Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 186 : Mã số 041 – Ngôi nhà ma (5)

“Thì ra hai người quen biết nhau à.” “Quá xuất sắc. Các anh là người đầu tiên mà có thể nhìn ra được những thứ này là do chúng tôi sắp đặt cả. Ha ha, các anh là nhân viên bên Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đúng không? Thực ra các anh không phải là chuyên gia nghiên cứu về các hiện tượng quái dị mà chỉ văn phòng bình thường thôi đúng không? Điều tra những hiện tượng quái dị chỉ là cái cớ của các anh thôi, công việc của các anh là bài trừ mê tín dị đoan, giải thích những hiện tượng bí ẩn dưới góc nhìn khoa học. Quả thật là rất tốt đấy chứ!” “Vậy các cậu đang làm gì?” “À nói nãy giờ quên tự giới thiệu bản thân nữa. Chắc các anh đã từng điều tra về tôi rồi nhỉ. Tôi tên Tiêu Húc Nhật, nhà tôi có mở công ty, bản thân tôi cũng có tự mở một công ty nhỏ, tôi có tiền, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi muốn làm thật nhiều việc có ý nghĩa cho cộng đồng. Còn những thứ này đều là do chúng tôi sắp đặt cả.” Cộp... Cộp... Cộp... “Chúng tôi sử dụng camera mini và máy ghi âm để quay clip. Chúng tôi ở nhà kế bên để giám sát các anh. Anh Thẩm Trúc đây là diễn viên mà chúng tôi thuê. Kĩ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, có thể nói là tốt hơn nhiều so với những người trước. “Cậu Tiêu, cậu quá khen rồi. Tôi vẫn cần nghiên cứu thêm nữa, phải học hỏi từ cậu nhiều hơn nữa...” “Tính đến bây giờ thì chúng tôi đã tìm được ba nhóm người, các anh là nhóm thứ tư. Các anh có muốn xem thử đoạn clip của ba nhóm trước đó không? Đây chỉ mới là các đoạn clip chưa qua chỉnh sửa, đợi đến khi gần phát sóng chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa, thành phẩm sẽ là một đoạn phim tài liệu truyền hình dài khoảng hai tiếng. À các anh có từng nghe về phim truyền hình chưa? Đoạn phim của tôi có chút giống vậy đó, nhưng đoạn phim của chúng tôi quay bằng camera.” “Những đoạn phim như vậy chắc không được chiếu rạp đâu nhỉ?” “Đương nhiên sẽ không được chiếu rạp rồi, nhưng có thể sẽ chiếu trên kênh truyền hình. Nội dung bộ phim sẽ là lật tẩy những chiêu trò lừa đảo của thầy bói, bà đồng, để cho những người ngu muội, mê tín dị đoan thấy được mặt xấu của bọn họ. Đây là câu khẩu hiệu tuyên truyên mà tôi nghĩ ra, sau này còn phải làm phiền các chuyên gia đây góp ý thêm.” “Chúng tôi không có hứng thú với việc này.” “Vậy thì thật là đáng tiếc.” “Tôi chỉ mong rằng chúng tôi sẽ không phải xuất hiện trong đoạn phim tài liệu của cậu.” “Hả? Tôi thấy biểu hiện của các anh rất tốt mà, đủ bình tĩnh, sáng suốt, quyết đoán. Tôi có thể đảm bảo với các anh rằng các anh sẽ là nhân vật trung tâm của đoạn phim đó. Những người khác cũng sẽ đồng ý thôi...” “Chúng tôi không có hứng thú với việc này. Nếu cậu không muốn rước lấy phiền phức thì phiền cậu đừng đưa hình ảnh chúng tôi vào đoạn phim đó.” “Ha ha, rồi, được rồi, tôi đã hiểu rồi. Nếu các anh xuất hiện trong đoạn phim này thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của các anh đúng không? Tôi hiểu rồi. Các anh có thể yên tâm, tôi sẽ không đưa đoạn clip của các anh vào trong bộ phim tài liệu đó. Như vậy thì sẽ không có sự so sánh, đối chiếu giữa các nhóm với nhau, như vậy cũng rất tốt.” “Sự kiện này đến đây kết thúc. Những khoản chi còn lại phiền cậu hãy gửi qua tài khoản của chúng tôi.” “Được rồi. Tôi sẽ gửi cho các anh. Sau này có cần