Hổ Phụ
Chương 49
Người bên dưới sân khấu châu đầu ghé tai bàn luận. Bọn họ dường như rất kinh ngạc, một người luôn độc lai độc vãn, làm việc quỷ dị như Gass lại đột nhiên đi giải thích cho một cậu thanh niên xa lạ đến từ Trung Quốc. Hoặc có thể nói, ngữ khí của y tràn ngập sự bảo vệ cho cậu thanh niên này. Tất cả những điều đó hết thảy là vì sao?
“Nói cậu ấy sao chép của tôi, tôi cảm thấy rất buồn cười. Trước đó tôi đã xem qua tác phẩm “One Way” và ngay cả bản thân tôi cũng không phủ nhận cậu ấy chính là một thiên tài siêu việt. Nếu mọi người không phiền thì tôi có thể bảo nhân viên công tác chiếu vài tác phẩm của cậu ấy trên tạp chí Trung Quốc cho mọi người xem thử.” Gass nhướng mày liếc mắt nhìn ban tổ chức, người kia liền gật đầu. Lúc này nhân viên công tác liền chiếu những tác phẩm mà Gass vừa nhắc đến.
Trên màn hình lớn là những bức tranh của Tưởng Thần trên tớ tạp chí của Âu Tề. Tất cả đều là những bức tranh cậu vẽ trong lúc rãnh rỗi.
“Những tác phẩm này cho dù dùng kỹ thuật sắc xảo, nhưng vẫn giữ được nét thanh tao cùng thoát tục của cảnh ý. Từ đó có thể nhìn ra tác phẩm “One Way” cũng do cậu ấy vẽ. Đặt biệt là tác phẩm “Ngày Xuân” này tôi cực kỳ tâm đắc.”
Tưởng Thần nhìn Gass ở trên sân khấu giảng giải rõ ràng các tác phẩm của mình, vì mình mà biện giải. Trong lòng Tưởng Thần liền dâng lên một sự cảm động khó có thể nói thành lời. “Cảm ơn.”
Gass cười vẫy tay với Tưởng Thần.
“Khi tôi nhìn thấy những tác phẩm của Tưởng Thần trên tờ tạp chí này, tôi liền chú ý đến cậu ấy. Cậu ấy là học trò cuối cùng của Dương lão tiên sinh, một hoạ sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc. Điều trùng hợp chính là, tôi phát hiện ý tưởng của chúng tôi ở bất kỳ thời điểm nào cũng luôn có thể vi diệu dung hợp lẫn nhau.” Nói tới đây, Gass cũng không quên nháy mắt với Tưởng Thần. Tưởng Thần bị y gây sức ép đến khẩn trưởng đỏ mặt. Cậu ngơ ngác đứng ở đó quên mất cả việc ngồi xuống.
Gass rất nhanh đã lấy ra những tác phẩm đối lập của hai bọn họ. Những bức tranh này thật sự có cảm giác vi diệu tương tự lẫn nhau. Trong thời điểm mấu chốt, Gass liền trưng bày tác phẩm mà y chưa bao giờ cho bất kỳ người nào xem qua. Tưởng thần càng không thể nào ngờ được, những người xem cũng ồ lên ngạc nhiên.
“Nửa tháng trước tôi đã nhìn thấy tác phẩm “One Way” của cậu ấy. Bức tranh này rất xuất sắc, nó là tác phẩm đối lập với “Thiên Đường”. Bức tranh “Thiên Đường” của tôi biểu hiện cho bầu không khí đen tối, còn bức tranh “One Way” của Tưởng Thần hướng về tình yêu ấm áp. Tôi đoán cậu ấy nhất định là một người rất hạnh phúc. Cho nên, khi Tưởng Thần đến Paris tôi đã ngay lập tức đến tìm cậu ấy. Và không ngoài dự đoán của tôi, cậu ấy không biết tôi, cũng chưa từng xem qua tác phẩm của tôi. Tác phẩm của Tưởng Thần thật sự hơn tôi rất nhiều.”
“Nếu như vậy, phong cách vẽ tranh của hai người đích thực rất khác nhau, hơn nữa còn vô cùng đặc sắc. Tuy kết cấu tương tự nhưng liếc mắt một cái là có thể phân biệt được tác phẩm của từng người…”
“Trời ạh! Xem những tác phẩm lúc trước của cậu ấy, tôi thật sự xác định cậu ấy là một thiên tài.”
