Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1942 : Thông tin được truyền đạt (2)

<img src="https://static./chapter-image/truyen-ho-so-bi-an/66766.png" data-pagespeed-url-hash=3492073457 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Đến khi cảnh sát đanh mặt lại, nghiêm khắc cảnh cáo thì ông ta mới chịu im. Chuyện tranh chấp trong gia đình, tranh chấp giữa hàng xóm với nhau như vậy, cảnh sát chỉ có thể hòa giải. Không ai mẫu thuẫn gay gắt với ai, chỉ là cãi nhau thì không được xem như chuyện lớn. Sau khi tiễn cảnh sát đến như cho có lệ về, cả nhà họ đều làm mặt lạnh, cũng không nói chuyện với nhau. Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng của Vương Đằng, quay lại thấy cửa phòng đã đóng kín. Những người khác cũng trở về giường ngủ của mình. Em gái Vương Đằng không đi kiếm con mèo đang trốn, mà về thẳng phòng ngủ chính. Trên ban công nhỏ ở chỗ ấy cũng có một chiếc giường nhỏ của cô ta. Trong phòng không tối đen1hoàn toàn. Em trai Vương Đằng đọc sách thâu đêm, hình như sắp thi thạc sĩ. Trong phòng của Vương Đằng cũng chốc chốc lại vang ra âm thanh hiệu ứng của game. Trong phòng ngủ chính đang mở phim tình cảm truyền hình, lời thoại của nam nữ luân phiên nhau vang lên. Đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh đèn bàn của em trai Vương Đằng. Con mèo mun chui ra khỏi gầm ghế sofa, nhìn bóng lưng của em trai Vương Đằng một cách nhân cách hóa. Nó âm thầm đi về phía em trai Vương Đằng, dừng lại ở sau ghế, sau khi lấy đà một lát thì nhảy lên lưng ghế. Em trai Vương Đằng lập tức quay đầu lại, thấy mèo mun liền bực bội huơ tay đuổi đi. Mèo mun không chịu đi, mà tiếp tục bám vào lưng ghế, móng8của nó để lại vết xước trên lưng ghế. Em trai Vương Đằng nắm lấy cổ nó nhấc lên, sau khi tìm quanh liền vào bếp, tìm qua một lượt, lại ra phòng khách lục lọi tìm kiếm. Cậu ta lấy ra một sợi dây, hình như là cáp kết nối dữ liệu tivi đời cũ. Em trai Vương Đằng cột một đầu dây vào cổ con mèo mun đang giãy giụa, đầu còn lại cột vào tay cầm của cửa nhà bếp, rồi đóng cửa nhà bếp lại. “Meo meo! Meo meo meo!” Mèo mun kêu lên, móng vuốt cào lên cửa kim loại, tạo ra âm thanh khó chịu. Em trai Vương Đằng mặc kệ âm thanh này, trở lại chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe vào, mở file bài giảng lên. Tôi xuyên qua cửa, nhìn mèo mun đang bị nhốt trong bếp. Nó cào một2lát thì bỏ cuộc, chuyển qua móc giật sợi cáp dữ liệu trên cổ. Móc vuốt của nó móc lấy sợi cáp dữ liệu, nhưng không phải kéo giật tùy tiện, mà đưa chân thò vào khe hở của nút thắt. Em trai Vương Đằng cũng chỉ cột qua loa vài nút. Cáp không phải dây câu cá, dây thép, cả chỉ may cũng không chắc bằng nên rất dễ tháo ra. Con mèo kéo giật một lát đã mở được hai nút thắt ấy. Tôi chứng kiến chuyện này, trong lòng lại càng cảm thấy quái lạ. Không phải con mèo mun đó, không phải ma, cảm nhận của nó về tôi không nhạy bén lắm, nhưng ở những phương diện khác thì hành động của con mèo này lại tràn đầy tính linh hoạt, nói đúng hơn là rất có tính người. Nhưng nếu như vậy thì4hành động chọc giận em trai Vương Đằng trước đấy của nó lại khá kì lạ. Con mèo sau khi vùng thoát được sợi cáp dữ liệu, cũng không tìm cách mở cửa, mà cắn lấy sợi cáp, hệt như đang gặm cá khô, cắn thật mạnh mấy cái. Trên dây cáp dữ liệu đã xuất hiện rất nhiều dấu răng, bị cắn đứt một ít. Làm xong những chuyện này, con mèo lại nhảy lên bàn nhà bếp, đẩy mở nắp nồi. Trong nồi không có gì. Trong giỏ thì vẫn còn các loại rau củ như cải xanh, ớt, hành tây chưa qua sơ chế. Hình như nó khá thất vọng, từ bàn nấu ăn nhảy đến tủ lạnh, kéo giật một lát đã mở được cửa. Nó chui vào tủ lạnh, cắn thủng hai lỗ trên hộp sữa, sau khi uống vài miếng thì quay đầu qua nhìn lon bia. Mặc kệ hộp sữa vẫn đang chảy, nó đang kê răng lên lon bia, nhọc nhằn nhưng cũng đã cắn thủng hai lỗ, rồi bắt đầu uống bia. Tôi càng cảm thấy quái dị. Nếu trong tình huống khác, tôi sẽ cho rằng mình đang xem phim. Linh hồn của người nào đó nhập vào xác động vật, con người biến thành động vật, rồi bắt đầu một hành trình kì lạ… Thứ này có vẻ không nguy hiểm, nhưng tôi cứ cảm thấy bất an. Lúc này tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân. Con mèo không biết đã say, hay không quan tâm, mà nó vẫn tiếp tục uống bia. Cửa bếp có một nửa là kính mờ. