Hồ Sinh Tử

Chương 42

Ngày cuối cùng của năm 2011. “Tôi là thám tử linh hồn.” “Được thôi, giờ tôi chỉ có một yêu cầu, là xin cậu đừng có đọc Conan nữa! ” “Cảnh sát Diệp Tiêu, tôi không đùa với anh đâu.” “Trời tối rồi, đáng ra cậu nên về nhà kẻo mẹ cậu lại gọi điện cho tôi.” Diệp Tiêu đang soi gương cạo râu trong nhà vệ sinh, “Bạn Tư Vọng ạ.” Trong gương xuất hiện một gương mặt khác, gương mặt mới qua sinh nhật 16 tuổi chưa lâu, đã bước vào tuổi hoa niên trai tráng, trong hàng mi và đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng ương ngạnh, vài năm nữa có lẽ sẽ còn đẹp trai hơn Diệp Tiêu vài phần. “Tôi là Thân Minh.” Chỉ bốn chữ ngắn gọn, nói bằng giọng của người trưởng thành, âm sắc vẫn trong trẻo nhưng chất chứa oán niệm của mười sáu năm lìa trần. Diệp Tiêu tắt dao cạo, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh. Một nửa mặt viên cảnh sát vẫn còn lởm chởm râu, nhìn thẳng vào gương mặt cậu thiếu niên qua tấm gương. Chỉ ngừng lại vài giây thôi rồi tiếng dao cạo lại vang lên ồn ã, anh tăng nhanh tốc độ cạo râu, đuôi mắt vẫn không rời Tư Vọng. “Cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin cho cảnh sát, cuối cùng cũng biết được bí mật kinh thiên động địa rồi!” Diêp Tiêu sống ở tầng thứ 28 của tòa chung cư đối diện với cao ốc Mộng Tương Lai - Future Dream đèn đuốc sáng suốt đêm. Bên cửa sổ là một khẩu súng bắn tỉa quân dụng, Tư Vọng tò mò cầm lên xem xét, lại bị anh giật lại: “Cẩn thận! Đồ thật đấy!” “Anh định ám sát ai à?” Ở tầng cao nhất của tòa cao ốc Mộng tương lai - Future Dream có mấy khung cửa sổ sáng đèn, quả nhiên là vị trí bắn tỉa tuyệt vời. Anh bỏ súng vào tủ bếp, nghiêm nghị cảnh cáo: “Không được nói với bất cứ ai, nếu không...” “Tôi sẽ giữ bí mật.” Tư Vọng liều lĩnh ra điều kiện với viên cảnh sát, “Nhưng trước hết anh phải tin tất cả những gì tôi nói!” Diệp Tiêu là một người đàn ông độc thân, sống trong chung cư cao tầng, có một phòng khách một phòng ngủ, phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ hơn nhà của cảnh sát Hoàng Hải một chút, nhưng cũng có không ít mì ăn liền và những đồ ăn linh tinh khác. Trong phòng không hề có chút mùi khói thuốc nào, không thấy cả rượu và cafe, là một người theo chủ nghĩa tiết chế không bia không rượu. “Năm 1995, sau khi Thân Minh chết, linh hồn của anh ấy không tiêu tan mà trôi dạt trong thành phố này mười sáu năm, ẩn vào người một cậu con trai tên là Tư Vọng.” “Đột ngột xông vào nhà tôi chỉ để nói cho tôi biết điều này sao? Nếu vậy, tại sao lại vô duyên vô cớ cho tôi biết bí mật đã bị giấu kín mười sáu năm này?” “Tôi sợ tôi không sống được đến năm 18 tuổi.” “Có người uy hiếp cậu sao?” Diệp Tiêu liếc nhìn lỗ mắt mèo trên cửa ra vào, “Tôi sẽ bảo vệ cậu.” “Không phải, dạo này tôi luôn gặp ác mộng, mơ thấy mình đã chết, nếu không phải là có người cầm dao cứa cổ thì cũng là qua đường bị