Hổ Phụ
Chương 5
Trường học của hai anh em sinh đôi nhà họ Tưởng là một trường quý tộc trong thành phố. Học phí gần như là con số thiên văn. Tưởng Chính Bắc xem xét danh sách tên của những trường học ở trước mắt. Dựa lưng lên ghế, hắn không hy vọng Tưởng Thần sẽ lây nhiễm thói xấu của những thiếu gia con nhà giàu. Nhưng dĩ nhiên hắn phải chọn một nơi có thể làm cho Tưởng Thần cảm thấy thoải mái.
Suy nghĩ nửa ngày, Tưởng Chính Bắc cầm điện thoại lên, gọi cho một người mà hắn đã lâu không liên lạc.
“Tưởng Chính Bắc, tên hỗn đản. Rốt cuộc cũng nhớ đến việc liên lạc với lão tử. Lão tử còn tưởng ngươi chết ở xó nào bên ngoài rồi chứ!”
Tưởng Chính Bắc để ống nghe điện thoại cách xa một thước. Nghe tiếng kêu quang quác truyền đến từ bên trong. “Được rồi Âu đại thiếu gia, tôi đây không bận rộn sao?”
Đối phương trầm ngâm trong chốc lát, “Nghe nói ông già nhà cậu đem cậu ném đến cơ sở, làm sao vậy? Trong lòng không thoải mái?”
“Hoàn hảo.”
“Tiểu tử, cậu còn giả vờ với tôi làm gì?! Từ nhỏ tôi đã nghe cậu oán giận mình không được thương yêu. Hiện giờ từ nước ngoài trở về, ngữ khí đều hoàn toàn thay đổi. Cậu được Jesus cảm hoá rồi sao?” Âu Tề cùng Tưởng Chính Bắc còn có Thư Lãng, ba người từ nhỏ đã là bạn tốt. Thực lực của ba gia đình ở thành phố A cũng ngang nhau. Phạm vi giao thiệp chủ yếu cũng rất giống nhau. Cơ bản bọn họ trở thành bạn bè tốt chung quy cũng vì hoàn cảnh.
Trong ba người, Tưởng Chính Bắc là một kẻ vô tâm rất tàn nhẫn. Âu Tề là người trực tiếp thẳng thắng nhất. Còn Thư Lãng thì rất yếu ớt. Đương nhiên đây chỉ là thời điểm ba người họ mới lớn.
Tưởng Chính Bắc ngày trước vì củng cố địa vị của mình ở Tưởng gia. Hắn từng lợi dụng tình cảm của Thư Lãng để mưu tính kế hoạch chiếm đoạt Thư gia. Âu Tề đến nhà Thư Lãng khuyên nhủ lại bị Tưởng Chính Bắc trách mắng là một kẻ nhu nhược. Trong lúc nóng giận Âu Tề liền đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng Chính Bắc. Dưới sự trợ giúp của Thư Lãng, hắn nơi nơi đối nghịch với Tưởng gia.
Ba thiếu niên đơn thuần ban đầu cuối cùng bị dục vọng cắn nuốt.
Nghe lại thanh âm sang sảng của Âu Tề. Tưởng Chính Bắc rốt cuộc sinh ra một loại cảm giác được sống lại một lần nữa vô cùng chân thật.
“Không có cách nào, đi nước ngoài rồi mới biết được quan hệ giữa tôi và cha mẹ kỳ thật rất mỏng manh. Đừng nói những chuyện này nữa, tôi có việc đứng đắn nhờ cậu.”
“Việc gì?”
“Tôi muốn tìm một trường trung học tốt.”
Âu Tề tự hỏi một chút, “Sao vậy? Hai tên ma vương của anh hai cậu muốn chuyển trường ah’? Hai chúng nó thì coi như xong đi. Đừng đến trường khác tra tấn giáo viên người ta.”
“Không phải cho hai anh em song sinh kia, là cho con của tôi, Tưởng Thần.”
Im lặng hết năm giây, Âu tề đột nhiên cười ha hả, “Biến qua một bên đi, cậu kết hôn khi nào mà không nói cho tôi biết?”
“Tôi không kết hôn, đó là con của Lâm Tĩnh.”