“Một thiên tài như Gass sao…”
Trong đám người liền có kẻ trầm giọng phủ định, “Không đúng! Tôi cảm thấy cậu thanh niên này càng xuất sắc hơn Gass.”
Người phủ định liền bị người đàn ông ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn. Người nọ bị ánh mắt sắc bén đó làm cho đông cứng. Khí tức cường đại hắc ám trên người của đối phương khiến cho gã quên mất việc phải phản bác. Trong lòng người kia liền cảm thán. “Chúa ơi, người này cũng là thương thân sao? Tại sao mình cảm thấy gã giống như mafia vậy ah’?!” Người đàn ông kia nhìn Gass đứng trên sân khấu biểu đạt tình yêu với Tưởng Thần. Khoé môi hắn liền nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh. Thật là một đứa trẻ đáng thương, khát cầu yêu thương đến điên rồi sao.
Mọi chuyện phát triển theo hướng càng ngày càng quỷ dị. Tưởng Chính Bắc đóng di động lại, hắn nhíu chặt mày thở dài một hơi. Trận đấu này có rất nhiều phóng viên ở đây. Một khi tin tức Tưởng Thần sao chép tác phẩm bị truyền đi, thì thân phận hoạ sĩ của cậu sẽ bị phá huỷ hoàn toàn. Vừa rồi Tưởng Chính Bắc gửi tin tức giải thích tình huống với Tưởng Chính Đông, bảo hắn nghĩ biện pháp tạm thời khống chế tin tức trong nước. Một khi thế cục biến hoá, Tưởng Thần bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đổ lên đầu ngọn sóng.
Gass nói không ngừng gần nửa ngày, MC cuối cùng cũng tìm thấy chỗ cho mình chen chân. “Nếu là như vậy, tôi có một chủ ý nhỏ, xin mời Tưởng Thần lên đây. Mọi người cho hai người họ một đề tài để xem Gass và Tưởng Thần thật sự có linh cảm giống nhau hay không. Mọi người thấy thế nào?”
Gass lúc này cũng không nóng lòng trả lời mà dùng ánh mắt hỏi ý kiến Tưởng Thần, Tưởng Thần gật đầu.
“Ba ba.” Tưởng Chính đứng ở bên cạnh cho cậu một cái ôm ấm áp.
“Con chỉ cần làm tốt hết sức là được rồi, cho dù toàn thế giới chối bỏ con, ba cũng sẽ ở bên con.”
Hốc mắt của Tưởng Thần có chút đỏ lên, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn. Giáo sư Dương đã dạy câu, làm người không thể không có ngạo khí. Nhưng cũng không thể vì thế mà kiêu ngạo ngông cuồng. Cậu không làm chuyện sai, hiển nhiên không thể chịu sự vũ nhục của người khác.
Tưởng Chính Bắc ôm cánh tay ngồi ở đó, ánh mắt hắn âm trầm nhìn Tưởng Thần đứng trên sân khấu. Đây là lần đâu tiên hắn nhận ra, Tưởng Thần và Lâm Tĩnh rất giống nhau. Bọn họ đều mềm yếu như nhau, nhưng khi gặp chuyện gian nan bọn họ ngược lại càng cứng cỏi hơn. Tưởng Chính Bắc dường như có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng của Tưởng Thần.
“Được rồi, vậy xin hai người hãy lấy chủ đề “khắc khẩu” để vẽ ra một tác phẩm. Thời gian không có giới hạn, xin hai vị không được nhìn lén nhau.”
Chủ đề này làm Gass nhíu mày, Tưởng Thần đứng ở một bên cũng sững sờ. Cậu rất ít khi cùng người khác tranh chấp. Ở nhà Tưởng Chính Bắc tuyệt đối là người cha tuyệt vời. Ở trường học cậu cũng chưa bao giờ cùng Kha Thiên hay người khác khắc khẩu. Cuối cùng Tưởng Thần chỉ đành dùng trí tưởng tượng của mình để vẽ.
Gass nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Thần, y cũng bắt đầu cầm bút.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tất cả mọi người hồi hộp đến nín thở. Bọn họ muốn xem thử hai người rốt cuộc có phải thực sự tâm linh tương thông hay không. Những phóng viên ban đầu không ngừng chụp ảnh, nhưng hiện giờ bọn họ đều bỏ máy ảnh trong tay xuống. Biết đâu kết quả lại thật sự xảy ra như mọi người dự kiến?! So với tin sao chép bình thường, thì tin tức hai hoạ sĩ trẻ tài năng tâm linh tương thông lần đầu gặp gỡ nhau ở nước Pháp lãng mạng không phải hot hơn sao?
