Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 209 : Tiếng súng

Mấy người chúng tôi theo Gã Béo đến đây, ban đầu vốn là định giúp Gã Béo làm người kia mất mặt, nhưng mục tiêu này đã bị phá sản, vì người đó đã rời khỏi trường bắn. Thế nhưng chuyến đi đến đây lần này của chúng tôi còn có mục đích khác nữa. Cũng giống như những người khác, em gái Kính Cận chỉ khẽ liếc nhìn sang bên này, rồi lại chuyển tầm mắt về phía bia tập bắn. Kiểu tóc của cô ấy khá kín đáo, cộng thêm việc đeo kính cận và kính phòng hộ khiến cho người khác không thể nhìn thấu được biểu cảm trên mặt cô ấy. Cô ấy bắt đầu tập bắn, động tác khi bắn rất chuẩn, nhưng thành tích bắn thì lại không được tốt lắm. Hồng Mao còn đang rất hứng thú với chuyện xảy ra lúc nãy, cậu ta chạy đi hỏi thăm những người xung quanh về tình hình cụ thể vừa rồi. Thật ra thì mọi người cũng không biết rõ đầu đuôi chuyện này là như thế nào, chỉ nghe thấy mấy đoạn đối thoại trêu đùa và châm biếm lẫn nhau, khiến người ta chán ghét của hai người họ, lâu lâu thì lại quay sang tập bắn vài phát. Sau đó thì người đàn ông bỗng hét lên, còn cô gái kia cũng thét lên những tiếng chói tai. Nghe huấn luyện viên kể thì là do sự bất cẩn trong lúc tập luyện nên cô gái kia đã lỡ tay bắn trúng chỗ đó của người đàn ông. Hồng Mao vừa cười vừa nói: “Cái này gọi là tự làm tự chịu.” Đây quả thật là tự làm tự chịu. Ở sân tập bắn có gắn camera giám sát. Trước đó huấn luyện viên cũng đã từng nhiều lần khuyên ngăn họ, chuyện này là do hai người họ tự làm tự chịu, sau đó cũng chỉ có hai người họ giằng co qua lại, không hề liên quan đến người khác. Trịnh Hân Hân và Quách Ngọc Khiết lại hứng thú với việc tập bắn hơn. Được sự hướng dẫn của huấn luyện viên và Gã Béo, hai người họ lần đầu tiên cầm súng, lần đầu tiên tập bắn. Gã Béo lên tiếng: “Không lệch khỏi bia, cũng không tệ lắm.” Huấn luyện viên vừa cười vừa nói: “Số người lần đầu tiên tập bắn mà không bị lệch khỏi bia chắc chỉ chiếm khoảng 1/10 thôi.” Cũng không biết số liệu này từ đâu ra nữa. Tôi và Tí Còi lần đầu tiên tập bắn cũng không có bị lệch khỏi bia, nhưng lúc đó lại chẳng ai khen chúng tôi cả. Những người khác thấy có hai người đẹp mới đến đây lần đầu liền quay sang nhìn thêm vài lần, cũng có những kẻ có tâm trạng như Hồng Mao, đang tiếc nuối vì cặp đôi Tiện Nhân kia đã rời khỏi đây, không có phim hay để xem tiếp. Em gái Kính Cận không hề đếm xỉa gì đến bên này của chúng tôi cả, chỉ chuyên tâm tập bắn. Gã Béo có đưa mắt nhìn sang phía cô ấy vài ba lần, nhưng càng nhìn thì lại càng cảm thấy thất vọng. Tôi vỗ vai Gã Béo: “Đợi đến giờ giải lao đi.” Lúc này chưa phải là thời cơ tốt để đi qua làm quen đâu. Nói không chừng Gã Béo vừa bước lại gần liền bị bắn cho một phát vào người. Gã Béo gật đầu. Mục đích thứ hai mà lần này chúng tôi đến đây là để giúp Trịnh Hân Hân phát tiết bất mãn trong lòng. Sau khi Trịnh Hân Hân học được cách bắn súng, cô ấy cầm súng lên và bắn liên tục, bắn hết số đạn trong một hộp đạn, tiếng súng “bằng bằng bằng” vang lên liên tục không dứt. Sau khi bắn xong, cô ấy khẽ thở phào rồi nở một nụ cười thật tươi. Cái bia giấy bị bắn nát đó được di chuyển lên phía trước, ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, bạo lực của đám con gái. Quách Ngọc Khiết cũng muốn thử bắn: “Tôi cũng muốn thử một lần.” Nghe xong lời này của Quách Ngọc Khiết, mấy người đàn ông chúng tôi khẽ run lên. Tiếng súng “bằng bằng bằng” lại vang lên liên hồi. Quách Ngọc Khiết còn hào sảng hơn Trịnh Hân Hân, sau khi bắn xong, cầm súng đập xuống bàn, kêu lên một tiếng “Đã quá!”