Hổ Phụ
Chương 2
Chỉnh lý tốt quần áo, Tưởng Chính Bắc hít một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thời điểm hắn xuống dưới nhà liền nhìn thấy Tưởng Thần, cậu đang ôm bát lẳng lặng ngồi ở chỗ kia. Cái đầu nhỏ của cậu thường ngẩng lên nhìn về phía cầu thang. Nhưng sau khi thấy hắn cậu lại lập tức cúi đầu.
Cha của Tưởng Chính Bắc ngồi ở vị trí chủ vị, kế bên là bà Tưởng vợ của ông. Anh hai của hắn Tưởng Chính Đông cùng chị dâu ngồi ở hai bên. Tiếp đó là hai anh em sinh đôi con trai của anh hai, Tưởng Hằng và Tưởng Hạo. Chỗ trống chính giữa vừa khéo là của Tưởng Chính Bắc, kế bên là vị trí ngồi của Tưởng Thần. Nghiêm túc mà nói, cậu hiện giờ là cháu đích tôn của Tưởng gia. Nhưng lại bị hai đứa trẻ nhỏ hơn trêu đùa.
Chúng nó đại khái biết Tưởng Thần ở trong gia đình này không được yêu thương cưng chiều. Hoặc là vì một lòng muốn con mình nổi bật ở Tưởng gia, cho nên chị dâu của hắn đã nói gì đó. Làm cho ánh mắt của hai anh em song sinh kia mỗi khi quan sát Tưởng Thần đều mang theo sự khinh thường.
Những tiểu thiếu gia lớn lên trong phú quý bình thường luôn như vậy. Tâm lý lẫn cơ thể đều đã sớm thành thục.
Tình cảm lại càng thiếu thốn hơn vật chất.
Tưởng Chính Bắc ho nhẹ một tiếng đi đến bàn ăn trước mặt. Thuận tay đem chiếc khăn ăn xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên đùi Tưởng Thần mở ra. Khoé miệng cậu dính nước sốt, thoạt nhìn có chút ngốc ngốc. Tưởng lão gia tử nhìn hắn, biểu tình trên gương mặt của ông không được tốt lắm. “Mới nói ngươi có một câu, ngươi liền trốn ở trong phòng không ra. Bao nhiêu tuổi rồi mà tính tình còn giống như một đứa trẻ con.”
“Cần gì tức giận với con chứ.” Bà Tưởng vỗ nhẹ lưng cha của Tưởng Chính Bắc, “Chính Bắc từ nhỏ đã ở nước ngoài, người bên kia đều xem trọng tự do. Cho nên con nó mới không tránh khỏi lây nhiễm một chút.”
Khi bà Tưởng nói những lời này, Tưởng Chính Bắc âm thầm nở nụ cười.
Hắn không phải là con trai ruột của bà Tưởng. Mẹ ruột của hắn bất quá chỉ là một minh tinh nho nhỏ muốn dựa vào cái bụng mang thai của mình mà tiến vào Tưởng gia. Đáng tiếc, người phụ nữ nhìn có vẻ khôn khéo nhưng lại đấu không lại bà Tưởng. Cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Tưởng Chính Bắc chưa bao giờ vì thân thế của mình mà cảm thấy hổ thẹn. Nhưng vẫn có người nhớ mãi không quên, không ngừng nghĩ đến chuyện cũ.
“Con cái đều bị bà làm hư. Chuyện nói lúc sáng ta đã quyết định rồi, ngày mai người vào công ty đi làm đi.” Lão gia tử giải quyết dứt khoát, bà Tưởng có chút khó xử nhìn Tưởng Chính Bắc.
“Chính Bắc ah’, con nghe lời cha con vào công ty đi làm đi. Tuy chức vị không cao, nhưng dù sao con cũng vừa mới trở về. Muốn giống anh hai của con trực tiếp ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc chỉ sợ không thể dễ dàng như vậy. Cho dù cha của con có đồng ý, nhưng các thành viên trong ban quản trị khác biết được sẽ không vừa lòng. Con hiện tại cứ làm việc ở bộ phận marketing đi. Về sau cha con sẽ thăng chức cho con.”
