Hổ Phụ
Chương 12
Trong ba người bọn họ Âu Tề là người sôi nổi nhất, y luôn thích không khí ồn ào náo nhiệt. Còn Thư Lãng thì ngược lại, y càng ngày càng im lặng hơn trước kia. Nhìn dấu hôn trên cổ y, suy nghĩ của Tưởng Chính Bắc đảo vài vòng. Hắn có thể khẳng định đó không phải là của phụ nữ để lại. Trong lòng hắn có chút hoài nghi, Diệp Phong là gia sư do Thư Lãng giới thiệu đến. Hai người này rốt cuộc có quen biết nhau hay không. Nhưng hắn dám chắn bọn họ có mối quan hệ không đơn giản. Hôm nay nhìn thấy dấu hôn trên người Thư Lãng, Tưởng Chính Bắc lại càng không thể không đem những vết tích đó gắn liền với mối quan hệ của hai người.
Đời trước hắn chỉ đơn thuần muốn lợi dụng Thư Lãng, cho nên hắn chưa từng quan tâm đến những chuyện của y. Còn người tên Diệp Phong này, hắn hiện giờ thật sự không có chút ấn tượng nào.
Thư Lãng chậm rãi ăn thức ăn trên tay mình, bỗng điện thoại của y vang lên. Y trả lời hai câu liền ngại ngùng gật đầu chào bọn họ. “Trong trường học xảy ra một ít chuyện, tôi bây giờ phải đi qua đó.”
“Aizz! Tôi nói, hôm nay là thứ bảy bọn họ cũng không buông tha cho cậu sao ah’?!” Âu Tề líu lưỡi. “Các cậu mỗi ngày đi sớm về trễ để làm gì chứ? Cũng đâu có thiếu tiền.”
“Cậu cũng đừng mỗi ngày không có lý tưởng như vậy. Sắp ba mươi tuổi rồi mà còn giống như trẻ con.” Thư Lãng nói xong lời này liền cầm đồ đứng dậy. Trước khi đi y liếc mắt nhìn Tưởng Thần nói, “Cũng chưa mua gì cho con cậu, hẹn gặp lại lần sau.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu nhìn Thư Lãng vội vàng rời khỏi, y được một chiếc xe màu đen có rèm đón đi.
“Sao lại nói tôi không có lý tưởng chứ?? Tôi tốt xấu gì cũng là một nhà sáng tạo có được không hả?!”
“Sáng tạo gì? cacbon điôxít hả?” Tưởng Chính Bắc giễu cợt y.
Âu Tề không phục nói, “Lúc đầu tôi dự tính chờ đến khi công ty chính thức hoạt động sẽ nói cho các câu biết. Hiện giờ tôi đang tuyển vài người dự định mở công ty in ấn tạp chí ah’.”
“Hả?”
“Giọng điệu của cậu là sao hả? Không tin tôi? Tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, gần đây cũng đã ký kết hợp đồng. Tôi không giống hai người trong nhà lúc nào cũng siết chặt. Cha tôi không quan tâm tôi làm gì cả, chỉ cần tôi đừng gây chuyện cho ông ta thì yên ổn.”
Nói đến các lão nhân, cha của Tưởng Chính Bắc gần đây cũng không quản chuyện của hắn. Ngay cả chuyện thông báo tuyển dụng gây ồn ào huyên náo trong công ty. Lão gia tử một câu cũng không nói. Tưởng Chính Bắc bỗng nhiên không thể hiểu được thái độ của lão gia tử. Là vì hắn đối tốt với Tưởng Thần cho nên mới ảnh hưởng đến cách nhìn của lão gia tử đối với hắn?
“Ông ấy mặc kệ cậu nhưng dù sao cũng cho cậu tiền để quậy phá ở bên ngoài. Chờ đến khi em trai cậu lên nắm giữ quyền lực, chỉ sợ cậu không còn thoải mái như bây giờ ah’.”
“Chuyện đó không có khả năng.” Âu Tề cười chắc chắn, “Em trai tôi và tôi không giống hai anh em nhà cậu. Em của tôi rất dính tôi, có điều tính tình tên đó không tốt lắm. Chuyện lớn tôi mặc kệ, nhưng những chuyện nhỏ nhặt nó đều nghe lời tôi.”
