Hổ Phụ
Chương 7
Tưởng Thần ngồi ở trong phòng vẽ tranh. Ba ba vẫn chưa về nhà làm cho lòng cậu cảm thấy bất an. Đang định nhờ quản gia hỏi khi nào ba ba về nhà, thì cậu chợt nghe bên ngoài có tiếng động. Tưởng Thần kích động đến độ giày vẫn chưa mang đã chạy ra bên ngoài. Ở trước cửa, quản gia đang đỡ Tưởng Chính Bắc giúp hắn đổi giày. Tưởng Chính Bắc một tay chống tường, một tay nới lỏng chiếc caravat trên cổ. Ý thức của hắn có thể xem như thanh tỉnh. Hắn nhìn thấy Tưởng Thần chạy đến liền vẫy tay, “Con trai, lại đây với ba ba.”
Tưởng Thần không chút chần chờ chạy tới. Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, đem cậu ôm vào trong lòng. Tưởng Thần ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn Tưởng Chính Bắc. Cậu vươn tay sờ trán hắn. “Ba ba uống rượu sao?”
“Một chút.” Nhìn đôi mắt trong sáng đen láy của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc cảm thấy cho dù mình ở bên ngoài chịu thêm nhiều uỷ khuất nữa cũng đáng giá. “Hôm nay con ở nhà làm gì?”
“Con đọc sách với vẽ tranh.” Tưởng Chính Bắc nằm ở trên ghế sô-pha nghỉ ngơi, Tưởng Thần nhanh chóng lấy nước ấm cho hắn.
Tưởng Thần vẫn chưa nói, hôm nay bác hai cố ý mua bánh ngọt cho cậu để bồi tội hộ hai anh em song sinh. Tưởng Thần không có ăn, cậu lặng lẽ đưa cho quản gia giúp mình ném đi. Tâm tư của Tưởng Hằng đơn giản, nhưng còn Tưởng Hạo thì hoàn toàn khác. Ánh mắt của nó khi quan sát cậu rất kỳ lạ. Tưởng Thần tuy không quen tiếp xúc nhiều người. Nhưng nhiều năm lưu lạc, cậu cũng có chút bản lãnh quan sát sắc mặt của người ta. Muốn bình an vô sự ở Tưởng gia thì nhất định phải tránh xa hai anh em song sinh kia.
“Thật ngoan.” Tưởng Chính Bắc điểm điểm lên chóp mũi của Tưởng Thần. “Ba ba đã mời gia sư cho con rồi, hẳn là ngày mai sẽ đến. Con mau đi ngủ sớm một chút. Đừng thức khuya, ngày mai bắt đầu chăm chỉ học tập.”
Tưởng Thần gật đầu, lưu luyến buông tay Tưởng Chính Bắc ra.
Thời điểm quản gia đi tới chỉ còn lại một mình Tưởng Chính Bắc đang nằm trên ghế sô-pha. “Thiếu gia, ngài có sao không? Vừa rồi lão gia nói ngài tới văn phòng chờ ông ấy.”
“Biết rồi, tôi không sao. Ông cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi lát nữa sẽ tự mình qua đó.” Tưởng Chính Bắc lấy tay che khuất ánh sáng đang chiếu lên đôi mắt của hắn. Đời trước lão gia tử rất ít khi chủ động muốn gặp hắn. Chỉ có một lần duy nhất ông gặp hắn là vì muốn cảnh cáo hắn đừng mơ tưởng vứt bỏ Tưởng Thần. Khi đó Tưởng Chính Bắc cho rằng lão gia tử lớn tuổi nên thích con cháu đầy nhà. Nhưng theo quan sát của hắn trong khoảng thời gian này. Tưởng Chính Bắc cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Thay đổi biểu tình trên khuôn mặt, Tưởng Chính Bắc đẩy cửa đi vào. “Cha.”
“Ngồi xuống nói chuyện.” Lão gia tử chỉ tay vào chiếc ghế ở bên cạnh. Tưởng Chính Bắc vừa lúc có chút choáng váng, cũng không từ chối ngồi xuống. Lão gia tử thấy mặt hắn mang theo mệt mỏi liền hỏi. “Đi xã giao?”
“Chuyện nhỏ, con đã xử lý tốt.”
Lão gia tử cũng không truy vấn hắn. “Gần đây có vài người trong công ty rất xem trọng biểu hiện của con. Tháng sau trung tâm mua sắm của tập đoàn Vạn Lệ sẽ mở cửa, con có ý kiến gì không?”
Tập đoàn Vạn Lệ vẫn luôn là đối thủ một mất một còn của Tưởng Thị. Dường như cũng thành lập cùng năm với Tưởng Thị. Hiện giờ người bình thường cũng đều có thể nhìn ra sự cạnh tranh của hai bên. Đối diện mỗi khu trung tâm mua sắm Duyệt Gia đều sẽ có một trăm cửa hàng của Vạn Lệ. Chất lượng hàng hoá của hai tập đoàn đều ngang nhau. Trước kia hai bên cũng thường cạnh tranh giá cả. Nhưng sau đó Tưởng lão gia tử cảm thấy như vậy không phải là biện pháp. Cuối cùng ông chọn cách không quan tâm đến, nên Vạn Lệ mới có thể yên ổn cho tới hiện giờ.