Bà Tưởng giải thích nửa ngày, nhưng Tưởng Chính Bắc một câu cũng không nói. Hắn đại khái nhớ hiện giờ là tình huống nào. Chính mình từ nước ngoài trở về được một năm. Khi đó dã tâm của hắn bừng bừng, một lòng muốn tiến vào tập đoàn Tưởng Thị chiếm lấy chức vụ quan trọng nhất. Cho nên khi cha của Tưởng Chính Bắc nói ông muốn hắn đến bộ phận marketing rèn luyện một khoảng thời gian, hắn liền phẫn nộ bỏ ra ngoài.
Cho dù hắn biết rõ là bà Tưởng ở phía sau giở trò. Nhưng hiện giờ nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy bản thân mình khi đó quả thật không trầm ổn chín chắn.
Anh hai của hắn, Tưởng Chính Đông sau khi tốt nghiệp đại học ở trong nước liền trực tiếp tiến vào chiếm giữ Tưởng Thị. Tính tới hiện giờ cũng đã mười năm, mà mười năm này hắn vẫn luôn lưu lạc ở nước ngoài. Tuy nói là đi bồi dưỡng, nhưng bà Tưởng đã sớm cắt hết phí sinh hoạt của hắn. Vì sinh tồn, hắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Chính là vì có thể cầm được bằng tốt nghiệp hoàn mỹ trở về Tưởng Thị.
Cho nên khi lão gia tử nói muốn Tưởng Chính Bắc vào cơ sở của công ty làm việc, hắn liền tức giận.
“Đã biết, con ngày mai sẽ đi làm.”
Tưởng Chính Bắc cười đánh gãy lời nói của bà Tưởng. Tưởng Chính Đông vẫn luôn trầm mặc không nói gì liền nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo nghi ngờ.
“Con đã nghĩ cả một buổi chiều, cảm thấy bản thân mình mặc dù có tri thức. Nhưng năng lực vẫn không đủ, bắt đầu từ nền tảng cũng tốt. Càng về sau càng có thể khiến cho người khác phục mình. Tưởng Thị cho tới bây giờ không phải là gối thêu hoa. Anh hai, anh nói xem có đúng không?”
Tưởng Chính Đông gật đầu.
Lão gia tử chiếm được đáp án hài lòng, tâm trạng của ông cũng bình thường trở lại. “Nghĩ thông suốt là tốt.”
Nói những lời này xong, Tưởng Chính Bắc liền cảm thấy vui vẻ. Sống lại lần nữa, trái lại càng khiến cho hắn nhìn rõ sắc mặt của những người này.
Lúc trước bà Tưởng chèn ép hắn không thành. Sau khi hắn trở về nước, bà liền khuyên nhủ lão gia tử ném hắn đến cơ sở làm việc. Con đường khi đó của Tưởng Chính Bắc rất vất vã. Hiện giờ hắn sẽ không lập lại sai lầm đó một lần nữa. Tưởng gia không phải là vần thái dương của hắn. Để hắn đến làm ở cơ sở Tưởng Thị cũng vừa lúc hợp ý hắn.
Xã hội này mạnh nhất thật ra chính là nhân mạch.
“Mẹ ah’, nó làm bẩn người của con.” Đang ăn cơm, Tưởng Hạo đột nhiên quay về phía mẹ mình oán giận Tưởng Thần.
Chị dâu nhìn thoáng qua cách thức vụng về của Tưởng Thần, cô liền cầm lấy khăn giấy chùi quần áo cho Tưởng Hảo. “Ca ca không biết dùng dao nĩa, con hẳn là nên chỉ cho ca ca ah’. Mẹ thường ngày không phải nói với con nên hoà thuận ở chung với ca ca sao?”
Tưởng Hạo liếc mắt nhìn Tưởng Hằng, hai anh em xấu xa nhìn nhau cười, “Mẹ, ca ca thật ngốc, dạy sao cũng không biết. Buổi sáng ca ca còn đem nước chấm salad quấy với sữa nữa.”
Tưởng Thần bị hai đứa nhỏ giễu cợt ở trước mặt mọi người liền cảm thấy khổ sở. Hai tay cậu cầm dao nĩa, không biết nên giải thích như thế nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng đã bắt đầu tái lại.