Tưởng Chính Bắc không biết rõ chuyện của Âu gia, hắn cũng không cảm thấy hứng thú. Chỉ nghe Âu Tề nhắc tới em trai của y khi còn nhỏ nhu thuận ra sao. Bộ dạng giống như Tưởng Thần, là một thiên thần đáng yêu. Nhưng kết quả khi hắn lớn lên lại trở thành một tên ác ma không nghe lời. Tưởng Chính Bắc chỉ có một ý nghĩa trong đầu, Tưởng Thần khẳng định sẽ không như vậy.
“Đúng rồi Âu Tề, cậu có nghe nói đến một người tên là Diệp Phong không?”
“Diệp Phong? Tên nghe rất quen.”
“Học cùng trường đại học với chúng ta, nhưng nhỏ tuổi hơn.”
“Ah! Có phải là học trò lúc trước của Thư Lãng không? Nghe nói nhà cậu ta khi ấy xảy ra chuyện gì đó, ầm ĩ thiếu chút nữa nghỉ học. Nếu không phải do Thư Lãng mỗi ngày chạy đến nhà cậu ta, còn cho cậu ta mượn tiền. Đoán chừng cậu thanh niên đó ngay cả tốt nghiệp đại học cũng không thể, càng miễn bàn đến chuyện làm giáo viên ở Nhất Trung.”
Nghe Âu Tề và Tưởng Chính Bắc nhắc đến Diệp Phong, Tưởng Thần lẩm nhẩm một câu, “Thầy Diệp.”
“Nói như vậy Diệp Phong và Thư Lãng quen biết nhau.”
“Đâu chỉ quen biết ah’, Diệp Phong cuối cùng thi lên tiến sĩ cũng đều là do Thư lãng khuyên nhủ. Không biết vì sao Thư Lãng lại đặc biệt để tâm đến cậu thanh niên đó như vậy. Đối với cậu ta tốt gần giống như đối với cậu năm đó.”
Nghĩ đến dấu hôn trên cổ của Thư Lãng cùng người vừa lái xe đến đón y. Tưởng Chính Bắc càng ngày càng chắc chắn mối quan hệ giữa Thư Lãng và Diệp Phong không hề đơn giản. Một khi đã như vậy, Diệp Phong đến Tưởng gia làm gia sư cũng không có vấn đề gì.
“Nguy rồi, người trong công ty tôi gọi điện thoại tới. Tôi phải đi trước ah’, tiểu Thần, mau nói hẹn gặp lại với chú nào~~.”
Tưởng Thần vẫy tay với y, sau đó lập tức dựa vào trong lòng Tưởng Chính Bắc, “Ba ba.”
“Con mệt sao?”
Tưởng Thần lắc đầu, “Không có.”
“Cảm thấy mấy chú thật nhàm chán?”
Tưởng Thần lần này không có phản đối. Tưởng Chính Bắc nhìn bé cưng ở một bên giận dỗi, rất vui vẻ hớn hở mà thưởng thức.
Hai anh em song sinh con của anh trai hắn cuối tuần này quả nhiên không có trở về. Sắc mặt của Tưởng Thần rõ ràng cũng vì vậy mà nhẹ thở ra. Nhưng không ngờ đến tối, cậu lại đột nhiên ôm gối chạy tới phòng hắn. Chân cậu không mang dép đứng ở trước cửa, đầu tóc rối loạn, hai mắt mang theo tơ máu. Tưởng Chính Bắc ngay lập tức đem cậu ôm lên giường, đắp chăn cho cậu. Tưởng thần đem đầu dựa lên ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, ô ô nức nở khóc thật lâu.
Tưởng Chính Bắc vỗ vỗ lưng cho cậu, hắn thử thăm dò hỏi vài câu. Nhưng Tưởng Thần không trả lời hắn chỉ ô ô khóc. Khóc một hồi lâu cậu mới ngủ thiếp đi, Tưởng Chính Bắc nghe cậu nói trong mơ, một lúc thì gọi ông, một lúc lại gọi ba ba. Trong lòng hắn liền rối bời, cảm thấy hơn mười năm trước hắn thật có lỗi với Tưởng Thần.
Ngoài mặc Tưởng Thần ở Tưởng gia trải qua những ngày tháng vui vẻ. Nhưng không biết bên trong lại âm thầm chịu đựng những uỷ khuất gì.