“Lâm Tĩnh?” Năm đó Tưởng Chính Bắc hẹn hò với Lâm Tĩnh, Âu Tề và Thư Lãng cũng biết. Cuối cùng mọi chuyện trở nên ầm ĩ như vậy. Âu Tề cũng cảm thấy Lâm Tĩnh thật đáng thương. Nhưng y không thể nói gì hơn, dù sao đó cũng là chuyện của Tưởng Chính Bắc. Y suy nghĩ một chút, tính tuổi của đứa trẻ kia. Hiện giờ quả thật đã phải lên trung học. “Được rồi, xế chiều hôm nay cậu có rãnh không?”
Mắt Tưởng Chính Bắc nhìn đồng hồ, “Ngay bây giờ đi.”
Hai người hẹn nhau đến quán caffe ở gần tập đoàn Tưởng Thị. Cách nhiều năm như vậy gặp lại Âu Tề, gương mặt của y vẫn còn mang theo chút ngây ngô. Ánh mắt cũng không có cừu hận cùng không cam lòng. Đời trước, con trưởng của Âu gia mệt mỏi vì thương nghiệp của dòng họ, cuối cùng bị hắn dồn vào con đường chết.
Âu Tề nhìn người đàn ông mặc áo xanh trước mặt. Liền ngồi xuống đối diện với hắn. “Hey, đã lâu không gặp, dường như cậu có chút thay đổi nha.”
“Phải không?”
“Còn giúp đối phương gọi trước nước uống, xem ra đã tiến bộ rất nhiều ah’. Cậu năm đó nếu có một phần mười giác ngộ như bây giờ, thì nữ sinh toàn trường cũng không đến mức trốn tránh cậu~~.”
“Ngày trước trong lòng tôi nghĩ muốn rất nhiều thứ. Nhưng thôi không nói chuyện này. Tôi nhớ cha cậu cùng bộ giáo dục ở thành phố A hiện giờ có chút giao tình. Tôi không muốn Tưởng Thần học ở những ngôi trường quý tộc. Nhưng nó trước kia ở nông thôn, chỉ sợ thành tích không quá tốt.”
Âu Tề gật đầu, “Cậu nói điều này tôi hiểu được. Nhất Trung ở thành phố A quả thật đối với thành tích của học sinh yêu cầu rất nghiêm ngặt. Muốn nhập học phải thi vào, trung bình số điểm của mỗi môn đều phải đạt hơn 70 điểm. Con của chị Thư Lãng cũng muốn thi vào đó. Nhưng thành tích không tốt đã bị đào thải.”
“Thư Lãng?” Tưởng Chính Bắc cầm ly caffe ngừng lại một chút.
“Ah, cậu còn không biết đi. Chị của Thư Lãng kết hôn với một kỹ sư công trình. Tuy chức vị và lương của người kia không cao. Nhưng ngược lại chị của Thư Lãng rất vui vẻ hạnh phúc. Cậu trở về có gặp Thư Lãng không?”
“Không có.”
Âu Tề khó hiểu, “Quan hệ của cậu và Thư Lãng trước kia không phải tốt lắm sao. Khi đó Thư Lãng có cái gì cũng đều cho cậu. Cho dù tôi ghen tị cậu ta cũng không tặng cho tôi. Hai người không có việc gì chứ?”
“Không có gì, tôi sau khi về nước vẫn luôn bận rộn.”
“Vậy cậu khi nào rãnh rỗi gọi điện thoại cho cậu ấy đi. Cậu ta gần đây còn nhắc đến cậu.” Âu Tề đột nhiên đè thấp thanh âm kề sát vào tai Tưởng Chính Bắt. “Ông già nhà cậu sao rồi? Tại sao đột nhiên tìm con của cậu trở về vậy? Hay là do anh hai cùng người mẹ kia của cậu khuyến khích. Cậu chưa kết hôn lại có con trai. Nếu để cho ban giám đốc cổ hủ biết được, cậu về sau muốn đánh bại anh trai mình có thể sẽ gặp khó khăn. Đúng rồi, đứa con kia của cậu thế nào? Tôi thấy cậu rất để ý đến nó.”
“Tiểu Thần là một đứa nhỏ tốt.”
“Có giám định DNA chưa?” Tuy biết Âu Tề nói câu này là muốn tốt cho hắn. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn cảm thấy có chút phản cảm. Hắn hiện giờ không thích người khác hoài nghi quan hệ của hắn và Tưởng Thần.