Người ở Tưởng gia ai cũng biết Tưởng Chính Bắc không thích đứa trẻ này. Cậu lại đến từ nông thôn, cơ bản không có cha mẹ ở bên cạnh. Chị dâu Tưởng Chính Bắc cũng vì vậy mà không ôm bất cứ thiện ý nào dành cho Tưởng Thần.
Tưởng Chính Bắc mắt thấy Tưởng Thần sắp khóc. Hắn liền vươn tay cầm lấy dao nĩa của cậu. Đem cả người cậu ôm vào trong lòng mình. Tưởng Thần kháng cự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thành thật chôn ở trong lòng hắn.
“Đến đây, ba dạy con dùng dao nĩa như thế nào. Cam đoan Tiểu Thần của chúng ta sẽ học được rất nhanh.”
Nghe thấy Tưởng Chính Bắc nói như vậy. Hai mắt Tưởng Thần chớp chớp theo dõi hắn. Ba vẫn luôn cực kì lãnh đạm với cậu. Nhưng không hiểu vì sao hiện giờ lại đột nhiên ôn nhu như vậy?
Vẻ mặt của chị dâu Tưởng Chính Bắc lúc này như trông thấy quỷ, cô dò xét nhìn hắn. Tưởng Chính Bắc cũng giả vờ mắt điếc tai ngơ, hắn tỏ vẻ không thèm để ý.
“Nhìn này, tay trái cầm nĩa giữa lấy cái này. Còn tay phải cầm dao cắt, sau đó dùng sức như vậy, con đã hiểu chưa?”
Tưởng Thần gật đầu.
“Được rồi, vậy bây giờ thử lại xem.”
Tưởng Thần cầm dao nĩa nhỏ, nhẹ nhàng dùng sức cắt miếng thịt bò. Quả nhiên thuận lợi cắt được một khối, đôi mắt to của cậu trong nháy mắt hàm chứa sự vui sướng. Tưởng Thần xiên miếng thịt bò giơ lên trước mặt Tưởng Chính Bắc. “Ba, ba ăn đi.”
“Con trai ngoan.”
Nhai miếng thịt bò Tưởng Thần đút cho mình, Tưởng Chính Bắc tâm tình sung sướng mà nhìn những kẻ ngồi quanh bàn cơm.
Tưởng Chính Bắc mà các người quen thuộc đã chết rồi. Hiện giờ chỉ có một Tưởng Chính Bắc hoàn toàn mới, tuyệt đối không giống như lúc trước.
※
Buổi tối khi Tưởng Chính Bắc từ trong phòng tắm đi ra, Tưởng Thần vẫn còn đứng ở bên giường. Cậu mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, tóc rũ xuống che khuất đôi mắt. Bởi vì buổi chiều hắn cố gắng gần gũi với Tưởng Thần. Nên đứa bé này cho đến hiện giờ vẫn luôn đi theo hắn.
“Quản gia đâu?”
“Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao không dẫn tiểu thiếu gia đi ngủ?”
Quản gia dừng một chút nói, “Thần thiếu gia không chịu đi.”
“Mấy hôm nay tiểu thiếu gia ngủ ở chỗ nào? Tôi tự mình đưa qua đó.”
Quản gia không đáp, Tưởng Chính Bắc biết. Bởi vì hắn không thèm nhìn đến đứa con. Nên Tưởng Thần ở trong ngôi nhà hắc ám này ngay cả người hầu cũng không bằng. Lão gia tử tuy tìm cậu trở về, nhưng ông cũng không quá quan tâm đến cậu. Cho nên trong tình huống hắn đột nhiên đối xử tốt với Tưởng Thần, cậu mới vây quanh hắn cả một buổi chiều.
Nhìn đôi mắt long lanh của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc thở dài một hơi. “Thôi đi, hôm nay tiểu thiếu gia ngủ ở đây. Đúng rồi, ngày mai đi mua cho tiểu thiếu gia mấy bộ quần áo mới. Còn nữa, dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng của tôi đi.”
