ này tôi liên tục nhìn thấy, còn nhìn thấy cô ta bị người ta vô ý giẫm phải nữa. Ma nữ tới chỗ đó rồi ngồi xuống. Cảnh tượng đang diễn ra trên ghế trở nên quái dị, giống như hồn và xác của một người có những hành động khác nhau. Ma nữ không làm việc, chỉ ngồi ngây ra đó, tay bịt vết thương chỗ eo sau lại, và miệng vẫn rên đau. Tôi chưa từng học về pháp y, cũng không biết thi thể này có phải là thi thể đầu tiên hay không. Nhưng bất luận là suy luận theo logic hay là quan sát bằng mắt, thì đều có thể thấy được rằng thi thể này xuất hiện trước những thi thể mà tôi đã nhìn thấy trước đó. Trên thi thể xuất hiện những mảng đốm màu xanh lục mà những thi thể trước đó không có. Nếu như những tình tiết giám định tử thi trên phim ảnh không nói bừa thì có lẽ là thi thể này đã bị thối rữa đến một mức độ nào đó rồi. Nhưng điều kỳ lạ là tôi không ngửi thấy mùi xác chết, cũng không thấy ruồi nhặng hay dòi bọ gì cả. Tôi kìm nén sự ghê tởm, ngửi kỹ thì phát hiện xung quanh không có gì, mà chỉ có mùi của bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng vốn dĩ cực kỳ nồng nặc, nhưng không biết tại sao trước đó tôi lại không phát hiện ra. Tôi đi quan sát một vòng trong văn phòng, xác định mùi này bắt nguồn từ trên người ma nữ. Trên người cô ta có mùi của bệnh viện, có lẽ do vậy mà tôi không cảm nhận được mùi này khi vừa mới bắt đầu đi vào giấc mơ. Tôi bừng tỉnh, cảm thấy đây chính là manh mối. Không lẽ ma nữ này chết trong bệnh viện, mà lại không hay biết gì, tưởng bản thân còn sống nên vẫn sinh hoạt như bình thường sao? Vậy thì thi thể của cô ta, hoặc là ở trong nhà xác bệnh viện, hoặc là ở nhà hỏa táng. Những xác chết mà nhìn thấy trước đó đều không phải là thật. Như vậy thì tôi còn chấp nhận được. Nhưng đến giờ nghỉ trưa, ma nữ ngồi không cả ngày cũng đứng dậy, để lại thêm một xác chết mới nữa. Hai xác chết trên ghế chồng lên nhau rồi ngã về hai bên ghế. Những người đi ngang qua giẫm lên đó, khiến cho thi thể đã bị thối rữa bắn ra nước nhớp nháp hư thối. Tôi nghĩ tôi vẫn không thể chấp nhận được hiện tượng độc đáo của con ma nữ này. Đã biết được địa điểm làm việc của ma nữ, có thể điều tra được thân phận của cô ta, tôi cực kỳ mong muốn nhanh chóng tỉnh dậy, nhưng chuyện không như ý muốn. Tôi ở lại trong giấc mơ năm ngày năm đêm, đếm lúc tan làm vào ngày thứ sáu.