Tưởng Chính Bắc hôn lên trán Tưởng Thần một cái, nắm chặt lấy tay của cậu, “Đừng sợ, về sau đã có ba bảo vệ cho con.”
Ngày hôm sau Tưởng Chính Bắc dẫn Tưởng Thần đến công viên trò chơi. Tưởng Thần lần thứ hai đến đây nên cũng đã quen thuộc. Cậu chọn những trò mình thích chơi nhất, sau đó lôi kéo Tưởng Chính Bắc chụp ảnh. Cao hứng mà gọi ba ba, giống như đem tất cả mọi chuyện tối ngày hôm qua quên hết.
“Tiểu Thần, con có muốn cùng ba dọn ra ngoài ở không?”
“——— ?” Tưởng Thần sững sốt, trong lúc nhất thời mở to hai mắt nhìn hắn.
“Tiểu Thần không muốn cùng ba dọn ra ngoài ở một mình sao?”
“Có thể sao?”
“Chỉ cần là con muốn, ba đều có thể giúp con thực hiện.”
Tưởng gia là một gia tộc lớn, lão gia tử cả đời là thương nhân. Nhưng thứ ông quan tâm chú trọng nhất chính là thân tình. Tuy Tưởng Chính Bắc cảm thấy hoà bình ở Tưởng gia hiện giờ chỉ là một biểu tượng. Nhưng lão gia tử lại cố chấp duy trì những thứ đó hằng ngày. Hắn muốn dọn ra ngoài khẳng định sẽ có chút trở ngại. Nhưng vì sức khoẻ cùng tâm lý của Tưởng Thần, dọn ra ngoài ở là cách tốt nhất.
Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, Tưởng Thần suy nghĩ một chút liền hưng phấn gật đầu, “Vâng!”
Vừa nghĩ đến mình và ba ba có thể ở riêng, nghĩ tới thế giới của ba ba chỉ có một mình cậu. Không cần nhìn thấy Tưởng Hằng hay Tưởng Hạo, Tưởng Thần cả người đều rạng rỡ lên.
*
“Xin hỏi cậu là?” Thư ký thấy cậu thanh niên trước mặt có chút quen mắt liền hỏi.
“Ah! Xin chào, tôi tên là Du Tri Hiểu, tới thi vòng hai.” Cậu thanh niên có chút ngượng ngùng. Thời điểm nhìn thấy thư ký, cậu có chút khẩn trương mà đứng thẳng lưng.
Thư ký nhìn dáng vẻ của cậu cười cười. Chàng trai này cùng với người lần trước đến phỏng vấn quả thật là hai người khác nhau ah’. “Cậu đi theo tôi, quản lý đang chờ cậu.”
Du Tri Hiểu được thư ký dẫn đến phòng làm việc của Tưởng Chính Bắc. Lúc cậu đi vào còn có một người khác ngồi ở bên trong. Người kia đang định nói gì đó với Tưởng Chính Bắc. Nhưng nhìn thấy Du Tri Hiểu tiến vào, hắn liền nghiêng đầu ngồi trở lại ghế.
“Xin chào quản lý, tôi là Du Tri Hiểu, đến thi vòng hai.”
“Hừ!” Tưởng Chính Bắc còn chưa mở lời, người kia đã hừ lạnh một tiếng trước hắn. Thấy Du Tri Hiểu nhìn hắn, người nọ liền bất mãn nói. “Nhìn tôi làm gì?!”
Du Tri Hiểu bị người kia làm cho có chút luống cuống. Cậu quay đầu nhìn về phía Tưởng Chính Bắc, thấy hắn đang chống tay quan sát cậu. Du Tri Hiểu thầm nghĩ, liệu đây có phải là kỳ chiêu dùng để phỏng vấn mình không? Cậu suy nghĩ một hồi vẫn kiên trì ngồi xuống bên cạnh đối phương.
“Du Tri Hiểu, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu. Cũng đánh giá cao biểu hiện của cậu ở buổi phỏng vấn. Cậu tính tình trầm ổn, đầu óc linh hoạt. Tôi thật cần một người tài như vậy.”
“Cảm ơn quản lý.”