Tưởng Chính Bắc gật đầu. Lúc lão gia tử mang Tưởng Thần từ nông thôn đón trở về liền lén lút tìm người giám định DNA. Còn hắn khi đó vừa mới về nước, cái gì cũng không quá quen thuộc. Chờ đến khi biết lão gia tử mang Tưởng Thần về nhà, bản thân hắn lúc đó cũng là người đầu tiên hoài nghi.
Thậm chí hắn còn muốn làm giả một bản giám định DNA, chối bỏ quan hệ giữa hắn và Tưởng Thần. Nhưng lão gia tử đã sớm phòng bị. Bản thân hắn chỉ có thể không tình không nguyện mà giữ Tưởng Thần ở lại Tưởng gia nuôi dưỡng.
“Nếu như vậy cậu nên làm một người cha tốt đi. Thật vất vả cậu mới có thể trở về, còn tưởng rằng ba người chúng ta tụ họp lại cùng nhau náo nhiệt chứ. Nhưng không nghĩ tới cậu là người đầu tiên đổi tính.” Âu Tề cảm thán một hồi.
Mắt Tưởng Chính Bắc lại nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm tôi phải đi trước đây. Chuyện kia nhờ cậu dốc lòng giúp đỡ.”
“Nói cái gì mà giúp hay không giúp, chúng ta đều là người một nhà!” Nhìn Tưởng Chính Bắc vội vàng rời đi, khi đứng ở cửa còn mua thêm một chiếc bánh ngọt. Âu Tề thầm nghĩ, người này quả thật đã đổi tính. Điện thoại của y cũng đột nhiên vang lên, Âu tề nhìn thoáng qua tên người gọi đến, y nở nụ cười nói. “Alo? Thư Lãng?”
Thời điểm Tưởng Chính Bắc về đến nhà vừa vặn là bảy giờ tối. Vừa mở cửa hắn liền nhìn thấy Tưởng Thần đang ngồi ở ghế sô-pha đối diện với cửa chính. Hai chân đung đưa qua lại.
Bà Tưởng tuy không thích Tưởng Chính Bắc. Nhưng đối với Tưởng Thần cũng không có la mắng. Dù sao đó cũng là một đứa trẻ con, hơn nữa tương lai có thể dùng được. Cho nên Tưởng Thần ở trong nhà, ngoại trừ nhàm chán một chút cũng không quá khổ sở. Đương nhiên loại trừ thời điểm có hai anh em song sinh kia ở nhà.
“Ba ba, ba ba đã về.”
Tưởng Chính Bắc đem bánh ngọt để trong tay cậu, “Đi ngang qua cửa hàng nên ba ba thuận tiện mua cho con, ăn cơm xong hãy ăn.”
“Vâng.”
Người giúp việc dọn xong bát đũa, chị dâu cùng bà Tưởng mới từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy hai cha con Tưởng Chính Bắc và Thương Thần, cô tựa tiếu phi tiếu nói. “Người ta nói có con em trai liền trưởng thành hơn, quả nhiên là không sai ah’.”
Bà Tưởng nhìn Tưởng Thần, đột nhiên thở dài một hơi. “Đứa nhỏ tiểu Thần này cũng thật đáng thương. Không ai cần, một mình một người sống ở bên ngoài nhất định đã chịu không ít khổ cực. Đáng tiếc mẹ của nó…”
Nghe bà Tưởng nhắc đến Lâm Tĩnh, Tưởng Chính Bắc trong lòng cảm thấy một trận ghê tởm. Hắn liền ôm Tưởng Thần đi vào phòng tắm.
Tưởng Thần nắm lấy cổ tay Tưởng Chính Bắc, ánh mắt đen láy nhìn hắn. “Ba ba, Tiểu Thần không phải là đứa trẻ không ai cần, tiểu Thần còn có ông.”
Tưởng Chính Bắc xoa mặt cậu nói, “Không chỉ có ông, tiểu Thần còn có ba ba, ba ba cần con.”
“Vậy tại sao ba ba lúc trước không đến tìm con?”
“Ba ba khi đó ở nước ngoài, cũng không biết tiểu Thần ở đây chịu khổ. Nếu không ba ba đã sớm trở về.”
Tưởng Chính Bắc vừa nói vừa tắm rửa sạch sẽ cho cậu. “Ăn cơm xong ba ba có chuyện muốn nói với con.”
__________________
Nhìn mấy chương này nó ngắn chứ sau này dài kinh luôn TT_TT..
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
72 chương
13 chương
44 chương
47 chương
72 chương