Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 202 : Mã số 057 – đi phượt bị mất tích (2)
“Các anh đã gọi cho đội cứu hộ sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi không phải là kiểu người ngu ngốc không biết phân biệt nặng nhẹ. Buổi tối ngày hôm đó thì đã muốn gọi điện thoại cho đội cứu hộ rồi. Nhưng điện thoại di động không có sóng, điện thoại vệ tinh cũng không liên lạc được. Chúng tôi... Chúng tôi đã thay phiên nhau canh gác một đêm. Tôi chưa từng gặp phải tình huống này, quá kỳ lạ. Đầu tiên là ánh đèn pin cầu cứu, tiếp theo là bạn tôi bị mất tích, sau đó là toàn bộ sóng điện thoại đều không có. Ở ngọn núi ấy lẽ ra không có chuyện mất sóng điện thoại mới đúng. Trước khi sự việc xảy ra, còn có một thành viên trong đoàn chúng tôi gọi điện cho người nhà để báo là đã đến nơi an toàn. Những chuyện đó đều là những chuyện phát sinh một cách đột ngột. Ngày hôm sau khi trời sáng thì điện thoại lại có sóng, chúng tôi đã gọi cho đội cứu hộ, đợi mấy tiếng đồng hồ thì đội cứu hộ tới nơi. Một số thành viên trong chúng tôi xuống núi theo đội cứu hộ, tôi và ba người khác thì ở lại, chờ đợi kết quả tìm kiếm. Tôi và một người khác đi theo đội cứu hộ xuống dưới tìm. Giống như lời bọn họ đã nói, không có dấu vết gì cả. Ở dưới đó không có dấu vết... Của bạn tôi, và cả cái đèn pin cầu cứu đó, đều như đã tan biến vào không trung.”
“Anh đến tìm chúng tôi, là vì muốn chúng tôi đi tìm bạn của anh sao?”
“Vâng. Không chỉ mỗi Phan Quân, mà còn cả Chu Chí Đào nữa.”
“Hai người sao?”
“Vâng... Vào tháng tư, mấy thành viên cũ chúng tôi lại tổ chức đi một lần, vẫn là con đường đó, vẫn là nơi đó, chúng tôi lại nhìn thấy... lại nhìn thấy ánh đèn pin cầu cứu đó. Lần này là... là hai ánh đèn.”
“Hai ánh đèn cầu cứu sao?”
“Đúng vậy... Hai cái... Chúng tôi... Lúc mới đầu chúng tôi không đi xuống dưới đó, đều có chút bị dọa cho sợ hãi... Chúng tôi đã gọi, còn gọi cả tên của Phan Quân, nhưng không thấy trả lời. Về sau, chúng tôi nhìn điện thoại di động... Điện thoại di động không có sóng... Chúng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng mà ánh sáng đó, ánh sáng đó đang không ngừng lóe sáng... Chu Chí Đào và Tạ Bằng Phi đã cùng nhau đi xuống. Hai người bọn họ đi xuống cùng với nhau, đến nửa đường, ánh đèn đội đầu bên phía Chu Chí Đào liền biến mất. Tạ Bằng Phi leo trở về. Anh ấy nói, biến mất rồi, Chu Chí Đào đột nhiên liền biến mất. Anh ấy cũng không thể liên tục nhìn chăm chú vào Chu Chí Đào, chỉ khi nhận ra ở bên cạnh đã mất đi ánh đèn, quay đầu qua, mới phát hiện không thấy Chu Chí Đào đâu nữa. Sợi dây bảo hộ kia vẫn là cái kiểu được người ta cởi ra, không có bị lực tác động nào từ bên ngoài cả.”
“Các anh đã tìm cứu viện hay chưa?”
“Đã tìm rồi. Ngày hôm sau, điện thoại lại có sóng, chúng tôi đã tìm cứu viện. Vẫn là... vẫn là như thế... Sau khi chúng tôi rời đi thì đội cứu hộ đã tìm kiếm rất nhiều nơi trong vòng một tháng đó, nhưng đều không tìm thấy Phan Quân. Bây giờ Chu Chí Đào lại không thấy đâu nữa... Cũng không biết là bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Có một người đồng hương mở khách sạn nhỏ ở dưới chân núi liền nói với chúng tôi rằng bọn họ đã bị ma núi ăn thịt mất rồi. Tôi... Chuyện này rất không bình thường, không phải là chuyện gặp tai nạn thông thường, tôi chỉ có thể tìm những người giống như các anh.”