. Nhưng mà khi nghe thấy tiếng cái bàn gỗ rung lên vì bị đập mạnh, rồi tiếng lách cách phát ra do những viên đạn ngã đổ trên bàn, rồi lại nhìn thấy cái bia giấy bị bắn nát đó, những người đàn ông đang có mặt ở sân tập bắn cũng không dám nghĩ bậy về cái từ cảm thán mà Quách Ngọc Khiết vừa kêu lên. Em gái Kính Cận bỗng quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Quách Ngọc Khiết. Quách Ngọc Khiết lúc này cũng không để ý đến em gái Kính Cận. Tôi lại thấy những thớ thịt mỡ trên mặt Gã Béo cũng đang run lên vì hồi hộp. Trịnh Hân Hân cũng phát hiện được tầm mắt nhìn sang bên này của em gái Kính Cận, khẽ gật đầu chào hỏi với cô ấy. Quách Ngọc Khiết quay đầu lại, nở một nụ cười thật tươi với em gái Kính Cận, còn khẽ vẫy tay với cô ấy, chủ động bước qua bên kia. Gã Béo lên tiếng hỏi tôi một cách dè dặt: “Anh Kỳ, phải làm sao bây giờ?” Tôi chỉ đành an ủi Gã Béo: “Không sao đâu. Cô ấy sẽ không làm bậy đâu.” Quách Ngọc Khiết tuy có hơi khùng nhưng mà không có ngốc, cô ấy sẽ không phá hỏng chuyện tốt của Gã Béo đâu. Hừm... Chuyện này của Gã Béo còn chưa có tiến hành xong, nên còn chưa được gọi là chuyện tốt. “Chào cô, tôi tên là Quách Ngọc Khiết.” Quách Ngọc Khiết tự giới thiệu bản thân, cô ấy không dùng kiểu giới thiệu biệt danh như thói quen của các thành viên trong câu lạc bộ, mà nói luôn họ tên của bản thân. Cô gái Kính Cận bỗng khựng lại, bỏ súng xuống, bắt tay với Quách Ngọc Khiết: “Tôi tên là Tiết Tĩnh Duyệt.” “Biết được họ tên rồi nha.” Tí Còi dùng tay huých vào phần thịt mỡ ở vùng eo của Gã Béo: “Khi trở về bảo Tiểu Cổ điều tra thử xem.” Lời này của Tí Còi có chút gì đó không đúng lắm nhỉ? Gã Béo nghe xong rồi khẽ gật đầu. Phản ứng này của Gã Béo lại càng không đúng. Tôi đứng kế bên, càng nhìn càng thấy bất lực. Ở bên kia, Quách Ngọc Khiết kéo theo Trịnh Hân Hân đang đứng đó nói chuyện với Tiết Tĩnh Duyệt. Không bao lâu sau thì ba người họ nở nụ cười tươi, quyết định sẽ đến phòng giải lao để ngồi trò chuyện tiếp. Gã Béo và đám đàn ông chúng tôi chắc chắn sẽ phải tự giác đi theo ba người họ rồi. “Các anh tự đi chơi đi.” Quách Ngọc Khiết khẽ phẩy tay, ngay cả Gã Béo cũng bị đẩy lùi hai bước luôn. Tình tiết này không đúng lắm, bà chị khùng này! Tôi nháy mắt ra hiệu với Quách Ngọc Khiết, nhưng Quách Ngọc Khiết lại không hề nhìn về phía tôi. Trịnh Hân Hân đưa tay che miệng cười khẽ, ra hiệu cho chúng tôi cứ yên tâm đi. Có một người thông minh, không quên nhiệm vụ chính đi theo thì tốt rồi. Chúng tôi chỉ đành trơ mắt nhìn ba người họ rời khỏi đây. “Bây giờ chúng ta đến khu B hay là đến sân tập ngoài trời?” Gã Béo hết hứng rồi, người ngoài như Hồng Mao lên tiếng mời chúng tôi đi chơi. “Khu B đi. Sân tập ngoài trời thật sự là...” Tôi khẽ phẩy tay rồi nói tiếp: “Không đủ thực lực.” Hồng Mao nói: “Không sao đâu. Tập luyện vài lần thì sẽ rành thôi. Các anh có từng bắn đĩa bay chưa? Ha ha, cái đó rất khó, tôi cũng bắn trúng được có vài lần thôi. Bên sân tập ngoài trời có bia tập bắn cố định. Hôm nay thời tiết tốt như vậy, hay chúng ta ra chỗ sân tập ngoài trời đi.” Lời mời nhiệt tình như vậy thì khó mà có thể từ chối được, thật ra thì tôi và Tí Còi tập bắn ở đâu cũng được cả, còn Gã Béo thì cũng chỉ đi theo đám đông thôi, vì vậy mấy người chúng tôi đi đến sân tập ngoài trời. Như lúc nãy Hồng Mao có nói