xe đâm hoặc trượt chân ngã từ trên sân thượng xuống...” “Cậu sợ một khi mình chết đi rồi thì bí mật này mãi mãi bị chôn vùi, cậu sẽ không có cơ hội báo thù cho chính mình nữa có phải không?” “Diệp Tiêu, anh thật là thông minh.” “Mới tí tuổi đầu đã biết nịnh nọt! Nếu cậu thực sự là linh hồn của Thân Minh chết từ năm 1995, tại sao lại không trực tiếp giết kẻ đã sát hại mình?” Tư Vọng cười ảo não: “Tôi không biết kẻ đó là ai. Hung thủ sát hại tôi từ sau lưng, tôi không nhìn thấy mặt hắn.” “Tôi sẽ bắt được hắn.” “Có manh mối rồi sao? Là gã Lộ Trung Nhạc mở cửa hàng băng đĩa phải không? Chỉ có tôi mới có thể giúp anh phá án! Bởi vì, tôi là Thân Minh, tôi là nạn nhân thứ hai năm 1995, tôi có thể nói ra rất nhiều bí mật mà người khác không biết. Mười sáu năm trước, khi tôi được sinh ra làm Tư Vọng, tôi đã thề sẽ phải tìm ra hung thủ. Nhiều năm nay, tôi đã cùng cảnh sát Hoàng Hải điều tra, tôi còn có tư cách điều tra vụ án này hơn cả anh!” “Được rồi, vậy thì cậu cũng đồng thời là kẻ giết người, chính cậu đã giết chủ nhiệm giáo vụ Nghiêm Lịch có phải không?” Câu hỏi ngược ấy khiến Tư Vọng khẽ run rẩy, gương mặt lóe lên nét đáng sợ, tựa như đang quay ngược trở lại hiện trường vụ án: “Đúng vậy.” “Có lúc tôi cũng hơi nghi ngờ, có phải trong cậu còn tồn tại một con người khác hay không, bởi vì nhìn ánh mắt cậu, tôi thấy bóng dáng của một người trưởng thành, từng trải qua những đau đớn khó ai tưởng tượng nổi - chỉ có tôi mới hiểu được cậu, vì tôi và cậu đều cùng một loại.” “Tôi đoán anh đã từng mất đi người thân yêu nhất.” “Đau đớn xé tim gan.” “Thế nhưng Diệp Tiêu ạ, anh chưa từng nếm trải cảm giác chính mình bị giết, đau đớn hơn cả không nằm ở thể xác, mà là sau khi chết đi rồi sẽ trở thành một con người khác, sẽ phải từ biệt tất cả những người xung quanh, phải bắt đầu từ một đứa trẻ, trưởng thành lại một lần nữa, rồi hiểu rằng, thì ra tôi sống hơn hai mươi năm qua đều là vô ích.” “Dù tôi không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng cậu có thể nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, cả sự thật lẫn những điều bịa đặt. Nói đi, thám tử linh hồn.” “Mười sáu năm trước, nghi vấn lớn nhất của các anh là, ngày 19 tháng 6 năm 1995, tại sao Thân Minh đang yên đang lành lại chạy đến khu Ma nữ ấy để tìm cái chết?” “Đúng vậy, làm rõ được nguyên nhân này, có lẽ sẽ tiến thêm một bước lớn trong tiến trình phá án.” “Nhưng đây là một bí mật.” Nghe được câu trả lời này, Diệp Tiêu thất vọng lắc đầu, mở cửa phòng: “Cậu có thể về được rồi.” “Khoan đã, còn một vấn đề nữa liên quan đến Trương Minh Tùng.” “Thực ra, tôi đã từng nói chuyện với Trương Minh Tùng, anh ta nói năm đó Hoàng Hải đã trao đổi với anh ta vô số lần, có lần còn lôi anh ta lên đồn cảnh sát, chính lãnh đạo của Bộ giáo dục đã bảo lãnh cho anh ta ra. Liệu người đó có phải là kẻ sát nhân điên cuồng hay không? Tôi