Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 163 : Hồn ma bên người

Tôi nhìn cô gái kia dần dần hiện rõ, bỗng nhiên chợt hiểu ra. Đây chính là nguyên nhân chế độ “tua nhanh” chuyển thành chế độ “chiếu“. Cổ Mạch vẫn chưa biết những biến hóa kia, anh ta chưa có mắt âm dương, không nghe thấy tiếng động, vậy thì sẽ không thể phát hiện ra được sự tồn tại cũng những thứ này. Mở cửa, bật đèn, đóng cửa, Cổ Mạch hất tung giày, lảo đảo bước vào nhà bếp, rót một ly nước cho mình, sau đó uống ừng ực một hơi. Con ma nữ kia đi theo vào nhà Cổ Mạch. Dưới ánh đèn, bóng dáng cô ta trở nên vô cùng rõ ràng. Tóc tai của con ma nữ bù xù, dáng người nhếch nhác, quần áo rách nát, trên người còn có vài vệt máu loang lổ. Tôi cúi đầu nhìn chiếc quần lót trên mắt cá chân cô ta, lại nhìn dòng máu tươi đang từ từ chảy ra từ giữa hai chân, xem như có thể biết được cô ta vì sao mà chết rồi. Chỉ là không biết tại sao cô ta lại quanh quẩn trong tòa nhà này. Thường kiểu chết này không phải nên đi qua đi lại bên ngoài nơi này hay sao? Cộc cộc cộc... Ma nữ mang chiếc giày cao gót, kéo theo chiếc quần lót, đi về hướng Cổ Mạch. Cổ Mạch đặt ly nước trên bàn rồi lau miệng, sau đó đi ngang qua con ma nữ tiến về phòng ngủ. Anh ta đi vệ sinh, súc miệng qua loa, dùng nước sạch vẩy lên mặt, nới lỏng quần áo rồi nhào lên giường. Động tác của con ma nữ chậm chạm, nó xoay người rồi lại đi theo Cổ Mạch. Cổ Mạch bò dậy khỏi giường, lảo đảo đi vào phòng khách, xẹt ngang qua con ma nữ thêm lần nữa. Anh ta tắt ngọn đèn lớn ở bên ngoài đi, phòng khách chìm vào trong một mảng tối om, chỉ có ánh trăng ngoài ban công và ánh đèn trong phòng ngủ chiếu sáng được một vài khu vực. Chiếc bóng của ma nữ ở trong phạm vi ánh đèn của phòng ngủ, nhưng cả cơ thể đều trở nên tối tăm hơn vài phần. Cổ Mạch lại đi ngang qua người con ma nữ, trở về phòng ngủ. Tôi ở bên cạnh đứng nhìn thôi đã thấy kinh hồn bạt vía. Con ma nữ kia cứ nhìn Cổ Mạch. Nương theo động tác của Cổ Mạch, nó xoay đầu, xoay người đầy cứng ngắc, con ngươi chuyển động trong vành mắt. Nhưng Cổ Mạch lại không hề hay biết gì, lại còn rề rà làm chuyện của mình. Hôm nay Cổ Mạch uống không nhiều lắm, nhưng chất cồn đã làm tê liệt đại não, khiến anh ta hành động rất chậm chạm lề mề. Anh ta nằm lên giường, qua một lúc sau, mới nhận ra đèn trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, thế là kêu lên một tiếng đầy chán nản, miễn cưỡng xoay người, lấy gối che lên mặt, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, ngồi dậy tắt đèn. Bụp! Đèn đã tắt. Lúc này ma nữ đã đứng bên giường của Cổ Mạch, nhìn Cổ Mạch đã nằm yên ổn trên giường. Cổ Mạch nằm nghiêng người, kéo chăn lên. Lúc này tiếng chuông di động vang lên, là loại nhạc chuông có sẵn trong hệ thống. Nhạc chuông vào thời này phần lớn đều là như thế. Cổ Mạch bịt tai, nhưng nhạc chuông vang mãi không dừng, anh ta chỉ đành chửi vài câu rồi ngồi dậy, rời giường đi tìm di động. Di động nằm ở trong túi áo khoác mà anh ta đã cởi ra. Cổ Mạch mò thấy di động, ngồi xổm xuống đất nghe máy. “Alo, ai vậy?” Cổ Mạch bực mình hỏi. “Tổng giám Cổ! Có chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sếp tổng chết rồi!” Giọng nói của Tóc Xoăn vang to, dường như muốn phá tung nóc nhà. Cổ Mạch lắc lắc đầu, “Cái gì? Sếp tổng bị sao?” “Sếp, tổng, chết, rồi!” Tóc Xoăn hét lên. Cổ Mạch giật bắn mình, “phịch” một tiếng ngồi thẳng xuống đất, “Chết rồi? Cậu nói đùa gì đấy hả?” “Tôi không nói đùa! Sếp tổng chết rồi! Tin tức vừa mới nhận được, ông ấy chết trong khách sạn, còn có chị MAY! Cảnh sát đã qua bên đó rồi, có cả phóng viên, người trong công ty sắp phát điên rồi đó!” Tóc Xoăn sốt ruột lên tiếng. Đầu Cổ Mạch đổ mồ hôi lạnh, “Cậu đợt chút, tôi tới công ty ngay. Mẹ nó, chuyện quái gì đây? Đừng nói là ông ta chết trên bụng người phụ nữ đó đấy chứ? Trúng gió?” Tóc Xoăn cũng không biết, “Phía cảnh sát đang điều tra, vẫn chưa tiết lộ tình hình gì.” Cổ Mạch