giúp đỡ gì tôi sẽ liên lạc với các anh. Phải nói rằng hiệu suất làm việc của các anh khá là cao đấy.” “Cám ơn lời khen của anh.” Ngày 29 tháng 8 năm 2007, chấm dứt cuộc điều tra. Ngày 11 tháng 11 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200711111539.mp3. “A lô, cho hỏi anh là ai?” “Phù... phù...” “A lô, cho hỏi anh là ai?” “Ực... Tôi... Tôi là Tiêu Húc Nhật...” “Cậu Tiêu, cậu gọi đến có chuyện gì không?” “Tôi... Tôi cũng không biết nữa... Thẩm Trúc... Thẩm Trúc chết rồi... Thẩm Trúc chết rồi...” “Cậu Tiêu, cậu vẫn ổn chứ?” “Tôi không ổn, không ổn chút nào cả. Thẩm Trúc chết rồi, lão Nhị thì bị điên, còn anh Thiên thì bị người nhà đưa ra nước ngoài định cư, tôi... Tôi cũng không biết nữa... Hu... Hu...” “Cậu Tiêu, nếu bây giờ cậu có rảnh thì cậu hãy đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp một chuyến. Cậu có biết địa chỉ của phòng nghiên cứu chúng tôi không?” “Tôi biết. Bây giờ tôi sẽ qua đó liền.” Ngày 11 tháng 11 năm 2007, Tiêu Húc Nhật đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Kèm file ghi âm 04120071111.wav. “Cậu Tiêu, mời cậu ngồi.” “Thẩm Trúc chết rồi.” “Vâng, cậu từng nhắc tới chuyện này trong cuộc gọi vừa rồi.” “Cậu ta chết trong căn nhà đó.” “Vâng.” “Các anh không thấy ngạc nhiên gì sao?” “Câu trả lời thật lòng là chúng tôi không hề ngạc nhiên gì cả.” “Tại sao?” “Các cậu mời người đến bắt ma nhưng thực chất là các cậu muốn lừa họ để quay phim. Đối với chúng tôi thì chuyện này cũng không sao cả, chỉ cần có tiền thanh toán là được rồi. Nhưng e rằng có người đang bất mãn với hành động này của các cậu đấy.” “Ý anh muốn nói là có người đã giết Thẩm Trúc sao? Điều này làm sao có thể? Những nhóm người mà sau đó chúng tôi mời đến, không ai có đủ khả năng để giết người cả. Những người đó có thể giết người sao? Ha ha, các anh có biết Thẩm Trúc chết như thế nào không? Thẩm Trúc bị mảnh gương vỡ cứa đứt động mạch chủ, máu của anh ta bị xả hết vào bồn tắm. Ực... Không chỉ có như vậy đâu, còn có, còn có... Xác của Thẩm Trúc bị nhét vào dưới nệm giường. Lúc chúng tôi phát hiện ra cái xác thì trên đó đã bắt đầu phân huỷ, đầy dòi. Oẹ...” “Cậu cảm thấy những chuyện này không thể là do những người được cậu mời đến gây ra sao?” “Đương nhiên là không phải do họ gây ra rồi. Bên pháp y họ đều nói trường hợp của Thẩm Trúc khá hi hữu. Các anh có biết không, máu trên người Thẩm Trúc bị rút hết. Muốn rút hết máu của một người thì cần phải có sự hỗ trợ của trang thiết bị dụng cụ, không phải chỉ cứa đứt động mạch chủ là có thể rút hết máu được đâu. Những lão già đó làm sao có thể làm được như vậy? Trừ khi... Trừ khi...” “Cậu đang nghi ngờ là do chúng tôi giết Thẩm Trúc đó hả?” “Tôi... Không...” “Chúng tôi muốn giết ai đó thì cũng không cần phải đích thân ra tay đâu. Tôi tin chắc rằng trong số những người mà cậu mời đến, cũng sẽ có những người không cần phải đích thân ra tay giết người. Ngoại trừ Thẩm Trúc ra thì còn một người bị điên và một người bị đưa ra nước ngoài sao?” “Đúng vậy... Cả ba người chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ. Anh Thiên là Đại ca, anh ấy bị người nhà đưa ra nước ngoài định cư. Có vẻ họ đang gấp gáp lắm như là đang trốn nợ vậy, thái độ của người nhà anh ta gần đây không tốt lắm. Tôi cũng từng đến hỏi thăm qua nhưng không hỏi thăm được gì cả. Họ cứ trốn trong nhà, không chịu gặp tôi. Người nhà tôi có đến tìm họ cũng bị họ từ chối, kiên quyết không chịu gặp mặt chúng tôi. Lão Nhị thì bị điên, là lão Nhị đã phát hiện xác Thẩm Trúc. Chúng tôi báo cảnh sát, cả ba người chúng tôi đều có chút bần thần. Lão Nhị là người đầu tiên xem đoạn phim quay được từ camera, chúng tôi luôn mở camera giám sát 24/24, có thể sẽ ghi lại được cảnh Thẩm Trúc bị giết, nhưng mà... Tôi không biết... Lão Nhị xem xong đoạn clip đó thì liền hoá điên, xoá luôn đoạn clip đó. Tôi cũng không biết đã quay được những gì... Tôi...” “Cậu đã đoán ra được chưa?” “Sao cơ?” “Có thể doạ cho một người phát điên, chắc chắn cảnh quay được trong đoạn clip đó không phải là cảnh hung thủ giết Thẩm Trúc mà chính là thứ không thể giải thích được bằng khoa học đã giết Thẩm Trúc.” “Tôi...” “Niềm tin bị đổ vỡ dẫn đến phát điên. Lão Nhị mà cậu nói đó chắc là người luôn cho rằng những người như chúng tôi là những kẻ lừa đảo đúng không?” “...” “Còn người nhà cậu Thiên đó thì có vẻ biết được khá nhiều chuyện đấy chứ. À, nói đi phải nói lại, làm sao mà các cậu có thể tìm được thông tin của chúng tôi? Lúc Thẩm Trúc đến đây nhờ giúp đỡ chỉ nói là anh ta có từng nghe danh chúng tôi, thực chất là do các cậu nghe người khác nói đến đúng không? Những gia đình có tiền, trong nhà đều do trưởng bối nằm quyền... Có phải trưởng bối của ba người các cậu từng nhờ chúng tôi giúp đỡ không?” “Hừ... Hừ...” “Những người mà được các cậu mời đến, các cậu chắc cũng là nghe danh họ từ trưởng bối trong nhà đúng không? Trưởng bối trong nhà có biết các cậu đang làm gì không?” “... Không biết...” “Thông tin của những người mà các cậu mời đến đều do cậu Thiên cung cấp đúng không?” “Là... Là anh Thiên... Người nhà anh ta có quen biết rất nhiều người trong nghề này. Lúc ban đầu ý tưởng bài trừ mê tín dị đoan là do anh Thiên đề ra, lão Nhị ủng hộ rất nhiệt tình. Bà nội của lão Nhị là một người khá mê tín, bà ta vì một câu nói của vị hoà thượng nọ mà có thể đối xử tệ bạc với mẹ lão Nhị, cuộc sống hai mẹ con họ không tốt lắm. Còn tôi thì chỉ là muốn tham gia cho vui thôi. Có phải tôi sẽ không bị gì đúng không? Những người mà được chúng tôi mời đến lúc sau này hoàn toàn không biết đến tôi.” “Tôi cũng không biết nữa. Người chết là Thẩm Trúc, người duy nhất ở lại trong căn nhà đó đúng không?” “Đúng vậy.” “Vậy cũng có thể là do ai đó đã làm gì trong căn nhà.” “Vậy là tôi không sao rồi phải không?” “Tôi cũng không biết.” “Các anh có thể giúp tôi điều tra vụ này không? Tôi sẽ trả tiền.” “Tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này. Đây rất có thể là đối phương muốn cảnh cáo các cậu, còn cậu Thiên đó, sau khi ra nước ngoài thì sao?” “Tôi không hỏi thăm được thông tin gì về anh Thiên cả. Tôi cũng không liên lạc được với anh Thiên.” “Cậu hãy về hỏi thăm kĩ tình hình trước mắt đã. Rất có thể là người nhà cậu Thiên kia đã giải quyết xong chuyện này. Nếu bây giờ chúng tôi đột nhiên nhúng tay vào chuyện này, có thể sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có.” “Vậy cũng được.” Ngày 24 tháng 11 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200711240823.mp3. “Chào cậu Tiêu.” “Chào anh... Phù...” “Cậu Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Anh Thiên... Anh ấy chết rồi...” “Cậu ta chết rồi ư? Chết ở nước ngoài sao?” “Không phải. Anh ấy chết ngay trong căn nhà đó... Anh ấy lén trốn về nước. Sau đó tôi có nhận được cuộc gọi từ anh ấy... Trước khi chết anh ấy đã gọi cho tôi...”