Nhưng lần này hoàn toàn khác biệt. Vạn Lệ không phải mở cửa hàng bách hoá thông thường. Mà muốn mở một trung tâm mua sắm cao cấp cạnh tranh thương hiệu nổi tiếng với Tôn Phẩm Sinh Hoạt. Đúng lúc kỳ hạn hợp đồng giữa Tôn Phẩm Sinh Hoạt và vài nhà thương nghiệp sắp kết thúc. Một khi các thương hiệu bị Vạn Lệ cướp đi, Tưởng Thị sẽ phải chịu tổn thất trầm trọng.
“Hiện giờ điều cần làm nhất là phải ổn định lượng tiêu thụ của những nhà thương nghiệp. Những thương gia này dù sao cũng đã cùng chúng ta hợp tác ít nhất năm năm. Nếu liều lĩnh thay đổi khu trung tâm mua sắm khác, đối với bọn họ mà nói cũng không có lợi gì. Hơn nữa danh tiếng của Tôn Phẩm Sinh Hoạt trong lòng người tiêu thụ không cần phải nhắc đến. Con cảm thấy đại đa số các thương nghiệp sẽ không lựa chọn thay đổi trung tâm mua sắm.
Lão gia tử gật đầu, “Con phân tích không sai, quả thật đại đa số các thương gia đều chọn lựa Tôn Phẩm Sinh Hoạt. Nhưng cũng có vài người bị giá cả cho thuê của Vạn Lệ hấp dẫn. Mục đích của thương gia là thu lợi. Bọn họ chỉ nghĩ làm cách nào để cho mình có thêm nhiều lợi nhuận. Thời điểm đó bọn họ sẽ không chút lưu tình mà vứt bỏ những thứ vô dụng.”
Tưởng Chính Bắc nhìn lão gia tử, “So với việc giữ lại những thương gia muốn thay lòng đổi dạ này. Con cảm thấy hẳn là nên đi tìm một số nhà thương nghiệp có giá trị đặc sắc khác. Gần đây thành phố A có triển lãm các thương hiệu, đây chính là một cơ hội tốt. Nếu chúng ta điều chỉnh lại một số điều khoảng trong bản hợp đồng, cùng phối hợp kích thích giá cả cho những nhà thương nghiệp mới. Như vậy Tưởng Thị vẫn có lợi, mà đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất chính là người tiêu dùng.”
Lão gia tử nghe xong lời này ánh mắt có chút âm trầm, “Chuyện này cha sẽ tìm người đi làm. Công việc trọng tâm của con vẫn là nên làm tốt những chuyện ở khu trung tâm mua sắm Duyệt Gia. Mùa kế tiếp sắp bắt đầu, có thời gian thì đến trung tâm mua sắm nghiên cứu một chút, nhìn xem có thích hợp hay không.”
“Con đã biết.” Nội tâm của Tưởng Chính Bắc liền u ám. Còn tưởng lão gia tử âm thầm giao cho hắn nhiệm vụ gì quan trọng. Thì ra bất quá chỉ là muốn thăm dò ý nghĩ của hắn, sau đó giao cho người khác đi làm? Chỉ sợ về sau chuyện này cũng không tính phần mình.
“Đúng rồi.” Tưởng Chính Bắc đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, lão gia tử đột nhiên hỏi. “Tưởng Thần gần đây thế nào?”
“Rất ngoan thật nghe lời.” Nhắc đến Tưởng Thần khiến cho tâm tình của Tưởng Chính Bắc dịu đi không ít.
“Cha thấy đứa bé ấy rất thích dính lấy con.”
Đôi mắt của Tưởng Chính Bắc loé sáng. “Trẻ con chính là như vậy, ai đối tốt với nó thì nó liền thích dính lấy người đó.”
Tưởng lão gia tử cầm điếu thuốc không nói gì. “Con về nghỉ ngơi trước, cha ngủ ngon.” Nói xong Tưởng Chính Bắc đẩy cửa đi ra ngoài. Huyệt thái dương của hắn phát đau. Tưởng Chính Bắc xoa trán đi về phòng mình, phát hiện ở đầu giường để một bức tranh. Hắn liền đi đến xem, thì ra là bức vẽ một người đàn ông. Phía dưới còn viết một dòng chữ xinh đẹp, tặng cho ba ba.
Tưởng Chính Bắc nở nụ cười, đem bức hoạ cất đi. Chờ thêm một thời gian nữa hắn có thể mang theo Tưởng Thần rời khỏi nơi này.
※
Gia sư Tưởng Chính Bắc tìm cho Tưởng Thần ngày hôm sau liền đến. Nghe quản gia nói, tuy người kia còn khá trẻ nhưng dường như là một thầy giáo rất lợi hại. Tưởng Thần trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng may mắn người thầy giáo kia cũng xem như hiền hoà.