“Một đoàn các anh có nhiều người như vậy, mà chỉ có mình anh nghĩ tới việc tìm người giải quyết chuyện này thôi sao?”
“Không phải vậy! Không phải là chỉ có mỗi mình tôi, những người khác cũng đã đi tìm người. Chúng tôi không cùng quê với nhau, tại thành phố Dân Khánh này chỉ có mình tôi thôi.”
“Vậy tình hình bên phía bọn họ thế nào? Có ai có tiến triển gì không?”
“Có mấy người thầy bói đều nói là người thì vẫn còn ở trên núi Bạch Long, bọn họ... Chúng tôi cảm thấy những người đó đều là kẻ lừa gạt để kiếm tiền, nói cái gì mà rồng trắng trên núi Bạch Long đã nuốt mất người. Cũng có người nói là do ma núi gây ra, còn có người nói là ở đó có một ngôi mộ cổ ngàn năm, bọn họ là bởi vì đã làm kinh động đến chủ nhân của ngôi mộ nên đã bị đưa đi... Quá nực cười đi... Chúng tôi đã nhìn thấy ánh đèn pin, là tín hiệu cầu cứu! Đó là... Đó chắc chắn là...”
“Anh cho rằng là do ma, mà còn là hồn ma của một người đi phượt nào đó gây ra, đúng không?”
“Vâng... Chúng tôi đã thảo luận rất lâu, cảm thấy loại khả năng này là lớn nhất. Phòng nghiên cứu của các anh có thể điều tra về phương diện này không? Bản thân chúng tôi cũng có điều tra qua, nhưng mà tư liệu công khai, những mục tin tức, đều không có chuyện gặp tai nạn trên núi Bạch Long nào cả. Có thể là đã bị chính quyền che giấu, có thể là không có ai báo cảnh sát... Các anh có thể điều tra được không?”
“Chuyện này chúng tôi không thể bảo đảm được. Nếu như Cục Cảnh sát địa phương ở núi Bạch Long có hồ sơ thì chúng tôi có thể điều tra ra. Còn chuyện gặp tai nạn mà không có người nào biết thì rất khó nói.”
“Là như vậy à...”
“Thực ra, biện pháp trực tiếp nhất nên làm là đi xem xét hiện trường một chút. Nhưng trong số thành viên của chúng tôi không có người nào yêu thích leo núi cả. Con đường đó, người hoàn toàn không có kinh nghiệm gì có thể đi được không?”
“Chắc là được... thể lực tốt thì chắc là có thể. Tìm một người dẫn đường... Vấn đề là bây giờ không có ai chịu dẫn đường cả. Tôi, các bạn của tôi, người bản địa đều không chịu đi đến nơi đó nữa. Nơi đó... quá đáng sợ... Tôi...”
“Chúng tôi có thể làm một vài công tác điều tra trước. Việc có cần phải đi hiện trường để xem xét hay không thì có thể xem tình hình điều tra để mà quyết định. Với lại, dựa theo kinh nghiệm mà anh đã trải qua hai lần, thì chỉ cần không xuống cái sườn dốc đó, chắc hẳn là không có vấn đề gì cả. Nếu như có chúng tôi bảo vệ ở bên cạnh thì mức độ an toàn sẽ càng cao hơn.”
“Để nói sau đi... Ít nhất thì hiện giờ chúng tôi không có can đảm lại đi đến đó lần nữa.”
“Được rồi. Ngoài ra, có thể nhờ anh nhớ lại một chút được không, liệu trong câu lạc bộ lâu năm này của các anh, có thành viên nào gặp tai nạn hay không?”
“Không có. Điều này chúng tôi cũng đã từng nghĩ tới, sự việc đến nay đã được nửa năm rồi, chúng tôi cũng nghĩ tới đủ mọi loại khả năng. Câu lạc bộ leo núi trường chúng tôi không có ai gặp tai nạn cả.”
