Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 166 : Ở chung một phòng

Tôi gặp được MAY khi đi theo Cổ Mạch, MAY là một cô gái ăn mặc trẻ trung xinh đẹp. Nghe Tóc Xoăn và Cổ Mạch nói mới biết được, cô gái này đã 26 tuổi, nhờ có khuôn mặt búp bê trời sinh, cộng thêm kỹ thuật trang điểm thần kỳ, mới khiến cô ta nhìn trông giống một cô gái 18 tuổi. Lần này bị cảnh sát tạm giam, MAY đã không thể diễn nổi vai cô gái trẻ nữa, sau khi lớp trang điểm trôi đi, nhìn cô ta giống như một người phụ nữ bôn ba vất vả, tinh thần tiều tụy, tròng mắt chuyển động liên tục cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh, tính tình lại còn vô cùng nỏng nảy, Diệp Thanh không nói chuyện với MAY, chỉ nhìn cô ta một cái, liền nói với đội trưởng Lý: “Được rồi.” Bốn người rời khỏi khu tạm giam, đi đến hành lang vắng người. “Không có thứ gì. Anh không cần lo lắng.” Diệp Thanh nói thẳng với Cổ Mạch. “Hả?” Cổ Mạch vẫn còn ngơ ngác. “Con ma đó đã đi đầu thai rồi.” Diệp Thanh đổi sang một cách nói dễ hiểu hơn. Cổ Mạch và đội trưởng Lý không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Hai người đều yên tâm, công việc lần này của Thanh Diệp xem như đã hoàn thành. Tôi nghĩ Cổ Mạch đã mua bùa hộ thân có tác dụng xua ma đuổi tà, liền cảm thấy Cổ Mạch về nhà đụng phải con ma nữ kia chắc cũng đủ an toàn, nên cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Bởi vì có chó săn rình mò trước Cục Cảnh sát, nên Cổ Mạch vẫn ngồi xe của Thanh Diệp rời khỏi đó, tìm một ngã tư rồi mới xuống xe, thoải mái gọi một taxi về nhà. Khi Cổ Mạch mở cửa nhà, tôi liền ló đầu vào nhìn một vòng trong nhà. Con ma nữ kia vẫn còn, nó đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tư thế tao nhã thanh lịch, nhưng có điều hình dạng của cô ta nhếch nhác, quần áo bị xé nát che đi cơ thể đầy vết thương. Khi ngồi bất động ở nơi đó, trông cứ như một bức tranh mang đề tài kinh dị. Cổ Mạch ném chìa khóa lên bàn, cởi đồ ra đi tắm. Tôi ở lại trong phòng khách, thấy con ma nữ kia trông cứ như bức tượng, cũng không đoán ra được cô ta muốn làm gì mà sao cứ nhìm chằm chằm vào Cổ Mạch. Cổ Mạch trông không giống như tội phạm hiếp dâm giết người, nếu anh ta làm ra những việc như thế thật, tôi nghĩ Diệp Thanh sẽ không cho anh ta gia nhập vào Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đâu. Đàn ông tắm rửa rất nhanh, 10 phút sau Cổ Mạch đã khoác áo tắm bước ra. Tôi chú ý thấy trên ngực của anh ta chỉ đeo một cái túi gấm, tôi liền giật mình, xông vào phòng tắm xem, thì thấy chiếc túi gấm còn lại đang nằm trong một chiếc túi nilon khóa miệng. Khi Cổ Mạch đi tắm đã tháo hai chiếc túi xuống cất lại, nhưng khi tắm xong, anh ta chỉ đeo chiếc túi phong ấn năng lực thôi. Nghĩ cũng đúng, vợ của sếp tổng đã không còn nữa, anh ta cần gì phải đeo hai chiếc túi chi cho phiền phức? Tôi nhớ ra Cổ Mạch đang ngồi trong phòng khách, bèn vội chạy ra khỏi phòng tắm, nhưng cả người liền cảm thấy không được ổn lắm. Cổ Mạch ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sofa, một tay gác trên lưng ghế, tay kia cầm điều khiển từ xa, ngồi rung đùi, đổi kênh tivi. Còn con ma nữ kia ngồi bên cạnh Cổ Mạch, cánh tay vươn ra của Cổ Mạch đặt phía sau lưng cô ta. Người không biết chuyện, nếu nhìn từ phía sau sẽ cho rằng đây là một cặp tình nhân đang ngồi xem tivi với nhau. Ma nữ xoay đầu, nhìn chằm chằm Cổ Mạch. Ánh mắt từ bình tĩnh, dần dần biến thành thù hận. Tôi quýnh lên, theo quán tính muốn chạm vào ma nữ, muốn nhắc nhở Cổ Mạch, sau khi phát hiện là vô ích, mới nhớ ra rằng tôi đang ở trong ký ức của Cổ Mạch. Cho dù biết được lần này Cổ Mạch sẽ không bị gì, ít ra anh ta vẫn còn sống tốt khoảng 10 năm nữa, nhưng trái tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Tiếng chuông điện thoại bàn trong nhà reo lên. Cổ Mạch vứt điều khiển đi, nghiêng người với lấy điện thoại bên cạnh sofa, sau đó thuận thế nằm xuống. Đôi chân đầy lông của anh ta xuyên thẳng