Quản gia không biết vì sao Tưởng Chính Bắc lại đột nhiên thay đổi thái độ với Tưởng Thần. Trong mắt của ông, bất cứ một người cha nào cũng không thể đối xử tàn nhẫn với đứa con mình. Tưởng Chính Bắc đại khái cũng giống như vậy đi.
Sau khi cửa đóng lại, Tưởng Thần vẫn theo sát phía sau Tưởng Chính Bắc, cậu nhắm mắt làm một cái đuôi đi theo hắn. “Con đừng như vậy, ba cũng không có chạy đi đâu. Đêm nay con ngủ ở đây có biết không?”
Hai mắt Tưởng Thần sáng lên gật đầu với hắn.
“Con có thể nói ah’, không nên tối ngày gật đầu như vậy. Con phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt ý nghĩ của mình. Nói cho ba nghe, có muốn ngủ cùng với ba không?”
“… muốn.”
Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, “Được rồi, ba dẫn con đi tắm.”
Bởi vì Tưởng Chính Bắc vừa mới tắm xong, nên phòng tắm vẫn còn đọng lại sương mù. Hắn kéo tay đứa con đi vào trong, sau đó lột sạch quần áo của cậu. Tưởng Thần sau khi cởi quần áo lộ ra cái mông nhỏ, thân thể của cậu từ trên xuống dưới nhìn thật gầy. Có nhiều chỗ còn mang theo vết sẹo tối màu. Tưởng Chính Bắc vươn tay sờ, Tưởng Thần liền sợ hãi mà tránh né.
“Sao lại có những vết sẹo này?”
“Tảng đá.”
“Tảng đá? Có người lấy đá ném con sao?
Tưởng Thần gật đầu, lại nghĩ đến lời nói của Tưởng Chính Bắc, cậu liền trả lời. “Dạ.”
“Tại sao bọn chúng lại lấy đá ném con?”
“Bọn họ nói con là đứa trẻ không ai cần, là con hoang.. Ba, ba không phải không cần con đúng không?” Hai mắt Tưởng Thần long lanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Cậu nắm lấy tay của Tưởng Chính Bắc. Sợ hãi hắn ngay một khắc liền có thể rời khỏi cậu. Giống như ông của cậu ngày hôm đó rời khỏi trần thế vậy.
Chết là khái niệm gì, Tưởng Thần làm sao không biết. Khi ông của cậu còn sống, cũng chỉ có một mình cậu và ông ở cùng nhau. Sau khi ông mất liền có một đống người tự xưng là con gái con trai của ông. Bọn họ đem cậu đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng đều không cho cậu.
“Mày là đồ sao chổi, đi đến nhà ai thì nhà đó liền gặp xui xẻo.”
“Nếu không phải bởi vì mày, ông ấy cũng sẽ không chết.”
“Cũng không biết đứa con hoang này ở đâu ra. Cha sao lại yêu thương nó như vậy? Hay là ông ấy ở sau lưng chúng ta lén lúc sinh thêm một đứa con riêng nữa!?”
Tưởng Thần đứng ở trước cửa lẳng lặng nghe bọn họ người một câu ta một câu. Bình thường trong nhà rất yên tĩnh, nhưng ngày hôm đó lại phá lệ náo nhiệt. Nhưng lại không phải vì trong nhà có người mất.
Tưởng Chính Bắc giúp con của hắn tắm rửa. Sau đó dùng khăn bọc cơ thể của cậu lại. Hắn ôm cậu vào lòng đi trở về giường.
“Loại quần áo có sợi nhân tạo này đối với làn da không tốt. Đi ngủ không cần mặc quần áo, quản gia ngày mai sẽ mua quần áo mới cho con. Hôm nay cứ như vậy mà ngủ đi.”
Tưởng Thần chui vào trong chăn, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn Tưởng Chính Bắc. Cậu cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngủ ở nơi nào thoải mái như vậy. Trong lòng có chút kích động, càng nhiều là do người đàn ông này mang đến.
Tưởng Chính Bắc sau khi xấy khô tóc cho Tưởng Thần, liền đem cậu ôm vào lòng nhẹ nhàng nói. “Con mau ngủ đi.”
____________________________
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
17 chương
23 chương
21 chương
26 chương