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn bàn chỗ ban công, quay đầu lại liền thấy ánh đèn tủ lạnh vàng vọt từ tủ lạnh chiếu ra. Tiếng bước chân đã đến cửa bếp, bóng người đã chắn mất ánh đèn bàn. Cửa được mở ra. Em trai Vương Đằng xuất hiện ở cửa bếp, vừa trông thấy cảnh tượng trong nhà bếp liền thoáng sửng sốt, trên mặt hiện lên nét cảnh giác và sợ sệt. Nhưng cậu ta đã để ý thấy sợi cáp dữ liệu đang thòng xuống sau cửa bếp. Một đầu sợi dây đang trống không, không có con mèo, còn có dấu vết bị cắn đứt. Sợ sệt đã biến mất trên khuôn mặt của em trai Vương Đằng, thay vào đó là tức giận. Cậu ta nhào tới trước tủ lạnh, liền nhìn thấy con mèo mun trước đó đã bị cửa tủ lạnh che mất. Con mèo bị xách lên, kêu la dữ dội. Em trai Vương Đằng có vẻ đang rất giận, nhưng không xử lý con mèo mun ngay, mà xách nó đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ chính được mở ra, lại có tiếng chửi bới sang sảng vang ra. “Con mèo chết tiệt này mở cửa tủ lạnh! Bia với sữa đều đổ hết!” Em trai Vương Đằng vừa nói, vừa nhìn về phía chị gái đang đi ra cùng cha mẹ, vứt con mèo lên người chị gái. Con mèo thẳng thừng giương vuốt ra, giãy giụa điên loạn trong không trung. Nó bị vứt lên người cô gái, móng vuốt để lại mấy vết cào trên người cô ta. “Á á!” Cô ta rú lên, cuống cuồng định gỡ con mèo ra. Vuốt mèo móc vào khuyên rốn của cô gái, vuốt ở ba chân còn lại thì để lại trên cổ cô ta đến mấy vết cào rỉ máu. Cô gái nhảy lên, muốn gỡ con mèo ra những không tài nào gỡ được. Con mèo chợt há miệng, cắn vào cổ tay cô ta, máu đã rơi xuống đất. Những người khác đều đang hoảng sợ. Người đàn ông trung niên thì đưa tay đến giúp gỡ con mèo ra, nhưng thấy khuyên rốn dính liền với da bụng con gái, vuốt mèo cũng đã tóm vào trong da của cô ta, ứa máu. “Đi lấy dao! Lấy dao!” Người đàn ông trung niên la lớn. Cửa phòng ngủ ở sát cách đã mở ra. Em trai Vương Đằng sợ đến mức chạy về phía nhà bếp, người chợt loạng choạng một cái, hình như đã va trúng ai đó. Cậu ta không buồn nhìn thêm một cái, mà xông thẳng vào bếp, lấy con dao phay ra. “Chặt đứt! Mau chặt đi!” Người đàn ông trung niên la lớn. Em trai Vương Đằng lóng nga lóng ngóng. Con mèo đang bị kéo ra, nên chỗ có thể chặt là rất rộng. Có điều, rõ ràng em trai Vương Đằng chưa từng làm những chuyện kiểu như vậy, nên hơi sợ, chặt xuống một dao thì chỉ chặt trúng lông con mèo. Con mèo càng giãy giụa dữ hơn, móng vuốt gần như sắp cào rách da bụng của cô gái. Cô gái la hét inh ỏi. Tay em trai Vương Đằng run lên, con dao rơi thẳng xuống đất. Cậu ta bị xô ra, người phụ nữ trung niên lúc này đã nhặt con dao đang nằm trên đất lên. Tôi chỉ trông thấy con dao chém xuống, máu phun ra từ thân con mèo. Tôi đã nhìn thấy xương sống của nó. Dù vậy, nó vẫn chưa chịu buông. “Chặt chân! Chắt đứt bàn chân nó!” Người đàn ông trung niên la lớn. Người phụ nữ trung niên nghiến răng, cầm dao phay chặt xuống nhát nữa. Chân mèo cũng đã xuất hiện miệng vết thương, sâu đến tận xương. Một giây sau, xương cũng đã đứt. Con mèo càng kêu dữ dội hơn, sau khi hai chân trước đều bị chặt đứt, nó càng lộ rõ sự hung hăng, xoay đầu lại, cắn vào tay người đàn ông trung niên. “Á!” Ông ta la lên một tiếng, chụp lấy hai chân sau của con mèo, đập nó lên khung cửa. Rầm! Máu con mèo văng lên vách tường. Rầm! Sau khi bị đập phát nữa, con mèo đã nhả ra, thân thể cũng rớt xuống đất. Thân thể mềm nhũn của nó vẫn đang cựa quậy, tựa như còn muốn cắn thứ gì đó.