Trông thấy Tưởng Thần không giống như những đứa trẻ nhà giàu khác, nên hắn cũng không quá nghiêm khắc, vẫn nhẫn nại hỏi cậu, “Tôi tên là Diệp Phong, em cứ gọi tôi là thầy Diệp. Tiểu Thần trước kia học ở đâu?”
“Em học tiểu học ở nông thôn.”
Diệp Phong sửng sốt một chút, thiếu gia của Tưởng gia tại sao lại đi học ở nông thôn? “Nghe nói em muốn thi vào Nhất Trung, có biết Nhất Trung rất khó không?”
Tưởng Thần gật đầu, “Nhưng ba ba em hy vọng em có thể vào Nhất Trung.”
“Vậy em làm thử làm bài thi này đi, để thầy xem trình độ hiện giờ của em.”
Tưởng Thần cầm lấy bài thi, ghé vào trên bàn nghiêm túc tính toán. Diệp Phong gác chân ngồi ở một bên nhìn cậu. Tuy dùng phương pháp giải toán cũ nhưng cũng làm đúng, giải bài tập khá nhanh. Mười bài sai ba bài, bởi vì nội dung vẫn chưa học đến. Trường học ở nông thôn là như vậy, những thứ bên ngoài sách giáo khoa sẽ không bao giờ đề cập đến. Thầy cô giáo cũng chỉ dùng một cách thức giảng dạy, không có sáng tạo nào. Tổng thể mà nói, đứa bé này rất thông minh, nhưng vẫn cần trao dồi nhiều thứ.
Tưởng Thần nhìn chằm chằm vào ô trống trên trang giấy giống như sắp khóc. “Thầy ah’, có phải em thật ngốc không? Em không muốn làm cho ba ba thất vọng…”
“Cũng không tính là ngốc, tin tưởng thầy của em. Nửa tháng sau em nhất định có thể thi đậu vào Nhất Trung.”
“Thật vậy sao?!” Tưởng Thần nháy mắt khôi phục lại gương mặt tươi cười. Đôi mắt mở to mong chờ nhìn chăm chú Diệp Phong. “Nếu thi đậu vào Trung Nhất, ba ba em nhất định sẽ rất vui.”
Trong ngôi nhà này còn có thể có một đứa trẻ đơn thuần như vậy. Thật là hiếm thấy.
Đến buổi trưa, Diệp Phong ở lại Tưởng gia ăn cơm. Ngoại trừ quản gia, những người khác đều đối xử lãnh đạm với đứa bé này. Nhìn Tưởng Thần đang cố sức lột tôm trong bát, Diệp Phong nhịn không được vươn tay. Bỗng điện thoại trên người hắn vang lên.
“Anh cũng quá sốt ruột rồi, hiện giờ vẫn còn sớm mà đã gọi điện thoại đến. Tốt xấu gì cũng cho tôi ăn cơm chứ.”
“Thế nào?” Đối phương nói chuyện khá lạnh lùng. Cũng không quan tâm đến cảm nhận của Diệp Phong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi rất tốt, có người hầu hạ ăn cơm. Quả nhiên là gia đình có tiền ah’, hưởng thụ cuộc sống cũng không giống người bình thường.” Diệp Phong giả vờ như không rõ ý tứ của đối phương, cười ha hả.
“Tôi hỏi đứa bé kia thế nào?”
Diệp Phong trầm ngâm một chút, “Rất ngoan, cũng biết nghe lời. Tuy có chút nhút nhát, nhưng ngộ tính không tồi. Vẻ ngoài không giống Tưởng Chính Bắt. Nhưng đứa nhỏ này có vẻ rất thích Tưởng Chính Bắc. Thư lãng, anh còn muốn biết gì nữa?”
“Tôi..”
“Tưởng Chính Bắc ra sức làm nhiều chuyện vì đứa bé này như thế, anh cũng nên hiểu là hắn rất xem trọng nó. Tôi biết để anh chấp nhận sự thật này là một chuyện rất đau khổ. Nhưng Tưởng Chính Bắc không phải là người đàn ông vì anh mà sống. Anh phải hiểu rõ bản thân mình nên làm gì.”
Thời điểm Diệp Phong cúp điện thoại đi vào trong, Tưởng Thần đã lột hết vỏ tôm. Cậu vui vẻ cầm con tôm lên ăn, nhìn thấy Diệp Phong trở về, cậu liền gắp cho hắn một con. “Cái này để lại cho thầy.”
Diệp Phong nhìn con tôm không trọn vẹn trong bát liền thở dài một hơi. Kỹ năng này.. thật sự cũng cần phải nâng cao.
_________________
Hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của nhà ta, vậy là ta đã làm edit một năm rồi =))~~ thật vui, cảm ơn mọi người trong thời gian qua vẫn luôn ủng hộ ta.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
72 chương
13 chương
44 chương
47 chương
72 chương