Tưởng Thần và Gass gần như đồng thời buông bút xuống.
Tưởng Thần quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tưởng Chính Bắc trong đám người, Gass hiện giờ cũng quay lại nhìn Tưởng Thần. Mà hình ảnh vi diệu trên hai bức tranh làm cho người đàn ông vẫn luôn ngồi im lặng trên đài nhíu mày.
MC xem tranh vẽ của Tưởng Thần, rồi lại đi qua xem tác phẩm của Gass. Cô không khỏi kinh ngạc hô lên, “Chúa ơi!”
Thanh âm cảm thán này không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại đủ cho những vị khách ngồi dưới đài hiểu được ý nghĩa trong đó. Gass cười đi đến bên cạnh Tưởng Thần, tự nhiên mà ôm lấy cổ của cậu, “Cậu xem, tôi nói không sai mà.”
Tưởng Thần nở nụ cười, trên người cậu tản ra khí chất nhàn nhạt, tựa như một di sản văn hoá được truyền thừa từ ngàn năm của Trung Quốc. Ở quốc gia lãng mạn này lại càng giống như một ngọn gió xuân tươi mát.
“Cảm ơn anh.”
“Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng.”
“Hả?”
Gass cười nói, “Tranh vẽ của cậu luôn cho tôi nhìn thấy sự hy vọng, giống như một con người khác của mình đang sống một cuộc sống hạnh phúc vậy.”
Hai mắt đen láy của Tưởng Thần mở to, bởi vì cậu vừa nhìn thấy sự cô đơn chợt loé trong mắt của Gass. Cậu đã sớm cảm nhận được tác phẩm của Gass luôn biểu đạt sự đau đớn trong lòng y. Mọi người chỉ nhìn thấy tài năng trời ban cho y. Nhưng họ lại không ai nhìn thấy sự tuyệt vọng trong từng nét vẽ của Gass. Có lẽ y nói không sai, nơi này chỉ có danh và lợi. Nghệ thuật chân chính chỉ nằm trong tim mỗi người.
Cậu muốn biểu đạt cho toàn thế giới biết tình yêu cấm kỵ của cậu và ba ba. Thế nhưng bọn họ lại không để tâm đến điều đó. Cái bọn họ để ý chính là bức tranh này có giống với những bức tranh khác hay không.
Các phóng viên chen chúc bay tới trước mặt Tưởng thần. May mắn Gass đã sớm có kinh nghiệm trốn tránh phóng viên. Y ngay lập tức kéo Tưởng Thần ra sau hậu trường. Tưởng Chính Bắc cũng đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Hai người đứng ở cửa sau, Tưởng Thần nhìn thấy Tưởng Chính Bắc liền bay nhanh đến bên cạnh hắn. Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng cậu, ánh mắt băng lãnh nhìn Gass.
“Ba ba!”
“Mẹ của con ở ngay bên ngoài, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.”
“Này này, hai người muốn bỏ lại tôi sao?”
Tưởng Thần không thể làm gì khác hơn đành phải nhìn Tưởng Chính Bắc xin giúp đỡ, “Ba ba, anh ấy dù sao cũng đã giúp con.”
“Chúng ta có thể bỏ lại cậu ta ở dọc đường.”
Tưởng Chính Bắc rất hiếm khi không tính toán với người khác, Tưởng Thần le lưỡi nhìn Gass.
“Anh trước kia luôn chạy trốn như vậy sao?” Ngồi ở giữa Tưởng Chính Bắc và Gass, Tưởng Thần xấu hổ cố gắng giảm bớt bầu không khí cứng ngắc xung quanh.
Gass đắt ý dạt dào nói, “Tôi chính là vua chạy trốn đó.”
“Tại sao cách phát âm tiếng Trung của anh lại kỳ lạ như vậy?”
“Ah.. cái này.. là do thầy giáo dạy tiếng Trung của tôi hãm hại ah~~.”
“Thầy dạy tiếng Trung của anh phát âm không chuẩn sao?”
Gass lắc đầu, “Anh ta là người Trung Quốc.”
“Vậy anh nhất định đã bị người kia lừa tiền rồi.”
“Đúng vậy ah’, người kia chính là anh trai hỗn đản của tôi. Nhưng mà tôi đã sa thải hắn rồi, hay là cậu tới dạy tôi đi.”