cũng không thể nào phán đoán được.” “Chẳng phải chỉ cần lục soát nhà anh ta là xong sao?” “Không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào thì sao có thể dễ dàng xin lệnh lục soát được? Nhất là đối với loại người tai to mặt lớn như thế này.” Logic trong đầu Diệp Tiêu vô cùng rõ ràng, anh lập tức trở lại chủ đề: “Lạc đề rồi! Cậu không thể chứng thực tất cả những điều cậu nói, cậu vẫn đang tưởng tượng ra đấy, bạn Tư Vọng ạ.” “Nhất định anh sẽ phải hối hận nếu không tin lời tôi!” Diệp Tiêu bỗng nghĩ đến Thân Viện Triều, có lẽ vẫn nên cho cậu ấy một cơ hội cuối cùng: “Nếu cậu vẫn còn giữ được ký ức, hãy nói một chút về bố của Thân Minh là Thân Viện Triều đi.” “Tôi là con riêng của Thân Viện Triều, đây là bí mật lớn nhất đời ông ấy. Khi tôi còn sống, ông ấy luôn nơm nớp lo sợ bí mật này bị phát hiện. Nhưng ông ấy lại không phải loại người lòng dạ sắt đá, mỗi tháng đều lo sinh hoạt phí cho tôi, khi tôi còn phải sống dưới tầng hầm, ông ấy thường xuyên mang sách vở tới cho tôi, từ truyện tranh cho đến danh tác nổi tiếng thế giới. Tôi có ấn tượng sâu đậm nhất với cuốn “Thép đã tôi thế đấy” mà ông ấy sưu tầm được hồi còn trẻ, cuốn sách bìa cứng, đẹp tinh xảo, bìa đầy những sắc màu, in hình Pavel Korchagin đội mũ hồng quân cưỡi trên lưng ngựa, đôi mắt cương nghị trông về phương xa. Tôi đã đọc cuốn sách ấy ít nhất là mười lần, đến nỗi bìa sách rách tơi tả, thuộc nằm lòng từng câu từng chữ của Ostrovsky, nhớ cả hình ảnh chiến sĩ Trung Quốc xuất hiện trong trận đánh thành Petersburg. Tôi đã dùng bút nước mực đỏ viết lên trên trang bìa một câu danh ngôn, rằng “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí....” “Tôi từng thấy cuốn sách đó trong nhà Thân Viện Triều, trên giá sách của ông ấy - Ông ấy nói ông ấy đã cầm nó về từ phòng ngủ của Thân Minh ở trường Nam Minh sau khi anh ta mất.” “Tốt quá! Ông ấy vẫn còn giữ nó lại cho tôi!” Diệp Tiêu quan sát kỹ lưỡng gương mặt của cậu thiếu niên, những biểu cảm đó hoàn toàn thuộc về một người đàn ông trung tuổi, nếu như cậu ta đang giả bộ, thì thực sự xứng tầm siêu sao điện ảnh. Bỗng nhiên anh lấy giấy bút ra bảo: “Cậu có thể viết lại câu đó một lần nữa không?” Tư Vọng hoảng hốt gật đầu, chộp lấy giấy bút, dùng nét chữ của Thân Minh viết: “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.... ” Đây chính là dấu ấn duy nhất để anh có thể chứng minh mình chính là mình. Diệp Tiêu nhìn anh ta viết những dòng chữ kia, thở dài nói: “Pavel Korchagin... tôi cũng từng tâm niệm câu nói này năm 16 tuổi.” “Tại sao anh lại làm cảnh sát?” “Số phận.” “Cũng giống như tôi sau khi chết trở thành Tư Vọng?” “Có lẽ là vậy.” “Anh tin rằng tôi là linh hồn của Thân Minh rồi chứ?” Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Trên đời này không có ma quỷ, nhưng tôi có thể giúp cậu, cậu cũng nhất định phải giúp tôi làm rõ mọi chuyện.”