“Vậy chết một cách bình thường hoặc các tình huống chết vì sự cố ngoài ý muốn thì sao?”
“Cái gì? Ý anh là... Vậy thì tôi không rõ cho lắm. Chúng tôi không cân nhắc đến khả năng này... Người chết đi kiểu đó cũng sẽ biến thành ma sao, sau đó...”
“Đây chỉ là một loại khả năng mà thôi. Trường đại học của các anh là trường nào? Con đường lên núi Bạch Long đó có thể đánh dấu trên bản đồ được không?”
“Trường Đại học Giao thông Thủ đô. Tôi có đem theo bản phô tô của bản đồ, đã vẽ tuyến đường ở trên đó. Các anh có cần danh sách thành viên khóa trước của câu lạc bộ leo núi chúng tôi không? Tôi cũng có đem theo bản phô tô danh sách này.”
“Ồ. Vậy thì tốt quá rồi. Các anh thực sự đã làm rất nhiều công việc điều tra rồi nhỉ?”
“Đúng vậy... Trước đây, khi chúng tôi đối chiếu danh sách thì đều là đối chiếu danh sách vật tư, khi cân nhắc các tình huống thì đều là những tình huống có thể gặp phải khi leo núi, không ngờ là có một ngày...”
“Chuyện đời không lường trước được.”
“Đúng, chuyện đời không lường trước được.”
Đính kèm: một phần danh sách thành viên khóa trước của câu lạc bộ leo núi trong trường Đại học Giao thông Thủ đô; một phần bản đồ núi Bạch Long.
Ngày 6 tháng 10 năm 2009, điều tra rõ được trong 103 thành viên của câu lạc bộ leo núi trong trường Đại học Giao thông Thủ đô có hai người đã chết, lần lượt là chết vì tai nạn xe và chết vì bệnh ung thư, khi còn sống không hề tích cực tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, chưa phát hiện điều gì khác thường.
Ngày 9 tháng 10 năm 2009, điều tra rõ được số người gặp tai nạn trên núi Bạch Long được ghi chép lại là 7 người, chưa xuất hiện trường hợp nào ở gần tuyến đường mà người ủy thác đã đi. Đính kèm: một phần danh sách tên bảy người gặp tai nạn.
Ngày 14 tháng 10 năm 2009, liên hệ được với ông Đường Căn Bảo – cha của một trong số những người gặp tai nạn là Đường Hữu Trực. File ghi âm 05720091014.wav.
“Chào ông Đường. Lần này chúng tôi đến là vì muốn phỏng vấn ông, thảo luận một chút về chuyện có liên quan đến con trai ông là anh Đường Hữu Trực. Anh ấy là một người yêu thích môn leo núi, còn là vận động viên leo núi cấp quốc gia, đã từng leo qua những đỉnh núi cao hơn 5000 mét so với mực nước biển. Nhưng vào năm 2002, đã gặp tai nạn ở lưng chừng ngọn núi Bạch Long.”
“Các anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Ông có biết trước lần leo núi đó thì tình hình của anh ấy thế nào không?
“Nó đã chuẩn bị rất đầy đủ, tất cả các trang bị đều đem theo đủ cả. Nó là vận động viên có kinh nghiệm, trạng thái khi đó của nó cũng rất tốt, không có bất kì vấn đề gì, không hề có bất cứ khả năng nào là sẽ xảy ra chuyện ở cái nơi mới cao có 1500 mét so với mực nước biển đó! Đó là một vụ mưu sát! Năm ấy khi tiếp nhận phỏng vấn thì tôi đã nói rồi, đó là một vụ mưu sát! Nhưng mà ngoài một vài tờ báo nhỏ thì không có tờ báo nào viết những lời của tôi cả. Bọn họ viết những gì, các anh đã xem qua chưa?”
“Nội dung trong bài báo của bọn họ là, bởi vì ông mất đi con trai nên vô cùng đau khổ.”
“Tôi đúng là rất đau khổ, nhưng mà là bởi vì con trai tôi đã bị người ta hại chết. Nó là bị người ta giết chết!”
“Lí do ông cho rằng như vậy là gì?”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
40 chương
124 chương
62 chương
41 chương
45 chương
501 chương