Tưởng Chính Bắc hạ mí mắt nhìn Du Tri Hiểu, “Cậu đi theo Mưu Lỗi đi, cậu ta sẽ nói cho cậu biết nên làm gì.”
“Vâng.”
“Tôi không có yêu cầu nào khác với cậu. Nhưng lựa chọn như thế nào là quyền quyết định của cậu. Một tuần sau tôi muốn câu trả lời từ cậu.”
Du Tri Hiểu nghe Tưởng Chính Bắc nói đến mơ mơ màng màng. Đã nhận mình đến làm việc, mình còn có thể chọn lựa cái gì ah’? Cậu muốn hỏi Mưu Lỗi, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương giống như đang nói “đừng có đến đây”. Du Tri Hiểu chỉ có thể đi theo phía sau hắn. Cậu cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học được hai năm. Tuy đầu óc linh hoạt, nhưng vẫn chưa hiểu rõ những chuyện nội bộ trong công ty. Cậu lại nhìn Mưu Lỗi, rõ ràng hắn không thích quản lý. Nhưng vì sao quản lý một chút cũng không quan tâm?
“Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao? Xảy ra chuyện gì ah’?” Thư ký khá thích Du Tri Hiểu, thấy cậu là một người tốt lại đáng tín nhiệm.
Du Tri Hiểu nhìn thấy cô liền đỏ mặt nói, “Không có chuyện gì, quản lý nói tôi hiện giờ có thể đi làm.”
“Vậy sao?! Thế cậu từ nay về sau là đồng nghiệp của bộ phận marketing chúng tôi rồi! Đêm nay theo chúng tôi đi ăn cơm đi. Tiểu Lý tháng sau sẽ về quê kết hôn, đêm nay chúng tôi làm party cho cô ấy. Cậu cũng tới tham dự đi.”
“Tôi có thể chứ?”
“Đương nhiên…”
Thư ký còn chưa nói xong, Mưu Lỗi liền đi tới phía sau Du Tri Hiểu. “Cậu còn có tâm trạng tham gia party hả? không phải lúc nãy quản lý nói cậu đi theo tôi sao?”
“Cái này…”
Du Tri Hiểu có chút khó xử nhìn thư ký, thư ký hiển nhiên hiểu rõ tính tình của Mưu Lỗi. Sáng sớm hôm nay hắn liền xông vào văn phòng của Tưởng Chính Bắc cho đến hiện giờ mới đi ra. Cô còn lo sợ hai người ở bên trong đánh nhau. Thế nhưng lại ngoài ý muốn, bên trong phòng vẫn rất yên tĩnh. Cô giả vờ đưa caffe cho hai người, thời điểm đi vào chỉ thấy Mưu Lỗi cúi đầu có chút bất mãn mà lầm bầm gì đó.
“Thật ngại quá, cô nói cho tôi biết địa chỉ đi. Nếu có thời gian tôi sẽ ghé qua.”
“Không thành vấn đề.”
Đem danh thiếp đưa cho Du Tri Hiểu, nhân tiện viết địa chỉ cho cậu ta. Thư ký có chút thay Du Tri Hiểu đổ mồ hôi, quản lý tại sao lại để cho một nhân viên mới đi theo Mưu Lỗi chứ. Mà không phải Mưu Lỗi đã bị xa thải rồi sao? Chưa kể tính cách của Du Tri Hiểu như vậy đi theo Mưu Lỗi không biết có bị khi dễ hay không. Quản lý đang nghĩ gì ah’?
Chờ đến khi Du Tri Hiểu và Mưu Lỗi đi ra ngoài. Tưởng Chính Bắt mở một trang web trên máy tính. Quả nhiên giống như trong trí nhớ của hắn. Hai cổ phiếu này lên giá không tồi, kiểm kê một chút tiền vốn trong tay. Số tiền này cũng đủ cho hắn gầy dựng sự nghiệp. Nhớ tới việc mình đã hứa với Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc biết việc này không thể tiếp tục kéo dài.
Từ khi biết chuyện của Diệp Phong, Tưởng Chính Bắc cố ý phân phó quản gia quan sát hắn. Nhất định không thể để cho hắn và Tưởng Thần đi ra ngoài một mình. Tưởng Thần buồn bực đến cuống cuồng. Chỉ có thể mỗi ngày gọi điện thoại cho Tưởng Chính Bắc, thanh âm thật thấp, biểu lộ mình đang uỷ khuất. Tưởng Chính Bắc biết cậu gần đây học tập rất vất vả. Nhưng vì an toàn cũng chỉ đành để cho cậu chịu uỷ khuất.
Diệp Phong đại khái cũng nhìn ra được một chút, nhưng hắn không nói gì. Mỗi ngày vẫn như bình thường đến dạy Tưởng Thần. Lật xem bài thi trong tay, Diệp Phong nhổ que kẹo trong miệng ra. “Tốt lắm, không thành vấn đề.”
Hai mắt Tưởng Thần mở thật lớn. Vừa nghe Diệp Phong nói không thành vấn đề, hai mắt của Tưởng Thần ngay lập tức híp lại lộ ra vẻ vui sướng. Đôi mắt của cậu có mí thật dày, cười rộ lên trông rất ngọt ngào, cong cong tựa như nửa vầng trăng. “Cảm ơn thầy.”
“Được rồi, nhiệm vụ của tôi xem như đã hoàn thành.”
“Thầy phải đi sao?”
Diệp Phong gãi đầu, “Đúng vậy, dù sao em cũng đã theo kịp chương trình học. Ngày kia thi xong thì có thể nhập học rồi. Tới lúc đó cũng không cần đến gia sư nữa.”
Tưởng Thần lôi kéo góc áo của Diệp Phong, hai mắt buồn bã rủ xuống. “Thầy ah’, em luyến tiếc thầy..”
“Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề” Diệp Phong mặc dù có chút mềm lòng nhưng vẫn nói, “Nhất trung phân chia lớp rất nghiêm ngặt. Lớp thấy dạy là lớp thực nghiệm có thành tích cao nhất trường. Nếu luyến tiếc thầy thì cố thi đậu vào đó đi.”
Tưởng Thần ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn. Lớp thực nghiệm, nghe có vẻ như rất khó.
Buổi tối Tưởng Chính Bắc về nhà nhìn thấy tâm tình của đứa con mình không vui, hắn liền hỏi nguyên nhân. Thì ra là bởi vì cái tên Diệp Phong kia. Tưởng Chính Bắc khó chịu cau mày, “Ba ở bên ngoài vất vả cả ngày sao con không lo lắng.”
“Nhưng mà ba ba sẽ không rời bỏ con.”
Vuốt ve lòng bàn tay của bé cưng, Tưởng Chính Bắc nói, “Nhưng mà tiểu Thần không phải đã từng nói chỉ cần có ba là đủ rồi sao?”
Tưởng Thần dựa lên ***g ngực của Tưởng Chính Bắc. Có chút ngại ngùng mà gật đầu, “Nhưng mà thầy Diệp đối xử với con rất tốt. Cô giáo ở nông thôn ngày trước của con cũng giống như thầy Diệp. Cô ấy thường đến thăm con, còn mua quần áo cho con. Cô giáo nói cô ấy đến đây để hổ trợ giảng dạy. Khi đó con không biết hổ trợ giảng dạy là cái gì. Chờ đến khi cô đi rồi, con mới nghe nói, hổ trợ giảng dạy của cô chỉ có kì hạn là hai năm. Sau đó cô giáo phải trở về thành phố, con không còn được gặp lại cô ấy nữa. Nhưng mà thầy Diệp nói, nếu con có thể thi đậu vào lớp thực nghiệp của Nhất Trung, thầy ấy sẽ là chủ nhiệm của con.”
Tưởng Chính Bắc nhíu mày, cái tên Diệp Phong này cũng sẽ suy nghĩ cho Tưởng Thần sao? Đây rõ ràng là phép khích tướng, hắn nói như vậy là vì muốn cổ vũ cho Tưởng Thần thi tốt sao? Hắn nhớ Diệp Phong dạy cấp ba mới đúng. Như thế nào lại là giáo viên cấp hai?
Cho dù biết là như vậy, nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn cười nói. “Nếu thầy đã nói như thế thì con hãy thi cho thật tốt, đừng quá khẩn trương.”
“Vâng!” Tưởng Thần vui vẻ gật đầu.
___________________
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
72 chương
13 chương
44 chương
47 chương
72 chương