qua đôi chân của con ma nữ, gác thẳng lên trên ghế sofa. Ma nữ cúi đầu, nhìn đôi chân đàn ông đang đổi sang tư thế thoải mái trong đôi chân của mình, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Cổ Mạch không hề biết gì, nói chuyện với Tóc Xoăn ở đầu dây bên kia, “Tôi đã đưa thư từ chức rồi, còn gì để nói nữa đâu? Về làm gì? Đợi người ta đến làm khó tôi à?” Tóc Xoăn bên kia chắc đang van nài. Cổ Mạch cười nhạo, “Tôi không có ngốc như vậy đâu. Tôi chuẩn bị mở phòng làm việc riêng. Cậu tiếp tục làm trợ lý của tôi nhé? Những năm qua tôi đã có danh tiếng và mối quan hệ, rời khỏi họ cũng không phải là không thể sống nổi.” Tóc Xoăn lại nói thêm gì đó. “Đúng vậy, có người ở phía trên dễ làm việc, nhưng phía trên mà có người cũng thấy phiền. Cậu chưa rút ra được bài học gì từ chuyện lần này sao? Tôi chịu hết nổi cô MAY, cô JUNE gì gì đó rồi.” Cổ Mạch than thở, ừ ừ à à hai tiếng, rồi kiên định, “Tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi nữa. Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, nếu tôi muốn tìm một công ty thì sẽ đi tìm công ty khác, trong giới này đâu phải chỉ có duy nhất một công ty âm nhạc đâu.” Cổ Mạch cúp máy, nằm trên ghế sofa xem tivi thêm vài giây, rồi ngồi dậy, đi qua tủ lạnh lục tìm đồ ăn. Tầm mắt của con ma nữ kia di chuyển theo Cổ Mạch, dường như đang do dự, dường như đang chờ đợi. Cổ Mạch cầm lon bia trở lại, lấy đậu phộng từ dưới bàn trà lên, sau đó nằm lại trên ghế sofa. Hai chân anh ta vẫn đặt xuyên qua người con ma nữ. Con ma nữ cử động, giơ tay ra, từ từ hướng về cổ của Cổ Mạch. Trong lòng tôi cảm thấy hoảng sợ. Bàn tay đó cuối cùng cũng kề sát cổ Cổ Mạch, ngón tay bóp lại. “Khụ khụ!” Cổ Mạch bị sặc đậu phộng, nhả ra những mảnh nhỏ li ti, giãy người lên trên ghế sofa, giống như muốn bò dậy. Con ma nữ giật mình thu tay về. Cổ Mạch bò dậy, khom người họ sặc sụa, cầm lấy lon bia, uống vài ngụm, làm giảm đi cảm giác khó chịu ở cổ họng. Anh ta quệt miệng, rồi lại nằm xuống, nhưng không ăn gì nữa. Con ma nữ cũng không cử động nữa. Tôi nhìn thấy trên cổ của Cổ Mạch dần dần xuất hiện một dấu bàn tay mỏng dính, xanh trắng, hình đốt ngón tay rõ ràng, còn có cả đường chỉ tay, dấu vân tay rất rõ nét. Cổ Mạch vẫn đang vui vẻ xem tivi, còn tôi thì nhìn chằm chằm vết tích trên cổ anh ta. Con ma nữ kia dùng sức bóp cổ Cổ Mạch, nhưng tôi nhìn ra được cô ta không dùng hết sức, cho dù có dùng hết sức thì cũng không thể nào lại xuất hiện dấu tay rõ như thế được. Việc này chỉ có thể tổng kết lại là do liên quan đến hồn ma rồi. Điều tôi đang nghĩ đến là, rốt cuộc dấu tay này chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy hay những người khác cũng có thể nhìn thấy được? Cổ Mạch uống hết hai lon bia, khi tivi bước vào thời gian quảng cáo, anh ta vào toilet đi vệ sinh. Tôi tò mò đi theo. Dĩ nhiên là không có nhìn Cổ Mạch đi vệ sinh, đợi anh ta dội nước xong mới di chuyển tầm mắt lên người anh ta. Cổ Mạch cúi đầu rửa tay, sau khi rửa xong, vẩy vẩy rồi đi ra khỏi toilet, không thèm soi chiếc gương trong toilet lấy một lần. Tôi có hơi thất vọng. Cổ Mạch lại xem tivi thêm một tiếng đồng hồ nữa, bình an vô sự ở bên con ma nữa kia. Đến giờ cơm tối, bụng Cổ Mạch kêu lên, anh ta thay đồ, cầm lấy bóp tiền ra ngoài ăn tối. Tôi vội vàng đi theo. Cổ Mạch vẫn đi chỗ cũ, là quán mì kia. Anh ta tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, gọi một bát mì như thường lệ. Ông chủ cao giọng trả lời, tỏ ý đã biết, liền làm mì. Mì được làm xong rất nhanh, ông chủ bưng ra đặt lên bàn. Tôi quan sát ông chủ, phát hiện ra rằng ông chủ cũng chẳng thèm nhìn cổ của Cổ Mạch. Điều này cũng không có gì kỳ lạ, ai lại đi để ý cổ của một người xa lạ đâu chứ? Quán ăn dần đông khách. Chiếc bàn Cổ Mạch ngồi là bàn vuông dành cho bốn người, có một người trung niên ngồi đối diện với Cổ Mạch. Cổ Mạch vùi đầu ăn được một nửa thì điện thoại reo lên, anh ta móc điện thoại ra, đầu cũng hơi ngẩng lên.