“Ah?”
“Cậu dạy tiếng Trung cho tôi được không?”
“Này…” Tưởng Thần trộm nhìn Tưởng Chính Bắc ngồi ở bên cạnh, “Tôi sắp trở về nước rồi, e là không có thời gian để dạy anh.”
“Không sao, tôi có thể đến Trung Quốc tìm cậu. Tôi rất quen thuộc Trung Quốc, cũng đã từng sống ở đó khá lâu.”
“… chờ anh đến Trung Quốc rồi nói sau.”
Gass đem hai cánh tay để ra sau đầu, cả người y dựa lên ghế hưởng thụ làn gió lạnh bên ngoài. Tưởng Thần nhìn Gass, ở chung với y một khoảng thời gian làm cho cậu cảm thấy y không phải là một người đơn giản, trên người y cất giấu rất nhiều bí mật. Sống ở Trung Quốc nhiều năm như vậy, nhưng tiếng Trung của y lại không tốt. Chưa kể đến tranh vẽ của Gass. Bên trong những tác phẩm của y đều lộ ra sự tuyệt vọng sâu sắc. Đã có chuyện gì xảy ra với Gass? Những việc đó tại sao lại làm cho y bi quan như vậy?
Xe hơi chạy như bay đột nhiên ngừng lại, Tưởng Thần nghi hoặc nhìn ra ngoài, nhưng lại bị Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng kéo lại, “Đừng nhúc nhích.”
“Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
Lâm Tĩnh nói, “Phía trước đột nhiên lao tới một chiếc xe chặn đường chúng ta.”
“Là phóng viên sao?”
Lâm Tĩnh lắc đầu.
Khi cánh cửa của chiếc xe thể thao được mở ra, một người đàn ông cao ngất mặc áo khoác màu xám bước xuống. Đối phương cho dù đã đeo kính mát nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn là một người có kiến thức uyên bác. Người đàn ông kia chậm rãi đi đến gõ nhẹ lên cửa kính xe của Lâm Tĩnh. Gass đột nhiên xoay người nhảy ra khỏi chiếc xe hơi mui trần.
“Gass?”
Gass quay đầu lại nhìn Tưởng Thần, tay y làm dấu bảo cậu nhớ gọi điện cho y. Sau đó Gass liền chạy như bay vào trong một cái hẻm nhỏ. Người đàn ông kia giơ tay ra hiệu, những vệ sĩ ở phía sau ngay lập tức đuổi theo Gass.
“Thật có lỗi quấy rầy các vị.”
“Khoang đã…” Tưởng Thần gọi người đàn ông đang chuẩn bị rời đi, “Gass làm sai gì sao? Tại sao chú lại muốn bắt anh ấy?”
Người đàn ông mặc áo khoác màu xám từ trên cao liếc nhìn Tưởng Thần, hắn nói, “Tôi là cha nuôi của cậu ta.”
“Ah! Thật xin lỗi, cháu không nghĩ đến chú là…” Thì ra là người thân của Gass ah’.
Người kia không đợi Tưởng Thần nói xong liền lên xe rời đi. Lâm Tĩnh quay đầu lại nhìn Tưởng Chính Bắc nói. “Người đó là Hạ gia của Hồng bang ah’, xem ra tiểu Thần của chúng ta kết bạn với một người rất lợi hại.”
Tưởng Chính Bắc không cùng cô trêu chọc Tưởng Thần. Hắn không thể để cho cậu bị cuốn vào bất kỳ nguy hiểm nào. Xem ra không nên để cho Tưởng Thần liên lạc với người tên Gass kia nữa. Thừa dịp cậu vẫn còn đang ngẩn người vì chuyện vừa rồi. Tưởng Chính Bắc nhặt tấm danh thiếp mà trong lúc hỗn loạn Gass đã ném vào trong xe cho Tưởng Thần.
__________________________________
Cầu khích lệ, ta đang bị yếu năng lượng… bóng đèn đứt là ta đi du lịch ah’~~~ p/s: -__- ta cực kỳ ngứa mắt với cái câu “Thật là một đứa trẻ đáng thương, khát cầu yêu thương đến điên rồi sao.”
Người tưởng ngươi là ai a a a ah ah!! Sao dám nói tiểu Gass như dậy *chọi dép*
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
10 chương
59 chương
144 chương
117 chương
73 chương
90 chương