cúp máy, luống cuống thay đồ. Tôi đoán rằng cái chết của sếp tổng chắc có liên quan đến hồn của người phụ nữ trung niên mập mạp kia. Nhìn lại con ma nữ trong ngôi nhà này, Cổ Mạch đúng là xui đến tận mạng. Cổ Mạch thay xong quần áo, vội vã ra khỏi nhà. Lần này con ma nữ kia không đi theo Cổ Mạch nữa, mà yên lặng đứng trong phòng ngủ. Dĩ nhiên tôi chỉ có thể đi theo thôi. Khi đến công ty, quả nhiên như Tóc Xoăn nói, cả công ty rối tung rối mù cả lên. Cổ Mạch là tổng giám bộ phận đĩa hát, chuyện này vốn do bộ phận tuyên truyền xử lý, nhưng sau khi anh ta đến, bị phía quan hệ công chúng của bộ phận tuyên truyền nhét cho một tập tài liệu, còn bị nghiêm lệnh yêu cầu phải ở lại trong công ty, đợi đến khi phía quan hệ công chúng cho ra được một phương án cụ thể. “Tôi biết ngay người phụ nữ kia là đồ sao chổi mà! Ra album cho cô ta là quyết định sai lầm nhất trong năm nay!” Cổ Mạch cắn răng nghiến lợi. Tóc Xoăn cũng ở văn phòng, vừa nghe vừa gật đầu liên tục. Cổ Mạch kêu Tóc Xoăn đi mua thuốc lá, còn bản thân thì đi vòng vòng trong văn phòng, đồng thời trưng ra một bộ mặt “tôi rất bực bội“. Tóc Xoăn mua thuốc trở về, còn mang theo thêm một tin tức. “Vợ sếp tổng cũng chết rồi.” Khi Tóc Xoăn nói ra điều này thì vẻ mặt rất kinh khủng. Cổ Mạch nhìn chằm chằm vào hộp thuốc lá trong tay Tóc Xoăn, nhạt nhẽo hỏi: “Đây là vụ án giết người liên quan đến tình tay ba? Nếu là án mạng thật thì phiền to rồi.” Tôi ở một bên thầm nói, “Có thể anh đã đoán đúng rồi đấy“. Tóc Xoăn lắc đầu: “Không phải, vợ ông ta chết từ hồi tuần trước rồi. Xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong lúc đi du lịch nước ngoài. Nghe nói là...” Tóc Xoăn căng thẳng nuốt nước bọt. “Cậu ấp a ấp úng cái gì?” Cổ Mạch vội nói. “Nghe nói, bà ấy bị tai nạn giao thông, những người trong xe đều chết hoặc bị thương hết, không một ai tỉnh táo. Cảnh sát lấy điện thoại của bà ấy tìm người liên hệ, nhưng không ai bắt máy, mà gọi là gọi đến cho sếp tổng đấy chứ. Bà ấy chết không phải bởi tai nạn giao thông, mà khi được cấp cứu, bác sĩ không biết được bệnh án của bà ấy, nên dùng nhầm thuốc, thế là...” Tóc Xoăn nghiêng đầu, lè lưỡi. “Đã lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn hả?” Cổ Mạch không hài lòng, mắng cho một câu. Tóc Xoăn vội vàng thu lại động tác buồn cười kia. Tôi lắng nghe, xem như đã rõ được đầu đuôi câu chuyện này rồi. Tóc Xoăn bổ sung thêm: “Tôi hỏi thăm được, lúc đó có thể sếp tổng đang lên giường với chị MAY nên không có nghe điện thoại. Tổng giám Cổ, anh nói xem có phải sếp tổng bị quả báo không?” Cổ Mạch ngơ ngác, cơ thể run rẩy. Tôi hiểu được phản ứng lúc này của Cổ Mạch. Đối với người chưa từng gặp ma, khi đụng phải chuyện này thì chỉ thấy là do ông trời báo ứng, nhưng với người đã từng gặp ma sẽ không nhịn được nghĩ theo một hướng khác. Cổ Mạch trầm mặc, từ từ ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng. “Tổng giám Cổ?” Tóc Xoăn thắc mắc. “Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa.” Giọng nói của Cổ Mạch có hơi khàn, chìa tay về phía Tóc Xoăn, “Lấy thuốc ra.” Tóc Xoăn nhìn xuống tay mình, ngại ngùng nói: “Để tôi đi mua gói khác.” “Không cần, đưa cho tôi. Cậu ra ngoài đi.” Tóc Xoăn lén liếc nhìn sắc mặt của Cổ Mạch, sau đó khẽ đặt gói thuốc xuống, rồi lại khẽ đi ra ngoài. Cổ Mạch rút một điếu thuốc cong queo ra, cầm hộp quẹt được lấy từ trong ngăn kéo, châm lửa. Khói thuốc bay khắp nơi, mùi khói thuốc vừa mới tản khắp trong phòng làm việc, lại bị điều hòa hút đi. Cổ Mạch hút rất nhanh, một điếu rồi lại một điếu nữa, điều hòa không thể nào chịu được cách hút thuốc này, văn phòng nhanh chóng bị bao phủ bởi khói thuốc. Một bao thuốc đã bị Cổ Mạch hút hết. Anh ta sờ vào chiếc hộp rỗng, thu tay về rồi lại giơ tay lên cho vào trong áo, rút lá bùa hộ thân ra rồi nắm trong lòng bàn tay. Lúc này Tóc Xoăn gõ cửa, sắc mặt tái mét, sau khi vào thì vội vã đóng cửa, chạy đến bên Cổ Mạch, lắp bắp mở miệng.