qua, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ thích hợp, những cơn gió mát mẻ ở vùng ngoại ô thành phố khiến người ta cảm thấy thoải mái. Những tấm bia tập bắn cố định ở sân tập ngoài trời khá đơn sơ, nhưng điều quan trọng là không gian của sân tập này khiến người ta thoải mái. Tôi và Tí Còi bắn được vài phát thì bắt đầu cảm thấy hết hứng. Hồng Mao thì rất tích cực tập bắn, khoe kĩ thuật của bản thân. Kĩ thuật bắn của cậu ta quả thật là rất tốt, bắn mười phát thì có đến hơn năm phát trúng vào vòng tám, chín điểm, lâu lâu có một lần bắn trúng hồng tâm. “Quả nhiên là cao thủ!” Tí Còi giơ ngón cái lên và nói tiếp: “Lần trước gặp nhau hình như cậu vẫn chưa bắn giỏi như vậy mà.” “Gần đây thường xuyên tập luyện, thiên phú cộng thêm siêng năng nên mới được vậy đó.” Hồng Mao đắc ý, làm động tác thổi nòng súng, cầm súng trên tay và xoay vài vòng như những người cao bồi, sau đó nhét súng vào trong cái túi súng tưởng tượng. Tí Còi lên tiếng trêu cậu ta: “Cái động tác này cũng đã tập rất nhiều lần rồi nhỉ?” “Vậy mà cũng cho anh nhìn ra được. Tôi chủ yếu đến đây để tập cái động tác này đấy.” Hồng Mao lại mô phỏng vài động tác đấu súng của những người cao bồi. Tâm trạng Gã Béo trông khá hơn lúc nãy, xem xong những động tác này của Hồng Mao cũng bật cười. Bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng... Những tiếng súng vang lên liên hồi đã chặn ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi. Những người khác trong sân cũng khựng lại hết. Tí Còi hỏi một cách nghiêm túc: “Ở đây còn có súng máy sao?” Gã Béo và Hồng Mao đều lắc đầu: “Hình như chưa từng nghe nói qua.” Sắc mặt vị huấn luyện viên trong sân tối sầm lại, lấy bộ đàm ra để hỏi thăm tình hình. Tí Còi khẽ chau mày: “Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” Gã Béo cũng rất lo lắng: “Chắc không phải xảy ra chuyện gì ở phòng giải lao chứ?” Hồng Mao chỉ về phía bên kia: “Nghe tiếng súng thì chắc là bên khu chiến đấu.” Tiếng súng đó vẫn chưa dừng lại, những người có mặt trong sân đều cảm thấy bất an, hồi hộp. Không ai dám buông cây súng trên tay xuống cả, trái lại là ai ai cũng bắt đầu lắp đạn, nắm chặt súng trong tay, rồi sau đó tìm chỗ núp vào. Sân tập này của chúng tôi không phải là dùng đạn thật, những cây súng được dùng đều là súng ống loại nhỏ. Đứng ở sân tập ngoài trời còn nguy hiểm hơn trong nhà, ngay cả một bức tường kiên cố cũng không có. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sức chiến đấu bên khu chúng tôi sẽ là yếu nhất. Cũng may là tiếng súng đó chỉ kéo dài khoảng hai phút liền dừng lại. Trong bộ đàm của huấn luyện viên sân tập chỉ vang lên tiếng “sạt sạt” và câu nói “Đang tiến hành điều tra” lúc nãy. “Thưa quý vị hội viên thân mến, sân tập bắn của chúng tôi đột nhiên xảy ra chút sự cố, bây giờ phải tiến hành đóng cửa. Xin mời quý vị hội viên rời khỏi đây theo sự chỉ dẫn của các huấn luyện viên sân tập. Xin thông báo lại lần nữa, sân tập bắn của chúng tôi đột nhiên xảy ra chút sự cố, bây giờ phải tiến hành đóng cửa...” Tiếng loa thông báo vang khắp sân tập. Sắc mặt của huấn luyện viên tối sầm lại, không còn cầm theo bộ đàm trên tay nữa mà lớn tiếng chỉ huy mọi người buông bỏ súng, xếp hàng lần lượt rời khỏi sân tập bắn. Những người có mặt ở đây đều không phải là học sinh tiểu học, nhưng lúc này lại vang lên những tiếng bàn luận xì xầm như trong một lớp học tiểu học vậy. Hồng Mao khẳng định một cách chắc nịch: “Bên kia có người chết.”